Buổi sáng Thanh mắt nhắm mắt mở quờ quạng chiếc đồng hồ đang réo inh ỏi. Qua ánh sáng mờ nhạt của chiếc bóng đèn ngủ, Thanh thấy mới có hơn năm giờ
sáng. Tắt hệ thống chuông, kéo chăn kín đầu, Thanh lăn ra ngủ tiếp,
nhưng chỉ được đúng năm giây, Than vội bật dậy ngay, hôm nay là ngày
Thanh phải mang cơm sáng cho Long. Thanh điên tiết quát lên như một con
điên.
_Đúng là bực mình mà !!, mình nguyền rủa cho hắn bị mắc nghẹn khi ăn cơm do mình nấu !!, mà nấu gì được bây giờ…??
Thanh là một đầu bếp tồi, từ khi sang đây học, cuộc sống tự lập bắt Thanh
phải tự lo nấu ăn, đi chợ. Thanh mua rất nhiều mì gói, thức ăn làm sẵn
chất đầy trong tủ lạnh, với Thanh cuộc sống như vậy là tạm đủ, Thanh
không cầu kỳ trong việc ăn uống, chỉ cần no bụng là được rồi.
Nấu gì ? hắn thích ăn gì? Thanh vò đầu, bàn tay đảo thật nhanh, mùi thức ăn bốc lên làm bụng Thanh kêu ọt ẹt, cả một ngày hôm qua không có gì bỏ
vào bụng, Thanh lảo đảo muốn xỉu.
Hôm nay là lần đầu tiên Thanh
dậy sớm, sau khi nấu ăn xong, Thanh khoan khoái mở rộng cửa xổ, hít một
hơi thật sâu, không khí trong lành làm Thanh tươi tỉnh hẳn lên, mọi lần
khi Thanh thức dậy mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng chói chang. Thanh
chưa bao giờ có cảm giác được ngắm ánh bình minh từ căn hộ.
Mặc
quần áo, sách vở được đút đầy đủ vào cặp, dậy sớm thật có lợi, không cần phải vội vã sợ muộn, không quên trước thiếu sau. Thanh mỉm cười.
_Mình thật điên khi trong đầu đang có ý nghĩ cảm ơn hắn. Mà đúng là phải cảm
ơn hắn nếu hắn không ép mình dậy sớm nấu bữa sáng cho hắn thì có lẽ mình không có cơ hội được thưởng thức một buổi sáng trong lành như thế
này…!!
Hơn bảy giờ Thanh rời nhà đi học, trèo lên chiếc xe buýt
hàng ngày vẫn đi. Thanh chọn một chỗ ngồi gần cuối đuôi xe, Hoàng Dung
toe toét chào Thanh.
_Chào. Không ngờ hôm nay cậu lại đi học sớm thế, chuyện hiếm thấy…!!
Thanh vui mừng gặp cô bạn thân.
_Chào. Hôm qua sao cậu không đi học, mình gọi điện cho cậu mấy lần mà không được, điện thoại của cậu bị hỏng à..?
_Hôm qua bà nội mình bị ốm, nhà lại chẳng có ai nên mình phải ở nhà chăm sóc bà. Cậu không gọi điện được ình vì điện thoại của mình vừa bị người ta
cướp tối hôm qua…!!
Thanh giật mình lo lắng hỏi.
_Cậu không bị làm sao chứ..? Cậu đã báo cảnh sát biết vụ này chưa…??
Hoàng Dung phì cười giải thích.
_Mình nói “cướp” ở đây có nghĩa là điện thoại của mình bị ông anh họ lấy đi sửa…!!
_Đúng là làm cho người ta sợ hết hồn…!!
_Xin lỗi, hôm qua thầy giáo và các bạn có nói gì về mình không…??
_Thấy giáo có nhắc tên cậu, còn các bạn trong lớp hỏi mình vì sao cậu lại nghỉ học…!!
Dung tư lự.
_Học cùng với các bạn trong lớp đã hơn ba năm rồi mà mình thấy họ còn xa lạ quá…!!
Thanh khoác vai Hoàng Dung.
_Cậu đừng lo lắng, mình nghĩ họ cũng muốn làm quen với chúng ta nhưng họ ngại đấy thôi…!!
Dung phì cười.
_Hay quá ha. Bây giờ cậu lại đi khuyên ngược lại mình, mình nhớ là lần trước chính cậu than phiền về cách đối xử lạ lùng của họ đối với cậu, lúc đó
mình phải đóng vai xứ giả tình bạn được cử đến để khuyên nhủ cậu…!!
Thanh tròn mắt nhìn Dung.
_”Xứ giả tình bạn” ? ha ha ha – Thanh bật cười. _Cậu có thấy là không ai nói xứ giả tình bạn mà chỉ nói xứ giả tình yêu thôi…!!
Dung phồng mồm cãi.
_Tớ không quan tâm người ta nói gì, tớ thấy nó đúng thì nó đúng khỏi cần bàn cãi…!!
Thanh hạ hỏa cô bạn.
_Thôi ình xin lỗi. Cậu cần mình cho cậu mượn vở hôm qua không…??
Dung đùa.
_Cậu mà cũng chép bài kìa à. Mình tưởng cậu ham ngủ quên viết…!!
_Cậu đừng khinh người quá, cậu có mượn không…??
Dung chìa tay ra.
_Có, ình mượn.Đưa quyển vở của cậu đây…!!
Thanh mở cặp lấy quyển vở màu xanh đưa cho Dung. Dung kiểm tra bài viết hôm qua của Thanh. Dung gật gù nói.
_Tốt, cậu đã chép bài đầy đủ…!!
Thanh vênh lên.
_Mình đã nói rồi mà…!!
Thấy bản mặt tự kiêu của cô bạn, Dung không nhịn được cười. Hai đứa lâu hôm
qua không gặp mặt nhau nên có nhiều chuyện cần nói. Thanh kể cho Dung
nghe việc Thanh cùng Long đi dự tiệc sinh nhật của Kim Thoa, riêng
chuyện đi chơi trại trẻ mồ côi, chuyện Thanh được Long đưa về nhà Long
và chuyện đi chơi riêng với Hoàng là Thanh dấu không nói cho Dung biết.
Thanh sợ bị Dung trêu và tò mò hỏi sang chuyện khác.
Thanh ngồi
gần cửa kính, nhìn nhà cửa chạy vùn vụt qua, xe cô, người đi bộ trên vỉa hè lùi lại phía sau. Đến ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ,
Thanh nhìn người đậu sát cạnh chiếc xe buýt,Thanh giật mình, kia chẳng
phải Long hay sao. Thanh vội vàng quay mặt, Thanh sợ bị Long nhìn thấy
nhưng xui cho Thanh, đúng lúc Thanh nhìn xuống, Long ngước nhìn lên, hai ánh mắt gặp nhau. Thanh thấy tê liệt cả người, có lẽ Long cũng thấy
thế.
Thanh khổ sở không biết chào hỏi Long thế nào, cố dặn một nụ cười dễ thương, Thanh gật đầu chào. Long lạnh lùng nhếch mép không nói
gì. Đèn chuyển sang màu xanh, Long phóng xe vụt đi, Thanh nổi xung lên
vì tức.
_Đồ kiêu căng. Tôi mà không biết anh thì đừng hòng tôi chào anh…!!
Dung tò mò hỏi.
_Cậu đang chửu ai thế ?, sao tự nhiên lại lẩm bẩm như thầy cúng…??
_Còn ai vào đây nữa, ngoài tên Long đáng ghét đó ra cậu nghĩ ai có thể làm ình tức điên lên…!!
Dung trêu.
_Mình sợ mai sau cậu lại yêu và thích hắn, vì người ta thường nói “ghét của nào trời chao của đấy”..!!
Thanh sờ trán Dung. Thanh thở phào bảo.
_May quá, trán của cậu mát nếu không mình lại tưởng cậu bị xốt….!!
Dung đập bốp vào người Thanh. Dung độp lại Thanh.
_Mình nói thật mà cậu không tin thì thôi, nếu cậu thật sự ghét hắn, cậu cần
gì phải quan tâm đến hắn như thế, nhìn cách cậu nhìn hắn là mình biết
cậu không hề ghét hắn mà phải nói là cậu đang dần thích hắn…!!
Thanh bịp miệng Dung. Thanh gắt.
_Cậu im đi, đừng có ăn nói lung tung, mình mà thích hắn thì có lẽ đôi mắt mình bị mù rồi…!!
Dung triết lí.
_Nếu ai cũng điều khiển được trái tim mình thì còn nói gì là tình yêu….!!
Thấy bộ mặt mơ màng của cô bạn. Thanh cười gian hỏi.
_Có phải cậu và tay bác sĩ Kiên có chuyện gì dấu mình đúng không…?
Dung đỏ mặt lúng túng đáp.
_Cậu chỉ ăn nói lung tung mình và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi…!!
_Bình thường ? Sao mặt cậu lại đỏ như trái cà chua thế kia…??
Hai tay áp má, đúng là nhiệt độ trong người Dung đang tăng như bị xốt. Dung ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Thanh được nước lại trêu tiếp.
_Ồ nhìn cô bạn của tôi kìa, ngượng ngùng, bẽn lẽn như gặp người tình. Thôi có gì thì nói thật cho người ta biết người ta còn giúp cho nếu không
người đó lại bị người khác cướp mất…!!
Dung ngẩng mặt nhìn Thanh đầy đe dọa.
_Cậu mà không im mồn, mình sẽ đánh cậu bị câm luôn…..!!
Thanh giả vờ sợ sệt.
_Thật thế sao…?? Ôi chúa ơi cô bạn thân của tôi ác quá nhưng mà không sao cậu thương mình thế nên cậu không nỡ lòng nào đánh mình đúng không…??
Thấy càng nói Thanh lại càng trêu già. Dung dơ tay lên thật cao, tiếng xe
phanh kít báo hiệu đã đến trạm. Dung chán nản hạ tay xuống, bàn tay dứ
dứ trước trán Thanh.
_Mình sẽ xử cậu sau….!!
Thanh đứng lên chào theo kiểu nhà binh.
_Em biết rồi thưa chị…!!
Mấy người khách ngồi trên xe buýt nhìn Thanh lạ lầm, họ phì cười không nói gì. Dung bẹo nhẹ vào người Thanh.
_Cậu thôi làm trò ngớ ngẩn đi, họ đang cười cậu kìa…!!
Thanh nắm tay Dung lôi đi ra cửa.
_Kệ họ, mình chẳng quan tâm….!!
Dung lắc đầu.
_Cậu đúng là hết thuốc chữa…!!
Thanh bật cười.
_Sao cậu lại nói bạn thân của cậu như thế…??
Hai đứa tung tăng bước vào cổng trường, hôm nay đi học sớm nên Thanh có thể thong thả cất bước, Thanh không cần phải chạy thục mạng, phóng qua cánh cổng sắt như võ sư nữa. Bác bảo vệ tròn mắt nhìn Thanh, bác nhe răng
bảo.
_Chà..!! Chuyện lạ đây, lần đầu tiên bác thấy cháu đi học sớm…!!
Thanh mỉm cười đáp.
_Dạ, cháu phải đi học sớm một buổi xem sao. Đúng là dễ chịu….!!
_Cháu biết được như thế là tốt, cả trường này ai mà cũng như cháu thì loạn cả lên rồi còn gì…!!
Thanh chào bác bảo vệ, hai đứa bước hẳn vào sân trường. Không khí buổi sáng
sớm thật nhộn nhịp người ra người vào, trên sân trường, ghế đá, trên lan can, trên cầu thang, bậc thang đều lô nhô người ngồi, người đứng. Thanh choáng váng, bàn tay phải đung đưa bịch túi bóng đựng hộp cơm sáng.
Thanh ngơ ngác tìm bóng hình Long, Thanh muốn nhanh giao hộp cơm cho
Long rồi lên lớp.