Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Trình Thân nghiêng đầu nhìn Khinh Cừu, thấy người này bởi vì lần đầu tiên dùng nĩa và bánh ngọt, nên mới đem gương mặt trắng nõn mập mạp của mình thành con mèo nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Sao cậu lại ăn thành thế này?" Anh bất giác nhẹ giọng, cầm khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ cho cậu.
Khinh Cừu ngửa đầu mặc cho anh lau, còn không quên hừ hừ nói không phải do mình, đều tại nĩa quá khó dùng thôi.
Trình Thân bật cười, quả bóng bay nhỏ này thật sự rất đáng yêu. Nếu như cậu là con người, Trình Thân có thể thật sự không khống chế được mà bắt cóc cậu.
Cậu nhóc đáng yêu như vậy, chính là kiểu Trình Thân thích nhất. Đáng tiếc trong cuộc đời anh gặp phải, cho dù giả vờ có giống thế nào cũng không khỏi lộ ra chân tướng, để cho anh nhìn ra bộ mặt thật của đối phương.
Đáng tiếc, đây là một tiểu yêu tinh không phải là con người.
Trình Thân xoa xoa đầu cậu: "Ăn no chưa?"
Khinh Cừu ngoan ngoãn lắc đầu.
"Vậy thì ăn thêm chút nữa đi."
Nói xong, Trình Thân đột nhiên phản ứng lại, quả bóng bong vậy mà có thể ăn bánh ngọt hay ăn cơm à? Nhưng thấy Khinh Cừu không hề tỏ ra khó chịu, có lẽ sau khi biến thành yêu tinh, cấu tạo sinh lý của cậu ấy khác đi.
Không nghĩ nhiều nữa, Trình Thân cầm hai cái chén, một cái múc một chén cơm đầy, một cái múc nửa chén. Anh đưa nửa chén qua cho cậu: "Mới đầu đã ăn nhiều như vậy, nếu đói thì ăn thêm. Nếu cậu không ăn được nữa, thì không cần ép mình, nếu không sẽ làm hỏng dạ dày mất."
"Ừm." Khinh Cừu không biết dùng đũa, cậu cầm lấy cái muỗng mà Trình Thân quan tâm đưa qua, rồi múc một muỗng đậu Hà Lan, đưa vào miệng ăn một cách vui vẻ.
Ngon thật.
Trình Thân tự mình ăn hết cơm, ăn hết một nửa. Khẩu vị của anh ấy không tệ, thường thì phải ăn một chén rưỡi mới no, điều khiến anh ngạc nhiên là sức ăn của Khinh Cừu cũng không nhỏ hơn mình, ăn bánh xong vẫn có thể xử lý hết một chén rưỡi cơm còn dư lại đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi, Khinh Cừu ôm bụng nhỏ, ợ một cái đầy mãn nguyện.
Thức ăn của con người ngon quá đi mất.
"Có no chưa?" Trình Thân lo lắng hỏi.
Khinh Cừu lắc đầu: "Chưa có no." Dạ dày bong bóng bọn họ có thể lớn hay nhỏ mà!
Thừa Thân liếc nhìn cái bụng căng tròn của cậu, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng, xoay người lấy thuốc tiêu hóa cho cậu uống.
"Cái gì đây? Kẹo sao?" Khinh Cừu tay cầm viên thuốc tiêu hóa, mơ hồ hỏi.
"Đúng vậy, ăn ngon không?" Trình Thân đành phải nói dối, sợ cậu nhóc không chịu uống thuốc, dù sao viên thuốc tiêu hóa có thể ăn như kẹo, *cũng giống như kẹo thông cổ họng vàng.
(*không biết em edit ok chưa nữa sai thì nhắc em gốc: 就跟金嗓子喉片一样)
Nhẹ nhàng vui vẻ ăn một viên, mở miệng: "Tôi muốn nữa."
"Không thể ăn nhiều." Trình Thân cứ như một bà mẹ, từ chối thỉnh cầu của Khinh Cừu.
Khinh Cừu bĩu môi, cảm thấy có hơi buồn buồn.
Sau khi cậu biến thành người, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Trình Thân, cho nên cậu đối với Trình Thân có tình tiết chim non cũng phải.
Tuy rằng trước khi trở thành người, trong tiềm thức của cậu tiếp thu được rất nhiều tin tức từ các quần thể khác nhau, nhìn thì có vẻ như cậu biết không ít chuyện, nhưng thật sự cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mới sinh cái gì cũng không hiểu, tuổi tâm lý còn chưa lớn. Mười tám tuổi vừa mới lớn, vẫn chỉ là một tiểu khả ái trong tháp ngà voi.
Nếu chim mẹ không chiều chuộng nó, nó sẽ ấm ức hoặc tủi thân.