Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 53: Chương 53: Không làm người ngày thứ 53




Hiệu trường rất cố gắng từ chối, vẻ mặt hắn biểu hiện rất chân thành, tỏ vẻ trường học bọn hắn không cần trùng tộc bồi thường.

Không nói tới đang có ý thiết lập quan hệ ngoại giao với trùng tộc, ngày mai còn muốn để cho trùng tộc tới dạy một khóa cho học sinh bọn họ, vì quan hệ hữu hảo của hai bên sau này, trong chuyện này bọn hắn không thể tỏ vẻ được.

Nhưng khi hiệu trưởng nói như thế, trùng tộc bên này lại phản ứng—-

Mặt Alvis không có biểu tình gì: “….”

Capelia nhíu mày, đao nhọn bên tay trái vô tình rạch trên mặt đất.

“Hừ.” Sidmudo di chuyển cơ thể khổng lồ của mình, phát ra một thanh âm rất trầm thấp.

Cuối cùng Aye lên tiếng nói: “Chúng tôi từ chối.”

Nụ cười trên khuôn mặt hiệu trưởng đông cứng lại rồi tắt ngúm.

Chúng tôi từ chối sự từ chối của ông, ông không được từ chối.

Hiệu trưởng vất vả hiểu được ý này, hắn trả lời: “Vậy…. vậy theo ý của ngài đi.”

Bọn hắn đã nói không cần bồi thường, trùng tộc còn nói phải bồi, thật là tình huống chưa bao giờ gặp, hiệu trưởng duy trì nụ cười trên khuôn mặt thật gian nan.

Chờ bốn quân đoàn trưởng từ trường học trở về, Cố Hoài đang dựa vào sô pha xem phim 3d liền ngồi thẳng thân mình, hắn nâng đầu hỏi bốn người: “Có thuận lợi không, người trong trường học phản ứng như thế nào?”

Phản ứng gì…..

Bốn trùng tộc ở trước mặt Cố Hoài đều nhất trí, không lập tức trả lời.

Aye hồi tưởng lại, nâng tay chỉnh sửa quần áo: “Cười rất vui vẻ.”

Cười rất vui vẻ, vậy là không có vấn đề gì.

Cố Hoài không hề nghi ngờ, nhanh chóng yên tâm nói: “Ừ, vậy là tốt rồi.”

Ngày mai Aye sẽ đi trường học người Fields dạy học, Cố Hoài nghĩ nghĩ nói: “Tôi ngày mai cùng anh đi dạy.”

Nghĩ cũng biết trùng tộc nhà mình không có kinh nghiệm làm thầy giáo, Cố Hoài cảm thấy hắn cùng đi xem sẽ tốt hơn nhiều.

Trên khuôn mặt Aye xuất hiện một nụ cười thật nhẹ, gật đầu trả lời nói: “Thuộc hạ hiểu, ngày mai sẽ chờ ngài đi cùng.”

Hôm nay vẫn là thời gian hoạt động tự do ở Levin tinh, Cố Hoài nói với những trùng tộc đi theo hắn tới tinh cầu này, để cho bọn hắn tự đi nơi mình muốn đi, không cần canh giữ bên người hắn.

Nói chung Levin tình là tinh cầu có trị an không tệ, Cố Hoài cảm thấy hắn không cần lực lượng hộ vệ ở bên cạnh.

Nhưng Cố Hoài nói với nhóm trùng tộc ở trong phòng như thế, tất cả những trùng tộc ở đây đều không nhúc nhích, hơn nữa đôi mắt đều trông mong nhìn Cố Hoài.

“Bệ hạ, chúng tôi không có nơi muốn đi.” Một binh lính trùng tộc nói.

“Chúng tôi muốn nhìn ngài.” Lại một tên binh lính trùng tộc khác lên tiếng.

Nơi bọn hắn muốn tới nhất chính là bên cạnh vương của mình, không có nơi nào có thể hấp dẫn bọn hắn hơn vương nhà mình.

Bọn hắn thầm muốn theo chân vương nhà mình, nơi nào cũng không muốn đi.

Cố Hoài bị nghẹn, bị nhiều ánh mắt trùng tộc nhìn như thế, Cố Hoài không khỏi sửa miệng: “Nếu không có nơi muốn đi, vậy thì không cần đi.”

Cố Hoài nói xong lời này, trùng tộc trong phòng vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng Cố Hoài cảm nhận được cảm xúc vui vẻ bên cạnh mình.

Chỉ cần Cố Hoài ở trong này, cho dù chỉ ở trong phòng, những trùng tộc này cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Chỉ cần có vương.

Cho dù chỉ nhìn Cố Hoài ngủ, những trùng tộc trong phòng cũng thấy vui vẻ.

Hôm nay Cố Hoài vốn không định ra cửa, nhìn nhìn thấy nhóm trùng tộc nhà mình, hắn quyết định vẫn nên đi ra ngoài.

Ngày hôm qua ra cửa không cho bọn hắn đi theo, ngày hôm nay hắn không ra cửa, vậy đám trùng tộc vây quanh hắn cũng sẽ không ra cửa, vậy hai ngày đều ở trong phòng.

Nhóm trùng tộc này cũng không cảm thấy gì, nhưng Cố Hoài cảm thấy không tốt, ra ngoài tới tinh cầu khác, đương nhiên là muốn cho trùng tộc nhà mình nhìn thấy nhiều cảnh đẹp bên ngoài.

“Tôi muốn ra cửa, mọi người theo tôi cùng đi đi.” Không dùng giọng nghi vấn, giọng Cố Hoài vừa dứt, những trùng tộc trong phòng liền chuẩn bị ra cửa.

Cố Hoài dẫn đoàn trùng tộc khổng lồ ra cửa, trên đường khó tránh bị người khác chú ý, nhưng người Fields trên Levin tinh đã chuẩn bị cho cuộc viếng thăm của trùng tộc nên không hề hoảng sợ.

Đi tới một gian hàng trên phố buôn bán, Cố Hoài phát hiện đàn Tucker trùng tộc bên cạnh hắn dừng lại không chịu nhúc nhích.

Không chỉ đứng không nhúc nhích, hơn nữa còn dùng ánh mắt màu đỏ nhìn chằm chằm viên ngọc màu xanh trong một cửa hàng, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn rất dài.

Những Tucker trùng tộc có thân hình khổng lồ dừng lại trước cửa hàng, lúc này ông chủ rất áp lực.

Cố Hoài rất nhanh tới gần bàn trưng bày của cửa hàng kia, nhìn vật bị nhóm Tucker trùng tộc nhìn chằm chằm, hắn ngẩng đầu do hỏi con Tucker trùng tộc cầm đầu: “Carol, các cậu muốn cái này sao?”

Con Tucker trùng tộc bị Cố Hoài kêu tên cúi đầu với Cố Hoài, lại phát ra thanh âm khàn khàn.

Không thể nhìn thấy thứ gì thích là cướp lấy, bởi vì lúc trước Cố Hoài đã nói như vậy, cho nên những con Tucker trùng tộc đối với viên ngọc đã có chủ này không hề trực tiếp đoạt lấy.

Mặc dù nghe thấy câu trả lời khẳng định, lúc này cả người Cố Hoài không có xu nào cũng không thể vung tay kêu mua, hắn chỉ có thể nhìn vào giá của món đồ, sau đó đem ánh mắt chuyển tới trên người Alvis đang ở bên cạnh hắn.

Alvis tiếp nhận ánh mắt của Cố Hoài, cũng không hề nói gì, tiến lên mua lại viên đá quý này.

Sau khi mua, Alvis trực tiếp đem viên đá quý bỏ vào tay Cố Hoài.

Cố Hoài chuyển viên đá quý cho con Tucker trùng tộc đang nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không có con Tucker trùng tộc nào cầm lấy viên đá quý màu xanh này.

Bị mười đôi mắt màu đỏ nhìn chăm chú, Cố Hoài bỗng nhiên hiểu được: “Các cậu muốn viên đá quý này…. Là muốn cho tôi sao?”

Dựng đồng màu đỏ của đám Tucker trùng tộc này hơi co lại, lúc này mới cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn với Cố Hoài.

Món đồ chơi của ấu tể quá ít.

Những Tucker trùng tộc này nhớ kỹ Cố Hoài rất thích món đồ chơi hình tròn như vậy, chúng nó muốn thu thấp càng nhiều cho Cố Hoài, nhưng lúc trước không có thấy viên nào đẹp.

Nhưng thật ra tìm được viên đá quý rất đẹp nhưng hình dạng không đẹp, chúng nó còn chưa mài tròn viên đá kia, cho nên không thể làm món đồ chơi tặng cho ấu tể được.

Nghe thấy câu trả lời, Cố Hoài đem viên đá quý màu xanh cho vào trong túi tiền, rồi mới mở ra hai tay ôm lấy một con Tucker trùng tộc ở trước mặt.

Dựa vào thể hình chênh lệch của hai bên, bức tranh trước mặt giống như một người nhỏ mở ra hai tay của mình rồi dán vào trên người con quái vật lớn trong một giây.

Alvis nhìn thấy một màn này, cũng không nói cái gì, thế nhưng sau khi trở về, hắn ở trong phòng Cố Hoài dùng phương pháp im lặng nhìn chằm chằm Cố Hoài.

Cố Hoài mặc dù tiếp nhận ánh mắt, nhưng không hiểu sao con mèo lớn này lại nhìn chằm chằm mình như vậy.

“Thế nào?” Cố Hoài hỏi.

Alvis nghe thấy câu hỏi, trước tiên là hắn dùng đuôi quấn quanh người Cố Hoài, rồi mới quan sát Cố Hoài dò hỏi: “Tôi không có thưởng sao?”

Thưởng?

Cố Hoài nghe thấy danh từ này thì sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận một hồi, đối phương là chỉ chuyện mua đá quý.

Xác thật là nên được thưởng….

Cố Hoài vừa nghĩ như vậy, ngay lúc này, hắn cảm thấy cái đuôi trên người hơi thu vào một chút, rồi hắn nghe Alvis dùng thanh âm trầm thấp nói: “Pi pi cũng muốn thưởng.”

Này ai mà chịu được—–

Khi Alvis nói câu nói này, Cố Hoài lập tức không có cách bình tĩnh dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương.

“…. Muốn thưởng cái gì?” Đem vấn đề này nói ra, giây tiếp theo Cố Hoài đã nghĩ Alvis cho hắn đáp án là cái gì.

Alvis không trả lời, hắn trực tiếp thấp đầu hôn lên bên má Cố Hoài, nhưng nụ hôn này cũng không dừng lại ở bên má, mà là tiếp tục tới gần bên môi Cố Hoài.

Cố Hoài không động, thế là cảm xúc nhẹ nhàng ấm áp bên má chuyển dần đến khóe môi hắn.

Lúc này Alvis dừng lại nụ hôn, sau khi xác nhận Cố Hoài không từ chối, cuối cùng Alvis mới đem môi hắn dán lên môi cánh hoa của Cố Hoài, chân chính hôn lên môi đối phương.

Bình thường mà nói nụ hôn đầu tiên đáng lẽ ra là nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi đi, nhưng con mèo lớn màu bạc trước mặt Cố Hoài không làm theo bình thường, sau khi chạm xong không chỉ không đi, thậm chí giống như là liếm kem, không hề báo trước ở trên môi Cố Hoài nhẹ liếm một chút.

—–!

Liên kết tinh thần.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Cố Hoài không kịp suy nghĩ liên kết tinh thần trong phạm vi nhỏ, thế là trùng tộc ở lầu một trong nháy mắt liền phản ứng.

“Vương—-!”

“Bệ hạ.”

Một đám trùng tộc chạy tới trước cửa phòng Cố Hoài, thế nhưng không đợi bọn hắn phá cửa vào, cửa căn phòng đã bị mở ra.

Alvis đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.