Thanh cứ để cho cô ta nắm tóc của mình nó cũng không thèm bảo cô ta thế nào.
Cô ta liền vò nát của cuốn sách của Thanh và ném cái cặp của Thanh xuống đất.
Thanh chán nản, nó cũng chẳng buồn nhặt lên hay sợ sách bị nát mà nó lăn ra ngủ luôn.
Cả bọn lại được một phen kinh ngạc nữa, bọn nó không hiểu thái độ này của
Thanh là thế nào, bọn nó còn nhớ cứ mỗi lần bắt nạt Thu, nó đều cúi đầu
xuống cam chịu hay van xin cơ mà, tại sao hôm nay nó lại không làm thế.
Thấy đã làm hết cách mà cái con bé này không hề phản ứng gì bọn nó chán nản
bỏ cuộc, chúng nó kéo nhau ra cổng trường vì thần tượng của chúng nó đã
đến.
Anh chàng kính cận lo lắng hỏi Thanh.
_Cậu có bị làm sao không….??
Nhưng Thanh đã ngủ mất tiêu rồi nó đâu quan tâm hay nghe được gì anh chàng
nói nữa. Thanh đã làm cho các bạn trong lớp phải tròn xoe mắt ra để
nhìn, bọn nó cũng giống như bọn con gái kia không thể nào hình dung ra
được tại sao Thu bây giờ khác Thu của lúc trước thế.
Hoàng Quân
vừa bước xuống xe, các bạn trong trường reo hò và hét ầm ĩ lên, họ sung
sướng vì được đón thần tượng, ngay cả thầy hiệu trưởng cũng ra tận cổng
để đón anh.
Quân nhìn cái cảnh này mà ngán, anh không thích người ta tôn vinh mình lên quá. Anh mệt mỏi vì đi đâu cũng bị săn tin và soi
mói lắm rồi.
Nhưng anh yêu âm nhạc và yêu diễn xuất, đó là niềm
đam mê và lẽ sống của anh, nếu từ bỏ nó anh cảm thấy trống vắng và cuộc
sống của mình sẽ rất tẻ nhạt. Đã bước chân vào nghành giải trí anh đành
phải chấp nhận cuộc sống riêng tư của mình lúc nào cũng được đăng tràn
lan trên báo.
Quân cảm thấy thương hại cho bản thân mình, từ khi
anh nổi tiếng bạn bè anh cũng không có, bạn học sợ hãi tránh xa anh vì
học không thích bị theo dõi hay là bị moi tin từ các tay Paparazzi, còn
bạn cùng nghành thì ghen ghét và đố kị nhau, anh nhiều lúc cũng muốn bỏ
đi cho xong, nhưng niềm đam mê của anh quá lớn nên anh đã gạt bỏ những
điều đó sang một bên để tiếp tục con đường mà mình đã chọn.
Thầy
hiệu trưởng cũng là một fan hâm mộ của Quân, ông vui mừng khôn xiết khi
anh chuyển đến ngôi trường do ông quản lý, ông nắm lấy tay của Quân.
_Chào mừng em đến trường Minh Khai….!!
Quân cũng cười đáp lễ ông thầy vui tính.
_Vâng, em cũng rất vui khi được chuyển đến đây học…!!
Bọn fan kia của Quân cứ một phút là hét tên anh lên một lần. Ngay cả đoàn
thanh tra hay mấy ông trong nghành giáo dục cũng chưa chắc được đón tiếp như thế này.
Quân được một cô giáo trong trường dẫn lên tận lớp, bọn kia còn muốn đi theo Quân nữa, nhưng ông hiệu trưởng bắc cái loa
lên miệng, ông hét.
_Đề nghị các em về lớp học của mình, nếu không tôi sẽ phạt các em đi dọn phòng vệ sinh một tháng….!!
Bọn nó đành tiu nghỉu ai có lớp người ấy về.
Thanh thì ngủ say như chết nó không biết và cũng không nghe gì cả. Cô giáo
bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào chỉ có mình Thanh là nằm. Dung thấy
vậy vội lay Thanh thật mạnh. Thanh do ngồi ở bàn ngoài cùng nên nó ngã
đánh dầm một cái xuống nền gạch.
Cả lớp quay lại nhìn nó, Dung vừa buồn cười vừa lo lắng hỏi Thanh khi trông thấy nó vẫn còn chưa ngồi dậy.
_Cậu không sao chứ…??
Thanh vuốt mặt mình cho tỉnh táo vì cơn buồn ngủ của nó vẫn còn chưa tan. Nó
đứng dậy lấy tay vuỗi vuỗi vào bộ quần áo đang mặc trên người, nó cười
bảo Dung.
_Mình không sao…!!
Cô giáo kinh ngạc hỏi Thanh.
_Em đang làm cái trò gì thế hả…??
Thanh cười khì bảo cô giáo của mình.
_Em không làm gì cả chỉ là ngồi không vững nên bị ngã thôi ạ…!!
Nhưng có lẽ kinh ngạc nhất vẫn là anh chàng đứng ở giữa lớp kia, anh ta nhìn
cho thật kỹ con nhỏ, đúng là con nhỏ giật đồ của mình ở sân bay đây mà,
hay thật mình không ngờ lại học cùng lớp với cô ta.
Mọi người mải nhìn và ngắm Thanh nên chưa giới thiệu được thành viên của lớp. Đến khi cô nàng Thoa nhắc cô giáo.
_Cô ơi không giới thiệu bạn học mới cho chúng em à…!!
Cô giáo mới nhớ nhiệm vụ của mình.
_Các em đây là Hoàng Quân, từ nay cậu ấy sẽ học cùng chúng ta nếu có gì các em nhớ giúp đỡ cho cậu ấy…!!
Bọn kia sung sướng quá vì được học cùng thần tượng nên chúng nó hét thật to.
_Vâng, chúng em biết rồi ạ…!!
Thanh chẳng quan tâm, nó đứng ở đấy mà tâm hồn nó đang bay ngoài cửa sổ, vì
có một cái cây rất to đang xòe cả lá vào trong phòng học.
Cô giáo nhìn quanh lớp học xem có chỗ nào cho anh chàng này hay không, chọn mãi mà cô không biết nên cho Quân ngồi ở đâu.
Cô bảo nhẹ Quân.
_Em xem còn chỗ trống nào thì tự chọn ình đi nhé, vì cô cũng không muốn ép em…!!
Quân cười, bọn nó tranh nhau mời Quân ngồi cùng. Cả lớp vừa được cô giáo cho phép không phải đứng nữa, Thanh gục ngay xuống bàn để chuẩn bị ngủ
tiếp. Cái cặp của nó đã được Dung nhặt lên và cuốn sách cũng được vuốt
thẳng lại nhưng nó không cần biết đến điều đó bây giờ nó chỉ cần ngủ và
ngủ mà thôi.
Thanh ngủ thật và ngủ rất say nữa là đằng khác,
trong khi các bạn chý ý chép bài và nghe cô giáo giảng hay liếc nhìn anh chàng Quân thì Thanh lại đang chìm trong giấc mộng.
Trong mơ Thanh thấy mình đang bị bố đánh, nó sợ quá nên bật dậy và hét thật to.
_Con biết lỗi rồi, làm ơn tha cho con…!!
Cả lớp lại quay xuống nhìn chằm chằm vào Thanh.Thế là đã hai lần cô nàng
làm ọi người phải chú ý tới mình và vì mình mà bọn nó bị giật bắn cả
người, cũng như có trò giải trí để xem.
Cô giáo dạy toán điên tiết, cô quát.
_Thu em đang làm cái gì đấy hả, mau lên bảng giải bài toán này cho cô…!!
Anh chàng Hoàng Quân ngồi đằng sau nó, buồn cười quá anh ta phải lấy tay
bịp miệng của mình lại nhưng vẫn có những tiếng khúc khích vang lên.
Thanh bực mình quay xuống liếc cho anh ta một cái sắc như dao cạo, rồi ỉu xìu đi lên bảng.
Thấy bài toán giải phương trình trước mắt, Thanh nhăn mặt lại vì ngán, nó
ghét toán và những cái gì liên quan đến suy nghĩ lôgic nhưng nó vẫn cố
học và cố nuốt cho trôi cái môn khô như ngói này.