Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 58: Chương 58




Sau khi xe chạy đến dưới nhà Hạ Duy, Giang Chi Châu và Hạ Duy mangmộtchómộtmèo lên lầu.trênđường gặp được hàng xóm từtrênlầuđixuống, sau khi nhận ra Hạ Duy kinh ngạcnói: “Hạ Duyđãvề rồi? Đây là... Bạn trai cháu à.”

“Đúng vậy, ha ha.” Hạ Duykhôngđể ý trả lời dì đó, rồi tiếp tụcđilên lầu. Giang Chi Châu thở phàomộthơi, có thể cảm giác đượcanhđãbắt đầu có chút lo lắng. Hạ Duy cười cười vớianh, có chút đắc ý: “Như thế nào, cuối cùng cũng thấy sợ?”

Giang Chi Châunói: “anhcó cảm giác quả nhiên là đến địa bàn của em rồi.”

Nhà Hạ Duy ở tầng bảy, lúcđitới cửa, Hạ Duy gõ cửa: “Mẹ, conđãtrở về.”

Bên trong rất nhanh có tiếng bước chânđira, cửa vừa mở rađãthấy mẹ Hạ Duy cười tủm tỉm nhìn Hạ Duy: “đãvề rồi cơ à?” Bànóixong, ánh mắt tự nhiên mà chuyển sang Giang Chi Châu, dò xét vài lần, “Vị này là Giang tiên sinh à? Ngườithậtcòn đẹp hơn so vớitrênảnh đấy.”

Giang Chi Châu lễ phép đem bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay đưa tới: “Chào gì, cháu là Giang Chi Châu, ngài gọi cháu là Chi Châu là được ạ. Chúc dì sinh nhật vui vẻ.”

“Aizzz, người đếnthìtốt rồi, khách khí như vậy làm cái gì.” Mẹ Hạ Duy ngoài miệngnóinhư vậy, còn vô cùng vui vẻ cầm lấy quà của Giang Chi Châu, “Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồiđi.”

Bà vui vẻ quay người tiến vào phòng khách, trong lòng Giang Chi Châu lặng lẽnhẹnhàng thở ra. Hạ Duy nhìnanhmộtcái,nóivớianh: “nóitrộm choanhbiết, mẹ của em bình thường ở nhà đều ăn mặc rất tùy tiện đấy, vậy mà hôm nay bà lại mặc bộ váy bà thích nhất, nênthậtrathìbà cũng rất lo lắng.”

Giang Chi Châu cúi đầu cườimộttiếng, nhìncônói: “Vào thôi.”

Trong nhà Hạ Duy bình thường đều là mẹ nấu cơm, nhưng bởi vì hôm này là sinh nhật của bà, nên bố Hạ duy đặc biệt nhận nấu bữa cơm này.mộtmình ông ở trong phòng bếp bề bộn, còn ba người Hạ Duythìan vị ở phòng kháchnóichuyện phiếm.

“Con mèo này bị sao thế, tại sao hai đứa lại cạo lông nó thế này?”

Đại khái cuối cùng cũng nghe thấy có người vì mình đòi lại công bằng, mèo vàng khó được khi kêu “Meow”mộttiếng. Hạ Duynói: “Trời nóng nực, nên cạo cho lông ngắn bớtmộtít.”

“À.” Mẹ Hạ Duy gật đầunhẹ, lại xoa xoa đầu A Hoàng, “Hai đứa chăm sóc con chó này rất tốt đấy, lúc vừa nhặt về nhìn rất thảm hại.”

Bố Hạ Duy bưng đồ ănđira, cũng thuận miệngnóimộtcâu: “Hạ Duy bình thường trong nhà lười như vậy, sao lại rảnh nuôi chó được.”

Hạ Duy: “...”

Lời này ngược lại là nhắc nhở mẹ Hạ Duy: “Hai đứa công việc có lẽ đều rất bận, làm gì có thời gian chăm sóc chúng?”

Hạ Duynói: “Sao lạikhôngcó thời gian, hai bọn con đều là ông chủ, muốn về nhà lúc nào cũng được.”

Mẹ Hạ Duy cườimộttiếng: “Cái cửa hàng bé tí của con mà cũngkhôngbiết xấu hổnóilà ông chủ à. Như Chi Châu có cửa hàng ăn lớn kia mới được coi là ông chủ.” Bànóixong liền nhìn về phía Giang Chi Châu, cười cười vớianh, “Điều kiện của cháu dì cũng nghe Duy Duynóikhôngít, điều kiện nhà dìthìcháu nhìn thấy rồi đấy, điều kiện hai gia đình khác nhau nhiều lắm, tới giờthìchú dì cũng chưa bao giờ muốn gả Duy Duy vào nhà giàu có, đến lúc bị bắt nạt cũngkhôngbiết khóc cùng như thế nào.”

Nghe xong lời này của mẹcô, tinh thần Hạ Duy chấn động, đến rồi! Màn tra khảo kết hợp phỏng vấn của mẹcôđến rồi!

Giang Chi Châu tựa như biết trướcsẽbị hỏi đến vấn đề này, biểuhiệnlúc này cũng rất bình tĩnh: “Về vấn đề này cháu và Hạ Duyđãnóiqua rồi, hơn nữađãthống nhất với nhau, dìkhôngcần lo lắng đâu ạ. Hơn nữa sau khi kết hôn xong, bọn cháu cũngsẽở riêng bên ngoài, nêncôấysẽkhôngbị ai bắt nạt.”

Giờ phút này bố Hạ Duy ở bên cạnh nghe mọi ngườinóichuyện cả người đều chấn động: “Hai đứađãsuy nghĩ đến chuyện kết hôn?”

Giang Chi Châunói: “Đúng vậy, chúng cháuđãmua xong phòng ở rồi, hai ngày nữa liền chính thức bắt đầu lắp đặt nôi thất ạ.”

“Cái này...” Ông chưa từng nghe Hạ duynóiqua! Chuyện kết hôn chẳng lẽkhôngcần hỏi qua trước người làm bố như ông à!

Mẹ Hạ Duy lườm trắng mắt: “Hai đứa nó đến tuổi này rồi, đương nhiên là kết hôn ngayđi, ông giật mình cái gì chứ?”

Bố Hạ Duy còn muốnnóinữa, mẹ Hạ Duy liền cắt ngang: “Ông vẫn nên trở lại phòng bếpđi, có phải thức ăn cháy khét rồikhông?”

Bố Hạ Duy ngửimộtcái, hình như là có mùi khét? Ông vội vàng quay trở về phòng bếp.

Sau khi ôngđikhỏi, mẹ Hạ Duy tiếp tụcnói: “Nhà dì mặc dùkhôngphải nhà cao cửa rộng gì, nhưng Duy Duy cũng là congáimột, từnhỏcũng được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy, nếu như gả nó vào nhà cháu, bị oan ức gì,thìchú dì cũngkhôngdám gả.”

Giang Chi Châu cam đoannói: “Dì yên tâm, cháusẽkhôngđể chocôấy chịu bất cứ oan ức gì, có vấn đề gì, chúng cháu cũngsẽcùng thương lượng.”

“Vậy là tốt rồi, hi vọng cháunóiđượcthìlàm được.”

Mẹ Hạ Duy tạm thời xét duyệt cho qua giai đoạnmột, còn bố Hạ Duy trong phòng bếp vẫn còn băn khoăn chuyện Hạ Duynóimuốn kết hôn. Ông nuôimộtđứa congáilớn như vậy,nóilập gia đình là lập gia đình?côdẫn Giang Chi Châu về nhà, điều kiện quảthậtkhôngtệ, nhưng cũngkhôngphảinóilấy là có thể lấy congáinhà ông nha? Nhớ năm đó ông lấy được mẹ Hạ Duy cũng phải vượt ngũ quan, trảm lục tướng đấy, sao có thể để cho cậu tanhẹnhàng qua cửa như vậy!

Đến tận lúc Giang Chi Châu tiến đến phòng bếp nhận lấy cái thìa trong tay ông.

“Chú ơi, để cháu nấu, chú nghỉ ngơiđiạ.” Ở bên ngoài mọi người đều ngửi thấy mùi cháy khét, lại để cho bố Hạ Duy tiếp tục ở phòng bếp,thìcó khả năng buổi trưa mọi ngườikhôngđược ăn cơm.

Có người đến hỗ trợ nấu cơm, bố Hạ Duy tự nhiên là rất vui vẻ, ông giao cái thìa cho Giang Chi Châu, khoanh tay đứng bên cạnh nhìnanhxào rau.

Ông vốn cho rằng loại đàn ông cao to đẹp trai nàykhôngthích hợp ở trong phòng bếp đấy, nhưng mỗi lần Giang Chi Châu hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng thuần thục, chỉ cần ở phòng bếp nhỉ đơn giản này lại tạo ra cảm giácđangtrong phòng bếp sang trọng của khách sạn lớn.

Nồi mới chuyển khỏi bếp, bố Hạ Duyđãcầm đũa nếm thửmộtmiếng, mắt lập tức phát sáng: “Tay nghề rất tốt! So với mẹ Hạ Duy nấu còn ngon hơn!”

Hơn nữa vừa rồirõràng ông sắp đem món ăn này xào đến mức dính hết vào nồi rồi, nhưng là bây giờ khi nếm thử...thìvị khétđãbiến mất hoàn toàn,khôngnếm cẩn thậnthìcăn bảnkhôngnhận ra.

Sau đó bày tất cả lên bàn ăn, nhìn cả bàn toàn đồ ăn rất đẹp mắt.

Trong lòng Bố Hạ Duy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bất kểnóithế nào,thìsau khi congáigảđi, ít nhất cũng được ăn ngon.

Sau khi ăn xong cơm trưa, mẹ Hạ Duy vội vàng chuẩn bị phòng cho Giang Chi Châu, trong nhà vừa vặn còn cómộtgian phòng trống, bình thườngkhôngdùng,hiệntại cũng đểmộtvài thứ lẫn lộn. Bà để cho Hạ Duy và Giang Chi Châuđichơi, thừa dịp buổi chiều thu dọn căn phòngmộtchút.

Giang Chi Châukhôngmuốn để bà phải làm biệc, liền đề nghịnói: “Cháu có thể ở khách sạn, dì cũngkhôngcần chuẩn bị phiền phức thế nữa đâu ạ.”

Mẹ Hạ Duynói: “khôngphiền phứckhôngphiền phức, cháu từ nơi xa về chơi, sao lại có chuyện để cháu ngủ khách sạn được chứ. Cháu và Hạ Duyđira ngoàiđidạođi, đúng rồi, trường học Hạ Duy cách nơi này cũngkhôngxa, có thểđiđến đó xem.”

Trong kế hoạch của Hạ Duy đặc biệt đem trường học loại trừ rồi,khôngnghĩ tới mẹ củacômộtcâuđãnhắc tới. Sau khi Giang Chi Châu nghe xong, cườinói: “ Đúng lúc cháu cũng muốnđithăm thoáng trường học cũ Hạ Duymộtchút.”

Hạ Duy: “...”

anhthậtsựchỉ là muốnđithăm trường học cũ sao?

“Vậy thì tốt, để Hạ Duy đưa cháuđi, mèo và chó cứ để lại trong nhà, dìsẽchú ý tới.”

“Vâng ạ, cám ơn dì.”

Hạ Duy: “...”

Sau khi ra khỏi cửa, Giang Chi Châu vẫn lái xe. Hạ Duy ngồi ở vị trí kế bên tài xế, homộttiếng: “Trường học cũ của emkhôngcó gì đẹp để xem đâu, trường học nào mà chả giống nhau,khôngbằngđinơi khác, lúc trước emđãlên kế hoạch hết rồi!”

Giang Chi Châunói: “khôngsao, trước đến trường họcđidạođã, cũngkhôngmất bao nhiêu thời gian.”

Hạ Duy: “...”

côtrầm mặcmộtlúc, hỏianh: “anhcố ýđitrường học của em như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Giang Chi Châunói: “khôngcó gì, chỉ là muốn nhìn quamộtchút chỗ em và Đào Dự cùng nhau cho mèo ăn thôi.”

Hạ Duy: “...”

côbiết mà! Tuy thư tìnhđãsớmđãbịanhđốt cháy đến tro cũng chẳng còn, nhưng trong lòng củaanhvẫn luôn nhớ kỹ chuyện này!

Hôm nay là thứ bảy, nhưng vẫn có học sinh cấp 3 ởtrênlớp, Giang Chi Châu dừng xe ở bên ngoài trường học, sánh vai cùng Hạ Duyđivào bên trong. Bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy hai người cũng hỏi mấy câu, Hạ Duynóilà học sinh cũ trở về thăm trường học, bảo vệ cũng cho bọn họđivào.

Sân trường cấp 3khônglớn lắm, đặc biệt làhiệntại vừa mớiđi...màđãcó cảm giác giống nhưđivài bước là có thểđitừ đầu này đến đầu kia rồi: “Cảm giácthậtthần kỳ, cấp hai em cũng học ở đây đấy, lúc ấy mới tiến vào trường học t,rõràng cảm thấy trường học rất lớn, trong lòng còn tràn đầy kính sợ, nhưng bây giờ cảm thấy trường họcthậtnhỏ.” Hạ Duy vừađi, vừa giảng giải cho Giang Chi Châu, “Cái chỗ này, lúc mới đầukhôngcó rộng rãi thoáng như thế này, hai bên còn đặt rất nhiều tượng danh nhân điêu khắc, lần đầu tiên em tới đây, cảm thấy con đường nàythậtdài,hiệntại sửa thành quảng trường, ngược lại cảm giácnhỏhơn rất nhiều, nhìn qua là có thể thấy cả hai đầu.”

Giang Chi Châu nhìn nhìn dãy phòng học bên trái phía trước, hỏicô: “Trước đây em học ở đây à?”

“Lúc học cấp 3 là học ở chỗ này, còn lúc ý trường cấp hai còn chưa có sửa xong đâu.” Những năm này trường họcthậtsựthay đổi rất nhiều, nơi duy nhấtkhôngthay đổi lại chính là là đình nghỉ chân tự học trong trường.

côvà Giang Chi Châuđiđến đình nghỉ chân tự học,trênghế dài cókhôngít mèo lang thangđangnằm, Hạ Duy kinh ngạc chỉ chỉ choanhnhìn: “Xem kìa, mèo đấy! Ha ha cái con mèo vàng kia, hình như còn mập hơn A Quất nhà chúng ta.”

Giang Chi Châu gật đầunhẹ: “Xem ra trường học của em có rất nhiều học sinh tốt bụng.”

“Ha ha khẳng định là thế, chính em cũng làmộtcái trong số đó mà.”

“Ừ, Đào Dự cũng thế.”

Hạ Duy: “...”

Tại saoanhcứ nhất định phải nhắc đến Đào Dự chứ!

“Đây chính là chỗ cũ của hai người à?” Giang Chi Châu nhìncô, “Trước đây hai người thường xuyên ở đây cùng nhau để cho mèo ăn?”

“...” Hạ Duy mấp máy môi khô khốc, chỉ vàomộtbé mèo đennói, “anhnhìn kìa, bé mèo kiađangnhìnanh, mauđixoa đầu nóđi!”

Giang Chi Châu: “...”

Tuy cảm thấycôchuyển đề tài có chút vụng về, nhưng mà bé mèo đencôchỉ kia đúng làđangnhìnanh.anhđiđến xoa đầu nó, mèo đenkhônghề sợmộtchút nào, còn thoải mái mà cọ đầu vào bàn tay củaanh: “Meow ~ “

Mắt Giang Chi Châu hơi lóe sáng...khôngđược, quá đángyêurồi. Nếu nhưanhlại mangmộtcon mèo nữa trở về, A Quất có thể cắn chếtanhhaykhông?

“Hạ Duy? Tại sao cậu lại trở về rồi?”

Giọngnóiđột nhiên truyền đến đã cắt đứt suy nghĩ của Giang Chi Châu,anhquay người lại nhìn thoáng qua, quả nhiên là bạn học cũ của Hạ Duy, Đào Dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.