Thanh chạy thật nhanh vào cổng của khách sạn, trước khi đi cô nàng quay lại bảo Long.
_Anh không cần phải chờ tôi đâu, vì tôi còn nhiều việc phải làm nên anh đi về trước đi….!!!
Long tắt máy xe, anh chàng cười nhạt bảo Thanh.
_Cô không nên vội vàng như thế vì tôi sẽ đi vào cùng với cô….!!
Thanh ngạc nhiên hỏi Long.
_Anh vào đây làm gì. Đừng nói với tôi là anh có việc ở trong này….!!
Long đã bước hẳn xuống xe, anh chàng đi trước và không nói thêm với Thanh
một lời nào nữa. Thanh thấy lạ, cô nàng đang phân vân là không biết có
nên đi cùng tên này vào khách sạn hay không. Vì một cô gái đi cùng một
chàng trai vào khách sạn thì không hay lắm. Thanh sợ bị người ta hiểu
lầm, nhưng nếu không vào thì làm sao lấy được thẻ sinh viên.
Thanh nghĩ.
_Thôi thì mình cứ tảng lớ là không quen biết hắn cho xong. Vì ở đây đông
người như thế, ai người ta lại rảnh rỗi đi để ý đến mình làm gì…!!
Thanh xốc lại cái va ly trên vai rồi nối gót theo sau Long đi vào khách sạn.
Hôm nay là đầu tuần nên có rất nhiều người đến đây. Thanh lẩm bẩm.
_Tại sao họ không về nhà của mình mà ở. Tại sao họ cứ phải sống ở đây là thế nào, bọn này đúng là những người điên….!!
Long đã đi vào tiền sảnh từ lúc nào rồi mà không thấy con nhỏ Thanh đâu. Anh chàng bực mình, hai tay khoanh lại, mắt nhìn qua tấm cửa kính.
Thanh còn đang đứng vẩn vơ ở bên ngoài, cô nàng đang mải ngắm mấy bông hoa và cái đài phun nước ở cổng của khách sạn. Thanh mê mải nhìn những tia
nước bắn lên rồi lại hạ xuống. Thanh thích chí quá liền chạy ngay lại
rồi dơ tay của mình ra để hấng những giọt nước trong veo và mát lạnh.
Long thấy mình càng chờ Thanh thì cô nàng càng mất hút. Long hết cả kiên
nhẫn, anh chàng mở cửa rồi bước ra ngoài. Đôi mắt nhìn xung quanh. Long
phải khó khăn lắm mới nhìn thấy Thanh đang đứng cạnh vòi nước.
Cô nàng bị nước bắn vào người nên chiếc áo khoác bên ngoài đã gần như bị
ướt hết nhưng trên môi của cô nàng đang nở một nụ cười rất tươi, Thanh
đang hạnh phúc và vui đùa với những giọt nước của mình còn Long thì đang bốc hỏa vì tức.
Long bước từng bước lại chỗ Thanh đang đứng, trong những bước chân của anh chàng như muốn đập tung từng nền si măng lên.
Long muốn mắng cho Thanh vài câu lắm, vì từ xưa tới nay anh chàng không quen bị người khác bắt phải chờ đợi, thế mà nay vì một con nhóc anh chàng
phải chờ đợi nó gần mười lăm phút. Long cứ tưởng Thanh bận làm gì không
ngờ con nhỏ bận nghịch và vày nước như một đứa trẻ.
Thanh đâu hay mình đã vào tầm ngắm của ông khách nước ngoài, họ say sưa chụp ảnh
Thanh, trong khi cô nàng vô tư tạo dáng một cách vô thức.
Họ rất
hài lòng với người mẫu của mình nên trên môi của họ nở một nụ cười hài
lòng. Long nhìn họ, anh chàng tự nhiên cũng muốn lưu lại một cái gì đó
ình. Long mở điện thoại trên màn hình vẫn lưu hình ảnh của một cô gái
đứng ở bên bờ hồ khi nào. Long tự hỏi là mình có nên thêm một hình nữa
của Thanh hay không.
Anh chàng mỉm cười rồi chọn ình một kiểu mà
anh chàng ưng ý nhất rồi khẽ nhấn nút một cái, hình ảnh của Thanh đã
được lưu trong máy của Long.
Thanh nghịch nước chán, bây giờ
trông cô nàng như một con chuột bị ướt lông. Áo khoác, tóc và cái cặp
của cô nàng đã gần như bị ướt hết. Long thấy tức cười quá, anh chàng
trêu Thanh.
_Thế nào hả cô nhóc kia, cô đã nghịch ngợm đủ chán
chưa. Cô có muốn lấy lại tấm thẻ sinh viên của mình hay là muốn tôi ném
cô vào cái bể nước đó luôn….??
Thanh quay lại, cô nàng giật mình hỏi Long.
_Sao anh vẫn còn đứng đó, tôi tưởng là anh về rồi chứ…??
Long khoanh tay lại, một chân để lên thành bể, mắt nhìn mấy vòi nước đang
phun lên. Long cảm thấy như mình trẻ lại mấy tuổi khi nhìn thấy sự vô tư và trong sáng của Thanh. Đã từ lâu rồi Long tự ép mình phải trưởng
thành lên, anh chàng không còn nở được một nụ cười trên môi nhưng kể từ
khi Thanh đến mọi thứ đang dần thay đổi.
Thanh ngán ngẩm quá, cô
nàng đang vui thú tự nhiên nhìn thấy khuôn mặt trầm tư và xa xầm của
Long, Thanh bước đi luôn. Thanh nghĩ.
_Sau khi mình lấy được tấm
thẻ sinh viên kia, mình sẽ tự đón xe về chỗ mình đang ở luôn, nếu phải
nhìn thấy hắn thêm một lần nữa thì mình sẽ buồn thêm mà thôi….!!
Long đứng lặng ngắm xung quanh nên đâu hay là Thanh đã rời từ khi nào rồi,
đến khi quay lại, anh chàng không thấy Thanh đâu cả. Long nhăn trán lại
vì tức. Anh chàng lẩm bẩm.
_Con nhỏ này cứ như là ma quỷ, lúc
mình cần tìm nó thì nó biến mất, đến khi tìm được rồi thì nó lại lủi đi
luôn, đúng là điên cả đầu với nó….!!
Thanh bước lại quầy tiếp tân. Cô nàng tươi cười bảo chị nhân viên.
_Chị làm ơn cho em xin lại tấm thẻ sinh viên của mình….!!
Chị nhân viên ngẩng mặt lên nhìn Thanh. Chị cũng mỉm cười chào lại.
_Thế nào hả em gái, chữ kí của ca sĩ Hoàng Quân đâu…??
Thanh định trêu chị là mình vẫn chưa xin được, nhưng con nhỏ không muốn làm
cho người khác phải thất vọng nên cô nàng liền mở cặp của mình ra, rồi
lôi ra một tờ giấy khổ A4. Thanh đưa cho chị, cô nàng nheo mắt bảo.
_Em giữ đúng lời hứa của mình đấy nhé. Em hy vọng là chị thích….!!
Chị kia sung sướng cầm tờ giấy trên tay, môi mỉm cười thật tươi, ánh mắt
long lanh. Nhìn chị lúc này giống như là bắt được vàng. Thanh phì cười
trêu chị.
_Chị hãy từ từ mà ngắm, em không biết là chị hâm mộ anh chàng ca sĩ này như thế nào nhưng nhìn chị thì em biết là anh ta là số
một trong lòng chị rồi….!!
Chị nhân viên cảm ơn Thanh rối rít.
Chị đẩy tấm thẻ sinh viên về phía của Thanh. Cô nàng cầm lấy tấm thẻ,
thanh đút nó vào cặp sách của mình. Cô nàng lễ phép chào.
_Chào chị nhé, em hy vọng là chị em mình còn có duyên gặp lại nhau….!!
Chị kia cũng hài lòng bảo Thanh.
_Ừ, chị cũng hy vọng thế. Vì chị còn muốn em xin thêm cho chị chữ ký của ca sĩ Hoàng Quân nữa kia mà….!!
Thanh giả vờ than thở.
_Chị muốn gặp lại em vì như thế thôi à, nếu thế thì chị đang lợi dụng em đó. Em sợ mà không dám gặp lại chị thì sao….!!
Chị nhân viên nheo mắt đáp lại lời của Thanh.
_Biết thế nào được, vì chỉ có em mới giúp được chị thôi….!!
Thanh mỉm cười không đáp, con nhỏ vẫy tay chào rồi bước ra cửa. Long đứng sau Thanh từ lúc nào rồi, anh chàng nghe cuộc đối đáp của hai người. Mặc dù Long không hiều đầu đuôi câu chuyện là thế nào, nhưng Long cũng loáng
thoáng hiều được vấn đề.
Long truy vấn Thanh.
_Cô có thể cho tôi biết nguyên nhân vì sao mà cô lại làm như thế này được không…??
Thanh kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên Long ăn nói lịch sự với Thanh như vậy. Thanh từ tốn trả lời.
_Anh muốn biết sự thật thì đi mà hỏi em gái của anh, còn tôi không có gì để nói với anh cả….!!
Long trừng mắt nhìn Thanh, anh chàng đe dọa.
_Cô mà không nói cho biết bây giờ mà để tôi phải đi hỏi Kim thì tôi sẽ phạt cô làm thêm giờ, thế nào cô có nói hay không…??
Thanh bực cả mình vì tên này suốt ngày bắt nạt con nhỏ. Thanh lẩm bẩm.
_Nếu anh có sức thì đi mà làm, còn tôi phải chuồn đây….!!
Miệng nói chân chạy, Thanh phóng như bay ra khỏi cổng của khách sạn. Long ngơ ngẩn đứng nhìn theo, anh chàng lắc đầu vì con nhỏ Thanh chạy nhanh quá.