Triệu Vũ hiếm lắm mới có được ngày nghỉ, ở nhà lại phải lau chùi dọn dẹp. Đầu tiên là lau sàn, rồi đến tỉ mỉ cọ rửa các chao đèn, lồng quạt điện. Trong khi đó, cha Triệu và mẹ Triệu cũng bận rộn chuẩn bị cơm nước ở trong bếp. Phải vất vả lắm, hai ông bà mới cho ra được vài món ăn. Cứ thế, cho đến khi ánh nắng chiều đã trở nên gay gắt chậm rãi chui qua song cửa, Triệu Vũ mới xách được cái quạt cũ ra ban công phơi nắng, tiện thể thu đống quần áo đã khô vào nhà. Anh ta vừa thu, vừa suy nghĩ vẩn vơ, đến nỗi, cha mẹ gọi anh ta ăn cơm, anh ta cũng suýt thì không nghe thấy. Hai người phải gọi đến mấy lần, anh ta mới giật mình ném đống quần áo trong lòng đi, tới ngồi xuống bàn ăn.
Cha Triệu đã cởi bỏ đi lớp vở bọc trong chốn quan trường, quay về làm một người đàn ông phương nam nhỏ bé kiệm lời, ngoại trừ ở trước mặt người nhà, ông hầu như không mở miệng, bóng lưng cũng không còn cao ngất như xưa. Tuy cục trưởng Triệu đã thôi không còn là cục trưởng Triệu, thế nhưng để so sánh, ông vẫn tháo vát hơn vợ mình rất nhiều. Thương con trai làm việc vất vả, ông liền làm riêng hai món thịt, tất cả đều đặt trước mặt Triệu Vũ. Mặc dù chỉ là một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa gà xắt hạt lựu, hai món ăn bình dân trong bữa cơm hàng ngày, thế nhưng mùi vị vẫn khá hơn mẹ Triệu làm rất nhiều. Vậy mà Triệu Vũ lại ăn miếng được miếng không, bộ dạng rõ ràng là thấp thỏm không yên, khiến người muốn bao nhiêu ngứa mắt liền có bấy nhiêu ngứa mắt. Riêng cái kiểu con cái ăn cơm mà cứ uốn uốn éo éo này mà đặt trong các gia đình bình thường, thì kiểu gì cũng bị cha mẹ cầm đũa vụt cho một trận. Nhưng đặt trong nhà họ Triệu, cha mẹ Triệu chỉ thấy đau lòng. Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, mẹ Triệu nhỏ giọng hỏi “Con thất tình à?”
Triệu Vũ suýt chút nữa thì nghẹn sườn xào chua ngọt “Thất… Thất cái gì chứ!!! Mẹ, mẹ mau ăn cơm đi, mau ăn cơm đi!”
Nói xong liền cầm đũa và một miếng thật to, cúi gằm mặt nhai nhai. Cha Triệu với mẹ Triệu ngầm trao đổi ánh mắt, người một nhà lần nữa im lặng ăn cơm.
Triệu Vũ thật sự không thất tình. Bởi vì anh ta vẫn luôn không có tình để thất!
Chiều, Triệu Vũ cuộn mình trên giường, lật qua lật lại, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, bật dậy trả lời tin nhắn của Lý An Sinh, sau đó mới lần nữa nhét mạnh cái điện thoại xuống dưới gối. Xong xuông, anh ta mặt mũi hiên ngang xuống giường, đi giúp mẹ làm việc.
Nhưng, cả một buổi chiều qua đi, giám đốc Lý trả lời nhanh như lúc nào cũng ngồi canh cái điện thoại, thế mà, lại không, trả lời!
Lý An Sinh: Tối qua anh ngủ có ngon không?
Lý An Sinh: Tối qua em mơ thấy anh
Triệu Vũ: Mơ cái gì?
Hỏi xong câu này, Triệu Vũ lập tức cảm thấy đáp án có thể sẽ có chiều hướng hơi hơi mẫn cảm, thế là nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Triệu Vũ: Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm, bù lại bữa thịt nướng với con tôm hùm lần trước.
Đối với câu trả lời này, Triệu Vũ rất hài lòng. Lịch sự, lại không bỗ bã, lý do đầy đủ, dấu câu chuẩn xác, lại không mắc lỗi chính tả, hoàn toàn thỏa mãn hết thảy những yêu cầu khắt khe của bạn trai cũ anh ta. Nhưng ai ngờ, Lý An Sinh bên kia thế mà lại giả chết, không thèm rên lấy một tiếng.
Thế là có ý gì? Cậu nếu như thật sự không biết làm sao để trả lời, thì tối thiểu cũng phải nhắn lại một cái biểu tượng chứ? Không biết phép lịch sự là gì à?
Triệu Vũ tự nhận mình là kiểu người cứng rắn không dễ thay đổi tâm trạng, vậy mà hôm nay, chỉ vì bạn trai cũ không trả lời tin nhắn, anh ta liền đứng ngồi không yên. Nói ra thực mất mặt!
Triệu Vũ chủ động rửa bát, xếp bát lên giá, rồi lại về phòng nằm vật ra. Kỳ thực, mấy hoạt động giải trí của anh ta rất hữu hạn, lí do một phần là mấy năm nay, để nuôi gia đình, anh ta hầu như bán mạng làm việc, phải đến tận năm ngoái, mới miễn cưỡng rút ra được một ít thời gian rảnh. Còn một phần khác, chính là do lúc nhà họ Triệu hãy còn giàu có, thú vui của Triệu Vũ phần lớn đều dựa vào tiền, dùng tiền để vẽ ra cảnh tượng phồn hoa xa xỉ. Thế cho nên, khi trong nhà bỗng chốc chỉ còn lại bốn bức tường, anh ta liền không tìm ra được thú vui không cần tiền nào. Triệu Vũ không thích xem ti vi, chơi game thì không có tiền, khu vực xung quanh lại chẳng có sân bóng nào, thế nên mỗi khi bạn bè đến tìm anh ta, bọn họ đều chỉ có thể tẻ nhạt mắt to nhìn mắt nhỏ. Cũng có lẽ là vì thế mà đám Nhị Cẩu càng tích cực đến quầy rầy anh ta hơn, kiểu sợ anh Vũ nhà bọn họ sẽ trở thành một ông già đau khổ. Triệu Vũ không giống như Lý An Sinh, chỉ cần vất cho quyển sách là có thể ngồi yên cả ngày, cũng không giống như một vị cán bộ kì cựu, yêu thích trồng cây nhổ cỏ. Triệu Vũ từ nhỏ đã là một người tính cách hoạt bát, thích náo nhiệt, thích thoải mái, nếu như gặp phải chuyện gì mà không thể giải quyết ngay trong một lần, anh Vũ sẽ thấy trong lòng bứt rứt không yên, hận không thể một cước đá văng.
Vì thế, Triệu Vũ quyết định đá văng buồn bực, thẳng thắn gọi cho Lý An Sinh.
Điện thoại vang lên lần thứ nhất, đầu kia không có ai nghe máy. Triệu Vũ liền ngay lập tức ấn gọi lại. Vừa nghe tiếng tút tút từ đầu kia truyền đến, anh ta vừa thấy hối hận vì bản thân quá nóng nảy. Thế nhưng, lúc nghe thấy tiếng thông báo của nữ nhân viên tổng đài, anh ta lại nhíu nhíu mày. Dựa theo tính cách cẩn thận của Lý An Sinh, cậu ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện không nghe máy như vậy! Triệu Vũ do dự vài giây, tắt điện thoại, trợn mắt nhìn trần nhà. Nhưng chỉ hai phút sau, anh ta đã lại lần nữa mở máy lên. Chuông điện thoại lại vang lên mấy hồi, bên kia mới chậm chạp có người nhấc máy.
Âm thanh của Lý An Sinh truyền qua ống nghe có phần khang khác, nghe ồm ồm, giống như vừa tỉnh ngủ. Lúc mới nhấc máy, đầu kia rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui vẻ “Anh?”
Triệu Vũ không hiểu sao tự nhiên lại thấy luống cuống, một tay anh ta vô thức vò nhàu drap giường, ấp úng hỏi “Cậu… Đang ngủ à?”
“Không cẩn thận ngủ quên.” Lý An Sinh cúi đầu khục khục vài tiếng, kiểu như đang cố gắng đè xuống tiếng ho “Anh ăn cơm chưa?”
Triệu Vũ nhíu mày, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu ta “Cậu ốm à?”
Lý An Sinh không do dự đáp “Không.”
Triệu Vũ nói chắc như đinh đóng cột “Lừa ai chứ! Cậu nhất định là ốm rồi!”
Lý An Sinh ở đầu kia cười một tiếng, giọng khàn khàn “Thật sự là không mà.” Nói rồi đánh trống lảng “Anh chưa ăn cơm à? Bên ngoài trời cũng tối rồi…”
“Cậu cứ hỏi tôi ăn chưa mãi làm gì thế? Thế cậu đã ăn chưa?”
Lý An Sinh hơi ngập ngừng, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nói “Em ăn rồi, ăn rất ngon.”
Triệu Vũ trở mình, nghe tiếng hít thở cùng nói chuyện yếu ớt truyền tới từ đầu kia điện thoại của Lý An Sinh, im lặng mấy giây rồi nhắm mắt lại ờ một tiếng “Cậu khỏe thì tốt. Bye.” Dứt lời, anh ta hung hăng ấn tắt điện thoại, rồi nhét lại xuống dưới gối. Vốn dĩ, anh ta muốn mượn cuộc điện thoại này để giải quyết buồn bực trong lòng, nhưng chẳng ngờ sau khi nghe âm thanh của Lý An Sinh xong, anh ta lại càng buồn bực hơn.
Thời niên thiếu, Lý An Sinh không hay bị ốm. Đại khái là do con nhà nghèo từ sớm đã phải đảm đương gánh vác trọng trách gia đình, cho nên hồi đó, mặc dù Lý An Sinh nhìn qua có vẻ gầy yếu, sức khỏe vẫn là không thua kém bất kì người nào. Hơn nữa, Lý An Sinh còn có vết xe đổ là mẹ mình, nên cậu ta càng hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của sức khỏe, sáng sáng đều phải kiên trì chạy hết hai vòng quanh sân tập rồi mới lên lớp. Còn Triệu Vũ, anh ta giống y như một con nghé con, mùa đông mặc áo ngắn tay chơi bóng mà vẫn nóng hầm hập như cái lò, không làm bỏng người khác đã là may lắm rồi. Nhưng ở cùng nhau một thời gian dài, cũng khó tránh khỏi lúc này lúc kia. Lý An Sinh trời lạnh mà vẫn ăn mặc phong phanh, rốt cuộc cũng có ngày bị cảm phát sốt. Bảo bối nhà anh Vũ bị ốm, anh Vũ còn sốt sắng hơn cả bản thân người ta, đến thuốc cũng phải tự mình mang từ nhà đến, cứ như kiểu thuốc cảm nhà anh ta nạm vàng không bằng! Đã thế còn thuận tiện tặng quần tặng áo tặng khăn quàng cổ, tặng thảm điện ấm, chứ tuyệt đối không chỉ dùng một câu “Nhớ uống nhiều nước” rồi cho qua, rất sợ người đẹp như bình sứ nhà mình bị dập bể, thật sự là một bộ nâng trên tay còn sợ nát!
Chính vì như vậy, nên Triệu Vũ nhớ rất rõ bộ dáng cùng âm thanh bị bệnh của Lý An Sinh!
Chỉ là không ngờ, qua nhiều năm vậy rồi, mà giây đầu tiên sau khi nghe thấy tiếng nói kia, trong đầu anh ta vẫn bật ngay ra một tấm băng rôn chạy qua chạy lại, phía trên dùng thể chữ rồng bay phượng múa viết “Triệu Vũ, bảo bối nhà anh ốm rồi ốm rồi ốm rồi”.
Dù cho Lý An Sinh đã không còn là bảo bối của Triệu Vũ… Dù cho ngay cả dũng khí hỏi thêm một lần Triệu Vũ cũng không có…
Thời gian dài đã đẩy anh Vũ cùng Tiểu An Sinh ra xa, giống như hai nước Hán Sở năm xưa, cậu là cậu, tôi là tôi, mỗi người đều có con đường và lí tưởng của riêng mình, tuân theo cách thức xã giao thông thường mà thi thoảng hẹn nhau ăn cơm, nói chuyện, còn đâu thì thân ai người nấy hưởng.
Cái tấm băng rôn kia giương qua giương lại hại não quá!
Triệu Vũ nằm vật ra như xác ướp, đến động cũng không buồn động, trợn mắt lên nhìn trần nhà.
Bệnh chết thì thôi, anh ta thầm nghĩ, liên quan quái gì đến anh ta! Anh ta có thời gian quan tâm đến tổng giám đốc Lý nhà người ta, anh ta chẳng thà đi mua tấm vé sổ xố có khi còn có ngày trúng giải cho xong!
Nhưng mà, nếu như cậu ta thật sự ốm nặng thì sao?
Nếu như cậu ta cũng giống như mẹ Lý năm đó, bị ốm rất nặng thì sao?
Phủi phui phủi phui cái mồm! Dẹp đi! Lý An Sinh mà còn không có tiền chữa bệnh chắc!
Nhưng mà, Lý An Sinh có thuê người giúp việc không nhỉ? Các tên đó chăm sóc người khác thì được, chứ chăm sóc bản thân thì chả ra đâu vào với đâu.
Triệu Vũ ngoài mặt trong lòng đều hờ hững cảm nhận sự rối loạn của cảm xúc, giống như bản thân anh ta chẳng hề để tâm đến chúng. Anh ta nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn của Wechat không ngừng vang lên, hẳn là của Lý An Sinh, nhưng anh ta lười coi. Lý An Sinh lần nữa gọi điện tới, chỉ là chuông còn chưa reo được quá hai tiếng đã tắt ngóm, như thể giám đốc Lý ở đầu kia điện thoại luống cuống ấn nhầm.
“Con mẹ nhà cậu!” Triệu Vũ lẩm bẩm, một giây sau liền bật dậy thay đồ.
Cha mẹ Triệu đang ngồi bên bàn ăn lắp ráp linh kiện, thi thoảng lại trò chuyện mấy câu chuyện nhà. Trên bàn bày đầy những linh kiện nhỏ vụn, dưới mặt đất cũng vứt đầy những túi nhựa chồng chéo lên nhau. Đâu đâu cũng là một mùi nhựa nồng nặc, thế nhưng ngửi lâu cũng thấy quen. Nghe thấy tiếng động, cha mẹ Triệu đồng loạt ngẩng lên, thì thấy con trai nhà mình đang hùng hục lao ra khỏi phòng, rồi móc đủ các loại thuốc hạ sốt thuốc cảm, thuốc viên, thuốc nước cho vào trong túi, do dự hai giây lại móc thêm cả thuốc tiêu vị dạ dày, siro trị ho vân vân. Sau đó, anh ta sột soạt xách cái túi ra cửa đeo giày. Mẹ Triệu vừa ớ lên một tiếng, Triệu Vũ đã từ ngoài cửa nói vọng vào “Cha mẹ, một người bạn của con bị ốm, con qua đó xem sao. Hai người ngủ sớm đi nhé.”
Cha Triệu đứng dậy lấy cho con trai cái áo khoác, dặn dò “Bình tĩnh thôi, bên ngoài lạnh đấy, nhớ gọi xe nhé, đừng có mà tiếc tiền.”
Mẹ Triệu thì ngược lại, đứng im một chỗ, đảo mắt, ướm lời hỏi “Là Nhị Cẩu bị ốm à?”
“Không ạ.”
Mẹ Triệu ồ một tiếng, hé miệng cười “Vậy là Gà gì gì đó hay là Điềm Điềm?”
“Cũng không phải. Thôi mẹ đừng hỏi nữa.” Triệu Vũ buộc dây giày, khom người dặn cha mẹ “Thôi cha ơi, cha không cần lấy áo cho con đâu… Cũng không cần để đèn chờ con đâu, có thể con sẽ về muộn đấy. Còn nữa, mẹ, mẹ đừng quên mở cửa sổ nhé, cái mùi kia nồng chết đi được.”
“Ờ ờ ờ.” Mẹ Triệu càng cười càng tươi, dưới ánh nhìn khó hiểu của chồng và con trai, giống như thiếu nữ hồi xuân, xoay một vòng, cướp lấy áo khoác phủ lên người Triệu Vũ nói “Tuyệt đối không để đèn chờ anh đâu, đêm nay cố mà ở lại chỗ bạn đi nhá, chăm sóc cho người ta thật tốt vào!”
Triệu Vũ hoang mang cầm túi thuốc, bị người đẩy mạnh ra ngoài.