Bọn trẻ con ngây thơ, trong sáng không hiểu chuyện tình cảm phức tạp giữa Hoàng, Long và Thanh nên chúng nó vô tình bảo Hoàng.
_Lần trước anh Long và chị Thu có đến đây chơi. Hai anh chị mua cho bọn em rất nhiều quà…!!
Một đứa khác lại nói tiếp.
_Anh chị rất đẹp đôi. Lần trước anh chị còn hôn nhau nữa…!!
Hoàng đang cười bỗng im lặng hẳn, mặt Hoàng buồn rười rượi, Hoàng hỏi bọn trẻ.
_Hai chị ấy có thường xuyên đến đây không…??
_Dạ, chỉ có một lần duy nhất cách đây mấy hôm…!!
Hoàng quay lại nhìn Thanh, Hoàng thấy Thanh đang ngồi im ngắm biển, Hoàng bảo bọn trẻ.
_Các em ở đây chơi nhé…!! Anh đến nói chuyện với chị Thu đây…!!
_Vâng….!!
Thanh đang mải ngắm nhìn hoàng hôn, ngắm nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên nên
không hay là Hoàng đang đến gần. Hoàng ngồi xuống bên cạnh Thanh, Hoàng
hỏi.
_Em đang nghĩ gì thế…??
Thanh mỉm cười.
_Không, em không nghĩ gì cả. Em chỉ đang ngắm biển thôi… !!
_Anh và Thiên Vy cũng đã từng có rất nhiều kỉ niệm liên quan đến biển, cô ấy cũng giống như em rất yêu thiên nhiên, tính cô ấy hồn nhiên, trong sáng và ngây thơ… !!
_Anh và cô ấy thường xuyên trốn học để đi chơi,
bọn anh lang thang khắp các con đường, có một lần do đi quá xa bọn anh
bị lạc, hậu quả là anh và cô ấy phải ngủ qua đêm ở trên xe. Đó là một
kinh nghiệm anh không thể nào quên được. .. !!
_Bây giờ cô ấy đã
mất rồi, thứ mà cô ấy để lại cho anh chỉ là những kỉ niệm, vui có, hạnh
phúc có, đau thương có, anh tin là trên thiên đường, cô ấy vẫn đang nhìn anh, đang dõi theo anh … !!
Nước mắt Thanh rơi xuống, lòng Thanh buồn đau, trái tim Thanh đau nhói, lệ không ngừng chảy, Thanh không
hiểu tại sao mỗi lần Hoàng buồn, mỗi lần Hoàng nhắc đến tên người con
gái Thiên Vy là Thanh lại không kìm nén được cảm xúc, phải chăng giữa
Thanh và Thiên Vy có một sợi dây vô hình nào đó đang gắn chặt hai người
lại với nhau.
Thanh cầm lấy tay Hoàng, Thanh run giọng bảo.
_Anh…anh đừng buồn. Em tin là cô ấy cũng không muốn vì cô ấy, anh phải sống
những ngày tháng còn lại trong bóng tối, cô ấy yêu anh nên sẽ cầu chúc
cho anh luôn được hạnh phúc, luôn mỉm cười. Anh hãy mở rộng trái tim của anh ra, em tin là anh sẽ tìm được một người con gái có thể yêu anh…!!
Hoàng nhìn thật sâu vào mắt Thanh, lau hai dòng lệ chảy trên má Thanh, Hoàng hỏi.
_Em đang lo lắng điều gì đúng không…??
_Em không lo lắng gì cả…!!
Hoàng đau đớn nói tiếp.
_Có. ..có phải em và Long là ….. ??
Thanh tái mặt.
_Anh…anh bảo sao…??
_Đừng cố dấu anh, bọn trẻ bảo em và cậu ta đã từng đến đây, hai người còn hôn nhau nữa. Anh xin lỗi vì anh mà em phải rời xa cậu ấy, anh không muốn
hại em thêm nữa. Em nên quay về với tình yêu của em đi, còn anh, anh sẽ
có cách giải thích cho báo chí hiểu…!!
Thanh sợ hãi.
_Anh…anh đừng nói thế, giữa em và anh ấy không có gì đâu…!!
Mặc dù trong lòng đang rất đau nhưng Hoàng thật sự thích và thực sự quý
Thanh, Hoàng không muốn trái tim Thanh bị chia ra làm hai phần nên Hoàng bảo.
_Anh biết em là một cô gái tốt bụng, một người bạn chân
thành nhưng tình yêu và tình bạn không giống nhau, anh không muốn làm
tổn thương em, và cũng không muốn nhìn thấy em khóc, em buồn vì anh…!!
_Hãy đến với cậu ta đi, Cậu ta mới thực sự là người em yêu, mới thực sự là
người em chọn, đừng vì một người bạn như anh mà làm hỏng đi tình cảm tốt đẹp của hai người….!!
Thanh khóc nấc lên, Thanh ôm lấy mặt,
Thanh không biết phải nói và phải giải thích với Hoàng như thế nào nữa.
Long đứng ở đằng xa nhìn Thanh và Hoàng. Trong lòng Long lúc này cũng
đau chẳng kém gì Thanh, có lẽ Long còn đau hơn Thanh nhiều, vì yêu mà
không dám nói, không dám thổ lộ cho người mình yêu biết mình đang yêu,
đang để ý đến người đó, có khác gì sống mà không có không khí, không có
hơi thở.
Hoàng đứng dậy, sống mũi Hoàng cay cay, chỉ mới hôm qua, Hoàng còn lâng lâng với cảm giác có bạn gái, có người yêu, có người để
chia sẻ mọi thứ nhưng hôm nay mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Hoàng để yên cho Thanh khóc, Hoàng bước lại gần Long, Hoàng bảo.
_Mình có chuyện cần nói với cậu…!!
Long nhướng mày.
_Giữa hai chúng ta có gì cần nói với nhau sao…??
_Sao lại không …??Cậu không quan tâm bây giờ Thu đang thực sự nghĩ về ai à…??
Long đau đớn nói.
_Không phải bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh cậu sao…??
_Cô ấy làm thế chỉ vì tình bạn thôi, còn người mà cô ấy thực sự nghĩ đến là cậu chứ không phải là mình…??
Chìa khóa xe ô tô trên tay Long rơi xuống đất, Long run rẩy hỏi.
_Cậu…cậu vừa…vừa nói gì…??
Hoàng thở dài nói tiếp.
_Mặc dù mình là người cô ấy chọn ở bên cạnh nhưng tâm hồn, trái tim của cô
ấy không hướng về mình. Mình sẽ cố gắng kết thúc chuyện này sớm để hai
người được ở bên nhau…!!
Long nhìn Hoàng không chớp, từng lời nói của Hoàng làm trái tim Long đập thật nhanh, làm khuôn mặt Long đỏ hồng. Long lo lắng hỏi.
_Còn cậu, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào đây…?? Phóng viên, và báo chí sẽ không tha cho cậu…!!
Hoàng vỗ vai Long.
_Cậu yên tâm, mình sẽ có cách, mình biết sẽ rất thiệt thòi cho cậu khi để
người mình yêu bên cạnh mình nhưng mình không thể trả cô ấy về bên cạnh
câu ngay bây giờ được, mình cần cô ấy đóng giả làm bạn gái mình nốt
tháng này cho đến khi mình quảng bá xong album, cậu không phiền nếu mình làm như thế chứ…??
Long lắc đầu.
_Cậu đừng nói thế, việc cô ấy chọn ai là quyền của cô ấy, mình và cậu không có quyền bắt ép cô ấy…!!
Long quay lại nhìn Thanh, Long thấy Thanh đang khóc, lòng Long đau nhói,
Long muốn chạy đến bên cạnh Thanh, muốn ôm lấy Thanh, muốn nói nhiều
điều với Thanh nhưng Long không thể làm thế, Long không thể…!!
Cả hai tuy đứng gần nhau nhưng họ cảm tưởng họ là hai đường thẳng không
thể nào có một điểm chung, cả hai có một gánh nặng, có một quá khứ, có
một bức màn bí ẩn vẫn chưa tìm ra được đáp số, chỉ khi nào bài toán đó
giải xong, họ mới thực sự đến được với nhau.
_Thiên Vy…!! Bây giờ em đang ở đâu, em có biết là anh đang nhớ em nhiều lắm không…??
Ba người mang ba tâm trạng khác nhau, Hoàng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma
của quá khứ, Hoàng chưa bao giờ quên Thiên Vy, hình như Hoàng đang yêu
Thanh, đang thích Thanh qua hình bóng của Thiên Vy.
Long yêu
Thanh nhưng không dám nói, còn Thanh vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Thanh không biết là Thanh nên làm theo con tim hay nên làm
theo lí trí mách bảo. Thanh yêu và thích Long là sự thật nhưng Thanh
không thể rời xa Hoàng, không thể nhìn thấy Hoàng buồn, Hoàng không vui.
Nhiều lúc Thanh tự hỏi là tại sao lại thế..?? Tại sao Thanh không thể vô tình với Hoàng nhưng không ai có thể trả lời cho Thanh, không ai cả...!!
Trên đường trở về nhà Thanh và Hoàng đều im lặng không nói gì, lúc đi thì
vui vẻ như thế nhưng khi về không khí giữa hai người trở nên căng thẳng
và mệt mỏi.
Thanh hết chịu nổi, Thanh quay sang bảo Hoàng.
_Anh nói gì đi chứ…??
_Anh thì có gì để nói với em nữa đâu…!!
_Ý anh bảo tình bạn giữa hai chúng ta kết thúc chứ gì…??
_Sao em lại nói thế….?? Anh có nói như thế bao giờ đâu mà em lại xuyên tạc lời của anh thế…!!
_Không nói nhưng thái độ xử sự của anh đang biểu hiện như thế còn gì…??
Hoàng bật cười.
_Em ngốc quá, con người cũng phải có lúc rơi vào trạng thái suy tư, và nghiền ngẫm chứ…!!
Thanh bảo.
_Nếu thế anh nói cho em biết anh đang nghĩ gì đi…!!
_Bí mật…!!
Thanh dài giọng.
_Nói đi mà…!!
Hoàng xoa đầu Thanh, Hoàng lắc đầu bảo.
_Bé con…!! Em đừng đối xử tốt với anh quá nếu không anh sẽ không kiềm chế
được lòng anh nữa đâu. Anh sợ anh sẽ chen vào chuyện tình cảm giữa em và Long. Nên từ nay em đừng cười với nhau nhiều quá và cũng đừng quan tâm
đến anh nhiều quá, em đã biết chưa…!!
Thanh nhíu mày.
_Tại sao em không nên quan tâm đến anh…?? Tại sao em không thể đối xử tốt với anh…??
Hoàng thở dài.
_Tại vì em còn nhỏ dại quá nên em không hiểu mối quan hệ giữa nam và nữ phức tạp như thế nào đâu. Vì thế từ lần sau nếu em có ban cho ai nụ cười,
ánh mắt của em, em phải tính toán xem những hành động ấy có ảnh hưởng
đến người đó hay không…??
Thanh ngơ ngác không hiểu gì cả, nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của Thanh, Hoàng cười bảo.
_Em đừng nghĩ nhiều quá, hãy sống đúng thật với con người của em, anh không muốn em phải thay đổi vì bất cứ một ai…!!
_Vâng. Em nhớ rồi…!!
_Chắc là bố anh đang đợi hai chúng ta ở nhà…!!
Thanh hô.
_Tăng tốc lên nào…!!
Hoàng cười thật to.
_Vâng, thưa cô chủ…!!
Khi cả hai về đến nhà, tiệc đã được người làm trong nhà chuẩn bị gần xong.
Bỗng từ sau nhà có một con chó to màu trắng phóng thẳng ra cổng. Thanh
hét to.
_Cứu em với...!!
Hoàng sợ hãi hét con chó.
_Dừng lại...!! Mày đang làm gì thế hả...??
Thanh nhảy loi choi như một con khỉ, Thanh tưởng Thanh sắp bị nó cắn đến nơi, nhưng mà không, nó nhảy chồm lên người Thanh, nó liếm khắp mặt Thanh,
Thanh vừa nhột vừa kêu.
_Buồn quá…!! Tránh ra nào chó ngoan…!! Tránh xa…!!
Hoàng sững sờ nhìn cảnh Thanh bị con chó vờn không chớp. Người Hoàng run run, con chó này được Hoàng và Thiên Vy nuôi chung, khi Thiên Vy mất, ngoài
Hoàng và ông quản gia thì không một ai có thể lại gần được nó, vì sợ nó
cắn người khác nên nên nó mới hay bị xích, không hiểu hôm nay làm cách
nào nó lại thoát được ra ngoài.
Hoàng không hiểu tại sao chỉ vừa
mới gặp mặt Thanh, nó lại thân thiện thế kia…?? Nhìn cảnh Thanh bị nó
liếm khắp mặt, đuôi không ngừng vẫy, mặt Hoàng trắng bệch, mồ hôi trên
trán chảy ròng ròng, Hoàng đứng không còn vững nữa. Hoàng phải vuốt mặt
mấy cái cho tỉnh táo.
Con chó cứ bám riết lấy Thanh, nó không
chịu buông Thanh ra, khi đã làm quen được với nó. Thanh ôm lấy nó, Thanh thì thầm bảo nó.
_Chó ngoan từ lần sau không được dọa chị như thế này nữa nhé…??
_Em có biết là vì em mà suýt chút nữa là trái tim chị nhảy ra khỏi lồng ngực không hả…??
Thanh đứng dậy, Thanh hỏi Hoàng.
_Con chó này tên là gì hả anh… ??
Giọng Hoàng run run.
_Bạch ...Bạch Tuyết….!!
_Bạch Tuyết…!! Cái tên nghe cũng hay đấy…!!
Thanh ngồi xuống, vỗ nhẹ vào đầu nó, Thanh bảo.
_Bạch Tuyết ngoan, ngồi xuống nào…!!
Con chó làm theo lời Thanh, Thanh bảo nó tiếp.
_Đứng hai chân lên nào…!!
Con cho dơ hai chân trước lên, lưỡi nó thè ra, nó đi lòng vòng xung quanh
Thanh. Thanh vui quá, hai tay đập vào nhau. Thanh tíu tít khoe Hoàng.
_Anh xem này..!!, nhìn con chó tài chưa này…!! Nó giỏi quá phải không anh…??
Thanh không để ý đến khuôn mặt trắng bệch như xác chết của Hoàng, từng lời
nói, cử chỉ của Thanh bây giờ không khác gì Thiên Vy, ngay cả cách Thanh cười, Thanh đùa nghịch với con chó cũng không khác là bao.
Thanh bảo nó.
_Bắt tay nào…!!
Bàn tay Thanh dơ ra, con chó ngồi xuống, nó đưa một chân cho Thanh bắt.
Thanh nắm lấy chân nó, một tay kia dơ lên trán, Thanh đang chào theo
kiểu nhà binh.
Thanh quay lại nhìn Hoàng, trên môi Thanh nở một nụ cười. Nụ cười Thanh vừa dứt, Hoàng thì thầm gọi.
_Thiên…Thiên Vy…!!
Hoàng nằm lăn ra đất. Thanh hốt hoảng kêu to.
_Anh Hoàng…!!! Anh Hoàng….!!
Thanh hét lên.
_Có ai không…?? Anh Hoàng bị ngất…!!
_Mau giúp với…!!
Mọi người trong nhà vội chạy cả ra ngoài sân, họ nhanh chóng đưa Hoàng lên phòng. Ông Vỹ thở dài nói.
_Căn bệnh cũ của nó lại tái phát rồi…!!
Thanh sợ hãi hỏi.
_Anh ấy có sao không hả bác…!!
_Cháu không cần phải lo lắng quá đâu. Nó chỉ cần được yên tĩnh nghĩ ngơi là sẽ khỏe lại thôi…!!
Mắt Thanh rơm rớm lệ.
_Cũng tại cháu, nếu cháu không bắt anh ấy đưa cháu đến trại trẻ mồ côi, chắc là anh ấy sẽ không bị ngất...!!
Ông vỗ vai Thanh, ông bảo.
_Cháu đừng nói thế, bệnh của nó dù cháu không đưa nó đi đâu, nó cũng không
tránh được.Tình trạng bệnh tật của nó đã khá hơn trước rất nhiều, ngày
trước chỉ cần đến chỗ đông người, hay gặp người lạ là nó lăn ra bất tỉnh nhân sự, bây giờ nó có thể đi ra ngoài, có thể làm những gì mà nó thích là bác đã mừng lắm rồi…!!
_Có…có phải anh ấy bị như thế là vì chị Thiên Vy…??
_Đúng thế, Thiên Vy là tất cả đối với nó nên khi con bé mất là một cú sốc quá lớn đối với nó…!!
Thanh gật đầu.
_Cháu hiểu. Chắc là chị ấy xinh lắm..!!
Ông Vỹ kinh ngạc hỏi Thanh.
_Hoàng không nói gì với cháu à...??
Thanh ngơ ngác hỏi lại ông Vỹ.
_Anh ấy nói gì cơ ạ...??
_Nếu nó không nói với cháu thì bác cũng không nên nói gì...!!
Thanh năn nỉ ông Vỹ.
_Bác làm ơn nói cho cháu biết đi mà. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cháu cũng biết, bác nói sớm cho cháu để cháu còn ăn ngon ngủ kĩ, nếu không cháu
sẽ chết vì tò mò mất....!!
_Thôi được rồi. Cháu theo bác xuống phòng khách...!!
_Dạ...!!
Thanh líu ríu theo ông Vỹ xuống lầu, ông Vỹ bảo bác quản gia.
_Bác mang album ảnh gia đình ra đây...!!
_Vâng thưa ông chủ...!!
Thanh không hiểu, chuyện của chị Thiên Vy thì có gì liên quan đến ảnh của gia đình, và Thanh lại càng không hiểu, việc Hoàng quen biết Thanh thì có
liên quan gì đến Thiên Vy.
Bác quản gia đưa cho ông Vỹ một cuốn album dày, bác lễ phép nói.
_Nó đây thưa ông chủ...!!
_Cảm ơn bác...!!
Ông Vỹ giở từng trang một, giở đến trang thứ ba, ông đứa nó cho Thanh. Ông bảo.
_Cháu hãy tự xem đi...!!
Thanh run run cầm lấy, mặt Thanh tái nhợt, Thanh mở to mắt nhìn người con gái trong bức ảnh, Thanh lắp bắp.
_Bác cũng không ngờ là trên đời này lại có hai người con gái giống hệt nhau
mà lại không có quan hệ huyết thống, hay anh em gì...!! Bác nghĩ đúng là do ông trời cố tình trêu ngươi chúng ta...!!
Thanh xem hết cuốn album, Thanh xem đi xem lại, càng nhìn Thanh càng thấy hoa mắt, càng nhìn Thanh càng thấy nhức hết cả đầu.
Trái tim Thanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, cơn đau như muốn xé Thanh ra từng mảnh, Thanh lảo đảo, không chịu đựng được hơn nữa, Thanh nằm
lăn ra sàn nhà. Ông Vỹ sợ hãi hét.
_Thu....!! Thu...!! Cháu sao thế...??
_Mọi người đâu...!! Mau gọi bác sĩ...!!
Chỉ trong vòng có mấy phút, cả hai người, Thanh và Hoàng đều lăn ra bất tỉnh, Ông Vỹ ôm đầu.
_Thật không thể nào hiểu nổi, hai đứa này bị làm sao thế nhỉ...??
Trong giấc mơ Thanh mơ thấy có một cô gái giống hệt Thanh, cô ta vẫy Thanh lại gần, cô ta bảo.
_Cô còn nhớ tôi không…??
Thanh chỉ vào người Thanh, Thanh ngơ ngác hỏi.
_Cô là ai…??
_Tôi là cô, cô là tôi. Cô đã quên rồi sao… ??
Thanh lắc đầu đáp.
_Cô không thể nào là tôi, và tôi cũng không thể nào là cô. Tôi là người sống, còn cô, cô đã chết… !!
Cô ta bật cười.
_Tôi chết nhưng tôi vẫn sống mãi, còn cô, cô sống mà như đã chết… !!
Thanh cáu.
_Cô nói như thế nghĩa là sao… ?? Tôi không hiểu gì cả… ??
Cô ta chỉ vào trái tim, cô ta bảo.
_Cô hãy làm theo con tim của cô. Nó sẽ chỉ đường cho cô đi, đừng cố chống
cự lại nó, nếu không cô sẽ khổ đau, cô sẽ đánh mất thứ quý giá của đời
mình. Tình yêu khi đã mất rồi, sẽ không lấy lại được nữa đâu…!!
Cô ta càng nói, Thanh càng mù mờ không hiểu. Thanh nói.
_Cô có thể giải thích rõ hơn được không…?? Tôi không hiểu gì cả…!!
Cô ta nắm lấy tay Thanh, bàn tay cô ta rất lạnh, môi cô ta nở một nụ cười. Cô ta chỉ.
_Cô có nhìn thấy người đàn ông đang chờ cô ở phía trước kia không…??
Thanh nhìn theo hướng tay của cô ta, Thanh giật mình vì chờ Thanh ở phía
trước không chỉ có một người, mà có hai người con trai đang chờ Thanh.
Thanh run rẩy hỏi.
_Tôi nên chọn ai đây….??
Cô ta lại chỉ vào trái tim, cô ta nói.
_Tôi đã nói là cô nên làm theo trái tim của cô, nó bảo cô nên làm gì cô nên
làm theo, đừng cố phớt lờ nó đi, vì dù cô có cố cũng không có tác dụng
đâu, không ai chống lại được số mệnh của mình.
_ Hãy lựa chọn cho đúng. Cô nên hiểu cảm giác của chính mình, người đàn ông nào mới thực
sự mang lại hạnh phúc, mang lại bình yên cho cô, mới khiến cô không thể
rời xa, khiến cô có thể hy sinh vì người đó, đừng vì những suy nghĩ,
tình cảm bồng bột nhất thời mà đánh mất đi người đàn ông quan trọng của
đời cô…!!
Thanh hỏi.
_Chị là ai…?? Tại sao chị lại giống tôi thế… ?? Tại sao chị cứ ám ảnh tôi… ??
Thanh ôm lấy đầu, Thanh rên rỉ.
_Tại sao tôi không thể rời xa anh Hoàng… ?? Tại sao tôi luôn lo lắng cho anh ấy… ?? Tại sao tôi lại sợ làm cho anh ấy buồn… ?? Tại sao mọi thứ xảy
ra với anh ấy tôi đều muốn quan tâm..?? Tại sao… ?? Cô hãy nói cho tôi
biết đi… ??
_Thật sự tôi là ai… ?? là ai… ??
Cô ta ôm lấy Thanh, giọng cô ta nhẹ như gió thoảng.
_Cô nghe xem trái tim cô đang đập rất nhanh… !!Cô có cảm nhận được gì
không… ?? có nghe thấy tiếng gì không… ?? Có nghe con tim cô đang gọi
tên ai không… ??
Thanh im lặng nhắm mắt lại, trong lòng Thanh bây giờ hoàn toàn trống rỗng, Thanh cảm nhận được tiếng lá rơi, Thanh có
thể nghe được tiếng chim hót, đang mơ màng,Thanh nghe thấy giọng nói của một người.
_Thu…. !! Thu… !!
Thanh giật mình tỉnh giấc,
thì ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ, sờ lên trái tim mình, Thanh
thấy nó vẫn còn đang đập rất nhanh.
Thanh mở mắt, hình bóng đầu
tiên Thanh nhìn thấy là khuôn mặt lo âu của Hoàng, Thanh nhìn Hoàng thật kĩ, không hiểu tại sao bây giờ Thanh thấy Hoàng gần gũi với Thanh đến
thế.