Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 8: Chương 8: Chia tay hòa bình




Toàn bộ năm tầng của Bách hóa Tinh Quang đều có đồ ăn, tầng dưới còn có thánh địa đồ ngọt, có thể nói là Thiên Đường của những người ham ăn. Sau khi Phương Uyển và Giang Chi Châu xem xong phim điện ảnh thì muốn đi quán đồ ngọt mua chút gì đấy để ăn vào bữa sáng ngày mai: “không biết quán đồ ngọt giờ còn mở cửa không?”

Giang Chi Châu nhìn đồng hồ, đã hơn 9h rồi: “Quán đồ ngọt đều mười giờ mới đóng cửa như các cửa hàng khác, nhưng chắc giờ này có lẽ không cũng còn rất ít món.”

Phương Uyển cũng nghĩ như thế, quán đồ ngọt này vô cùng đắt hàng, món bánh ngọt ngon nhất của quán lại càng khó mua, nhưng những món được bán ở quán đồ ngọt này đều được tổng giám đốc Úc thị tự mình chọn lựa nên không cần lo lắng về việc món mình mua không ngon. cô 6ta cười với Giang Chi Châu rồi nói: “Em vẫn muốn đi xuống xem một chút, mua bất kỳ một món ngọt trong quán cũng sẽkhông khó ăn đâu.”

“Được.”

Giang Chi Châu đi cùng cô ta đến quán đồ ngọt, anh cũng tới đây không ít lần, nhưng tuyệt đối là người đến đây ít nhất. Từng món ngọt trong quầy hàng của quán gần như đều đã hết, những món chưa bán hết cũng chỉ thừa một hai cái cuối cùng, hơn nữa cũng sẽ rất nhanh cũng bị khách hàng bên trong mua.

“Hình như bánh ngọt ngàn tầng vẫn còn.” Phương Uyển tinh mắt nhìn thấy một cái bánh ngọt ngàn tầng lẻ loi trơ trọi bày ở trên quầy, tuy không phải vị sầu riêng cô ta yêu thích nhưng có vị xoài cũng tốt rồi. cô ta bước đến, đang muốn mua cái bánh ngọt này thì bên cạnh, một chàng trai trẻ lên tiếng: “Tôi mua cái bánh ngọt ngàn tầng này.”

Phương Uyển cảm thấy cái giọng nói này có hơi quen tai, nhưng giờ chuyện cô ta quan tâm hơn là chuyện người này mua mất chiếc bánh ngọt mình định mua: “Tôi tới đây trước mà.” cô ta quay đầu nhìn anh ta, đúng lúc đó chàng trai trẻ cũng quay đầu nhìn sang.

Sau một giây chạm mắt, cả hai đồng thời sửng sốt một chút.

“Uyển Uyển, là em à.” Chàng trai nở nụ cười với cô ta, tỏ vẻ lâu ngày gặp lại, nhưng sắc mặt Phương Uyển lại có vẻ khó coi.

“không ngờ lại gặp được em ở chỗ này, thật là trùng hợp.” Chàng trai này hoàn toàn không biết sự khó chịu của cô ta, chuyển ánh mắt qua Giang Chi Châu đang đứng bên cạnh, “Ồ, đây là bạn trai mới của em à? Đẹp trai đấy nhỉ! Vậy mà anh vẫn cho là em thích mẫu người ít tuổi hơn mình, giờ thay đổi khẩu vị rồi à? “

Phương Uyển: “...”

hiện giờ cô chỉ muốn nhét chiếc bánh ngọt ngàn tầng này vào miệng để bịt miệng anh ta lại thôi.

“Sao anh còn chưa mua xong thế?” một cô gái trẻ đi tới, khó hiểu nhìn ba người đứng canh nhau ở trước quầy. Cậu trai kia liền nói: “À, gặp lại bạn gái cũ của anh.”

Phương Uyển: “......”

Ánh mắt của cô gái kia thuận chuyển đến Phương Uyển, nhìn đi nhìn lại kỹ càng: “Trước đây anh thích loại con gái nhiều tuổi hơn như thế này à?”

“Ha ha, con gái nhiều tuổi hơn rất thành thục và đáng tin cậy đấy.” Cậu chàng kia nói xong, lại nhìn về phía Phương Uyển, “Cái này bánh ngọt ngàn tầng này chắc em không cướp với anh đâu nhỉ, vậy anh đimua đây.”

Sau khi hai người đó đi khỏi, Phương Uyển cũng không dám nhìn sắc mặt của Giang Chi Châu. Để có thể phát triển thuận lợi với Giang Chi Châu, đúng là cô ta đã nói dối, cô ta cũng biết nói dối thì một ngày nào đó sẽ bị lộ, chỉ là không

ngờ ngày hôm nay tới nhanh như thế khiến cô ta không kịp chuẩn bị.

“Chuyện là...” Cuối cùng cô ta cũng cố lấy hết dũng khí, mở miệng nói, “Rất xin lỗi, vừa rồi đúng là bạn trai cũ của tôi.”

Giang Chi Châu trầm mặc một lát rồi mới nói: “Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi về trước, cô đi đường cẩn thận.”

Phương Uyển nhìn bóng lưng anh bỏ đi, rất muốn mở miệng gọi anh nhưng lại không đủ dũng cảm làm điều đó.

Lúc Giang Chi Châu lái xe rời khỏi quảng trường Tinh Quang, Hạ Duy và Diệp Khải đang tại tản bộ ven đường. Buổi tối Diệp Khải mời cô đi xem phim điện ảnh, là một bộ phim mới chiếu về tình yêu, trong rạp đều là các đôi tình nhân đi xem.

“Em gái tôi giới thiệu một cửa hàng bán đồ ngọt rất ngon, lần sau tôi mời em đi ăn nhé.”

“Được.”

Dọc đường, hai người vừa đi vừa trò chuyện trên, bất giác đã về đến chung cư Hạ Duy ở.

“Đến nơi rồi.” Lần này Hạ Duy không mời anh đi vào đi dạo nữa mà vẫy tay chào anh, “Hẹn gặp lại.”

“Ừ...” Diệp Khải nhìn cô quay người chuẩn bị đi, cố lấy hết dũng khí gọi cô lại, “Đợi một chút! “

Hạ Duy quay đầu lại nhìn anh: “Còn có chuyện gì sao?”

“thật ra...” Cho dù ở trong bóng tối, tai Diệp Khải cũng nhanh chóng đỏ lên trông thấy, khiến người ta đặc biệt chú ý, “Tôi, tôi thích em. không biết em có đồng ý làm bạn gái anh, dùng kết, kết hôn là điều kiện tiên quyết không?”

Hạ Duy ngẩn người, cô nhìn chàng trai đứng tại trong bóng đêm, cả khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Diệp Khải khẩn trương mà nhìn cô chăm chú, sắc mặt hồi hộp chờ đợi một quyết định cuối cùng. Hạ Duy suy tư thật lâu, rồi buồn rầu trả lời: “Tôi xin lỗi...”

Tâm tình Diệp Khải liền đổ vỡ, hơi lo lắng hỏi: “Có phải vì lần trước tôi lỡ hẹn không?”

“không phải.”

“Hay là bởi vì chuyện lần trước tôi muốn hôn em? Việc đó thật sự là tôi...” “Cũng không phải.” Hạ Duy ngắt lời anh, “Là vấn đề của tôi, xin lỗi, tôi cảm thấy hiện giờ tôi không thể hoàn toàn tiếp xúc với mộtngười đàn ông...”

Diệp Khải hơi sững sờ, cố gắng hiểu ý nghĩa của câu cô vừa nói: “Nếu như em cảm thấy nhanh quá thìtôi có thể đợi em...”

“Tôi không muốn lãng phí thời gian của anh.” Hạ Duy hít sâu một hơi, “Trước anh, tôi cũng đã qua lại với hai người bạn trai, lúc đầu đều rất tốt, nhưng cuối cùng bởi vì tôi không thể tiếp nhận được những hành động thân mật với họ nên đã chia tay... vấn đề này thực sự tôi cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại là tôi không muốn hại…anh nữa, rất xin lỗi!”

cô nói xong liền bước vội vào chung cư, đi thẳng về nhà.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ cảm giác mình thật sự rất cặn bã...

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ?? Bây giờ cậu mới phát hiện ra à??

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

không gầy mười cân không đổi tên: cậu lại gây ra chuyện gì nữa rồi?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Diệp Khải vừa mới thổ lộ với tớ, hi vọng tớ có thể dùng kết hôn là điều kiện tiên quyết, chính thức qua lại với anh ấy, tớ từ chối rồi…

không gầy mười cân không đổi tên: ...

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cô gái tốt [ mỉm cười ] cậu lại đùa bỡn tình cảm của một chàng trai trẻ nữa rồi [ mỉm cười ]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... QAQ tớ cũng rất khổ sở mà QAQ hôm nay anh ý mời tớ đixem phim, toàn bộ thời gian tớ đều lo lắng anh ấy lại đột nhiên cầm chặt tay tớ, hoặc là đột nhiên hôn tớ, chẳng xem được phim gì mấy QAQ may là từ đầu tới cuối anh ý đều không làm gì cả, thế nhưng nếu như chính thức yêu nhau, anh ấy muốn hôn tớ hoặc là ôm tớ, nếu tớ cứ tránh né chẳng phải sẽ làm tổn thương anh ấy à QAQ

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Tớ cũng không biết nói gì nữa, siêu gầy nói đi.

không gầy mười cân không đổi tên: đây không phải lần đầu tiên cậu phát bệnh, nhưng tớ vẫn muốn hỏi lại cậu, cậu có chắc chắn là cậu thật sự thích anh ta không? Lúc ở cùng người mình thích, cậu sẽ khôngkìm lòng được càng ngày càng muốn thân mật với người đó, làm sao lại chỉ muốn tránh xa người ta chứ?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ thích mà QAQ nói chuyện phiếm với anh ý rất vui vẻ, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy anh ý tim tớ đều đập nhanh hơn.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ cảm thấy cậu chỉ thích anh ta thôi, chứ không phải tình yêu thật sự? Muốn có một anh chàng đẹp trai làm bạn trai của mình, làm mình vui vẻ, có thể hưởng thụ cảm giác xấu hổ tim đập nhanh, nhưng lại không muốn người ta thân cận với mình, con gái như cậu thật sự rất tuyệt vời đấy [ vỗ tay ]

không gầy mười cân không đổi tên: ... không, tớ cảm thấy nếu có một người đàn ông như vậy, con gáibình thường đều chỉ ước gì anh ta làm mấy hành động thân mật với mình đó [ che mặt ] đặc biệt là các cô gái lớn tuổi còn độc thân, rất khát khao [ che mặt ]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên cậu là loại chỉ cần yêu đương, không cần tình dục?

không gầy mười cân không đổi tên: ... ai có thể ngờ được một cô gái 27 tuổi, đã từng có ba người bạn trai mà vẫn còn là một xử nữ đây?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: không biết nên cảm thấy cậu ấy đáng thương hay bạn trai của cậu ấy đáng thương đây…

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... [ Hình Armstrong lăn qua lăn lại khóc lóc nỉ non]

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ cảm giác cậu cũng hơi thích anh ta, tại sao phải vội vàng từ chối như vậy? Có lẽ bên nhau một thời gian nữa sẽ tốt hơn đấy?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: nhưng anh ấy muốn lấy kết hôn làm mục tiêu yêu nhau với tớ đấy, tớ cứ mơ hồ qua lại với anh ấy như vậy thì cảm giác rất có lỗi QAQ

Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: sờ sờ

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hình như cậu không thích hợp với yêu đương đâu...

không thích hợp với yêu đương à... Trong lòng Hạ Duy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn tắt di động. thậtra cô cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này rồi, bao lần yêu đương thất bại đã sớm khiến cho cô hoài nghi về cuộc sống. cô thật sự hâm mộ chú mèo mập màu vàng dưới tầng, mỗi ngày chỉ cần có ăn là đã rất vui vẻ, không có nhiều suy nghĩ phiền não như thế này.

Tâm tình áp lực, cô quyết định muốn tập luyện thể thao nhảy nhót một lúc, làm ồn vị kia Giang tiên sinh tầng dưới kia.

Hôm nay tâm tình Giang Chi Châu cũng không hề tốt, vừa nghe thấy âm thanh bịch bịch ở tầng trên, anh bèn lấy điện thoại trên bàn, đang chuẩn bị trách cứ, cái tên Phương Uyển đột nhiên sáng lên trênmàn hình.

anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một chốc rồi vẫn nhận điện thoại: “Chào cô.”

“Chào anh, anh chưa ngủ à?” Phương Uyển thấp giọng hỏi. “Chưa, có việc gì vậy?”

“À... là chuyện hôm nay, tôi thật sự xin lỗi.” Phương Uyển suy nghĩ thật lâu, cảm thấy cần phải nói rõràng với anh, “Tôi quen bạn trai trước đây lúc đang học đại học, lúc ấy tôi cảm thấy anh ấy tuổi trẻ đầy sức sống, yêu một chàng trai trẻ tuổi như vậy khiến cho mình cũng được trở lại tuổi trẻ. Nhưng sau khi yêu nhau một thời gian, tôi cảm thấy hình như không phải mình tìm được một người bạn trai mà là mộtđứa con trai. Chuyện gì xảy ra anh ấy cũng ỷ lại vào tôi, lúc đầu còn cảm thấy đáng yêu, càng về sau tôi càng hiểu ra mình muốn tìm một người đàn ông có thể che chở cho mình. Bình thường công việc của tôi rất nhiều, cũng rất bận rộn, lúc tan làm còn phải chăm sóc cho anh ấy, trong công việc, có gì vất vả mệt mỏi, cũng không thể chia sẻ với anh ấy… Sau khi chia tay với anh ấy một thời gian ngắn, gia đình bắt đầu giới thiệu cho tôi đi xem mặt, vốn là tôi định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy hình của anh, tôi lại muốn gặp anh.”

Giang Chi Châu im lặng từ đầu đến cuối, Phương Uyển thở phào một hơi, nói tiếp: “Tôi thật sự rất thích anh, cho nên dù người giới thiệu nói anh không gặp các cô gái đã từng yêu đương, tôi vẫn muốn thử xem. Xin lỗi, tôi đã lừa anh, bởi vì tôi thật sự không muốn chỉ vì cách đây ít lâu có một người bạn trai mà ngay cả cơ hội gặp mặt anh cũng không có...”

“Tôi hiểu rồi, cô cũng không cần xin lỗi, chuyện này là vấn đề của tôi.” Cuối cùng Giang Chi Châu cũng mở miệng.

Câu trả lời của anh làm cho Phương Uyển có một chút hi vọng cuối cùng: “Vậy… chúng ta còn có thể không?”

Giang Chi Châu im lặng một hồi lâu, cuối cùng lại nói: “Xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.