Khi con Tucker trùng tộc cầm đầu đi ra cửa động, Cố Hoài rất nhanh liền cảm nhận được không muốn cùng khổ sở trên người đám Tucker trùng tộc này nhanh chóng biến mất, lúc này chỉ còn lại vui sướng.
Bởi vì tình cảm biến đổi như vậy, Cố Hoài từ từ nhận ra, thì ra đám Tucker trùng tộc có cảm xúc không tha không phải đối với tinh cầu này, mà là đối với hắn.
Không bỏ được vậy thì cùng nhau đi, Cố Hoài nghĩ rất thẳng thắn, hiện đã chiếm được kết quả mong muốn, hắn rất nhanh cong mắt.
Nếu đã muốn rời khỏi tinh cầu này, đám Tucker trùng tộc này đương nhiên muốn cầm đi những trái cây mà tụi nó đã giấu, còn có dù mà thanh niên đã cho chúng nó, lập tức lại đi vào trong hang động.
Nhưng lại sợ là thanh niên sẽ hiểu lầm rằng chúng nó không cần hắn, những Tucker trùng tộc này theo bản năng dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển, trong một giây liền hoàn thành đi tới đi lui.
Cố Hoài nhìn thấy đám Tucker trùng tộc từ trong hang động lấy ra gì đó, hắn lại vỗ vỗ lên vài con Tucker trùng tộc này, nhẹ nhàng nói: “Trái cây nếu không ăn sẽ bị hư, còn dù nữa, rời khỏi hành tinh này cũng không cần dùng nữa.”
tinh tế rất lớn, khẳng định sẽ có nhiều công cụ che nắng che mưa, hơn nữa những cái ô tạm thời làm ra để che mưa này cũng không đẹp, Cố Hoài dùng năng lực của hắn làm ra một thứ gần giống như cái dù, so với thực tế thì vẫn khác xa.
Nhưng nghe thấy lời của Cố Hoài, lúc này những Tucker trùng tộc rất là cố chấp, lần đầu tiên không dễ bảo như vậy.
Chúng nó muốn đem trái cây và dù cùng nhau mang đi, trái cây chờ tới khi sắp hư rồi thì chúng nó sẽ ăn, mà thanh niên cho chúng nó công cụ tránh mưa, chờ tới tinh cầu mới, chúng nó muốn tìm một nơi để giấu đi.
Không biết thứ dài dài mà đám Tucker trùng tộc cầm là cái gì, nhưng những cao đẳng trùng tộc khi nhìn thấy đồ vật này đều không nhịn được mà ngắm nhìn.
Đây là lễ vật vương tặng….
Khi phát hiện ra điều này, những cao đẳng trùng tộc này rất hâm mộ.
Những lễ vật có một không hai như vậy, bọn hắn hi vọng có thể có dịp nhận được.
Cho dù không phải tự mình làm ra cũng được, cho dù thanh niên tặng cho bọn họ một viên đá trên mặt đất, bọn hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì không thể chủ động yêu cầu, cho nên cao đẳng trùng tộc lúc này cũng chỉ có thể trông mong nhìn, vẻ ngoài thì không hề nói gì.
Chiến hạm ở rất gần cửa động, Cố Hoài bị thể hình không lồ của Tucker trùng tộc chở ra bên ngoài đi không bao lâu, bọn hắn rất nhanh đi tới trước mặt chiến hạm Euler.
Đâu là lần đầu tiên Cố Hoài thấy chiến hạm vũ trụ, sự vật chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt, làm một người biên kịch, mắt Cố Hoài không khỏi sáng lên.
Chiến hạm màu đen lạnh như băng cho dù đứng yên không nhúc nhích, thoạt nhìn cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, không ai sẽ hoài nghi năng lực của chiến hạm này trên chiến trường, chiến hạm Euler của trùng tộc không hề thua kém những chiến hạm tinh vi hiện nay.
Nhưng mà Cố Hoài vừa mới đi tới trước mặt chiến hạm Euler này, còn chưa có nhiều thời gian ngắm nhìn, chiến hạm Euler khổng lồ đột nhiên xuất hiện dị thường.
“Cùm cụp—–“
“Cùm cụp, cùm cụp—–“
Thanh âm vang lên từ bên trong chiến hạm, thân chiến hạm Euler lúc này người thường có thể nhìn ra là nó đang chấn động.
Cố Hoài chưa kịp phản ứng, ở trước mặt hắn, chiến hạm Euler thể tích khổng lồ thế nhưng lăn lộn trên mặt đất, gợi lên một đống bụi.
Thực, không thể, tin nổi.
Mặt đất lập tức bị chấn động, mà sau khi chấn động kết thúc, chiến hạm Euler đem tất cả đèn trên người mình bật sáng một lần, như là muốn hấp dẫn lực chú ý của thanh niên trước mặt nó.
“Euler là thấy ngài nên rất hưng phấn, cho nên….” Alger ở bên cạnh khụ một cái rồi giải thích.
Cũng không thể trách Euler sẽ phản ứng như vậy được, có thể chở vương, là vinh dự rất lớn lao.
Nếu ở đây mà có hai cái chiến hạm Euler, Alger cảm thấy chúng nó sẽ vì ai sẽ chở thanh niên mà đánh lộn.
Nghe Alger nói như thế, Cố Hoài mới nhớ tới những thông tin lúc trước mà mình tiếp thu có một điều—— chiến hạm Euler của trùng tộc có ý thức của mình.
Euler cũng là một trong những tộc đàn của trùng tộc, ngoại trừ tộc đàn Euler, trùng tộc còn có bốn tộc đàn, phân biệt là Tucker, Isado, Lino và Kamille.
Năm tộc đàn này đều có đặc trưng khác nhau, ví dụ như Tucker trùng tộc mà Cố Hoài quen thuộc nhất, đặc trưng của tộc đàn là hiếu chiến, ở trong những tộc đàn của trùng tộc là hung hãn nhất, trong chiến đấu sẽ rơi vào tình huống cuồng bạo.
Euler có năng lực biến hình, thường tồn tại dưới dạng chiến hạm, có tác dụng dẫn đường và trở thành vũ khí vũ trụ.
Isado là tộc đàn có tinh thần lực mạnh nhất trong trùng tộc, xuất thân từ tộc đàn này bình thường giỏi về mưu kế, đồng thời chủng tộc này giỏi nhất là đánh từ xa, nhưng về thể chất lại không bằng những tộc đàn khác.
Mà Lino tộc đàn thuộc về vị trí ám sát, làm người ám sát, chiến đấu cận chiến không bằng Tucker trùng tộc, nhưng lại rất am hiểu về ẩn nấp, truy tìm và lợi dụng những chất độc của chủng tộc khác, để giết được con mồi rất là kiên nhẫn.
Cuối cùng là Kamelli tộc đàn, so với những tộc đàn khác năng lực của tộc đàn này rất bình thường, nhưng tộc đàn bọn họ có khả năng tiêu hao sinh lực địch để bộc phát năng lực của bản thân, hơn nữa sẽ lấy tự bạo làm thủ đoạn giết địch.
Sau khi nhận thức cẩn thận, Cố Hoài rất nhanh cảm giác được tình cảm của chiến hạm Euler.
Nhìn thấy chiến hạm này bật đèn tung tăng với hắn, Cố Hoài khiến cho Tucker trùng tộc tới gần cửa chiến hạm Euler, rồi hắn nâng tay chạm vào trên thân chiến hạm lạnh như băng.
Khi bị thanh niên chạm vào, chiến hạm Euler lập tức yên tĩnh lại, thân chiến hạm không hề chấn động, liền đem đèn bên ngoài chiến hạm biến thành màu xanh xinh đẹp.
Trong tinh tế có rất nhiều nơi, bật đèn màu đỏ là chỉ cảnh báo, cấm hoặc thù địch, mà màu xanh là thân mật.
“Cùm cụp.” thanh âm nhẹ nhàng phát ra, chiến hạm Euler thật lớn lại lạnh như băng cố gắng thể hiện vui vẻ với thanh niên.
“Cảm ơn cậu.” Cố Hoài nghiêm túc nói.
Thích là một cảm giác quý giá, cho dù là nhiều hay ít, ngắn hay lâu dài, Cố Hoài vẫn cảm thấy, chỉ đơn thuần thích rất là trân quý.
Câu nói này của Cố Hoài lại khiến cho ánh đèn màu lam của chiến hạm Euler sáng hơn một chút, mà khi Cố Hoài được Tucker trùng tộc đưa vào trong chiến hạm, ánh đén của chiến hạm Euler theo quy luật từng cái từng cái sáng lên, chỉ nhìn là có thể hiểu được chiến hạm Euler lúc này đang vui vẻ.
Nhân viên rất nhanh đi vào trong chiến hạm, dưới sự ngầm đồng ý của Alvis, Cố Hoài tự động có quyền hạn tối cao trong chiến hạm Euler này, hắn bị trùng tộc tóc bạc dẫn vào phòng chỉ huy của chiến hạm.
“Lão đại, hiện giờ chúng ta tới tinh cầu nào?” Alger dò hỏi, lúc này ánh mắt chuyến tới trên người thiếu niên cách đó không xa, “Mang theo vương, chúng ta có nên tìm một tinh cầu nào yên tĩnh và tốt một chút…..”
“Quay về Toussaint.” Alvis trả lời ngắn gọn.
Toussanint tinh tức là thủ đô của đệ nhất quân đoàn trùng tộc, là một trong đại bản doanh của trùng tộc, xung quanh tinh vực Toussaint tinh hầu như không có hạm đội của chủng tộc khác dám đặt chân vào.
Cho dù là buôn bán cần đi ngang qua Toussaint tinh, những tinh hạm này cũng sẽ chọn đường vòng mà đi, vì không muốn đụng phải hạm đội Euler của trùng tộc.
Nghe thấy câu trả lời này mắt Alger sáng lên, vui vẻ không thôi.
Vừa rồi Alger thật ra là muốn nói trực tiếp, không thì bọn họ quay về Toussant tinh đi, nhưng không dám thẳng thắn nói chỉ có thể uyển chuyển ám chỉ, không nghĩ tới thật sự có thể theo ý nguyện của hắn.
Mặc dù thủ lĩnh bọn họ là quân đoàn trưởng của đệ nhất quân đoàn trùng tộc, nhưng ở thủ đô tinh nhà mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chính vụ hay vân vân đều để cho tham mưu trưởng ở Toussaint tinh, Alger thậm chí còn hoài nghi, thủ lĩnh bọn họ có còn nhớ hình dạng Toussaint là như thế nào không?
Cố Hoài đối với việc đi nơi nào không có ý kiến, nói chung nới tới so với hành tinh bỏ hoang kia chắc chắn tốt hơn nhiều, cho nên lúc này hắn cũng không lên tiếng hỏi hình dạng của Toussaint tinh là như thế nào, nghĩ sau khi tới thì tự mình dùng mắt nhìn là được rồi.
Ở trong phòng chỉ huy của chiến hạm có thể nhìn thấy tinh vực bên ngoài, lúc này Cố Hoài tò mò đi qua quan sát.
Vũ trụ màu đen giống như bóng tối vô tận, khiến cho người ta lo sợ, nhưng bởi vì có nhiều ngôi sao làm đẹp, bóng tối này liền trở nên xán lạn mà quý giá.
Chỉ nghe thanh âm cũng có thể phân biệt được thanh niên đi tới nơi nào, ngồi ở ghế chỉ huy Alvis không hề nói chuyện, lúc này chỉ dùng ngón tay vuốt ve bàn điều khiển.
Trong một giây, vách tường của gian chỉ huy liền trở nên trong suốt.
Như vậy càng dễ dàng nhìn ra bên ngoài hơn, phản ứng đầu tiên của Cố Hoài là vui vẻ, rồi mới không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn tên trùng tộc tóc bạc đang lạnh lùng ngồi trên ghế chỉ huy kia, ánh mắt dừng trên sợi dây bịt mắt màu đen của đối phương khoảng hai giây.
Nói là cái bịt mắt, kỳ thật phải nói là một miếng vải màu đen, bịt kín ánh mắt, thực tùy ý mà buộc lại phía sau.
« Alvis….. thủ lĩnh của các cậu vì sao phải bịt mắt lại vậy ? » Lúc trước không có thời gian hỏi, lúc này Cố Hoài nhỏ giọng hỏi Alger đứng ở bên cạnh.
Kỳ thật với âm lượng này, thủ lĩnh bọn họ hoàn toàn có thể nghe thấy…..
Trong lòng Alger nghĩ như vậy, liền nuốt câu nói này vào, chỉ là bình tĩnh trả lời : « Bởi vì những sự vật hữu hình sẽ khiến thủ lĩnh muốn phá hủy. »
Chỉ cần nhìn thấy, sẽ không ngừng sinh ra dục vọng muốn phá hủy, bịt ánh mắt lại thì sẽ đỡ hơn một chút. Chính là cho dù như vậy, nghe thấy thanh âm cũng khiến cho thủ lĩnh bọn họ cảm thấy ồn ào.
Bởi vì thanh âm sẽ gián tiếp thể hiện sự tồn tại của sự vật, cho nên cảm giác phiền chán sẽ bị tích tụ.
Vì để không ảnh hưởng tới chiến đấu, thính giác và thị giác chỉ có thể bỏ đi một thứ, mà nghe thấy thanh âm so với nhìn thấy thì vẫn dễ chịu hơn, cho nên thủ lĩnh bọn họ đem ánh mắt bịt lại.
« Như vậy sao…. » Cố Hoài như thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân này, bởi vậy hắn run lên một giây.
« Rất nhiều lần nghe thấy thanh âm, thủ lĩnh đều cảm thấy ồn ào, tâm tình mới không tốt. thế nhưng như vậy vẫn tốt hơn khi hắn nhìn thấy đồ vật, có một lần đang chiến đấu, kẻ thù cố ý làm rớt bịt mắt của thủ lĩnh, kết quả cả đám binh lính đều bị thủ lĩnh dọn dẹp sạch sẽ. » Nghĩ lại lần chiến đấu đó, trong lòng Alger còn hơi run sợ, thủ lĩnh bọn họ sau khi rơi vào cuồng bạo sẽ không phân biệt được địch ta.
Bịt mắt có thể nói là một điều cấm kị của thủ lĩnh, mà ở trùng tộc ai cũng biết chuyện này.
Cảm giác như vậy thật vất vả, Cố Hoài chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất khó chịu, hắn liền rơi vào im lặng.
Mà lúc này, Alger rất nhanh liền đổi một đề tài, hắn hạ mắt hỏi : « Lúc trước ngài đã ngủ vài giờ, hiện tại có muốn ăn gì không ? vỏ trứng của ngài sau khi đưa tới Toussaint tinh, thuộc hạ sẽ cho người mài nó thành bột phấn, dùng nước Pobano trộn vào rất có giá trị dinh dưỡng.
Vỏ trứng mài thành bột sẽ thành….. sữa bột ?
Tưởng tượng đến điều này Cố Hoài chớp chớp mắt, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhắc tới ăn cơm, Cố Hoài liền lấy vỏ trứng từ trong túi ra, cắn hai ba cái là ăn xong.
Bởi vì tinh thần lực còn ở giai đoạn ấu tể, Cố Hoài cảm thấy mình hiện tại chỉ có biết ăn rồi ngủ, cho dù Cố Hoài không có sự chọn lựa khác đối với điều này, nhưng hắn không thể không thừa nhận mình sau khi ăn xong đồ ăn vặt lại hơi cảm thấy buồn ngủ.
Mới tỉnh không bao lâu liền buồn ngủ, Cố Hoài cũng đành tựa vào trên ghế chỉ huy, nhắm mắt lại.
Chờ Cố Hoài đi vào giấc ngủ, những cao đẳng trùng tộc được phép ở phòng chỉ huy liền thả nhẹ động tác của mình.
Alvis từ trên ghế chỉ huy đứng lên, đi tới trước mặt thanh niên đang ngồi trên ghế ngủ, đứng nhìn một cách « chăm chú ».
Alger ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên thấy trùng tộc tóc bạc vẻ mặt lạnh lùng giơ tay đụng khóe môi của thanh niên, rồi mới ngừng một chút, đem vỏ trứng dính ở trên khóe miệng thanh niên gạt đi.
Bị ngón tay hơi lạnh đụng vào khóe môi, thanh niên trong giấc mộng hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, môi nhạt màu vừa vặn xét qua ngón tay vừa mới dời đi của Alvis.
Hơi ấm mềm mại vừa mới xẹt qua làm cho Alvis hơi ngừng tay, mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng cái đuôi màu xám bạc ở phía sau vô ý thức nâng cao nhẹ nhàng vẩy một cái.
Có lẽ là vài giây trôi qua, Alvis nâng đầu lên, dùng thanh âm trầm thấp mà lãnh đạm nói với Alger đứng ở bên cạnh : « Hắn trông như thế nào ? »
« Ngài là nói…. Vương sao ? » Alger phản xạ hỏi ra, hỏi xong mới cảm thấy mình đã hỏi nhiều.
« Vương nhìn tốt lắm. » Muốn hắn mô tả diện mạo của thanh niên, Alger cảm thấy rất khó xử, bởi vì hắn lên tiếng sẽ muốn nói thanh niên đẹp, rất là đẹp, người đẹp nhất tinh tế chắc chắn là vương bọn họ.
Miễn cương sắp xếp ngôn ngữ, Alger nói : « Ưm…. Đầu tóc của vương có màu đen, rất là mềm mại. ánh mắt không giống với chúng ta, là giống với nhân loại là đồng tử hình tròn màu đen, khi cười nhìn rất ôn nhu. »
Nhưng lời nói miêu tả như vậy thật khó để hình dung ra một người, thế nhưng sau khi Alvis nghe xong, một lát sau vẫn ừ một tiếng.
Ngồi lại ghế chỉ huy, Alvis nâng tay lên sờ vào miếng vải màu đen đang bịt trên mắt mình, ngón tay đụng vào nút thắt, dừng lại ở trên khoảng hai giây, cuối cùng lại bỏ tay xuống.