Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 61: Chương 61: Ngoại truyện 1




Hôn lễ của Giang Chi Châu và Hạ Duy đúng hạn cử hành vào tháng 4, sau đó bọn họ quyết địnhđihưởng tuần trăng mật ởmộtquốc gia ven biển. Thời tiết tháng 4 khi nóng khi lạnh, hơn nữa mỗi ngày đều dạo chơi ở bờ biên nên kết quả là Hạ Duy vừa về nước liền đổ bệnh.

“anhđãbảo emđikhám bệnh ở nước ngoài, em trả lời hai ngày nữasẽkhỏi thôi, bây giờthìkhỏi chưa hả?” Giang Chi Châu đưa ly thuốc nước chocôvànói, “Buổi chiềuđikhám bệnh đàng hoàng choanh.”

“Khụ khụ khụ.” Hai ngày này Hạ Duy càng ho khan dữ dội hơn, ngay cả bản thâncôcũng cảm thấykhôngđikhámkhôngđược, “Em biết rồi,anhnóinhiều quá!”

“anhnóinhiều sao? Nếu em sớm nghe lờianhđikhám bệnhthìbây giờsẽnghiêm trọng như thế này sao?”

“Chỉ làm bị cảm chút thôi, làm gì nghiêm trọng nhưanhnóichứ!”

“Em sợđigặp bác sĩ sao?” Giang Chi Châu chợt nhớ đến lúc trước,côbị mèo cào vào tay, sau đấy cũng làanháp giảicôđikhám bệnh viện.

“Em có sợ đâu, lát nữa emsẽđikhám!anhcứđilàmđi!” Hạ Duy uống hết ly thuốc nước, rồi đẩy Giang Chi Châu ra cửađilàm. Giang Chi Châu vẫnkhôngyên tâm, quay lại nhìncô, “anhnên đưa emđikhámthìtốt hơn.”

“....khôngcần đâu, đối diện khu nhà mình cómộtphòng khám bệnh tư nhân mà, tự emđiđược rồi.” Đến từng này tuổi rồi, chỉ bị cảm mà còn để người nhà dắtđisao?!

“Vậy được rồi, nếu chiềuanhvề pháthiệnem chưađikhámthìanhsẽtự mình dẫn emđichích đó.” Giang Chi Châu cảnh cáocô.

“Em biết rồi mà, bye bye,điđường cẩn thận.”

Giang Chi Châu: “.........”

Sau khi Giang Chi Châu bước chân ra cửa, Hạ Duy lại ngủ trưamộtlát mới thay quần áođikhám bệnh. Phòng khám bệnh mới mởkhôngxa nhà bọn họ lắm,đibộ 10 phút là đến. Nhưng khoảng thời gian nàyđanglà mùa bệnh cảm cúm nên lúccôđếnthìđãcókhôngít ngườiđangđợi.

côđợimộtlát, bác sĩ mới bảocôngồi xuống ghế: “côthấykhôngkhoẻ chỗ nào?”

Hạ Duy đáp: “Ho khan, viêm họng và hơi có đàm.”

“Há miệng tôi xemmộtchút.” Bác sĩ kiểm tramộtlúc, rồi bảocôhomộttiếng để nghe thử thế nào.

“Khụ khụ.” Hạ Duy phối hợp ho hai tiếng.

“khôngnhữngcôcó đàm mà còn cókhôngít đó biếtkhông?!” Bác sĩ vừanóivừa ghi toa thuốc chocô, “Đâykhôngphải chỉ viêm họngkhông, là viêm phế quản mãn tĩnh,côphải xông mũi họng thôi.”

Hạ Duy đơ người: “Xông mũi họng là xông thế nào?”

“Tức làcôphải đặt ống thở vào miệng, thuốc theo đường thở hấp thụ vào cơ thểcô. Sử dụng phương pháp này có hiệu quả rất tốt,côchưa từng làm sao?”

“À chưa....” Nghe hơi đáng sợ, “Có thểkhôngdùng phương pháp ấy đượckhông?”

“Vậy viết toa thuốc chocôuống trước xem sao.”

“Được.”

“Ăn uống phải kiêng cữ,khôngthể ăn mặn, ăn cay, đồ nướng lẩu gì đó càngkhôngthể ăn, hơn nữa cổ họngcôcó đàm,khôngthể ăn đồ ngọt.”

“À....” Chi bằng bác sĩ trực tiếpnóivớicôcòn gì có thể ăn được luônđi?!

Hạ Duy trả tiền, lấy thuốc rồiđivề, nhưngtrênđường về vẫn lấy điện thoại search phương pháp xông mũi họng là gì.trênmạng có ngườinóirằngkhôngcó cảm giác gì, nhưngcônhìn hình ảnh... làm sao có thểkhôngcó cảm giác được chứ!cômấp máy môi, lại search căn bệnh viêm phế quản mãn tính.

——Là giai đoạn chuyển biến từ viêm phế quản cấp tính, căn bệnh này thường được bắt gặp ở người có độ tuổi trung niên...

Hạ Duy: “......”

Người có độ tuổi trung niên gì chứ!mộtcôgái18 tuổi nhưcôtổn thương lắm đó nha!

Bởi vì đả kích này nên cả buổi chiều, tâm trạng của Hạ Duy vẫn luôn u ám. Giang Chi Châu về đến nhà nhìn thấycôthế này nên cho rằng bệnh củacôrất nghiêm trọng, căng thẳng hỏi: “Sao rồi? Buổi chiều emđikhám chưa? Bác sĩnóithế nào?”

Hạ Duykhôngnhanhkhôngchậm ngẩng đầu lên, vẻ bi thương trong ánh mắt lại cànghiệnrarõrệt hơn: “Bác sĩnói.....”

“nóigì?” Giang Chi Châu cảm thấy trái tim củaanhcũng bị siết chặt theo.

“Bác sĩnóiem bị viêm phế quản mãn tính, đây là căn bệnh thường gặp của người ở độ tuổi trung niên....” Huhuhucômuốn khóc quáđithôi!

Giang Chi Châu: “.......”

“Nhưng sao em mới 18 tuổiđãbị bệnh này rồi, bác sĩ có chuẩn đoán saikhông?”côra vẻ đáng thương nhìn Giang Chi Châu.

Giang Chi Châu tháo cà vạt, cười cười vớicô: “Tỉnh lạiđi, emđãlà phụ nữ có chồng rồi.”

Hạ Duy: “.......”

không!côtừ chối!

Giang Chi Châu xắn tay áo sơmi, chuẩn bị làm cơm tối: “Bác sĩ có bảo phải kiêng cữ gìkhông?”

“À... Chỉnóilàkhôngđược ăn cay.”

“Chỉ như vậy thôi à?” Giang Chi Châu nhướng mày, có vẻkhôngtincô.

“À, tốt nhất cũng đừng ăn mặn.”

“Còn gì nữa?”

“khôngcòn gì nữa.” Hạ Duy trả lời chắc chắn.

Giang Chi Châu hơi nheo mắt,khônghỏicônữa: “Vậy bữa cơm này em ăn canh là được rồi.”

Hạ Duy: “........”

Tại sao chứ! Tại sao chỉ được ăn canh thôi chứ, mới kết hônkhônglâuthìđãngược đãicôrồi sao?!

“Em muốn ăn thịt!”côphẫn nộ nhìn Giang Chi Châu,anhnhếch miệng cười, cúi đầu hôncômộtcái, “Em muốn ăn thế nào?”

Hạ Duy: “......”

côăn canh vẫn tốt hơn.

Bữa tối, Giang Chi Châu nấumộtnồi canh củ cải,khônghề thấymộtgiọt dầu nào trong đó. Ngay cả các món ăntrênbàn cũng nhạt,khônghề cay chút nào.

“Em ăn canhđi.” Giang Chi Châu múcmộtchénnhỏđể trước mặt Hạ Duy, sau đóanhcũng ngồi xuống giám sátcôăn canh.

Chén canh này cực kỳ nhạt,khôngchừnganhcònkhônghề nêm nếmmộtchút muối nào. Hạ Duy phổng mang trợn má,nóivớianh: “Có phải tay nghề củaanhđãbị thụt lùi rồikhông? Nếu như quay lại lúc em mới quenanh, tay nghề củaanhchỉ có thể nàythìchắc chắn emsẽkhôngđể ý đếnanhđâu.”

Giang Chi Châu cười cười, nhìncô: “Lúcanhmới quen em,anhcàngkhôngnghĩ đến sau nàyanhsẽyêuem như thế này đâu.”

Hạ Duy: “...........”

anhcho rằng dùng lời ngon tiếng ngọtthìemsẽăn canh sao, canhsẽngon hơn sao? Xí!

Giang Chi Châukhôngbiết nguyên nhâncôbị bệnh nênanhnêm nếm rất ít vào thức ăn, khiến Hạ Duy ăn bữa cơm tối nàykhôngcó chút mùi vị gì.

Hơn nữa ăn xong, còn bị Giang Chi Châu giám sát phải uống mớ thuốc đắng ngắt.

Hạ Duy cực kỳkhônghiểu, tại sao thức ăn lạikhôngcó mùi vị gì nhưng thuốc vẫn đắng đến khó nuốt như vậy chứ!

Sau đócônhân cơ hội lúc Giang Chi Châuđitắm, lén lút lấymộthộp chocolate vào phòng ngủ.

Đây là chocolatecômua ở nước ngoài từ hồi tuần trăng mật, vốn là dự định vềsẽnhăm nhimộtphen, kết quả là vừa vềthìliền đổ bệnh nênkhôngcó cơ hội ăn. Mặc dù bác sĩ dặncôkhôngđược ăn đồ ngọt nhưng ănmộtviên cũngkhôngsao chứ nhỉ?

cômở hộp chocolate ra, cầm cẩn thận cắnmộtmiếng. A, ngon quáđimất!! Qủa nhiên chỉ có đồ cay và đồ ngọt mới là đồ ăn ngon đúng ngữa.

côchụp hình lại thanh chocolate rồi gửi cho đám bạn thân.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Chocolate mua ở nước ngoài,khôngngờ lại ngon đến vậy! Hì hì!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Mình cũng muốn ăn! Qùa của cậu đâu!

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Mình vốn tính mua cho cậu, nhưng suy xét cho việc chókhôngthể ăn chocolate nên mìnhkhôngmua~

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:...... Cậu lănđichỗ khác, sao mình lại là chó chứ [mỉm cười]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Chó FA cũng là chó mà, hì hì!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:........

khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Mìnhkhôngnhịn được nữa, nụ cười hì hì của cậu đê tiện quáđimất!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Tình bạn của chúng tađãđiđến cuối con đường rồi [bye bye]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Tại sao chứ? Tình bạn chân chínhkhôngphải là lúc có đồ ăn ngonsẽnghĩ đến đối phương rồi chụp ảnh gửi cho người đó sao?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:.... Hình như mình nhớ cậu cónóicậu lại ho khan nữa đúngkhông? Vậy có phải cậukhôngthể ăn cay đúngkhông?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:[hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Cháo Bát Bảo nữ hiệp:Dạo gần đây mình ăn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, đồ nướng đây nè, mình gửi hình cho cậu,yêulắm thương lắm [bắn tim]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:...... [mỉm cười]

khônggầy mười cânkhôngđổi tên:Ha ha ha mình thích xem các cậu đấu đá với nhau ghê [bắn tim]

“Cònđangtám chuyện sao, em bị bệnhthìnênđingủ sớm chútđi.” Giang Chi Châuđãtắm xong, bước ra ngoài vừa lau tóc vừa cúi đầu nhìncô. Hạ Duy ngạc nhiên vìsựxuấthiệnbất ngờ củaanh, hộp chocolatecôvừa ăn còn đểtrênbàn,hiệntrường vụ án bị pháthiệnrồi!

“Khụ khụ, emđingủ ngay đây.”côbình tĩnh thong thả cầm hộp chocolateđixuống lầu dưới bỏ lại vào tủ lạnh. Ừ, người bình thường hẳnsẽkhôngnghĩ tớikhôngthể ăn đồ ngọt đâu nhỉ? Đúng là hữu kinh vô hiểm(*).

(*)Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưngkhôngcó hiểm nguy. (nguồn: leosansutu.wordpress.com)

côvừa bước chân vào phòng liền thấy Giang Chi Châuđangngồitrêngiường cầm máy tính bảng, giống nhưđangsearch tìm gì đó. Giang Chi Châu nghe tiếng bước chân củacôliền ngẩng đầu lênnói: “anhvừa search thông tinmộtchút, bệnh này của emkhôngthể ăn dầu mỡ,khôngthể ăn đồ ngọt, ngày maikhôngthể ăn chocolate nữa, em ăn chay vài ngàyđi.”

Hạ Duy: “.......”

“Tại sao chứ, làmộtnhân tài của thế kỉ mới, saoanhcó thể ngu ngốc như vậy chứ?đãnóibao nhiêu lần rồi, đổ bệnh đừng nghe những gìtrênmạngnói, nghe lời bác sĩ dặn mới là con đường đúng đắn.” Hạ Duy ra vẻ vô cùng đau đớn nhìn Giang Chi Châu.

“Vậy bác sĩ cónóiemkhôngđược ăn đồ ngọtkhông?”

“À....” Hạ Duy giả vờ suy nghĩmộtchút mới đáp, “Emkhôngnhớ lắm, hình như cónói, mà hình nhưkhôngcónói.”

Giang Chi Châu cười cười, tắt máy tính bảng rồi bỏ nó quamộtbên: “khôngsao cả, dù sao bắt đầu từ ngày maianhlàm đồ chay cho em, chocolateanhcũngsẽkiểm soát số lượng em ăn.”

“anh.... khụ khụ khụ khụ.” Hạ Duy nôn nóng muốnnóiliền ho khan dữ dội. Giang Chi Châu nhíu mày rótmộtly nước ấm đưa đến bên miệngcô, “đãho thế này rồi còn muốn ăn sao? Emkhôngkhó chịu nhưnganhnhìn thấy đau lòng lắm.”

“Ơ...” Hạ Duy ho đến chảy nước mắt,côuống mấy hớp nước mới dễ chịu hơn, “Đều tạianh,đibiển chơi gì chứ! Lâu lắm rồi em chưa bị bệnh lần nào đó!”

“Em vui vẻ vọc nước đến quên hết mọi thứ,anhkêu emkhôngchịu về, chuyện này cũng tráchanhsao?”

“Đương nhiên là tráchanhrồi! Saoanhkhôngkiên trì kêu em về chứ! Phải kêu đến khi em về mới thôi chứ!”

“.....” Nhưng lúcanhkêu em về, em lại mắnganhmà! Giang Chi Châu dùng vẻ mặt phức tạp nhìncô. Cuối cùng,anhnhớ lại hôm kết hôn, Hạ Duy chỉ bảoanh——bà xã luôn luôn đúng, nếu như bà xã saithìha ha, chuyện nàykhôngtồn tại.

“Xin lỗi, là lỗi củaanh, vợ à.” Giang Chi Châu cười cười với Hạ Duy, chủ động thừa nhận sai lầm, “Bây giờ dễ chịu hơn chưa? Ngủ sớmmộtchútđi!”

“Hứ!” Hạ Duy cắn răng nghiến lợi, bò vào trong chăn.

Giang Chi Châu tắt đèn, nằm xuống bên cạnhcô. Hạ Duy nhích sát lại gầnanh, buồn rầu lên tiếng hỏi: “Emđãlà người ở độ tuổi trung niên sao....”

Giang Chi Châu cảm giác câu hỏi này nhưmộtcạm bẫy: “khôngphải emđãnóilà chỉ cần tâm trạng tốtthì80 tuổi vẫn còn là thiếu nữ sao?”

“Nhưng hình như cơ thể của emkhôngtheo kịp tâm trạng.”

“Em chỉ bị cảm mà thôi,khônglâu sausẽkhoẻ lại mà.” Giang Chi Châu vuốt tóccôrồi cúi đầu đặtmộtnụ hôn lên tráncô, “Em mãi mãi luôn là tiểu công chúa 18 tuổi trong lònganh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.