Tôi Gọi Điện Thoại Chứ Không Phải Nói Chuyện Với Anh

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Tỏ tình không phải cứ muốn là làm được… Đặc biệt đối với một tên lắm lời mà nói, căng thẳng quá có khi lại từ tỏ tình tổ lái sang chuyện khác cách xa vạn dặm, càng nói càng xa, càng nói càng nhiều, lạc trôi không lối về…

Rốt cuộc Ngao Giao cũng chịu hết nổi nữa, đỡ trán kêu: “Hôm nay cậu nói nhiều quá đấy, có thể đi nghỉ một lát được không?”

Hoa Lao ngượng ngùng ngậm miệng lại: “Vâng…”

Kết quả hai người vừa mới yên tĩnh một lúc, Ngao Giao lại không nhịn được trước, giả bộ tùy ý nói: “Hôm nay đến nhà tôi ăn cơm nữa không? Hôm qua tôi mới mua phô mai, giờ không biết nên nấu món gì.”

Hoa Lao định đồng ý theo bản năng nhưng chợt nghĩ đến gì đó mà lắc đầu dữ dội, nghiêm túc nói: “Sếp Ngao, tôi không thể đến nhà sếp được.”

Ngao Giao ngẩn người, giây tiếp theo trên mặt hiện lên chút bối rối. Hắn kiên nhẫn hỏi: “Vì sao?”

Hoa Lao đỏ bừng mặt, nói không ra ba chữ “Em thích anh”, chỉ ấp a ấp úng: “Không là không, ừm… Sếp còn gì không… Không thì tôi… Nói chung là không được!”

Ngao Giao im hơi lặng tiếng, hồi lâu sau mặt không cảm xúc nói đầy trào phúng: “Sao, giờ thấy đồng tính như tôi buồn nôn rồi hả?”

Hoa Lao không đáp trả, anh hoàn toàn không hiểu đang yên đang lành vì sao Ngao Giao lại nổi giận, anh nói đồng tính buồn nôn lúc nào chứ?

“Kìa, ý của tôi là…” Hoa Lao nhắm mắt nhắm mũi tính giải thích nhưng Ngao Giao chưa để anh nói hết đã hất văng cốc cà phê trên bàn xuống dưới đất.

Chiếc cốc đó là Hoa Lao mới vừa pha, còn vẽ hình Chopper mà đối phương thích nhất.

Hoa Lao ngây người nhìn cà phê đổ lênh láng, viền mắt bỗng nóng lên. Anh mấp máy môi mấy lần nhưng giọng nghẹn trong cổ họng không phát ra, chỉ nghe Ngao Giao lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn gặp cậu nữa.”

Lúc Hoa Động về nhà có đi ngang qua phòng anh trai, thấy ông anh mình đang cuộn người trùm chăn kín mít thành một gò đống tròn căng trên giường…

Hoa Động co giật khóe miệng, gọi với vào: “Anh ơi.”

Cái đống kia động đậy, sau đó sột soạt lộ ra nửa gương mặt của Hoa Lao, giọng ồm ồm nói: “Đừng quan tâm anh, đừng nói chuyện với anh, anh mày đang rất buồn… Hôm nay không nấu cơm đâu, không tâm tình, không ăn…”

Hoa Động thở dài, ngồi vắt chân trên giường Hoa Lao rồi cưỡng chế lôi anh ra khỏi chăn, kiên nhẫn hỏi thăm: “Làm sao, có chuyện gì không vui thì cứ nói ra đi, nói ra là vui liền!”

Hoa Lao nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực: “… Ý mày là nói ra sẽ làm mày vui liền đúng không?”

Hoa Động: “…”

Hoa Lao khịt mũi, vẫn quyết định giãi bày: “Anh mày thất tình rồi… Ngao Giao không cần anh nữa.” Lúc nói đến bốn chữ cuối mắt Hoa Lao lại đỏ lên, anh dồn chăn thành một cục ôm trong lòng, vô cùng đáng thương nhìn em trai.

Hoa Động nhẫn nhịn một chút, tức giận nói: “Anh nhắc đến ông sếp bốc đồng như trẻ con đấy của anh hả?”

Hoa Lao chớp mắt, phản bác: “Ngao Giao rất man nhá, ảnh cao 1m88 lận!”

Hoa Động câm nín: “… Em không bảo về chiều cao, được rồi, vóc dáng anh ta rất đẹp à?”

“Hừm… Ảnh có sáu múi…” Hoa Lao ráng nhớ lại rồi đáp, đột nhiên anh cảnh giác nhìn em trai mình: “Ê, trọng điểm không phải cái này được không, mày hỏi nhiều thế làm gì? Anh nói cho mày biết, ảnh là người anh trai mày thích, mày không được nhăm nhe! Huynh đệ chi thê bất khả khi(*) nhá!”

(*) Tạm dịch: Vợ của anh em không thể ức hiếp

Hoa Động lườm anh: “Hai người ai vợ ai chồng còn chưa chắc đâu.”

Hoa Lao nghĩ đến việc này lại sầu: “Chắc hay không chắc thì anh cũng hết hi vọng rồi…”

Hoa Động an ủi anh: “Không nhất định, biết đâu vẫn còn cơ hội. Không chiếm được tâm có thể chiếm thân trước. Anh tìm lúc nào chỉ có hai người ở chung với nhau rồi hiến thân đi, nói không chừng lại gạo nấu thành cơm được!”

Hoa Lao: “… Mày có chắc là đàn ông mang thai được không?”

Hoa Động: “… Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ đang ví von thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.