Sáng hôm sau, Kim Woo-jin và Min Ah-rin đã đến thăm tôi ngay khi lệnh cấm thăm bệnh được dỡ bỏ. Tôi đang ăn hộp cơm trưa thượng hạng mà nhân viên của Cheon Sa-yeon mang cho bữa sáng, tôi chào họ với một miếng xúc xích trong miệng.
“Xin chào.”
“Yi-gyeol-ssi.... haa.”
“Ha....”
Min Ah-rin và Kim Woo-jin lần lượt thở dài khi tôi nhàn nhã vẫy tay với họ. Sao mới sáng sớm mà bọn họ đã vậy rồi?
Khi tôi thẫn thờ nhìn cô, Min Ah-rin buồn bã nói.
“Yi-gyeol- ssi, sao cậu vẫn có thể ăn được hay vậy?”
“À... Xin lỗi. Tôi sẽ dọn ngay.”
Đúng thật là hơi bất lịch sự khi có khách ghé thăm mà bạn vẫn ngồi ăn được. Lúc tôi định dọn dẹp lại, Min Ah-rin liền giật mình nắm lấy cánh tay tôi.
“Không, đấy chỉ là đùa thôi. Cậu ăn đi.”
“Nhưng mà....”
“Woo-jin- ssi và tôi đã ăn với nhau rồi. Vậy nên cứ ăn đi nhé.”
“Vậy à?”
Thế là hai người đã thân thiết với nhau như vậy rồi à? Khi tôi ngẩn ngơ nhìn Kim Woo-jin cậu ta tránh ánh mắt tôi rồi gật đầu.
Nếu là vậy thì.... Tôi liền đặt hộp cơm xuống và cầm thìa lên.
“Ăn chậm thôi. Dù sao thì tôi cũng có chuyện cần nói.”
Kim Woo-jin đến gần, lấy đũa gắp một ít đồ ăn kèm lên thìa cơm của tôi. Gì đây? Cậu không cần làm vậy đâu— Tay tôi không có bị thương.
“Tôi ổn. Ngồi xuống đi, Kim Woo-jin.”
“Sau khi cậu ăn xong.”
Dù cho tôi có hơi đẩy cậu ta vì nó có chút nặng nề, nhưng vẫn chẳng xê dịch gì. Thực tế, cơ thể của Kim Woo-jin rắn chắc hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi nhìn lại Kim Woo-jin với vẻ tự hào. Cậu không chỉ trau dồi năng lực mà còn rèn luyện cả thân thể nữa ư. Nghĩ lại thì, cậu ta đã thể hiện năng lực của mình theo nhiều cách khi đối đầu với Kang Seung-geon.
“G-Gì thế? Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì.”
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Kim Woo-jin cau mày với đôi tai đỏ bừng. Mọi thứ vẫn ổn, thế sau mặt cậu ta lại như vậy.
Min Ah-rin lấy một chai nước trong tủ lạnh và đổ ra cốc. Cô nói.
“Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào.... Theo bổn phận của một healer, tôi sẽ nói về thể trạng của cậu trước được chứ?”
“Vâng?”
Không hiểu sao, giọng nói của cô bỗng lạnh đi khiến tôi khẽ rùng mình. Min Ah-rin mỉm cười nhìn tôi khi cô cúi người ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh đó. Cô nói tiếp.
“Yi-gyeol- ssi. Cậu biết rằng sử dụng năng lực bất cẩn là không tốt cho cơ thể mà đúng không?”
“Ừm....”
Tôi ngập ngừng né tránh câu hỏi.
Lời giải thích từ Do Ha-seok, healer hạng S tôi gặp ở phòng bệnh của Công hội Roheon, chợt hiện lên trong đầu tôi. Anh ta nói nó tương tự như việc rút máu cho đến khi tính mạng của bạn gặp nguy hiểm.
“Ngay cả bác sĩ và healer chữa trị nội thương hay ngoại thương cho cậu hàng trăm lần, thì nó vẫn rất nguy hiểm vì gánh nặng tích tụ lại trong người cậu. Từ bây giờ cậu phải thật cẩn thận.”
Min Ah-rin mới nãy còn lớn tiếng, giờ lại cúi xuống buồn bã.
“Tất nhiên là nhờ có cậu mà rất nhiều người đã được cứu, Yi-gyeo- ssi. Mọi người đều biết ơn cậu....”
“Min Ah-rin- ssi.”
“Nhưng tôi là bạn của cậu mà. Tôi và Woo-jin- ssi, tôi nghĩ chúng tôi nên lo lắng cho Yi-gyeol- ssi.”
Cùng với sự chân thành, cảm giác như cô ấy đang lo lắng hơi quá rồi. Tôi không thể kìm được tiếng cười khẽ bật ra và đáp lại.
“Cảm ơn, Min Ah-rin- ssi. Thật đấy.”
“Yi-gyeol- ssi.”
Min Ah-rin ngẩng mặt lên trước lời cảm ơn của tôi, rồi cười nhẹ nhõm. Tôi chân thành biết ơn Min Ah-rin và Kim Woo-jin đã ở bên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn. Nếu một ngày nào đó có cơ hội, tôi muốn đáp lại lòng tốt mà họ đã dành cho tôi.
“Tuyệt vời, vậy là chúng ta đã nói xong phần năng lượng rồi.... Giờ tôi sẽ nói cho cậu nghe thêm về Hội trưởng Kang Seung-geon nhé?”
“Vâng, tôi cũng đang tò mò lắm đây. Tôi đã xem tin tức hôm qua, nhưng thông tin lại không có mấy.”
Tôi nói khi đóng nắp hộp cơm lại. Vẫn còn thức ăn trong hộp cơm, nhưng tôi không muốn ăn nữa.
Min Ah-rin gật đầu và trả lời.
“Có một Viện Nghiên Cứu Tâm Thần ở tầng hầm của trụ sở quản lý. Tôi nghe bảo Hội trưởng Kang Seung-geon hiện đang được điều trị ở đó.”
“Sau đó.... Họ đã xác nhận rằng hắn bị kiểm soát tinh thần.”
“Đúng thế, nghe họ bảo là hắn đang được điều trị bằng một vật phẩm màn chắn.... Nhưng ngay cả khi hắn không đeo màn chắn thì hắn cũng chẳng thể sử dụng năng lực bình thường được. Cơ thể hắn đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng do sử dụng quá nhiều năng lượng. Trong tương lai, hắn sẽ không thể sử dụng năng lực của mình như trước kia được nữa.”
Kang Seung-geon hiện lên trong tâm trí tôi khi hắn buộc phải dùng hết năng lực của mình khi ho ra máu.
“Họ nói vẫn chưa tìm ra căn cứ của kẻ múa rối và tên kiểm soát tâm trí kia. Yi-gyeol- ssi, thời gian này cậu hãy cẩn thận, tôi lo lắm đấy.”
“Tôi sẽ cẩn thận. Vậy thì, Min Ah-rin- ssi cô cũng phải cẩn thận đấy. Cả cậu nữa, Kim Woo-jin.”
Tôi đồng ý với những gì Min Ah-rin nói. Tên múa rối rất nguy hiểm, nhưng đối thủ đáng lo ngại hơn là kẻ kiểm soát tâm trí Kang Seung-geon kia. Thậm chí còn không thể đoán được năng lực ấy sẽ được kích hoạt như thế nào, thế nên việc cẩn thận là điều đương nhiên.
Kim Woo-jin yên lặng đứng nghe cuộc trò chuyện của Min Ah-rin, bĩu môi và càu nhàu.
“Tôi biết rồi, nên là cậu cũng phải cẩn thận đấy. Nhớ cầm theo cả điện thoại của cậu....”
“Tôi là trẻ con đấy à?”
Mà nói đến điện thoại, điện thoại của tôi đâu rồi?
“Yi-gyeol- ssi, có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang tìm gì thế?”
“Điện thoại của tôi....”
Dù cho tôi đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, tôi vẫn không thấy điện thoại mình đâu. Tôi hỏi Min Ah-rin và Kim Woo-jin đang bối rối.
“Hai người có thấy điện thoại của tôi đâu không?”
“Nó đây. Tôi đang cầm nó.”
Kim Woo-jin mở khóa túi áo khoác của cậu và lấy ra chiếc điện thoại của tôi. Ồ, cảm ơn nha.
“Tôi cứ tưởng là mất nó rồi.”
“Đi đâu thì cậu cũng phải mang điện thoại theo. Và nhớ thi thoảng phải kiểm tra thông báo nữa. Làm ơn đấy.”
Từ 'làm ơn' ở cuối câu khá nặng đấy. Tôi hiểu sự tuyệt vọng ấy— có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong những ngày qua. Mọi thứ chẳng thể tốt lên được.
“À, đúng rồi, Yi-gyeol- ssi.”
Min Ah-rin hào hứng lên tiếng khi tôi chạm vào màn điện thoại đã tắt.
“Rất nhiều người đã đến thăm trong lúc cậu bất tỉnh đấy. Không phải cậu nên gửi lời chào đến họ sao?”
“Nhiều người đến lắm hả?”
Những ai đến gặp tôi nhỉ? Cheon Sa-yeon.... có ghé thăm vào hôm qua.
“Ai thế?”
Dù tôi có ngồi nghĩ thế nào. Tôi cũng không thể nghĩ ra được ai cả.
Khi tôi nghiêng đầu hỏi, Min Ah-rin trả lời với một ánh nhìn đầy hàm ý.
“Đầu tiên là Trưởng Hội và Phó Hội của Roheon, Cha Soo-yeon- ssi cũng đến thăm cùng Trưởng Hội Jayna. Thư ký Woo Seo-hyuk cũng đã dành thời gian đến thăm trong khi anh ấy vẫn đang bận việc....”
“Chờ— chờ chút.”
Trưởng Hội và Phó Hội Roheon.... Tức là Lee Joo-ha và Ha Tae-heon đã đến đây á? Lại còn cả Hong Si-ah và Cha Soo-yeon nữa? Rồi tại sao đến cả Woo Seo-hyuk cũng đến vậy?
“Họ thực sự đã đến thăm sao? Đến đây, đến phòng bệnh của Requiem này?”
“Đúng thế á, tôi cũng ngạc nhiên lắm.”
“Ừm.”
Nghĩ lại thì, Ha Tae-heon cũng có mặt tại hiện trường. Tôi không biết làm sao anh ta lại đến đó được, nhưng Min Ah-rin nói là anh ta đã ghé thăm lúc tôi bất tỉnh, anh hẳn là có điều gì đó quan trọng muốn nói.
“Ngoài họ ra, thì còn có cả đống phóng viên và viên chức từ trụ sở quản lý liên tục kéo đến để gặp Yi-gyeol- ssi. Các viên chức thì đã bị đuổi, nhưng đám phóng viên thì vẫn cố xông vào.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy á, vì có một đoạn video đã quay lại cảnh cậu cứu mọi người khỏi những tảng đá. Nó cũng đã trở thành một mớ hỗn độn trên các trang mạng luôn. Không lạ gì khi Hội trưởng cử thêm bảo vệ và ra lệnh cấm thăm bệnh. Nó đã làm nỗi lo lắng của tôi vơi đi phần nào.”
Min Ah-rin thở dài mệt mỏi.
Tôi chớp mắt trước câu chuyện bất ngờ ấy. Cheon Sa-yeon á....
Tôi đã nghĩ nó là một lệnh cấm không cho Min Ah-rin và Kim Woo-jin đến gặp tôi, nhưng lý do lại là vậy sao?
Nói thật ra thì, tôi đã tưởng là nhân viên bảo vệ đến là để canh chừng tôi.
Hắn đã giúp tôi giải quyết những chuyện quan trọng, Vậy mà lại đối xử lạnh nhạt với tôi vậy— tâm trí tôi rối bời trước hành vi khó hiểu của Cheon Sa-yeon. Nhíu mày trước ký ức về việc Cheon Sa-yeon nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng hiện lên.
'Thật là.... đáng thất vọng.'
Có lẽ.... đây có thể là lần cuối cùng hắn giúp tôi theo cách này. Kể từ lúc hắn nói hắn thất vọng về tôi, mọi sự quan tâm hay lo lắng hẳn là cũng phai nhạt rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra với mối quan hệ hợp tác của chúng tôi đây?
“Han Yi-gyeol?”
Khi tôi im lặng trầm tư, Kim Woo-jin khẽ nắm lấy vai tôi.
“Sao thế? Có đau ở đâu à?”
“Không. Tôi không sao.”
Tôi cười khổ, đẩy những suy nghĩ về Cheon Sa-yeon vào một góc trong tâm trí.
“Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên nghỉ ngơi ở đây rồi mai hẵng về phòng.”
Min Ah-rin lo lắng nói vậy.
“Đừng có mà ra ngoài. Nếu cậu định đi đâu, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Kim Woo-jin nói thêm.
Tôi lúng túng xoa gáy và tránh ánh mắt của họ.
“Không cần thiết phải vậy đâu.... “
“Nó có cần đấy.”
“Nó có cần đấy!”
Ngạc nhiên thật. Tôi giật bắn người khi nghe thấy vậy— cả hai đều đồng thời nói chắc nịch.
Với một biểu hiện nghiêm nghị hiếm hoi trên khuôn mặt, Min Ah-rin nói.
“Tôi thấy điều này lâu rồi, nhưng Yi-gyeol- ssi không bị sang chấn hay khủng hoảng tâm lý nhỉ. Đó là lý do tại sao cậu liên tục bị thương và bị bắt cóc đấy!”
“Hử? Uầy, điều đó— “
“Thế nên, từ bây giờ, cậu có đi đâu thì cũng phải dẫn theo Woo-jin- ssi đi cùng. Đã rõ chưa?”
“....”
“Yi-gyeol- ssi.”
“Ừm, vâng. Tôi hiểu rồi.”
Tôi từ từ trả lời khi đảo mắt nhìn xung quanh.
Min Ah-rin nghi hoặc nhìn tôi trong giây lát rồi thở dài.
“Được rồi, mặc dù tôi không tin cậu cho lắm.”
“Nói vậy là quá đáng lắm đấy.”
“Tôi sẽ để mắt đến cậu!”
Min Ah-rin rất nghiêm túc, nhưng trong mắt tôi, cô ấy vẫn trông rất dễ thương. Min Ah-rin nhìn đồng hồ, trước khi đứng dậy nói thêm.
“Tôi có việc cần làm, nên là tôi đi trước nhé. Yi-gyeol- ssi, Woo-jin- ssi, hẹn gặp lại hai người.”
“Gặp sau nhé.”
Sau khi Min Ah-rin rời khỏi phòng bệnh, tôi chuyển tầm mắt sang Kim Woo-jin đang cất hộp cơm trưa.
“Kim Woo-jin, cậu thấy sao rồi?”
“Tôi á?”
“Đương nhiên rồi. Lúc đó, nhân bản của cậu.... đã bị thương nặng.”
Ngay cả khi đó có là một nhân bản, tôi cũng không muốn nói là nó đã chết.
Chớp mắt trước câu hỏi của tôi, Kim Woo-jin hơi đỏ mặt.
“Ừm, tôi ổn.”
“Từ giờ đừng làm những chuyện như vậy nữa. Nguy hiểm lắm.”
“Không.”
Kim Woo-jin khẽ cau mày và nói.
“Tôi đã nỗ lực rất nhiều để có thể giúp được gì đó cho cậu. Mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nếu tôi có thêm thời gian luyện tập, và tôi cũng không hề hối hận đâu.”
“Kim Woo-jin.”
“Tôi đã nói với cậu. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu bất kể cậu làm gì. Nếu không có cậu, tôi đã không thể trở thành một hạng A.”
Kim Woo-jin nhìn tôi với vẻ ngập ngừng và thận trọng nắm lấy tay tôi. Đôi tay cứng rắn của cậu khẽ run lên, như đang lo lắng.
“Tôi muốn ở bên và giúp đỡ cậu. Tôi không thể sao?”
Đây là đang đòi hỏi gì tôi đây? Tôi thở hắt ra và nắm chặt bàn tay của Kim Woo-jin.
“Ai nói là cậu không thể? Tôi nói vậy vì tôi lo rằng cậu sẽ bị thương thôi.”
Kim Woo-jin, người không chống đỡ nổi trước những lời đó, liền nhanh chóng đỏ mặt. Bồn chồn, cậu ta rút tay lại và cúi đầu.
“Vậy thì— tôi sẽ tiếp tục làm vậy. Tôi sẽ vậy.”
“Chà, đừng quá trớn là được. Tôi cũng sẽ cẩn thận hơn.”
“Ừm.”
Hay lắm. Ngừng nói về chuyện này thôi. Tôi có vài điều muốn hỏi Kim Woo-jin đây.