Sáng sớm, sau khi tắm rửa xong An Dật nhận được điện thoại của Lục Khiết, vẻ mặt lo lắng.
Thư Cẩn từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bộ dạng An Dật, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
An Dật nhìn Thư Cẩn, cuối cùng cảm thấy bình tĩnh hơn, cô nói, “Lục Khiết đâm vào ô tô, vào bệnh viện rồi. Tôi phải đến bệnh viện...”
Thư Cẩn sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy. Suy nghĩ một hồi, cô nói: “Có nghiêm trọng không?Tôi có xe, đưa cậu đến đó...”
An Dật lắc đầu nói: “Tôi không biết tình hình cụ thể, nhưng cuộc gọi lúc sáng là của Lục Khiết, chắc là không quá nghiêm trọng...” Dừng một chút, cô nói, “Sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu chứ? “Thư Cẩn có một chiếc xe hơi, mà cô không biết. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại nhận ra rằng có lẽ nàng mới chuyển đến vài ngày nên nàng chưa có thời gian để nói.
Thư Cẩn trầm giọng nói: “Không thành vấn đề, tôi có thể xin nghỉ phép.”
An Dật gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Ừm, được.”
Hôm qua khi An Dật xuống xe, cô không quên dặn Lục Khiết lái xe cẩn thận, hôm nay nhận được điện thoại của Lục Khiết báo cô ấy bị tai nạn, chắc chắn Lục Khiết vẫn là người không yên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời...
Lúc Lục Khiết gọi đến, giọng nói có chút yếu ớt: “An Dật, đến bệnh viện gặp tôi lần cuối,tôi sắp chết rồi, sau này sẽ không gặp được cậu nữa... “Sau đó, An Dật mơ hồ nghe thấy giọng nói tức giận bên cạnh:“ Lục Khiết, cậu có thể nghiêm túc được không? Thật là xấu xa, bah... “Giọng nói quen thuộc, giống như của Trình Oánh.
An Dật không đi tìm hiểu giọng nói đó là của ai, cô lo lắng nói: “Sao vậy?”
Lục Khiết thở dài nói: “Thật ra không có chuyện gì, chỉ là xe quý phi của tôi hôn lên cây cột lớn trên đường...”
An Dật đau thắt ở cổ họng, vậy mà không có gì? May mà Lục Khiết có thể nói nhẹ như vậy. Bất quá, có cuộc gọi của Lục Khiết, thấy rằng cô ấy không bị thương nặng. An Dật nói: “Bệnh viện nào, phòng nào? Ăn sáng xong tôi đến thăm cậu.”
Lục Khiết có vẻ cười nói: “Bệnh viện số 1 thành phố, phòng 36, vậy thôi, tôi đi ngủ đây...”
Trong lòng cô biết Lục Khiết không bị thương nặng, nhưng An Dật không khỏi lo lắng cho cô. Chẳng trách cô lại lo thế này, bởi vì Lục Khiết đối với cô rất quan trọng, cô ấy là bạn và là người thân của An Dật! Trình Oánh và Lục Khiết là bạn thân của cô, nhưng thực ra Lục Khiét biết An Dật sớm hơn Trình Oánh. Sau khi bố mẹ An Dật ly hôn, An Dật chuyển đến ở với mẹ, Lục Khiết là hàng xóm của cô, có thể nói hai người chơi với nhau từ nhỏ. Khi còn nhỏ, Lục Khiết có món gì ngon và vui, cô luôn nghĩ đến việc chia cho An Dật, khi An Dật bị người khác bắt nạt và nói cô là 'đứa trẻ không có cha', Lục Khiết cũng đứng ra bảo vệ cô. Đúng vậy, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thư Cẩn đã ra nước ngoài, khi cô đợi ở sân bay mỗi ngày, chính Lục Khiết là người đầu tiên giúp thuyết phục mẹ cô, sau đó là an ủi và động viên An Dật.
Thư Cẩn xuống nhà sau khi ăn sáng, nàng nói rằng chị gái Trữ Hinh sẽ lái xe tới và nàng xuống nhà để gặp cô ấy. Khi An Dật đến cổng tiểu khu, Thư Cẩn đã đợi cô trên xe.
Thư Cẩn mua một bó hoa ở tiệm hoa gần bệnh viện, đậu xe rồi đi theo An Dật vào bệnh viện. Khi họ đẩy cừa phòng 36 ra, họ thấy Lục Khiết với một miếng gạc trắng quanh trán, cạnh đó có một người đang ngồi quay lưng về phía họ, không phải Trình Oánh...
Lục Khiết vừa nhìn thấy An Dật, liền hét lên: “An Dật, cậu thật là có lương tâm, cậu đến nhanh như vậy, thật không uổng công ngày thường tôi đối xử tốt với cậu...”
An Dật cảm thấy bất lực với Lục Khiết, cậu ta vẫn nói chuyện thế này. Thư Cẩn bước tới, đưa bó hoa rồi nói: “Lục Khiết, tôi không gặp cậu đã nhiều năm. Không ngờ rằng lần đầu tiên gặp cậu sau khi trở về Trung Quốc lại ở đây. Chúc cậu mau chóng phục hồi! “
Người phụ nữ quay lưng lại với hai người họ, đứng dậy quay người lại, mỉm cười cầm lấy bó hoa của Thư Cẩn, đặt cẩn thận. Sau đó, Lục Khiết ra hiệu, mỉm cười lịch sự với An Dật và Thư Cẩn rồi đi ra ngoài.
Lúc này An Dật mới có thể nhìn rõ diện mạo của người này, cô ấy khoảng ba mươi, dung mạo đẹp như tranh vẽ, không xinh đẹp như Thư Cẩn, nhưng rất có khí chất. Đương nhiên, An Dật cảm thấy cô không xinh đẹp bằng Thư Cẩn, người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.
An Dật ngồi ở mép giường bệnh của Lục Khiết, sau đó cô nhẹ nhàng kéo Thư Cẩn lại, để nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Thấy Thư Cẩn đang ngồi xuống, cô ấy quay sang Lục Khiết và hỏi: “Cậu có thể giải thích tại sao cậu lại bị như thế này không?”
Lục Khiết thở dài nói: “Được rồi...” Sau đó cô bắt đầu thuật lại: “Sau khi đưa cậu đến cổng tiểu khu, tôi lái xe đi. Nguyên bản xe chạy êm ru. Sau khi rẽ vào một khúc cua, không thấy một bóng người nào trên đường. Nên tôi tăng tốc một chút. Nhưng mà, tôi không biết cô ấy đột ngột đi ra từ đâu, ừm, đó là người vừa nãy, Ôn Tử Như. Mắt thấy tôi sắp đụng phải cô ấy, Tôi quay tay lái một cách quyết liệt, rồi phanh gấp, khi xe dừng lại thì đâm thẳng vào cột điện, ngoại trừ một số bộ phận trên cơ thể đau nhức do va chạm, đầu có chút đau thì không có gì đặc biệt bị thương. Tôi thấy cô ấy vẫn đứng đó chết lặng, tôi nghĩ đến việc xe tôi va vào cột điện, lúc này xe tôi chắc bị biến dạng rồi, tôi tức giận muốn xuống xe nói vài câu với cô ấy. Tôi không ngờ mình hơi chóng mặt vì va chạm, xuống xe lại quá gấp, không cẩn thận trượt chân, đầu đập xuống đất. Lúc này cô ấy mới phản ứng lại, chạy đến kéo tôi]i rồi dìu tôi lên xe, hỏi tôi có sao không. Cuối cùng, cô ấy chở tôi đến bệnh viện. Tôi bị khâu 5 mũi trên trán, bác sĩ nói rằng tôi bị chấn động nhẹ ở đầu do một cú đánh dữ dội và đưa tôi vào bệnh viện để theo dõi. Chuyện là như vậy đó. “
Thư Cẩn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe điều đó, nghe Lục Khiết nói, giống như đang nghe một câu chuyện ly kỳ...
Lục Khiết hình như nhìn thấy Thư Cẩn đang nghĩ gì, cô ấy cười và nói: “Uh, tôi đang học tiếng Trung, nên không thể tránh khỏi việc phải xử lý một số từ, nhưng sự thật vấn đề gần như thế này.”
Thư Cẩn nghe xong khẽ cười, ý là đã hiểu.
An Dật nghe xong tức giận đến buồn cười: “Cho nên, cậu không phải vào bệnh viện vì xe đụng phải một cây cột, mà là vì xuống xe mà ngã xuống?”
Lục Khiết gật đầu.
An Dật nói tiếp: “Sau đó, người vừa rồi, là 'cô ấy' mà cậu ám chỉ, đã đưa cậu đến bệnh viện bằng chiếc xe mà cậu đâm vào cột điện à?”
Lục Khiết tiếp tục gật đầu.
An Dật thở dài thườn thượt nói: “Các vị tuyệt vời, thật sự là hai vị đại nhân!!”
Thư Cẩn nghe vậy An Dật có vẻ hơi tức giận, kéo góc quần áo của An Dật, nói: “An Dật, Lục Khiết không sao, không phải tốt hơn bất cứ thứ gì sao?”
An Dật nhìn Lục Khiết đang nhìn cô như một đứa bé ngoan, cử chỉ dễ thương kéo góc quần áo của Thư Cẩn, bởi vì Lục Khiết không biết chăm sóc bản thân mà đột nhiên mất đi sự tức giận. Cô thở dài và nói: “Chà, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì khác.” Sau đó, cô nói với Lục Khiết, “Lần sau khi lái xe hãy cẩn thận, đừng lo lắng, và an toàn là trên hết“.
Lục Khiết ngoan ngoãn gật đầu.
Khi An Dật và Thư Cẩn đi ra ngoài, Ôn Tử Như đang ngồi trên ghế ở lối đi, thấy họ đi ra, cô đứng dậy và mỉm cười với họ. An Dật và Thư Cẩn cũng lịch sự mỉm cười với cô.
Khi trở về từ bệnh viện, Thư Cẩn đột nhiên hỏi An Dật, “Cậu có thể lái xe không?”
An Dật ngồi ở ghế phụ, nhẹ gật đầu nói: “Ừm, năm trước tôi có thi bằng lái, nhưng đã lâu không lái xe.”
Thư Cẩn vừa lái xe vừa nói nhẹ: “Công việc của cậu cơ động hơn của tôi. Tôi sẽ giao xe cho cậu. Buổi sáng cậu đưa tôi đi làm, buổi tối đón tôi, lúc khác sẽ do cậu dùng. Có ổn không? “
An Dật lập tức không hiểu Thư Cẩn đang ám chỉ cái gì, theo phản xạ hỏi: “Hả?”
Thư Cẩn khẽ quay mặt lại nhìn An Dật, không hiểu cô đang thắc mắc điều gì.
An Dật hiểu rõ, vậy sau này, chúng ta có thể cùng nhau đi làm được không?
Thấy Thư Cẩn đang nhìn mình,vội vàng đáp: “Được!” Nói xong, cô không thể che giấu sự cao hứng của mình. Tâm trạng cười toe toét.