Mấy người bạn học sinh cùng trường với Thanh nhìn con nhỏ một cách lạ lẫm vì không hiểu con nhỏ gọi ai mà nó hét to lên như thế.
Hoàng vẫn bước đều, anh chàng không hề quay đầu lại. Thanh cố hết sức mình đuổi theo. Thanh gọi thêm một lần nữa.
_Hoàng, anh bị điếc hay sao mà tôi gọi anh, anh lại không bảo nào…??
Hoàng giật mình quay lại, anh chàng nhìn Thanh gập người xuống để thở, chai
nước đã đổ gần hết ra ngoài do con nhỏ chạy nhanh quá.
Hoàng thờ ơ hỏi Thanh.
_Cô gọi tôi lại làm gì….??
Thanh liền chìa ngay một tờ khổ A4 thật đẹp ra con nhỏ cầu xin.
_Anh làm ơn cho tôi xin chữ ký của anh….!!
Hoàng kinh ngạc vì anh chàng tưởng là Thanh ghét mình tại sao Thanh lại đi xin chữ ký của mình làm gì.
_Cô không bị làm sao đấy chứ, hôm trước tôi gợi ý là muốn cho cô vậy mà cô
không cần sao đột nhiên hôm nay cô lại có hứng thú thế….??
Thanh mỉm cười thật tươi, con nhỏ đỏ mặt vì ngượng ngùng, con nhỏ lí nhí nói.
_Anh thông cảm vì hôm nay tôi có việc cần nhờ đến chữ ký của anh nên tôi đành phải làm như thế này….??
Mọi người bu quanh lấy Hoàng và Thanh, bọn nó đang xì xầm bàn tán. Thanh ớn quá, con nhỏ đang than thầm ở trong bụng.
_Chúa ơi, mình thật là ngu ngốc lẽ ra mình phải xin chữ ký của hắn ở trong
lớp chứ ai lại đi xin một cách lộ liễu như thế này….!!
Hoàng khoanh tay lại, anh chàng hất hàm hỏi Thanh.
_Cô định dùng chữ ký của tôi vào việc gì….??
Thanh cúi mặt xuống con nhỏ vuốt vuốt cái mũi của mình, bàn chân khẽ đá nhẹ
xuống đất chắc là con nhỏ đang tưởng tượng là có một chiếc lá khô ở dưới chân của mình.
_Anh không thể nào cho tôi mà không cần biết đến lý do được hay sao….??
Hoàng không nói gì anh chàng khẽ nhếch mép lên rồi bảo Thanh.
_Tôi xin lỗi mặc dù đó chỉ là một chữ ký thôi nhưng cô không phải là fan của tôi nên tôi không thể nào phung phí bút mực của mình cho cô được….!!
Thanh rầu rầu nét mặt vì nếu hắn không cho Thanh chữ ký thì điều đó có nghĩa
là cô nàng sẽ mất vĩnh viễn cái thẻ sinh viên kia và trở thành một kẻ
nói rối. Thanh chấp tay lại con nhỏ tha thiết nói.
_Anh làm ơn giúp tôi đi mà, nếu anh giúp tôi lần này tôi hứa là sẽ trả ơn anh xứng đáng…..!!
Hoàng mỉm cười hỏi Thanh.
_Cô định trả ơn tôi như thế nào, không phải là cô định dùng cách mà tôi trả ơn cô đấy chứ….??
Thanh dựng tóc gáy lên vì mấy đứa con gái kia đang nhìn Thanh trừng trừng, cô nàng khẽ gắt.
_Anh giúp tôi thì giúp đi sao anh còn dài dòng văn tự làm gì….??
Hoàng ra điều kiện với Thanh.
_Được, tôi đồng ý giúp cho cô nhưng với một điều kiện là cô phải chép bài cho tôi một tháng. Thế nào cô đồng ý chứ….??
Thanh há hốc miệng ra vì ớn. Ngay cả bài vở của mình Thanh còn lười không
muốn chép nói chi tới việc chép bài và làm bài cho người khác.
Thanh nhăn nhó hỏi lại Hoàng.
_Anh không còn điều kiện nào nhẹ nhàng hơn à, sao anh lại đưa ra một điều kiện khó khăn như thế….!!
Hoàng trừng mắt lên nhìn Thanh, anh chàng dọa.
_Nếu cô không đồng ý thì thôi vì tôi cũng không muốn ép cô làm gì….!!
Thanh thở dài, người của cô nàng xìu xuống. Thanh chìa cây bút và tờ giấy ra. Cô nàng chán nản nói.
_Anh ký vào đây cho tôi đi, tôi đồng ý với điều kiện đó của anh….!!
Hoàng cười, anh chàng cầm lấy rồi ký đánh roẹt một cái. Thanh lí nhí nói.
_Cảm ơn anh….!!
Cô nàng lủi thủi bước đi, khuôn mặt buồn so chẳng giống tâm trạng của các
fan khi họ xin được chữ ký của một thần tượng tí nào cả, mà trông con
nhỏ lúc này rất giống một nhân viên vừa nhận được quyết định cho nghỉ
việc của sếp.
Thanh cầm ba cuốn sách mà chị Thu mượn chưa trả trên tay. Cô nàng mở cửa rồi bước vào trong.
Thanh tươi cười bảo cô thủ thư.
_Cô làm ơn cất sách dùm cho cháu….!!
Cô thủ thư nhìn Thanh một cái rồi cầm lấy ba cuốn sách trên tay của Thanh. Cô hỏi.
_Cháu tên là gì…??
Thanh đưa thẻ của mình cho cô rồi ngồi chờ cô kiểm tra tên của Thu trong một
cuốn sổ dày cộm. Sau khi dò xong tên của Thu, cô so tên của ba cuốn sách kia. Cô gật gù vì chúng trùng khớp với nhau. Cô yêu cầu Thanh.
_Cháu chỉ cần ký vào đây là xong….!!
Thanh làm theo yêu cầu của cô. Nhưng khổ nỗi cô nàng lại ký là Thanh chứ không phải là Thu. Cô thủ thư gắt Thanh.
_Cháu đang ký tên của ai đấy hả….??
Thanh giật mình nhìn xuống, cô nàng gãi đầu. Thanh nhăn nhó nói.
_Cháu xin lỗi, cháu sẽ sửa lại liền….!!
Thanh gạch bỏ tên Thanh đi rồi ký tên Thu vào đó. Cô thủ thư kiểm tra một lần nữa rồi hài lòng bảo Thanh.
_Được rồi, bây giờ cháu có thể mượn cuốn sách khác….!!!
Thanh mỉm cười hạnh phúc, con nhỏ chạy ngay đến cái kệ sách hôm qua. Thanh mê mẩm quét nhẹ lên gáy của từng cuốn sách. Nhìn mấy cuốn sách dày cộm ở
trên cao.Thanh ớn lạnh lẩm bẩm.
_Mình ngay cả một cuốn sách mỏng cũng chẳng muốn đọc nói gì đến những cuốn dày như thế kia….!!
_Thảo nào cô suốt đời học dốt là phải…!!
Thanh giật mình quay lại, Thanh tái mặt và run rấy hết cả mình vì ông chủ
đang khoanh tay đứng nhìn Thanh như muốn cho Thanh thêm mấy cái cốc vào
đầu nữa.
Thanh cố cười hỏi Long.
_Anh đến đây làm gì….??
Long cũng mỉm cười đáp lại nhưng trong nụ cười của anh chàng còn đáng sợ hơn là anh chàng không cười.
_Tất nhiên là mượn sách và đọc sách rồi. Cô không đọc tên của nó hay sao mà hỏi một câu ngu ngốc như thế….!!
Thanh buồn rầu vì hắn luôn làm khó và bắt nạt con nhỏ. Thanh chán nản bảo Long.
_Nếu thế tôi không dám làm phiền nhã hứng của anh. Tôi cần phải đi tìm mấy cuốn sách của mình ….!!
Thanh bỏ sang mấy kệ sách bên cạnh. Cô nàng hơi bực tức ở trong lòng nhưng cố nín nhịn vì dù sao con nhỏ cũng không làm gì được hắn mà ở đây là thư
viện nếu gây sự hay cãi nhau ở đây thì thế nào cũng bị đuổi ra ngoài và
có khi bị cấm bén mảng đến đây cũng nên.
Long cũng đi tìm mấy
cuốn sách ình. Anh chàng say sưa kiếm tìm vì anh chàng là một người ham
học và ham đọc sách nên yêu quý sách như yêu bạn thân của mình.