Phát hiện ra không hiểu sao tim mình lại đập nhanh hơn, trong lòng Hạ Duy cảm thấy hơi bối rối, chỉ có thể vùi đầu vào ăn để che dấu. Cầm chiếc bát đã ăn hết tất cả thức ăn còn lại, nhịp tim đập cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Giang Chi Châu ngồi đối diện nhìn cô: “cô ăn nhiều như vậy không sợ béo à?”
Hạ Duy: “...”
Cuối cùng thì tại sao tim cô lại đập nhanh vì một tên đàn ông thẳng như tòa nhà Kinh Mậu thế này?!
cô để đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh: “Tôi bổ sung thêm một điều nữa, dù một cô gái có ăn nhiều đến đâu, anh cũng không thể nói cô ấy sẽ béo, mà ngược lại, anh còn phải an ủi cô ấy là, cho dù em có béo thì tôi vẫn thích em.”
“... Con gái các cô thật lắm chuyện.” Lúc Giang Chi Châu nói đến hai chữ “Con gái” thì tỏ vẻ trêu đùa.
Hạ Duy không để ý đến giọng điệu của anh, chỉ nói: “yêu đương vốn đã là một chuyện phiền phức.”
Động tác của Giang Chi Châu hơi dừng lại: “Chuyện ấy thì tôi đồng ý.”
Bữa lẩu này ăn coi như vui vẻ, nhưng lúc đến vấn đề quyết định xem ai rửa chén, thì không thể nào vui vẻ được nữa. Hạ Duy cho rằng nguyên liệu nấu ăn và nồi lẩu đều do mình chuẩn bị, theo lý thì Giang Chi Châu phải rửa bát, nhưng Giang Chi Châu lại phản bác đấy là do cô nói muốn mời khách mà.
Hạ Duy tức giận: “Thế nhưng lần trước anh mời tôi ăn thịt dê nướng, cuối cùng chẳng phải tôi giửa hết chén đĩa à!”
Giang Chi Châu nói: “Nhưng hôm nay tôi còn chế biến đồ ăn, nồi lẩu cũng là tôi nấu đấy, salad cũng là tôi trộn.”
“...” Hạ Duy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chọn phương pháp xử lý trung hòa cả đôi bên, “Vậy thì mỗi người rửa một nửa.”
Giang Chi Châu: “...”
Cuối cùng hai người thật sự cùng vào phòng bếp rửa chén. Phòng này ở phía trong nhưng cũng khá lớn, hai người đứng cùng một chỗ trong phòng bếp cũng không quá chật chội. Giang Chi Châu và Hạ Duy đều im lặng rửa sạch toàn bộ bát đĩa, trong phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy và tiếng đồ sứ va chạm rất nhỏ.
Lúc thò tay lấy cái bát tiếp theo, đầu ngón tay Hạ Duy không cẩn thận đụng vào lòng bàn tay Giang Chi Châu, cô liền giật nảy mình đưa tay về giống như bị điện giật. Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô mộtcái, không hề để ý chi tiết này, đem cái bát cả hai người đều muốn cầm kia bỏ vào cái chậu nước.
Hạ Duy cầm lấy cái bát khác, chắc là do không để ngón tay ở dưới vòi nước, nên ngón tay vẫn khôngngừng nóng lên. Tại một giây ngắn ngủi vừa rồi chạm phải, tim lại đập nhanh hơn, việc này làm cho Hạ Duy không nhịn được khẽ nhíu lông mày.
Sau khi rửa sạch sẽ chén bát, Giang Chi Châu liền rời đi, Hạ Duy ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, cả người ngơ ngác.
Rốt cục thì tại sao khi tiếp xúc với Giang Chi Châu, tim cô lại đập nhanh hơn?
Nhất định là vì Giang tiên sinh có độc.
Đúng.
Tìm cho mình một lý do hợp lý, trong lòng Hạ Duy cũng dễ chịu nhiều hơn, cô quyết định đi tắm rửa sớm một chút, sau đó ngủ một giấc thật ngon, mơ thật đẹp.
cô cũng không để chuyện này ở trong lòng, Giang Chi Châu lại càng không để ở trong lòng, hai người đều vẫn sinh hoạt như thường ngày, chỉ có điều cũng có một chút thay đổi nhỏ.
Ví dụ, sau khi hai người liên lạc với nhau qua Q.Q lần đầu tiên, không có việc gì Hạ Duy liền thích quấy rối Giang Chi Châu một chút, như là thế này ——
Hạ Duy: Ông chủ Giang, anh biết làm sườn xào chua ngọt không? [ đáng yêu ]
Giang Chi Châu: [ hình ảnh ]
Hạ Duy mở hình ảnh, phát hiện hình anh gửi tới chính là bảng giá của Thiên Hạ Cư, trên đó có món sườn xào chua ngọt.
Hạ Duy: “...”
thật muốn chửi thề một câu, nhưng mà cô là tiên nữ, nên phải nhịn, phải nhịn.
Có đôi khi lại như thế này ——
Hạ Duy: Giang tiên sinh, bữa trưa nay ăn món gì thế? [ đáng yêu ]
(câu này chém gió, vì ko edit nổi? )
Giang Chi Châu: đang rán cá bột.
Hạ Duy: À à! Rán cá bột! Tôi cũng thích ăn! [ đáng yêu ]
Giang Chi Châu: làm cho mèo vàng.
Hạ Duy: “...”
cô sống bao nhiêu năm, còn không bằng mèo vàng. Hâm mộ A Quất quá, dù cho nó không có râu.
Giang Chi Châu biết rõ, mỗi lần đến bữa ăn cơm, Hạ Duy đều thích gửi tin nhắn quấy rối anh, là muốn tìm cơ hội ăn chực, nhưng anh cũng không nói chuyện đó ra, mà anh muốn trêu chọc cô một chút. Nghĩ đến biểu cảm của cô trước màn hình, anh liền cảm vô cùng thú vị.
anh bỗng nhiên phát hiện ra Hạ Duy có vẻ giống con mèo vàng trước đây mỗi ngày đều ở bên cạnh xe ô tô chờ anh cho ăn cơm.
Ý nghĩ này khiến Giang Chi Châu lơ đãng bật cười.
một buổi sáng sớm nào đó, Hạ Duy và Giang Chi Châu đã lâu không gặp lại gặp nhau trong thang máy. Nhìn thấy Giang Chi Châu tiến đến, Hạ Duy bĩu bĩu môi, ngoảnh mặt sang một bên.
cô vẫn còn tức giận chuyện anh không cho cô ăn cá bột rán.
Giang Chi Châu cười khẽ một tiếng, đứng bên cạnh cô không nói lời nào, sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người như là vô số lần trước đều trầm mặc, nhưng tựa hồ có chút khác biệt với trước đây.
Ít nhất là Hạ Duy cảm thấy khác, bởi vì cô phát hiện không khí trong thang máy hình như không đủ để cô thở!
cô không có chứng sợ hãi không gian kín, nhưng sau khi Giang Chi Châu đến, cô lại cảm thấy thang máy trở nên vô cùng chật hẹp, đến mức không thể hô hấp bình thường được!
“cô làm sao vậy?” Giang Chi Châu nghi hoặc nhìn cô, đi một bước về phía cô.
“anh đừng nhúc nhích!” Hạ Duy lập tức ngăn anh lại, “Tốt nhất là không được hô hấp!”
Giang Chi Châu: “...”
Đây là tật xấu gì mới của con gái vậy?
Lúc thang máy đến tầng một, Hạ Duy gần như là lao ra, ra đến bên ngoài không gian rộng rãi, cô cảm giác mình như cá gặp nước, cuối cùng cũng sống lại rồi.
thật là đáng sợ. Hạ Duy nghĩ nghĩ, độc tính của Giang tiên sinh càng lúc càng mạnh.
Công việc ở trong cửa hàng sơn móng tay bề bộn khiến cho cô tạm thời quên Giang tiên sinh, lúc nghỉ trưa Hạ Minh gửi cho cô một tin nhắn, nói cho cô một cái voucher.
Hạ Minh: voucher này là chỉ nội bộ bách hóa Tinh Quang mới có thôi đấy, em chỉ lấy được một cái, dùng được ở khu ăn uống cả năm tầng luôn!
Hạ Duy: Thế cơ á? Chỉ có một cái mà lại cho chị à?
Hạ Minh: lần trước chị mời em đi ăn ở Thiên Hạ Cư, em đã nói là sau khi tìm được công việc sẽ trả ơn chị mà [ ha ha ]
Hạ Duy: coi như em còn có lương tâm, chị sẽ đến bách hóa Tinh Quang rồi tìm em để lấy nhé.
Hạ Minh: [OK]
Hạ Duy nghĩ nghĩ, mở cửa sổ nhỏ với Điềm Điềm: “Buổi tối hôm nay có rảnh không? Hạ Minh cho tớ mộtvoucher ăn uống ở bách hóa Tinh Quang, tớ mời cậu đi ăn cơm.”
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: _з” ∠)_
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tăng ca?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: Ừ [ cười cry]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: được rồi, hôm nay tớ mang công việc về nhà làm vậy, đi ăn đi!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha ha ha tốt, cậu muốn ăn cái gì?
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: thịt nướng!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ OK ]
Hai người hẹn bảy giờ tối gặp tại bách hóa Tinh Quang, Hạ Duy sớm đặt chỗ ngồi trước rồi, liền chờ Điền Điềm ở cửa quán thịt nướng.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: khoảng 10 phút nữa tớ mới đến, cậu vào trước gọi đồ ăn nhé!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: được
~Hạ Duy cởi ra áo khoác ra vắt lên cổ tay, từ sofa nhỏ trước cửa quán đứng lên. Vừa đứng lên, cô đãnhìn thấy Giang Chi Châu và một nữ sinh sóng vai đi tới phía trước.
Hai người bọn họ quay mặt vào nhau, đang trò chuyện cái gì đó, đều không chú ý tới cô, nữ sinh đi ở phía gần Hạ Duy, cho nên cô thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.
A, hình như là đối tượng xem mặt lần trước Giang Chi Châu cho mình xem. cô gái này còn xinh hơn mộtchút so với trên ảnh, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại xõa trên vai, gương mặt trang điểm rất nhạt, làm cho người ta cảm thấy rất trong trẻo, tươi mát. cô chỉ cao tới bả vai của Giang Chi Châu, lúc nói chuyện với anh sẽ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rất vui vẻ.
hiện tại thì Hạ Duy đã tin người bạn gái lần trước của Giang Chi Châu là do anh nói lời chia tay rồi, bởi vì cô cảm giác nữ sinh này có lẽ rất thích anh. Nghĩ kĩ thì cũng không có gì kỳ lạ, đàn ông như anh, vốn đãrất được yêu thích, nếu như không phải vì bệnh thích sạch sẽ của anh, nói không chừng đã sớm kết hôn tám trăm năm rồi.
Hai người chăm chú đi về phía trước, ở đó có một nhà nhà hàng Italia, hương vị cũng không tệ lắm, có thể là hai người họ muốn đi ăn đồ ăn Ý.
“Hạ Duy, sao cậu còn ở chỗ này, không phải bảo cậu đi vào trước gọi đồ ăn sao?” Điền Điềm vừa đến đã thấy Hạ Duy cầm áo và túi xách ngồi ở sofa nhỏ như người mất hồn, “Cậu làm sao thế, khó chịu ở đâu à?”
Hạ Duy ngẩn người, cô cảm thấy hình như mình đang bị ngốc, ngơ ngẩn một lúc mà Điền Điềm đã đến rồi? “không, không phải, chỉ là muốn chờ cậu ở đây, dù sao tớ cũng đặt chỗ ngồi rồi.”
“Nhưng đồ ăn có thể bị người ta lấy hết rồi!” Điền Điềm một tay kéo cô dậy, lôi vào trong quán ăn, “Nhanh lên nhanh lên, tớ muốn ăn thịt ba chỉ nướng! Sò biển không biết có còn... không!”
Hạ Duy: “...”
Cảm giác Điền Điềm như là vừa được thả ra từ chỗ nào đó vậy.
Bày đồ ăn đầy bàn, Điền Điềm vừa quét dầu lên thịt, vừa hỏi Hạ Duy: “Sao mà ăn thịt mà cậu cũng không có dáng vẻ hào hứng gì vậy?”
Hạ Duy thở dài nói: “Bởi vì người thanh toán là tớ, đương nhiên không hào hứng như cậu.”
Điền Điềm: “...”
“Vậy cậu ăn nhiều một chút đi.” cô ấy gắp vài miếng thịt ba chỉ đã nướng chín cho Hạ Duy, “Đúng rồi, gần đây cậu quen biết với Giang tiên sinh tầng dưới thế nào rồi?”
“Khụ khụ.” Hạ Duy đang ngậm thịt trong miệng liền bị sặc ho hai cái, “Tại sao mỗi lần đi ăn cơm cậu đến nhắc đến anh ta thế? Trong lòng toàn có mưu kế.”
Điền Điềm cười ha ha vài tiếng, còn muốn hỏi cái gì, Hạ Duy liền nhanh chóng đảo khách thành chủ nói: “Gần đây công việc của cậu như thế nào? Hay vẫn là tăng ca mỗi ngày?
Vấn đề này quả nhiên thành công thay đổi sự chú ý của Điền Điềm: “Đúng vậy, mấy hôm trước còn bị tra xét, nói là nhận được báo cáo công ty của chúng tớ bắt làm việc quá nhiều.”
“Ha ha, chẳng phải chính nhân viên của công ty các cậu báo cáo hay sao?”
“Nhất định là nhân viên gửi báo cáo, tất cả mọi người đều không chịu được nữa rồi.”
“Ha ha ha ha tốt quá, như vậy cũng tốt nha.”
“Tốt cái gì, cuối cùng còn không phải đều bắt tớ xử lý, ngược lại gia tăng lượng công việc của tớ.” Điền Điềm nói đến đây thì cảm thấy vô cùng đau lòng cho chính mình, “không được, hôm nay tớ nhất định phải ăn nhiều thịt hơn.”
“Đều cho cậu hết cho cậu hết.”
Bởi vì còn có rất nhiều việc chưa làm xong, Điền Điềm ăn cơm xong liền về nhà luôn, cũng không đi dạo cửa hàng một chút, Hạ Duy vốn muốn xem quần áo, nhưng lại sợ lại gặp Giang Chi Châu và đối tượng xem mặt của anh, nên cũng sớm trở về nhà.
Rời xa đám đông huyên náo ồn ào và cuộc sống hối hả phồn hoa trên đường Hạ Duy nằm trên giường của mình, cả người cũng dần dần chìm vào yên tĩnh.
“yêu thích một người chính là, lúc không nhìn thấy anh sẽ cảm thấy nhớ, lúc nhìn thấy anh, lại lo lắng không yên, mỗi lúc nói chuyện với anh, trong lòng đều căng thẳng, khẽ dựa gần anh, là cảm thấy giống như không khí bị hút hết đi, căn bản không thể thở được!”
... Giờ phút này Hạ Duy cảm giác mình giống như đang hát hí khúc lão tướng quân trên sân khấu, trênngười cắm đầy flag (1).
Được rồi, cô thừa nhận, hình như cô có hơi thích Giang tiên sinh.
Cờ