Vốn dĩ Nhan Vận có hơi buồn bực vì chuyện mình không am hiểu âm nhạc. Bây giờ nhìn thấy tổng giám đốc bá đạo - Thiệu Tự, ấy thế mà cũng ngủ ngật, làm cô bớt tẽn tò.
Thiệu Tự còn treo bộ dạng ngái ngủ, cho dù anh cố vờ như bản thân bình tĩnh tự nhiên, Nhan Vận vẫn cảm thấy anh có điểm đáng yêu.
Trong tiểu thuyết, Thiệu Tự chính xác giống như Nhan Trung Chính nói, là đối tượng lý tưởng để kết hôn: Giữ mình trong sạch, có tiền có sắc, không ham mê bất lương, cố gắng vươn lên trong công việc. Nhưng mà, anh không yêu nguyên nữ chính, thậm chí có thể nói bởi vì Nhan Trung Chính mà còn có chút hận cô. Thời điểm cô vẫn là người đọc, cô không cách nào thấu hiểu hoàn toàn nhân vật, nên về Thiệu Tự, cô không có biện pháp khơi dậy tí tẹo yêu thích nào với anh. Khi cô trở thành nữ chính, Thiệu Tự không chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, mà là người sống sờ sờ, cô đột nhiên cảm thấy, ban đầu Thiệu Tự cũng không phải là một người tội ác tày trời.
Đương nhiên, bây giờ dù là một người xa lạ, bỗng làm một vài hành động đáng yêu, cô cũng sẽ xuýt xoa cảm thấy người nọ đáng yêu.
Không khoa trương chút nào nếu nói: Một khi cô yêu Thiệu Tự, Thiệu Tự cũng sẽ tùy ý giẫm đạp tình cảm của cô giống như trong tiểu thuyết. Anh biến tình yêu của nguyên nữ chính thành một thanh kiếm sắc bén, tổn thương nguyên nữ chính đến thương tích đầy mình.
Đứng ở góc độ phụ nữ mà nói, khi cô biết mục đích và nhân phẩm của anh, cách anh đối đãi với tình cảm, thì cả đời này cô sẽ không yêu một thằng đàn ông như vậy.
Lúc này ngoài mặt Thiệu Tự cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Anh không rõ tại sao mình lại ngủ quên, rõ ràng anh chỉ định dưỡng thần trong chốc lát. Thế này thì anh còn lý do gì để cười nhạo Nhan Vận nữa?
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vì bản thân vớt vát lại tí liêm sỉ của anh. Anh tính sau khi buổi diễn chấm dứt, sẽ săn sóc hỏi một câu: Có phải gần đây em quá mệt mỏi không? Nếu không, tại sao em lại ngủ ở buổi hoà nhạc kiểu kiểu thế, ý đồ đá xoáy Nhan Vận.
Giờ thì hay lắm, trận hôm nay tạch hẳn.
Hai người đều cảm thấy xấu hổ, Thiệu Tự không nhắc lại muốn đưa cô về nhà, Nhan Vận cũng nhanh chóng lái xe chuồn mất. Cả hai người đều muốn tranh thủ thời gian chạy ngay đi cho quên đoạn ký ức này.
Thiệu Tự về đến nhà, đột nhiên rất muốn sa thải tên cố vấn tình yêu kia, may mà còn sót lại một tia lý trí.
Cố vấn tình yêu chủ động gọi điện thoại tới đây dò hỏi tình huống, Thiệu Tự hoàn toàn không có tâm trạng nhắc lại chuyện này.
“Buổi hoà nhạc hôm nay thuận lợi chứ?” Kỳ thực hai người đàn ông trưởng thành, không quen không biết, thường xuyên gọi điện thoại trao đổi, hai người đều cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, nhưng một người vì đạt được mục đích, một người vì tiền, đều phải nhịn.
Thiệu Tự không muốn đem chuyện cuối cùng anh và Nhan Vận đều ngủ ngật kể cho người thứ ba nghe, bèn đáp: “Ừ.”
Anh chuyên gia trả lời ngắn gọn như vậy, cố vấn tình yêu nghe mãi thành quen: “Vậy là ngon rồi, bầu không khí trong buổi hoà nhạc đủ tốt, cũng rất lãng mạn. Kỳ thực nếu tâm sự được, anh có thể cùng cô ấy tìm thêm nhiều đề tài chung.”
Đề tài chung?
Thiệu Tự thật sự rất muốn cười.
Tâm sự vừa rồi mơ thấy cái gì sao? Tâm sự ngủ thế nào thoải mái hơn hả? Hay tâm sự xem sau khi kết thúc nên làm gì để bớt xấu hổ?
Anh sẽ không bao giờ hẹn Nhan Vận đi nghe bất kỳ buổi hoà nhạc quỷ tha ma bắt nào nữa.
“Thời gian không còn sớm, cúp trước.” Sau khi nói xong, không đợi đối phương trả lời, Thiệu Tự đã lập tức cúp điện thoại luôn.
***
Bởi vì việc nhỏ này, ít nhất một tuần Thiệu Tự không xuất hiện trong cuộc sống của Nhan Vận.
Hai bên đều cần một khoảng thời gian giảm xóc. Nhan Vận trôi qua cực kỳ tự tại, nếu hỏi trước kia cô có mơ ước gì không, thì có hai điều: Một là, câu một ông chồng rùa vàng gả vào nhà giàu. Hai là, trúng vé số giải độc đắc từ nay về sau khỏi phải đi làm.
Hiện tại trên cơ bản đã được thực hiện, mặc dù cô chưa câu được ông chồng rùa vàng, nhưng bản thân cô bây giờ chính là đại gia. Hơn nữa không cần đi làm, chẳng lo lắng gì, cả ngày ở nhà nằm ườn, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.
Đi làm khiến tinh thần con người ta uể oải, hiện giờ mỗi sáng cô thức giấc đều có bữa sáng phong phú chờ sẵn. Nếu nhàn hạ thoải mái, cô sẽ ra bể bơi trong nhà lướt một vòng, cả ngày cô nằm ở nhà chơi di động xem TV, nếu cảm thấy buồn, lái xe ra ngoài mua mua mua, đây đúng là cuộc sống trong mơ của cô mà.
Hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua công ty cũ, cô mới phục hồi tinh thần. Kỳ thực thế giới tiểu thuyết và thế giới hiện thực chỗ cô là trùng lặp.
Ý tứ chính là: Thế giới chỗ cô đi qua có đồ vật gì, thế giới này cũng có, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc, ngoại trừ không có cô.
Cô từng có ý đi tra, tuy rằng cô là người chỉ một lòng nghĩ chuyện ăn no chờ chết, nhưng tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm hữu cuộc đời của người khác như vậy, chung quy vẫn có chút băn khoăn. Cô đã nghĩ, phải chăng Nhan Vận nguyên bản đã cùng cô tráo đổi linh hồn, kết quả tra được chính là trong thế giới này cô không tồn tại.
Trước kia Nhan Vận nghĩ, nếu có một ngày cô biến thành phu nhân nhà giàu, cô sẽ làm gì? Đợi cô có tiền nhất định sẽ thu mua cái công ty rẻ rách của thằng cha giám đốc rảnh háng sáng nắng chiều mưa trưa nổi gió, suốt ngày soi mói khắp nơi, trút hết tất cả tức giận trước đây. Hiện giờ có tiền, cô lại cảm thấy cái gọi là “trả thù” này thật ra chẳng có chút ý nghĩa nào.
Nhan Vận vào quán ăn trước kia mình hay cắm chốt ở ngay gần công ty, đôi khi cô và đồng nghiệp sẽ tới đây gọi một phần đồ ăn nhanh.
Cách ăn mặc toàn thân trên dưới của cô bây giờ, đã không còn phù hợp với quán ăn này. Cô vẫn rất bình tĩnh bước vào, tìm bàn sát cửa sổ, gọi một phần cơm chiên bò dứa.
Còn chưa bắt đầu ăn, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đồng nghiệp trước kia đi tới, trùng hợp ngồi xuống bàn sát cạnh cô.
“Thứ bảy mà bắt tăng ca, còn không có tiền lương tăng ca. Thật sự muốn gọi điện thoại cho tổng cục lao động tố cáo cái công ty cùi bắp này.”
“Chuẩn luôn, thứ bảy tớ vốn hẹn người khác đi xem phim rồi đấy. Còn nữa, chẳng phải kêu năm nay tăng lương à? Mất hút con chim cút chẳng thấy tin tức gì luôn, một năm tăng có hai trăm đồng tiền lương, còn cấu đầu cấu đít, bảo sao công ty đếch phát triển được. Đáng đời.”
Nhan Vận gọi một cốc trà chanh đá, dùng ống hút quấy chanh bên trong. Nghe đoạn đối thoại, trên mặt cô hiện lên nụ cười.
Không giống Nhan Vận giờ phút này nhàn nhã tự tại, Thiệu Tự thật sự sắp bùng nổ.
Giữa trưa anh có một bữa tiệc, giống như thường lệ, anh mang theo trợ lý tham dự. Vốn định ngây ngốc một lát rồi chuồn, nào ngờ có một người phụ nữ đột nhiên đi về phía anh.
“Xin chào, Thiệu tổng.”
Mùi nước hoa trên người cô ta hơi nồng, Thiệu Tự không quen ngửi mùi hương này, anh theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sắc mặt người phụ nữ thoáng xấu hổ, may mà, rất nhanh đã khôi phục bình thường. Cô ta đi đến trước mặt Thiệu Tự, tự nhiên vươn tay ra: “Em tên là Lưu Thi Trạch.”
Thiệu Tự không muốn bắt tay với cô ta, nhưng phụ nữ đã chủ động vươn tay, nếu anh giả bộ không nhìn thấy, trước không bàn đến việc có khiến người ta khó xử hay không, nếu người khác bắt gặp, chỉ sợ sẽ nói anh không giống đàn ông.
Anh cũng vươn tay, song mới vừa đụng tới, đã nhanh chóng thu trở về.
Lưu Thi Trạch hận không thể ngó thử xem trên tay mình có cái gì bẩn hay không. Bằng không, tại sao dáng vẻ anh cứ như kiểu tránh còn không kịp?
“Thiệu tổng, trước đây từng nghe Nhan Vận nhắc về anh. Lần này cuối cùng cũng gặp chính chủ.”
Kỳ thực Lưu Thi Trạch và Nhan Vận chẳng hề thân thiết, nhiều nhất là xã giao.
Chẳng qua lần trước tham gia tụ hội cô ta nghe Nhan Vận nói, Nhan Vận và Thiệu Tự không thể phát triển. Lưu gia hiện tại một năm không bằng một năm, chủ yếu là thời kì giáp hạt, đời sau có năng lực ít càng thêm ít. Nếu cô ta có thể bám càng Thiệu Tự, bất luận là đối với bản thân cô ta hay đối với gia tộc, đều là chuyện tốt.
Ở trong giới, Thiệu Tự vẫn khá thần bí. Trước đây anh không ở Đế Đô, mà định cư nước ngoài, năm ngoái mới trở về. Công việc làm ăn của Thiệu Thị chủ yếu tập trung ở nước ngoài, lần này anh trở về là để phát triển thị trường trong nước. Đế Đô đột nhiên xuất hiện một nhân vật sừng sỏ, mọi người tự nhiên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, muốn đi tra xét chi tiết. Điều tra trúng ngay một tên tuổi ghê gớm, tập đoàn Thiệu Thị ở nước ngoài rất nổi tiếng, cho nên tích cực mà nói, Thiệu Tự mạnh hơn rất nhiều so với đa số phú nhị trong giới.
Mọi người đều biết, Thiệu Tự đang theo đuổi Nhan Vận. Lưu Thi Trạch không phải loại người đui mù, chàng có tình thiếp có ý, tự nhiên sẽ không tới lượt cô ta vo ve. Nhưng Nhan Vận đã từng công khai tỏ vẻ không có ý với Thiệu Tự, thử hỏi cô ta có nên vì tương lai của bản thân cố gắng một phen không?
Nhan Vận?
Người này là bạn Nhan Vận?
Thiệu Tự gật đầu, coi như đáp lại. Anh gần như không nói chuyện với người xa lạ, huống chi là một người phụ nữ, càng chẳng có lời gì để hàn huyên.
Xã giao vài câu xong, Thiệu Tự định xoay người rời đi.
Lưu Thi Trạch thấy Thiệu Tự như vậy, thực lòng cảm thấy đây là một người đàn ông hiếm có khó tìm. Trong giới này, đàn ông chân chính có giá trị nhan sắc rất ít, tựa như động vật quý hiếm. Thiệu Tự lớn lên đẹp trai, vóc dáng lại chuẩn, anh còn có tiền có thế, quả thực chính là mẫu bạn trai lý tưởng nhất, nụ cười trên mặt cô ta càng thêm nhiệt tình, tiến sát vào một bước: “Thiệu tổng, không biết mấy ngày nữa anh có thời gian rảnh không? Sắp tới em sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, có thể hãnh diện mời anh tham dự chứ?”
Thiệu Tự bày tỏ anh thật sự không hiểu con gái thời nay nghĩ gì, bọn họ mới nói mấy câu, cô ta đã mời anh tham dự tiệc sinh nhật?
Anh trả lời thẳng: “Ngại quá, gần đây tôi rất bận.”
Trong giới kinh doanh, cứ tính hai nhà không lui tới, một bên mời, chỉ cần không kết thù, một bên khác dù ngoài mặt thôi, cùng sẽ tạm thời đáp ứng. Thiệu Tự đây là có ý gì?
Ngay thời điểm Lưu Thi Trạch không biết nói gì mới tốt, một giọng nữ đột ngột vang lên từ phía sau: “Thiệu tổng có người trong lòng, tất nhiên sẽ không đáp ứng lời mời của quý cô Thi Trạch rồi.”
Lưu Thi Trạch quay đầu lại, người đến là Chu Gia Nghi.
Thiệu Tự cực kỳ chán ghét loại người nói chuyện kiểu ẩm ương mô kích như vậy. Lúc anh chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy giọng Chu Gia Nghi không chê lớn chuyện, to mồm chọc khoáy: “Chỉ sợ Thiệu tổng đơn phương tình nguyện thôi. Phải biết rằng vị Nhan tiểu thư kia từng làm trò trước mặt bao người tuyên bố thẳng là không có cảm giác với Thiệu tổng đó. Ủ ôi, còn khích lệ người khác theo đuổi anh cơ mà, chắc ai kia cảm thấy Thiệu tổng phiền toái đấy.”
Lưu Thi Trạch thật sự không biết nên nói gì, người trong giới đều biết Chu Gia Nghi và Nhan Vận có xích mích. Nhưng cố tình làm trò nói những lời này trước mặt Thiệu Tự, thì không khỏi quá bẩn tính.
Chu Gia Nghi quan sát Thiệu Tự.
Cô ấy không tin người đàn ông này sẽ thờ ơ.
Thiệu Tự cúi đầu thoáng liếc qua đồng hồ, một lần nữa ngẩng đầu lên, không chút để ý nhìn lướt qua hai người phụ nữ: “Nhàm chán.”
Giọng anh rất thấp, thấp đến mức như là lầm bẩm thì thầm. Anh không thèm xem phản ứng của hai người phụ nữ, xoay người đi thẳng.