Tưởng tượng như thế, Hạ Duy bỗng cảm thấy lo lắng.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: nhưng màanhấy chỉđimộttháng, chắc làkhôngcó chuyện gì đâu nhỉ?
cômuốn tìmsựan ủi trong nhóm bạn thân.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Lúc đầu khi tớ thu tiền hạng mục, quản lý hạng mục cũngnóivới tớ là chỉ cầnmộttháng [ mỉm cười ] chuyện này thườngkhôngchính xác đâu, bất kì lúc nào cũng có thể kéo dài [ mỉm cười ]
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: Bát Bảonóikhôngsai,mộttháng biến thành hai tháng, hai tháng biến thành nửa năm, nửa năm biến thànhmộtnăm... Hơn nữa hai người vừa xác định ở bên cạnh nhau, tình cảm cũng chưa ổn định, đúng làkhôngthích hợp với chuyện xa nhau.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:......
Cái này có phải trả thù khoảng thời gianyêuđương củacôtrước kiakhông?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: các cậu đừng dọa cậu ấy, tớ cảm thấy con người Giang tiên sinh cũngkhôngtệ lắm đâu, chắc làkhôngcó vấn đề gì.
khônggầy mười cânkhôngđổi tên: lúc đầu cũng thấy Lý Tư đáng tin, nhưng mà hành động thực tế củaanhta chứng minh, đàn ông mà đáng tinthìheo nái cũng biết trèo cây.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch:...
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hơn nữa điều kiện của Giang tiên sinh còn tốt hơn Lý Tư nhiều [ ngoáy mũi ]
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:... Tớ quyết định rồi, tớsẽthoát nhóm để bảo vệ bình an
Cáicôgọi là thoát ra cũngkhônghẳn là thoát ra mà chỉ tắt thông báo nhómđi, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tin nhắn còn chưa được trả lời kia.
Trai thẳng như Giang tiên sinh tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho mình nhỉ? Có phải vì làm chuyện xấu nên chột dạkhông?
Hạ Duy: “...”
côcảm thấycôkhôngthể nghĩ như xấu như thế được, nếu hai ngườiđãquyết định bên nhauthìcần phải tin tưởng lẫn nhau.côrất muốn gọi điện thoại cho Giang Chi Châu để hỏi, nhưng nếuanhkhôngtrả lời tin nhắnthìchắc chắn là bận rộn nhiều việc,côlại lo làsẽquấy rầyanh.
Được rồi, để buổi tối hỏi cũng được.
Sau khi Giang Chi Châuđithành phố S, buổi tối trước khiđingủ đều gọi điện thoạinóichuyện với Hạ Duy, Hạ Duy tắm rửa xongđira, nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng gần đến thời gian gọi điện thoại cho Giang tiên sinh rồi.côđợimộtlúc, điện thoại của Giang Chi Châu vẫnkhôngtới,cômở cửa sổ chat vớianhra, nhìn tin nhắn buổi chiềuanhgửi cho mình.
Giang Chi Châu: vậy ngoại trừanhra, em cònnóivới những ai theo đuổi em là em muốn mua kem dưỡng da mắt và cái lăn mặt rồi hả?
Giang Chi Châu: hôm nay hơi bận, buổi tốinóichuyện sau.
Hạ Duy hừmộttiếng, xem lại kem dưỡng da mắt và cái lăn matxa làm thon gọn mặt rất đắt màanhmua chocô, vì mấy thứ này nêncôsẽquyết định chờanhthêmmộtlúc nữa.
cômở ứng dụng tập thể dục ra xem ngày hôm nay, pháthiệngần đây mỗi ngày Giang tiên sinhđiđược 3000 bước, vậy mà hôm nay nhảy lên đứng đầu tiên! Tổng cộngđihơn chín nghìn bước!
Hạ Duykhôngbình tĩnh được nữa,cônhớ tới nội dungnóichuyện trong nhóm bạn thân hôm này, lông màykhôngkhỏi nhíu lại.khôngđợi nữa, hay làcôchủ động gọi choanhcũng được.
Điện thoại “Tít” vài tiếng, Giang Chi Châu mới nhận điện thoại: “Hạ Duy?”
“Vâng.” Hạ Duy hỏianh: “Giờanhcó rảnhkhông?”
“Có,anhvừa trở lại khách sạn.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Duy cườimộttiếng, “Vừa rồi em xem ứng dụng tập thể dục, hôm nayanhđiđược hơn chín nghìn bước, có phảiđidạo phố cùngcôgáinàokhông?”
“...” Giang Chi Châu câm nínmộtlúc, “Em gọi điện thoại chỉ vì muốn hỏi cái này sao?”
Hạ Duy nghẹn họng,anhhỏi như vậythậtgiống nhưđangnóicôcố tình gâysự: “Vậy hôm nayanhlàm gì màđinhiều như vậy?”
“Đưa cháugáianhđicông viên chơi.”
“Cháugái?”
“Ừ, congáicủaanhcả, năm nay mới năm tuổi.anhcả củaanhly hôn năm trước, bình thường lại chỉ lo công việc, vốnkhôngcó thời gian chăm sóc congái. Lần này cũng là Mạn Mạn nhất định đòi theo đến thành phố, từ tối đến giờanhđều đưa nóđira ngoài nên mới muộn như vậy.”
Mạn Mạn là tên của cháugáinhỏà? Hạ Duy nghĩ nghĩ,nóivớianh: “Vậyanhcả củaanhthậtkhôngđáng làm bố, congáicònnhỏnhư vậy, rất cần người lớn ở cùng đấy.”
Giang Chi Châu tháo cà vạt ra, rồi cởi áo khoác: “Nhà họ cũng có nhiều chuyện riêng,anhcũngkhôngxen vào nhiều được, chỉ có thể ở cạnh Mạn Mạn nhiều hơnmộtchút.”
Hạ Duy nở nụ cười: “khôngphải làanhtới thành phố Sđicông tác à? Bây giờ lại trở thành bảo mẫu?”
“anhcũngkhônghứng thú nhiều với hạng mục của công ty lắm, chị họ vàanhhọ củaanhlúc nào cũng đối chọi gay gắt,anhcũngkhôngmuốn bị kéo vào.”
“À,sựviệc chỉ có thể nhìn thấytrênphim truyền hình như thế này,khôngngờ lại gần với em như vậy.”
Khóe môi Giang Chi Châu khẽ giật,khôngbình luận gì: “anhgửi cho đồ cho em em nhận được chưa?”
“Rồi ạ, mà saoanhlại mua kem dưỡng da mắt đắt như vậy?”
Giang Chi Châunói: “anhcũngkhôngbiết nhãn hiệu kem dưỡng da nào tốt, cho nên mua luôn loại đắt nhất trong cửa hàng.”
Hạ Duy: “...”
Loại logic như thế này nghe có vẻ quen quen... Chẳng phải lúc trướcanhmua thức ăn cho mèo vàng cũng dùng cách như thế này sao?
“Ôi ôi, Giang tiên sinh,anhnóixem tiềnanhkiếm được liệu có đủ đểanhtiêu xài hoang phí như thếkhông? Hay làanhđể tâm đến chuyện của công tymộtchútđi?”
“Yên tâmđi, tiền kiếm được từ Thiên Hạ Cư đủ nuôi em mười đời.”
Hạ Duy: “...”
cônghiêm túc suy nghĩ, quảthậtlà rất nhiều tiền!
“Nhưng mà tại sao tự nhiênanhlại mua đồ cho em?”côhỏi.
Giang Chi Châunói: “khôngphải trước kiaanhcũng mua khăn lụa cho em đấy sao?”
“Lúc đókhônggiống bây giờ, đó chẳng phải làanhmua vì để thểhiệnmình lúc mới đầu à.”
“Em muốnthìanhsẽmua cho em.”
Những lời này lập tứcđãlàm Hạ Duy cảm động, đặc biệt là bây giờ hai ngườinóichuyện với nhau qua điện thoại, giọngnóicủaanhtrực tiếp truyền vào taicô, như mỗi lần hít thở đều rung động đến tận tim phổi củacô, vốn làkhôngthể cứng rắn được.
“Thành phố Sthậtsựquá giỏi rồi, ngay cảmộtmiếng gỗ nát như Giang tiên sinh cũng có thể biến thành gỗ tốtđãqua chạm khắc.”
Giang Chi Châu: “...”
anhsuy nghĩthậtlâu,khôngbiết lời này làđangkhen hayđangchê mình nữa.
Hai ngườinóichuyện hơnmộttiếng đồng hồthìđến lúc Hạ Duyđingủ,côngápmộtcái rồi tạm biệt Giang Chi Châu: “Emđingủ trước nhé,anhngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hạ Duy nhìn màn hình điện thoại di động tốiđi, để di động quamộtbên, tắt đèn ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho A Hoàng và A Quất,côlại pháthiệnra râu của A Quất lại dài ramộtđoạn,côvô cùng vui vẻ chụp ảnh nó, rồi gửi ảnh cho Giang Chi Châu: “Râu của A Quất lại dài thêm rồi, chờanhtrở về là có thể dẫn bọn chúngđitriệt sản rồi”
Hai giờ sau Giang Chi Châu mới trả lờicô: “Là vìtrênảnh nên thấy béo, hay A Quất lại mập lên thế?”
Hạ Duy:...
Hạ Duy: nếukhôngthìanhcũng mua cái lăn matxa thon gọn cho nó nhé? Có cả loại có thể mát xa toàn thân đấy
Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn này suy tưthậtlâu, đây làcôđangám chỉ choanhlà mua chocômộtcái máy matxa toàn thân à?
Cuối cùngthìanhcũng chưa xác định được Hạ Duy có ý gì, nhưng... Muathìchắc cũngkhôngsao đâu.
Buổi tối trong khi chờ đợi Hạ Duy nghe điện thoại,anhtìmtrênmạngmộtchút về máy matxa, pháthiệnđặc biệt nhiều loại, vừa định gửi vài cái cho Hạ Duythìnhận đượcmộttin nhắn củacô: “Emđangnóichuyện điện thoại với Bát Bảo,anhđợimộtchút nữa rồi gọi điện cho em sau nhé.”
Giang Chi Châu hiếm khi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Được.”
anhđitắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Emnóichuyện điện thoại xong chưa?”
Hạ Duy: còn chưa xong, Bát Bảo gặp phải vài việctrêncông trường,đangbuồn bã tủi thân khóc đây này...
Hạ Duy:anhcó biết Bát Bảo đấykhông? Lần trước em vàcôấy còn có Hạ MinhđiThiên Hạ Cư, có gặpanhđấy
Giang Chi Châu: Ừ, vậy hai người trò chuyện xongthìgọi điện choanhnhé,anhđixem tài liệumộtchút.
Hạ Duy: Vâng.
“Hạ Duy cậu cóđangnghekhôngđấy?” Bát Bảo pháthiệnđầu bên kia điện thoại mãi lâukhôngcó phản ứng, cảm giác nhưđangnóichuyệnmộtmình.
“đangở đây mà.” Ánh mắt Hạ Duy theo dời khỏi màn hình máy tính,nóivới Bát Bảo, “Cậunóicái người phụ trách kia của các cậu rất keo kiệt, họp muộn mà cònkhôngphát cặp lồng cơm cho các cậu.”
“Đúng vậy, cậu có biếtanhtanóivô cùng lâukhông! Vốnđãxong hết rồi, kết quả bên ngoài bắt đầu mưa to,anhta liềnnóicâu “Trờiđangmưa, chúng tanóithêmmộtlúc nữa“... chỉ muốn ném viên gạch vào mặtanhta thôi.”
“...Lãnh đạo của các câuthậtbiết chăm sóc nhân viên, cho nên bây giờ cậu ăn cơm chưa?”
“Vừa mới ăn xong, nếukhônglàm gì có sứcnóichuyện điện thoại với cậu. Cái người phụ trách kiathậtsựlà vô cùng hiếm thấy, khuya khoắt uống nhiều rượu rồi chạy đến gõ cửa phòng chúng tớ! Mấycôgáingủ cùng phòng đều sợ phát khóc!”
“... Việc này đúngthậtlà hơi nguy hiểm, các cậu nhớ đóng cửa kỹ càng, nếu vẫnkhôngổnthìnuôimộtcon chó.”
Bát Bảo: “...”
Hạ Duy lại an ủicômộthồi, tin nhắn của Giang Chi Châu lại gửi tới: “Hai người còn chưanóixong à?”
Hạ Duy:... _з” ∠)_ người phụ tráchtrêncông trường của Bát Bảothậtsựtệ đến mứcmộtcâu khónóihết.
Giang Chi Châu:...
Giang Chi Châu: được rồi,nóixongthìgọianh
Hạ duy: đợi lát nữa em muốnđingủ luôn, hôm nay công việc trong cửa hàng bận rộn, mệt mỏi quá.
côkhôngngờ tin này vừa gửiđi, Giang Chi Châuđãtức giận: “Hai người có chuyện gìkhôngthểnóilúc ban ngày sao? Buổi tối là thời giananhvà em gọi điện thoại,anhcảm thấy thời gian củaanhbị chiếm dụng rồi.”
Hạ Duy nhìn thấy tin nhắn này củaanhthìcũng tức giận, gõ bàn phím ầm ầm: “anhcó biết làanhrất ích kỷkhông, ban ngày Bát Bảo cũng phảiđilàm, em vàcôấy làm bạnđãmười năm rồi, chẳng lẽ gọi điện thoại cũngkhôngđược? Hơn nữa bình thường lúc em muốn gọi điện thoại choanhđều sợanhđangbận nênkhôngdám gọi. Nhiều nhất cũng chỉ dám gửi tin nhắn choanh, mà cũng rất lâuanhmới trả lời. Bây giờanhmuốn gọi điện cho emthìem nhất định phải dập máy của Bát Bảo ngay lập tức để nghe điện thoại củaanhđúngkhông?”
“Hạ Duy Duy, cậu làm sao thế? Sao lại thở mạnh như vậy?”
“khôngcó gì,đangcãi nhau với Giang Chi Châu.”
Bát Bảo: “...”
“Cậu vừa gọi điện thoại với tớ, vừa cãi nhau vớianhấy à?” Cũng bận quá nhỉ.
“Tớ cảm thấy ham muốn chiếm hữu tớ củaanhấy quá mạnh mẽ.”
“... Đây là cậuđangkhoe khoang đấy hả?”
“...khôngphải, tớđangrất tức giận.”
“Ôi chà, đàn ông đều như vậy đấy..., hơn nữa Giang tiên sinh nhà cậu còn là loạikhôngđồng ý bạngáiđãtừng có bạn trai nữa…”
Hạ Duynói: “Tớ còn cảm thấy ngay cả chuyện tớ có bạn thân cũngkhôngthể tiếp nhận được ý, tớ và cậu gọi điện thoại,anhấy liền tức giận.”
Bát Bảo: “...”
Kiểu ghen với bạn thân của ngườiyêunày cũngkhôngphải là hiếm.
“À… tớ cũng phải tắt máy rồi, cậu tập trung cãi nhau vớianhấyđinhé.” Bát Bảonóixong, nhanh chóng tắt điện thoại. Hạ Duy để điện thoại di động xuống, Giang Chi Châu lại gửimộttin tới.
Giang Chi Châu: được rồi,anhcảm thấy bây giờ chúng ta đều có hơi kích động, ngày mainóisau.