Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 18: Chương 18




Triệu Vũ đưa Tưởng Điềm Điềm về ngày thứ tư thì bắt được tên theo dõi.

Ngoài ý muốn chính là, người kia không phải con gái như Triệu Vũ vẫn tưởng, mà ngược lại, chính là tên mập từng bị Triệu Vũ dạy dỗ qua một lần. Tên mập lúc này đã lên mười hai, nhưng chắc do biết trước bản thân thi cử vô vọng, cho nên lúc này liền thẳn thắn buông xuôi. Triệu Vũ ném cặp xách cho Tưởng Điềm Điềm, một mình dồn tên mập vào góc hẻm nhỏ, không cần đao, không cần gậy cũng có thể đánh đối phương đến độ nước mắt nước mũi dàn giụa. Mà đối phương, bị Triệu Vũ đè dưới thân đấm đá, chỉ biết chật vật hô to xin lỗi. Triệu Vũ nắm cổ tên mập nhấc lên, nhìn ngấn thịt lồi ra, không khỏi ghét bỏ mà hừ một tiếng đầy khinh miệt.

Tên mập giống như thật sự bị kéo nghẹn, ra sức hít thở “Anh, anh Vũ, em sai rồi, em thật sự không biết cô ấy là chị Vũ…”

Triệu Vũ ngẩn người. Sau khi hồi phục tinh thần, anh ta ngay lập tức giơ tay cho hắn ta một cái tát như trời giáng “Mẹ mày, mày mà động đến chị Vũ thật, mày tưởng tao chỉ cho mày mấy quyền này thôi á?”

Thế nhưng, tên mập lúc này hẳn là không còn khả năng nghe hiểu được nữa, vì hắn đã nghẹn thở đến tím bầm cả mặt.

Triệu Vũ nhìn sắc mặt từ từ đỏ bừng lên rồi trắng bệch ra của đối phương, cuối cùng thả lỏng tay đứng lên. Lúc đứng lên, anh ta còn bồi thêm hai cước vào người tên mập, khiến hắn ta kêu rên thảm thiết “Cho mày một bài học, sau này đừng bao giờ chọc vào… Bạn tao nữa.”

Tên mập như con cá giãy chết, cả người run rẩy, không dám nói gì.

Triệu Vũ phủi bụi trên quần áo, bình tĩnh bước ra khỏi hẻm nhỏ. Tưởng Điềm Điềm ôm cặp sách, lo lắng đứng ở đầu hẻm đợi anh ta. Lúc thấy anh ta đi ra, cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm nói “Anh, em cảm ơn anh nhiều lắm.”

“Chuyện này có gì phải cảm ơn.” Triệu Vũ thản nhiên dẫn Tưởng Điềm Điềm vào một cửa hàng mới mở ven đường “Chọn đi, anh mời.”

Cửa hàng này tuy rằng bày trí rất nhiều món ăn mới mẻ, thế nhưng giá cả lại đắt hơn các cửa hàng khác mấy lần, cho nên ít người qua lại, sinh ý gần như là bết bát. Tưởng Điềm Điềm trong lòng đã sớm ngưỡng mộ mấy thứ này, nghe thế thì không ngần ngại hoan hô một tiếng rồi đi đến trước quầy bắt đầu lựa chọn. Triệu Vũ bình thường vốn dĩ cũng chẳng quan tâm, thế nhưng vừa nghĩ đến Lý An Sinh không quá thích việc la cà hàng quán mà lại đang ở trong thời kì phát triển, nhất định học xong sẽ đói, anh ta liền thẳng thắn đóng gói mấy thứ cầm đến cho đối phương. Tưởng Điềm Điềm thấy Triệu Vũ vớ được cái gì là ném vào túi cái ấy, không khỏi xót xa “Anh à, cho dù anh có tiền, anh cũng không thể tùy ý như thế đâu!” Nói nói, cô nàng còn nhặt lên một cái chỉ cho Triệu Vũ “Anh xem cái này này, vị mù tạt đấy, anh ăn có quen không?”

Triệu Vũ “Anh đây làm sao mà hiểu được mấy thứ này. Hay là cô chọn giúp anh đi, anh muốn mấy cái nho nhỏ, nhét vừa cặp sách.”

Tưởng Điềm Điềm cẩn thận chọn hết một lượt. Hai người chẳng biết mình mua bao nhiêu, nhưng lúc tính tiền, giá cả ấy vậy mà cũng hơn cả trăm đồng chứ chẳng ít. Triệu Vũ thế nhưng một chút xót tiền cũng không có. Tưởng Điềm Điềm trái lại có phần ngượng ngùng. Triệu Vũ đưa Tưởng Điềm Điềm về nhà xong, liền cầm túi một mạch chạy bước nhỏ đến nhà Lý An Sinh trong tâm trạng hưng phấn.

Lúc anh ta đẩy cửa ra, Lý An Sinh đã ngồi sẵn bên bàn cơm đợi anh ta. Trước mặt thậm chí còn dùng một cái lồng bàn đậy lên để tránh ruồi. Nghe tiếng, cậu ta ngẩng đầu lên. Sắc mặt vốn dĩ rất dịu dàng, nháy mắt biến thành lạnh te “Anh, anh lại đánh nhau đấy à?”

Triệu Vũ a một tiếng “Cậu nhận ra?”

Anh ta cuộn gọn cái túi, cố ý giả bộ đặt lên bàn, thầm mong có thể nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Lý An Sinh. Thế nhưng Lý An Sinh lại vô cảm đứng lên sửa lại cổ áo cho Triệu Vũ xong mới rũ mắt nhìn xuống, nhàn nhạt hỏi “Mua đồ cùng Tưởng Điềm Điềm?”

“Ừ.” Triệu Vũ tự giác đi xới cơm “Cửa hàng mới mở, to lắm. Bên trong cũng trang trí không ít đồ ngoại, thú vị ra phết.”

Lý An Sinh im lặng không nói nhìn Triệu Vũ bê bát cơm ngồi xuống. Vừa cầm đũa lên, anh ta liền kể lể không ngớt “Đó, thấy túi đó không? Đều là Tưởng Điềm Điềm chọn đó. Chứ đồ ăn bây giờ xanh đỏ tím vàng, tên lại viết toàn tiếng Anh, tôi xem chả hiểu, chỉ có mấy cô nàng ấy mới hiểu được thôi…” Lời còn chưa nói hết, nhưng vì thấy Lý An Sinh vẫn đang đứng nên Triệu Vũ ngạc nhiên hỏi “Sao cậu vẫn còn đứng đó? Không ăn à?”

Lý An Sinh hít sâu mấy cái, nhỏ giọng đáp “Tôi đi xem mẹ tôi thế nào.”

“Dì làm sao vậy?” Triệu Vũ vừa hỏi dứt miệng, Lý An Sinh đã biến mất vào buồng trong, đóng cửa lại. Triệu Vũ ăn vài miếng nhưng thấy không ngon miệng. Lẽ nào sức khỏe của mẹ Lý lại không tốt? Triệu Vũ rối bời nghĩ. Cô nhỏ của anh ta cũng từng bị bệnh thận như mẹ Lý. Thế nhưng được nhà anh ta hỗ trợ không ít tiền, cô nhỏ của anh ta đã điều trị khỏi bệnh, bây giờ sinh hoạt không khác gì người thường. Chỉ là điều kiện nhà Lý An Sinh luôn nghèo túng, mẹ Lý do thân mang bệnh nặng, không thể đi làm, cho nên trên phương diện chữa trị lại càng gặp nhiều trở ngại. Triệu Vũ không biết phải nói gì mới có thể khiến cha mình cho Lý An Sinh mượn tiền. Thật là đau đầu! Lại nói, với cái tính cao ngạo tự ái kia của Lý An Sinh, anh ta cũng không biết phải làm gì mới có thể khiến cậu ta nhận tiền!

Triệu Vũ vừa tự ăn vừa tự nghĩ. Mãi tận mười mấy phút sau, Lý An Sinh mới ra khỏi phòng mẹ mình. Mà sau khi ra ngoài, cậu ta cũng không đến ngồi xuống bàn ăn mà đi thẳng về phòng mình bật đèn làm bài tập. Triệu Vũ sửng sốt buông đũa “Sao thế? Cậu không ăn cơm à? Dì có ổn không?

Lý An Sinh “Tôi không ăn.”

Triệu Vũ đi vào phòng, ngồi xuống cạnh Lý An Sinh, chau mày “Không ăn? Không muốn ăn?”

Lý An Sinh thoạt nhìn cực kì chăm chú, ừm một tiếng đáp lại.

Triệu Vũ “Thế dì thì sao? Ngủ rồi à?”

Lý An Sinh không để ý anh ta, ngòi bút vẫn bay lượn trên giấy. Triệu Vũ vò đầu, xoay người quay về phía bàn ăn, chọn mấy thứ mà anh ta cho là Lý An Sinh sẽ thích bên trong túi giấy, cầm tới “Vậy cậu không ăn thì thôi, ăn mấy thứ này lót dạ đi.”

Chẳng ngờ, Lý An Sinh lại thẳng thắn hất tay, làm cho đống đồ kia rơi bịch xuống đất, phát ra thứ âm thanh trầm trầm không nặng không nhẹ, hệt y hắt một chậu nước bẩn lên mặt người khác.

Triệu Vũ giật sững người.

Lý An Sinh mấp máy môi, ngón tay run rẩy, vừa muốn đi nhặt lại vừa không muốn đi nhặt.

“Cậu lại phát điên cái gì đấy!” Triệu Vũ chưa từng bị đối xử như vậy, cơn tức ngay lập tức trào tới, nghiến nát sự kiên trì của anh ta thành tro vụn “Mẹ nó, Lý An Sinh, tôi có chỗ nào không đối tốt với cậu? Cậu suốt ngày xị mặt ra với tôi là cớ làm sao?” Vừa nói, lồng ngực còn vừa phập phồng lên xuống.

Lý An Sinh từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng. Triệu Vũ giận đỏ cả mắt. Anh ta đá văng đồ đạc trên đất, xoay người rời đi “Mẹ nó nữa, ông đây đéo hầu ai nữa, ông đây lại thiếu một tên như cậu chắc?”

Lúc này, Lý An Sinh mới từ phía sau lạnh lùng lên tiếng “Anh còn muốn đi tìm ai?”

Không đợi Triệu Vũ kịp phản ứng, cậu ta đã đi trước một bước, khóa cửa cái cạch, rồi áp chặt đối phương lên giường. Triệu Vũ còn đang tức giận, tự nhiên là ngoan độc giãy đạp các kiểu, thế nhưng Lý An Sinh cao gầy lại không biết lấy đâu ra khí lực lớn đến như thế, gắt gao đè nặng anh ta không buông, còn mạnh bạo hôn xuống. Vừa hôn, vừa mút, thẳng đến trong miệng xuất hiện vị máu tanh, thái độ mới chậm rãi trở nên hòa hoãn. Triệu Vũ không phục, nhưng lại sợ mình mà dùng sức thật thì có khi nào làm hỏng người này cũng như làm hỏng một cái bình sứ, cho nên, anh ta chỉ âm thầm dụng lực vùng vẫy. Đúng là một kiểu hình thức miệng thì nói dối thân thì nói thật mới mẻ! Mãi Lý An Sinh mới buông người ra. Chỉ là, Triệu Vũ còn chưa kịp chửi ầm lên, cậu ta đã ghé vào tai anh nói nhỏ “Mẹ em đang ngủ, đừng đánh thức bà ấy.”

Nghe thế, Triệu Vũ cũng vô thức ngậm chặt miệng, để cho Lý An Sinh lần nữa hôn mình hơn nửa phút mới tỉnh táo chửi khẽ “Mẹ nó, Lý An Sinh, sao tôi phải nghe cậu chứ? Tôi đâu có nợ cậu đâu? Tôi đây chẳng thiếu một người như cậu nhé, cậu buông ra…” Anh ta bị Lý An Sinh cắn một cái, dù đau, nhưng càng kích thích tính chiến đấu nói “Ông đây đi về! Ông đây không thèm tới nữa… Ôi mẹ nó, cậu làm nhẹ thôi!”

Lý An Sinh cũng y lời nhẹ nhàng hôn từ khóe môi bị rách da của anh ta lên đến chóp mũi cao thẳng, rồi đến sống mũi, lông mi, lông mày… Cơn giận của Triệu Vũ tới nhanh đi cũng nhanh, dưới cái hôn tỉ mẩn của Lý An Sinh, giống y như kì tích mà lặng gió. Anh ta im lặng nửa ngày mới lên tiếng “Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc làm sao không?”

“Em cũng không biết.” Từ góc nhìn của Triệu Vũ, Lý An Sinh quay lưng về phía ánh sáng, con ngươi đen sậm, chỉ có vành tai là hơi hơi ửng lên hào quang. Ánh hào quang kia càng ngày càng gần, mãi cho đến tận khi cả hai mặt dán mặt, âm thanh trong trẻo lúc này đã biến thành trầm thấp của Lý An Sinh mới vang lên “Lúc em thấy anh, em thường không khống chế được cảm xúc của chính mình. Em cũng không hiểu tại sao em lại như thế. Em muốn nhẫn nại, nhưng đôi lúc, chỉ cần anh nói một câu, làm ra một hành động thôi là em lại đột nhiên…” Cậu ta hơi ngừng rồi nói “Cho em xin lỗi.”

Triệu Vũ không hiểu sao cả mặt nóng bừng “Đang yên đang lành cậu nghiêm túc thế làm gì?”

Lý An Sinh cắn vành tai anh ta, cúi đầu dụ dỗ “Anh đừng đi tìm người khác.”

“Tìm người khác cái…” Triệu Vũ bất ngờ hít mạnh một hơi la lên “Cậu sờ chỗ nào đấy!”

Tay Lý An Sinh chẳng biết từ lúc nào đã mò xuống đến bụng dưới Triệu Vũ, từ mép quần thể thao co dãn duỗi vào, nhẹ nhàng vuốt ve thứ bảo bối đã hơi hơi phản ứng. Triệu Vũ bình thường không quá để ý phương diện này, chỉ thi thoảng tự mình giải quyết, lúc này, đột nhiên bị Lý An Sinh động đến, anh Vũ mới vừa nãy còn đang giương nanh múa vuốt nhất thời ngốc thành tượng gỗ. Chỉ là xoa nắn cách một lớp quần mà đã khiến Triệu Vũ không chịu nổi. Nếu không phải sợ bị mẹ Lý phát hiện, e là anh ta đã sớm kêu lên thành tiếng. Trong lòng Triệu Vũ không phục! Tại sao chỉ có mỗi mình mình mất mặt như thế này cơ chứ? Thế là tay anh ta cũng mò vào đồng phục của Lý An Sinh. Quả nhiên, cậu ta cũng có phản ứng! Triệu Vũ hài lòng nhìn Lý An Sinh bởi vì bị mình xoa nắn mà cúi đầu thở dốc, cười nói “Lớn đấy.”

Lý An Sinh cắn cắn môi Triệu Vũ, trả thù lần xuống dưới đáy quần lót của đối phương, tỉ mỉ sờ hết tiểu Triệu một lượt. Ngón tay thon dài của cậu ta vào thời điểm này rất có tác dụng, vừa có thể linh hoạt lên xuống, lại vừa có thể chuyển tới phía trước xoa nắn, cẩn thận như sợ làm đau người thương. Triệu Vũ chỉ thấy da đầu tê dại, cổ họng khàn đặc không kêu được ra tiếng, bàn tay cũng vô thức học theo động tác của Lý An Sinh. Chỉ là anh ta tính tình thô thiển, không thể cẩn thận tỉ mỉ như người kia. Nhưng cho dù anh ta có dùng sức, Lý An Sinh cũng không hề kêu đau, mà chỉ chuyên tâm muốn làm cho anh ta thoải mái.

Hai người giúp nhau an ủi là cách đơn giản nhất để dẫn đến động tình. Quần áo bọn họ lúc này đã xộc xệch khó phân. Triệu Vũ cả người mềm oặt, còn mỗi bờ hôi bị hôn là còn có tri giác. Anh ta mơ màng nghe thấy tiếng Lý An Sinh vừa hôn vừa hỏi mình “Thoải mái không?”

Triệu Vũ thản nhiên ngẩng đầu đáp lại cái hôn của đối phương “Thoải mái.”

Lý An Sinh sâu xa nhìn anh ta “Chỉ làm như này với em thôi, có được không?”

Triệu Vũ định gật đầu, dưới thân đã dấy lên một trận khoái cảm, trước mắt không ngừng trắng xóa, cuối cùng dừng lại ở cảm giác dính ướt nơi đáy quần. Lý An Sinh cũng bắn, trở mình nằm xuống cạnh anh ta. Cả hai thi nhau thở dốc, tựa như không khí trong phòng quá mức thiếu thốn.

Triệu Vũ “Quần ướt hết rồi…”

“Mặc của em đi.” Lý An Sinh chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ngồi dậy “Em tìm một cái sạch sẽ cho anh.”

Triệu Vũ cũng vội vã đứng dậy, sợ làm bẩn giường. Anh ta nhìn Lý An Sinh kéo khóa mở ra cái tủ vải đơn giản, cúi người nhặt đồ trên đất lên nói “Cậu vẫn nên ăn chút gì đó, chúng ta bóc một cái ăn thử nhé?”

Lý An Sinh nháy mắt lạnh mặt “Không ăn.”

Triệu Vũ “…”

Ông đây thật sự đéo hầu nữa đâu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.