Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 75: Chương 75: Cẩn thận với bữa tiệc(2)




“Nơi này không phải là trong cổng, anh đem cái ngọn lửa nóng rực kia ra thì sẽ thế nào chứ! Đừng làm vậy!”

“Chà, thì cũng chỉ là cái khách sạn này cháy thành tro thôi mà.”

Đang cãi nhau với Cheon Sa-yeon, thì bất ngờ một chiếc bàn lớn bay về phía chúng tôi.

Vút!

“Hừ.”

Hong Si-ah xẻ chiếc bàn làm đôi rồi đứng dậy. Cô rút ra một chiếc roi da rắn đỏ rực trên tay.

“Mấy tên Daegu đó cứ ném mọi thứ vào chúng ta vậy, nếu chúng ta cứ để mặc vậy mấy lần nữa, chắc cũng chẳng toàn mạng nữa đâu.”

“Hội trưởng, tiến lên và giành chiến thắng nào!”

Kim Na-yul siết tay thành nắm đấm để cổ vũ cho Hong Si-ah.

Vút!

Sàn nhà nơi roi của Hong Si-ah vụt xuống liền đóng băng và nứt thành hố sâu. Luồng khí lạnh tỏa ra từ khe nứt đó.

“Hội trưởng Lee Joo-ha, cô đang làm gì vậy? Mau lấy vũ khí ra đi!”

“Hử, tôi á?”

“Chứ sao. Nhanh lên theo tôi nào. Hội trưởng thì phải làm gương chứ!”

Hong Si-ah thúc giục Lee Joo-ha đang ngồi yên vậy khi kéo cô đi. Lee Joo-ha đột nhiên phải đứng dậy, ngập ngừng nói.

“Kh-khoan đã. Tôi thế này thì....”

Rầm!

“Ách.”

Ngay lúc đó, Cheon Sa-yeon ôm lấy eo tôi từ phía sau rồi kéo tôi lại, cái bàn mà chúng tôi đang ngồi bị xẻ làm đôi vang lên rầm một tiếng. Một người đàn ông cầm trên tay thanh đại kiếm vênh váo hét lớn.

“Haha, chiến luôn nào! Những kẻ thượng đẳng Seoul kia!”

Có vẻ thằng cha này chính là thủ phạm đã ném bàn ghế khi nãy đây. Tôi còn đang sửng sốt nhìn gã, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói âm u bên cạnh.

“Thằng khốn đó....”

Lee Joo-ha thốt ra những câu chửi rủa với khuôn mặt lạnh băng, và rút hai khẩu súng được giấu bên trong chiếc áo khoác ra.

Năng lực của Lee Joo-ha là đạn vô hạn. Lee Joo-ha cầm khẩu súng đặc chế tương thích với năng lực của mình, lao về phía người đàn ông và nổ súng.

Đoàng! Đoàng!

Mặc dù cô đang mặc một chiếc quần dài trang nhã, nhưng thật kinh ngạc khi cô có thể chạy xung quanh như vậy cùng với đôi giày cao gót nhìn phải cỡ hơn mười phân.

“Mọi người ngừng cuộc chiến lại. Chúng tôi đã báo cho nhân viên an ninh tới rồi. Ngay bây giờ.... Haa, chẳng có ai chịu lắng nghe tôi nói gì hết.”

Choi Mi-jin lên tiếng cảnh cáo lại lần nữa với cặp mắt lạnh lùng, thở dài và ném micro đi. Thật là một mớ hỗn độn. Hiện tại có rất nhiều kẻ điên ở đây, tôi đã hiểu những lời Cheon Sa-yeon nói khi bảo ngồi yên rồi.

“Hừm.”

Với thanh kiếm mà Cheon Sa-yeon đã rút ra, hắn chém tan những thứ đang lao tới. Những thành viên từ các khu vực khác liên tục khiêu khích chúng tôi như thể họ đang bất mãn với Hong Si-ah và Lee Joo-ha vậy.

“Trưởng Hội Requiem, chỉ có né vậy là đang sợ sao?”

“Phó Hội Roheon! Chiến đấu công bằng cái xem nào!”

Bọn họ đều là những kẻ mang trên mình những quả vũ khí to tổ chảng. Cheon Sa-yeon giả bộ không nghe thấy lời thách thức của họ, còn Ha Tae-heon lại chỉ ngồi uống sâm panh mà không thèm đáp lại. Một sự coi thường toàn diện.

“Đúng thật là, sao bọn họ cứ phải làm vậy cơ chứ?”

Kim Na-yul lên tiếng khi nhìn đám người đang tranh cãi với Ha Tae-heon đầy thương hại. Dù vậy, tôi cũng rất muốn khen ngợi cô vì đã tận dụng cái tình hình hỗn loạn này để lén lút tiếp cận Ha Tae-heon đấy.

“Với tình cảnh thế này, liệu khi nhân viên an ninh đến có dẹp hết được không đây?”

“Tuy nhiên, ở mức độ nào đó. Vấn đề cánh cổng mới là quan trọng, và chúng ta cũng đâu thể đánh nhau cả ngày mãi được.”

Nói trắng ra, vụ này sẽ kết thúc với cái cớ là cho gọi nhân viên an ninh đến dẹp loạn. Những kẻ này chỉ đến đây để gây chiến với chơi đùa thôi.

“....Những buổi họp thế này thường có hay tổ chức không?”

“Khoảng hai hoặc ba lần một năm. Cũng lâu rồi mọi người mới tụ họp đông đủ thế này mà.”

Và rồi, bức tượng khổng lồ đứng ở trung tâm đã bị chém làm đôi bởi năng lực của ai đó.

Rầm rầm ầm!

Bức tượng đổ sập xuống làm chấn động cả sàn nhà.

Giờ đây, bên trong sảnh tiệc đều là một đổ nát vương vãi ở khắp mọi nơi, ngoại trừ khu vực xung quanh bàn của chúng tôi.

Tôi nhìn xung quanh, và bất chợt tôi chạm mắt với Ha Tae-heon. Ha Tae-heon đang nhìn tôi chằm chằm mà chẳng thèm lắng nghe Kim Na-yul đang nói bên cạnh anh ta nãy giờ kìa. Ánh mắt của anh ta giống như đang nhìn vào một học sinh cá biệt đang làm chuyện xấu vậy. Sao anh ta lại cư xử như vậy chứ?

“.... À.”

Tôi ngượng ngịu chỉ biết đảo mắt đi chỗ khác mà chẳng biết lý do vì sao, nhưng rồi tôi nhận ra cánh tay của Cheon Sa-yeon vẫn đang ôm lấy thắt lưng tôi. Là do vừa nãy hắn ôm tôi để tránh đòn đây mà. Là vì cái này sao?

“Anh định ôm đến khi nào nữa? Buông ra mau.”

“Aha. Tôi quên mất.”

Cheon Sa-yeon tinh quái trả lời nhưng vẫn không chịu thả tôi ra. Thằng khốn này.

“Buông ra.”

Khi đó, tay của hắn mới thả tôi ra. Tôi vỗ vào chiếc áo khoác hơi nhàu của mình rồi nhìn Ha Tae-heon như ngầm ý giải thích. Tôi không có thân thiết gì với Cheon Sa-yeon hết. Anh đã thấy chưa? Đừng có mà hiểu lầm đấy.

Ha Tae-heon không nhìn nữa và ngoảnh đi chỗ khác, tim tôi tưởng như sắp ngừng đập luôn rồi. Ơn chúa tôi.

“Phó Hội!”

Hong Si-ah vung roi khi chạy qua lại giữa những thành viên tham dự buổi tiệc, khi cô lên tiếng gọi Kim Na-yul.

“Vâng?”

“Đưa cho tôi vật phẩm mà tôi đã giao cho cô khi nãy.”

Kim Na-yul lấy ra một chiếc vòng cổ được giấu dưới áo cô. Một đôi găng da báo được lấy ra từ chiếc vòng cổ Baroque với viên đá hổ phách được đính ở giữa trung tâm.

“Tôi sẽ quay lại sau khi giao thứ này.”

Kim Na-yul hai tay cầm đôi găng bằng da xông thẳng vào chiến trường. Tôi tự hỏi không biết cô ấy có thể đến được chỗ của Hong Si-ah trong mớ hỗn độn đó không, nhưng khi nhìn thấy cô dễ dàng né được những đòn tấn công đang bay tới thế kia, thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi.

Quả nhiên, hạng S đúng là hạng S mà. Trong khi nhìn theo Kim Na-yul nhẹ nhàng né hết mọi đòn tấn công của những kẻ đang lao tới, với một tâm trí tò mò, tôi nhìn thấy một người đàn ông rất quen mắt giữa đám đông hỗn loạn.

'Ai kia?'

Người đàn ông trốn ở lối vào sân thượng khi đang quan sát sảnh tiệc, nhìn ở khoảng cách xa thế này trông có vẻ khá tệ. Tôi đã thấy tên này ở đâu rồi nhỉ? Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

“Hội trưởng Kang Seung-geon?”

“Hử?”

Tôi tự hỏi không biết gã đó là ai. Hắn vẫn đến tham dự buổi tiệc vì hắn vẫn là Hội trưởng sao? Nhưng sao hắn lại không đi tới bàn của hắn mà lại chỉ đứng ở đó thế?

Khi tôi nghiêng đầu trước hành vi không thể hiểu nổi này, Kang Seung-geon lấy ra một thứ gì đó từ trong tay hắn với khuôn mặt tái mét.

“Sao thế?”

“Đằng kia, Hội trưởng Kang Seung-geon....”

Tôi vừa nhìn qua Cheon Sa-yeon một lúc, Kang Seung-geon ngay tức khắc mất hút luôn.

“....Tôi không thấy hắn nữa.”

Cheon Sa-yeon không còn giữ vẻ tươi cười nữa, dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào nơi mà Kang Seung-geon vừa mới đến kia.

“Rõ ràng là tôi đã thấy....”

Rầm rầm ầm.

Ngay lúc đó. Trước khi tôi kịp dứt lời, xung quanh bắt đầu rung chuyển ầm ầm. Tôi gần như không thể đứng vững khi nhìn xung quanh.

“Gì thế này?”

“Là năng lực của ai....!”

“Tránh xa ta ra!”

Chiếc đèn chùm treo trên trần nhà rơi xoảng xuống đất vang lên bên tai tôi. Sàn nhà rung chuyển như đang xảy ra một trận động đất vậy, bỗng có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tôi.

“Hự....”

“Han Yi-gyeol?”

Tôi che miệng và gục xuống nôn khan, Cheon Sa-yeon đỡ lấy vai tôi và kiểm tra tình trạng của tôi. Chỉ một cơn chấn động cũng không khiến tôi cảm thấy buồn nôn như thế này.

Trong lúc đó, trận động đất ngày càng nghiêm trọng hơn, lúc này những bức tường của khách sạn được xây dựng vững chắc đến vậy cũng đang dần sụp đổ.

“Chết tiệt. Là ai? Tên khốn nào làm!”

“Trước mắt, hãy ngăn không cho tòa nhà này đổ xuống cái đã!”

“Khoan đã, sàn nhà....!”

Một luồng sáng kỳ lạ xuyên qua các vết nứt trên sàn, do những thành viên tham dự gây ra. Nó như một dải ngân hà mang màu đen pha xanh thẫm. Giống như một cánh cổng đang mở cái miệng nó vậy.

“Thứ này có lẽ nào.”

Rầm ầm!

Sàn nhà nứt vỡ nhanh chóng khi ánh sáng đang tăng dần. Những thành viên tham dự không thể đứng trên sàn nhà được nữa đã rơi thẳng vào luồng sáng khi vẫn đang cầm trên tay vũ khí của họ.

“Đây, có lẽ nó là một cánh cổng....”

“Han Yi-gyeol, trước mắt hãy kích hoạt năng lực của cậu đi.”

Vút.

Tôi nhanh chóng đứng dậy trước lời của Cheon Sa-yeon, sàn nhà vỡ tan từng mảnh. Sau đó, một luồng sáng xanh thẵm huyền ảo hiện ra vô cùng lớn.

'Quá điên rồ....'

Một lực hút không xác định đang kéo lấy cơ thể đang trôi nổi của tôi. Sẽ bị kéo vào mất. Cảm thấy nó rất nguy hiểm, tôi vội vàng đưa tay về phía Ha Tae-heon.

“Ha Tae-heon- ssi!”

Cặp mắt đen của Ha Tae-heon với mái tóc hơi rối vì gió thổi, nhìn về phía tôi. Ngay lúc đó, tôi nắm lấy tay anh, khi cơ thể tôi bị hút vào luồng sáng và tầm nhìn của tôi dần chìm vào bóng tối.

- --------------------

“....Yi-gyeol. Han Yi-gyeol.”

“Ưm....”

Cảm thấy có bàn tay đang chạm vào má tôi. Qua ý thức mơ hồ, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra trong bữa tiệc.

“....Cái quái gì.”

“Cậu tỉnh rồi.”

Tôi mở mắt ra, tôi liền thấy một Cheon Sa-yeon với mái tóc hơi rối. Tôi nhanh chóng ngồi dậy.

“Đây là....”

“Có vẻ như chúng ta đã vào trong cổng rồi.”

Vào trong cổng á?

“Có khả năng sao?”

“Nếu nó được thực hiện bởi một năng lực không gian cao cấp, thì vẫn là có thể.”

“Vậy.... mọi người trong bữa tiệc đều đã rơi vào trong cổng này hết rồi à.”

“Đúng thế.”

Tôi quan sát xung quanh. Cây cối rậm rạp phủ kín cả mặt đất lẫn bầu trời, tiếng chim chóc ríu rít cùng tiếng vo ve của côn trùng. Đây là đang ở giữa rừng đấy à? Phòng hờ, tôi lên tiếng hỏi Cheon Sa-yeon.

“Thế còn Ha Tae-heon?”

“Cậu ta đi kiểm tra xung quanh rồi.”

“Có còn ai khác nữa không?”

“Quanh đây không còn ai nữa.”

Anh đang bảo là chỉ có mỗi ba người chúng ta rơi xuống đây thôi á?

'Khoan. Ba chúng ta á?'

Cheon Sa-yeon và Ha Tae-heon. Rồi đến cả tôi? Tôi hoảng hốt nổi hết cả da gà.

Tôi lên tiếng đề phòng.

“....Khi tôi ngất đi, hai người không đánh nhau hay làm mấy việc đại loại thế chứ?”

Có lẽ không phải là một câu hỏi quá thú vị, Cheon Sa-yeon toe toét cười.

“Nếu tôi biết cậu kỳ vọng như vậy, tôi sẽ đánh thức cậu dậy sau trận chiến.”

“Không.... tôi chỉ hỏi thôi.”

Tôi mừng là họ không có đánh nhau. Tôi đứng dậy phủi bụi bẩn trên quần, và Ha Tae-heon đã quay về sau cuộc trinh thám.

“Cậu dậy rồi à.”

“Vâng. Ha Tae-heon- ssi, anh không sao chứ?”

Anh ta lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi.

Ha Tae-heon có vẻ thấy bội bực, nên rút cà vạt của mình ra và cởi hai nút áo sơ mi. Cheon Sa-yeon khoanh tay đứng nhìn tôi và Ha Tae-heon, lên tiếng cười xen vào.

“Cậu còn chẳng hỏi tôi xem có bị thương không này.”

“Nhìn thôi cũng biết anh vẫn khỏe chán.”

“Cậu chỉ lo ngại chúng tôi sẽ đánh nhau, hống chi là nói đến lo lắng. Phân biệt đối xử thật đấy.”

“....Được rồi, tôi biết rồi.”

Tôi cạn ngôn luôn rồi đấy. Tôi mà phản bác lại thì Cheon Sa-yeon sẽ lại lấy tôi ra làm trò cười đến chết mất, nó làm tôi khó chịu thấy mẹ.

Ha Tae-heon nhìn tôi và Cheon Sa-yeon với vẻ thương cảm, khi lên tiếng.

“Di chuyển thôi. Chúng ta còn phải đi kiểm tra tình trạng của những thành viên tham dự đang ở đâu đó trong cổng này nữa.”

“Ừm, nhưng mà....”

Tôi vừa nói vừa gãi sau đầu.

“Tôi không biết nên đi đâu hết.”

Xung quanh chỉ toàn cây cối và bụi rậm. Rất khó để di chuyển nhanh chóng do chúng tôi không biết đây là cổng gì và đường đi thế nào.

“Chúng ta chẳng thể làm được gì nữa sao.”

Cheon Sa-yeon nhìn tôi cười rạng rỡ chỉ tay lên trên.

“Han Yi-gyeol.”

“Sao?”

“Bay lên kiểm tra thử xem.”

“....”

Tôi đơ người trước thái độ tự nhiên ấy. Như kiểu ra lệnh cho một con chó bảo nó hãy 'sủa đi!' hoặc làm thứ gì khác đại loại vậy.

“Không phải anh quá tự cao rồi đấy à?”

“Còn cách nào tốt hơn nữa không?”

.... Phải rồi. Trong thân tâm tôi không ngừng nguyền rủa Cheon Sa-yeon mau bị nghiệp nó quật luôn đi và kích hoạt năng lực của mình.

Vút.

Gió thổi qua cành cây khẽ đung đưa.

“Tôi sẽ quay lại sau khi kiểm tra xong.”

Xoạt!

Xuyên qua những tán lá xanh ngát, tôi bay lên cao. Dưới chân tôi là một khu rừng rộng lớn, tôi nhìn thấy thứ gì đó ở tít đằng xa kia.

“....”

Tôi nheo mắt nhìn vào tòa nhà xa lạ ấy. Nó là gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.