“Đã lâu không gặp, Đội trưởng Park Geon-ho, Thư ký Woo Seo-hyuk.”
“Hoan nghênh Chloe.”
“Chào mừng đến với Hàn Quốc.”
Chloe ôm lấy Park Geon-ho đang đứng phía sau tôi, và bắt tay với Woo Seo-hyuk trước khi cô ấy nhìn sang tôi. truyện kiếm hiệp hay
“Cậu là năng lực giả Han Yi-gyeol phải không? Rất vui được gặp cậu. Tôi là Chloe Asner, Phó Hội Athena. Xin cứ thoải mái gọi tôi là Chloe.”
Tôi mỉm cười khi bắt tay Chloe.
“Vâng. Hân hạnh được gặp cô, Chloe.”
“Cảm ơn cậu đã chấp nhận đề nghị, dù cho tình huống hiện tại có đang không ổn. Vì đây là chuyến thăm chính thức, nên tôi cần một lý do hợp lý để giao vật phẩm này.”
Khi ấy tôi mới hiểu các điều khoản trong bản hợp đồng do Athena gửi cho tôi và gật đầu.
“Được mà. Đó cũng không phải là một lời đề nghị tồi đối với tôi.”
“Vậy thì may quá. Thành thật mà nói, tôi hi vọng có thể gặp cậu trực tiếp thế này. Tôi đã xem đoạn video về sự cố Gangnam rồi. Năng lực giả Han Yi-gyeol thật sự rất là tuyệt vời đấy.”
Tôi có thể đoán ra được đoạn video mà Chloe đã xem, nên tôi chỉ gượng cười.
“Cảm ơn ý tốt của cô.”
“Thật sự luôn đấy. Tôi nghĩ gặp được người thật ở đây còn tuyệt hơn này.”
Chloe hào hứng nói khi cô tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh lục sáng ngời của mình. Nhìn kỹ vào đôi mắt xanh lục của Chloe, tôi thấy một đốm sáng kỳ lạ trong mắt cô trước khi nó biến mất.
“....?”
Gì vậy? Nó chỉ thoáng qua thôi, nên tôi không chắc mình có nhìn nhầm hay không. Khi tôi nghiêng đầu bối rối, Chloe chỉ cong khóe mắt mỉm cười.
Cô quay sang nói với Choi Mi-jin.
“Chúng ta sẽ trò chuyện tiếp tại Công hội Requiem được chứ? Tôi nghe nói trụ sở quản lý đã đặt sẵn khách sạn cho tôi, nhưng tôi không có nhiều hành lý nên muốn ghé qua đây trước. Vậy được chứ Trưởng bộ trung tâm Choi Mi-jin?”
“Tất nhiên rồi.”
Trước câu trả lời của Choi Mi-jin, Chloe làm ra một vẻ hài lòng, đưa chiếc kính râm của mình cho người vệ sĩ bên cạnh.
“Tuyệt vời. Chúng ta cũng phải chú ý đến sự an toàn của năng lực giả Han Yi-gyeol, nên là hãy di chuyển ngay thôi nào.”
- --------------------------------
Ngoại trừ Choi Mi-jin quay lại trụ sở quản lý, thì phía chúng tôi đi đến Requiem cùng với Chloe và tập trung trong phòng khách rộng lớn bên dưới tầng thượng.
Sau khi người phục vụ chuẩn bị trà và một vài món ăn nhẹ trước khi rời đi, Chloe nói nhỏ với tôi khi tôi ngồi đối diện cô ấy.
“Tôi đã thấy năng lực giả Han Yi-gyeol trong video về sự cố Gangnam, nhưng thực ra tôi đã biết tên của cậu từ trước rồi cơ. Tôi nghe nói cậu đã gặp em trai tôi rồi đúng không?”
Tôi liếc sang Kim Woo-jin đang ngồi cạnh tôi và gật đầu.
“Đúng vậy, tôi nợ cậu ấy một việc trước đây cậu ấy đã làm cho tôi.”
Nếu không có cậu em Edward của Chloe, thì lúc này Kim Woo-jin đã chẳng thể đứng được ở đây. Chấp nhận giao dịch của Cheon Sa-yeon quả thực là một lựa chọn tốt.
“Cậu đã mạo hiểm tới chào đón tôi vậy, thì tôi cũng phải đáp lễ tương xứng chứ.”
Khi Chloe gõ vào viên ngọc xanh ở giữa chiếc vòng cô đang đeo, và một chiếc hộp trang sức nhỏ xuất hiện giữa không trung.
“Tôi hi vọng nó có thể giúp ích được cho năng lực giả Han Yi-gyeol.”
Tôi cầm chiếc hộp trang sức lên và mở chiếc nắp vẫn còn đang đóng chặt. Một chiếc nhẫn nhỏ lấp lánh nằm trên lớp nhung đỏ.
Park Geon-ho đang đứng sau lưng tôi liền huýt sáo. Chỉ mới cảm nhận qua dòng năng lượng tôi có thể đoán chắc rằng nó là một món đồ khá tốt.
“Nếu cậu chạm vào viên ngọc lục bảo ở giữa, hiệu lực của nó sẽ được kích hoạt. Nó là một vật phẩm cấp S có thể phá giải năng lực của đối phương, nhưng cậu chỉ có thể sử dụng nó một lần nên hãy thận trọng khi dùng nhé.”
Phá giải năng lực. Tôi đã mong rằng sẽ nhận được một món nào đó tốt tốt xíu, nhưng cái này nó còn hơn cả mong đợi.
“Nó có thể chặn bất kì năng lực nào sao?”
“Tất nhiên rồi. Vật phẩm này do chính tay Eddy làm nên chắc chắn nó sẽ hoạt động.”
Thật đáng tiếc vì nó chỉ dùng được một lần, nhưng có cái dùng là tốt rồi. Ngoài ra, vì nó được nhà chế tác vật phẩm Edward tạo ra và lại còn là người cứu Kim Woo-jin nữa, nên tôi có thể yên tâm mà sử dụng.
“Với những năng lực giả thần trí, rất có thể sẽ có những điều kiện kích hoạt khác nhau. Luôn phải cẩn thận mọi thứ xung quanh mình và nếu cậu gặp phải một kẻ đáng ngờ, thì đừng ngần ngại kích hoạt chiếc nhẫn trước khi chúng sử dụng năng lực của mình.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Sau lời giải thích, Chloe mỉm cười. Nhìn cô vậy, tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của Edward trên gương mặt của cô. Họ trông giống nhau thật.
Khi nhận ra sự thật ấy, tôi bỗng nhớ đến em gái của Han Yi-gyeol. Đứa trẻ đó có giống Han Yi-gyeol không nhỉ?
....Khi tôi tìm ra quá khứ của Han Yi-gyeol, thì chuyện em gái cậu ta cũng sẽ biết ngay thôi.
Giờ có nghĩ về nó cũng vô ích. Tôi gạt đi dòng suy nghĩ ấy và lấy chiếc nhẫn ra. Tôi không có kho lưu trữ, nên giờ cứ đeo nó vào luôn vậy. Tốt nhất là đeo vào ngón trỏ, thế sẽ thuận tiện hơn trong lúc nguy cấp.
Suy nghĩ một hồi, tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay phải. Chiếc nhẫn hơi rộng liền co lại để vừa với ngón tay của tôi.
“Đúng rồi, Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”
Cheon Sa-yeon đứng quay lưng về phía cửa sổ đang khoanh tay nhìn tôi, liền quay sang nhìn Chloe.
“Gì vậy?”
“Eddy sẽ đến Hàn Quốc sau hai ngày nữa. Chúng tôi có thể ghé chơi được chứ? Em ấy nói là muốn gặp lại năng lực giả Han Yi-gyeol và một healer nữa.”
“Chắc chắn rồi.”
“Ôi trời, cảm ơn nhé.”
“Ngay cả khi tôi có nói không thì cô vẫn cố chấp đưa cậu ta đến thôi.... Thế thì chả phải cứ đồng ý luôn cho xong.”
Chloe mỉm cười vô tội trước lời bình phẩm hờ hững của Cheon Sa-yeon. Quả đúng là một người làm bạn của Cheon Sa-yeon và Park Geon-ho. Ngay cả khi bạn có ấn tượng tốt về cô ấy, thì cô cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cậu nghĩ sao, năng lực giả Han Yi-gyeol? Cậu có rảnh không?”
“Vâng, tôi rảnh.”
Dù gì thì tôi cũng muốn gặp lại Edward lần nữa mà. Vì tôi đã nhận được những vật phẩm rất tuyệt cả lần này lẫn lần trước, nên hẳn là phải đi cảm ơn cậu ấy chứ.
“Hai ngày nữa Eddy sẽ đến sao? Đã lâu rồi tôi chưa được nhìn lại khuôn mặt dễ thương của cậu nhóc đấy.”
Park Geon-ho xen vào, mắt sáng lên như một đứa trẻ vừa tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
Chloe trả lời, duyên dáng nâng tách trà trước mặt lên.
“Chà. Eddy của chúng tôi không thực sự muốn gặp Đội trưởng Park Geon-ho đâu.”
“Hửm? Vậy sao? Lạ nhỉ. Mỗi lần gặp nhau tôi đều chăm sóc cậu ta rất chu đáo mà.”
Woo Seo-hyuk đang đứng yên, cau mày và nhìn Park Geon-ho như thể anh ta đang nhìn một kẻ điên vậy. Rõ ràng là Park Geon-ho đối xử với Edward như nào trong quá khứ. Có vẻ là anh ta đã chọc ghẹo cậu nhóc khá nhiều đấy.
Như thể dự đoán của tôi đã đúng, Chloe lắc đầu thở dài.
“Nếu anh cứ trêu chọc em ấy như vậy chỉ vì vẻ dễ thương, thì dù Eddy có tốt đến mấy, em ấy cũng sẽ tránh xa anh bằng mọi cách thôi Đội trưởng Park Geon-ho. Đó là một thói quen xấu đấy.”
“Hình như là hiểu lầm rồi, Chloe. Đó là cách tôi thể hiện tình cảm của mình.”
“Trêu chọc em ấy là thể hiện tình cảm của anh á— nghe y hệt như Hội trưởng Cheon Sa-yeon vậy.”
“Đừng nói vậy chứ, không là cô sẽ làm hỏng tâm trạng của tôi mất.”
Cheon Sa-yeon nói có phần chán ghét. Tôi đã âm thầm đồng tình với bản thân, nhưng sự phủ nhận kịch liệt của Cheon Sa-yeon làm tôi giật mình đấy.
Thành thật mà nói thì tôi thấy Cheon Sa-yeon và Park Geon-ho đều như nhau cả.
Park Geon-ho chỉ đảo mắt trước phản ứng của Cheon Sa-yeon, nghe chẳng có tí tổn thương nào. Anh khẽ nhún vai nói.
“Nếu Hội trưởng thấy thứ gì đó dễ thương thì anh cũng sẽ đi chọc ghẹo nó thôi. Sao lại còn giả bộ không phải cái gì? Đó chẳng phải là lý do năng lực giả Han Yi-gyeol trông lúc nào cũng chán ngán anh hay sao?”
“Hử?”
Tôi nghiêng đầu trước lời anh ta vừa nói. Đang ngả lưng trên ghế sofa và nhàn nhã quan sát bọn họ thì thế quái nào lại bị lôi vào chứ.
“Sao anh tự nhiên lại.... Đừng có nói mấy thứ kỳ cục nữa đi Đội trưởng Park Geon-ho.”
“Cậu bảo là những thứ kỳ cục á, nhưng tôi nói không đúng sao? Mỗi khi nhìn thấy cậu là Hội trưởng đều sẽ trêu ghẹo cậu ngay. Anh ta còn nói trêu về việc sắp kết hôn nữa kìa.”
“Ôi trời. Kết hôn á?”
Đôi mắt của Chloe sáng lên thích thú.
Không phải mà, sao anh cứ nói đi nói lại về mấy cái vấn đề lần trước thế vậy.
“Khoan đã, đó là hiểu lầm thôi. không phải như vậy....”
Trước khi tôi kịp nói xong, Cheon Sa-yeon ngại ngùng lên tiếng.
“Thật ra, khi nãy ở sân bay Han Yi-gyeol đã nói cậu ấy sẽ lấy tôi khi tôi 34 tuổi.”
“Lãng mạn vậy sao?”
Thiếu nữ Chloe đỏ mặt.
Cô tin điều đó sao? Nói ra được thứ này nghe còn nhảm nhí hơn ấy.
“Không! Anh đang nó thứ vớ vẩn gì thế?”
Tôi lắc đầu gần như không thế giữ được bình tĩnh, nhưng Chloe đã bị mờ mắt bởi chủ đề kết hôn liền hỏi Park Geon-ho với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Có vẻ hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa trong Hàn Quốc rồi nhỉ.”
“Có lẽ thế?”
“Nó cứ như địa ngục vậy. Nó chưa được công nhận! Và Hội trưởng Cheon Sa-yeon với tôi cũng không có như vậy.”
Cheon Sa-yeon chỉ cười rạng rỡ với tôi mà vẫn không thừa nhận đó là một trò đùa.
“Nếu cậu không thích Hội trưởng, vậy còn tôi thì thế nào? Tôi vừa đủ tuổi để kết hôn này.”
Park Geon-ho đứng phía sau, choàng lấy vai tôi trêu đùa.
Đủ tuổi kết hôn á? Những từ đó khiến tôi nghĩ đến tuổi của Park Geon-ho trong giây lát. Anh ta đã 34 tuổi rồi.
Bị điên à.
Anh hơn Han Yi-gyeol 10 tuổi lận đấy. Tôi cau mày liên tục đấm vào cánh tay rắn chắc của Park Geon-ho, ý bảo buông ra.
“Hôn nhân nam nam á? Tôi không muốn.”
“Ôi chao, không thể tin được là ngày nay cậu vẫn còn suy nghĩ bảo thủ về thế giới như vậy đấy.”
Tôi quay đầu lạnh lùng nhìn Park Geon-ho khi Kim Woo-jin dựa sát vào tôi với vẻ mặt lo lắng và thì thào.
“Đi thôi, Han Yi-gyeol. Cậu đã có mọi thứ cậu cần rồi.”
“....”
Đúng là vậy, nhưng tôi phải nói thế nào khi Chloe đang ngồi ngay trước mặt tôi đây? Trước vẻ bế tắc của tôi, Woo Seo-hyuk ném cho tôi một ánh nhìn thương hại.
“Như anh bạn tóc đỏ đã nói, sao chúng ta không kết thúc câu chuyện ở đây hôm nay thôi nhỉ? Tôi sẽ gặp lại cậu khi Eddy đến Hàn Quốc. Phải không, năng lực giả Han Yi-gyeol?”
May thay, Chloe đã mở đường trước.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, gỡ bỏ cánh tay nặng nề của Park Geon-ho.
“Vâng, vậy thật tốt quá.”
“Hai ngày nữa hãy nói chuyện tiếp nhé. Tôi cũng phải về khách sạn nghỉ ngơi thôi.”
Vuốt ngược mái tóc vàng xõa xuống vai, Chloe quay lại nhìn Cheon Sa-yeon.
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon, tôi muốn dời buổi gặp mặt sang hai ngày sau được chứ.”
“Cứ vậy đi.”
Cheon Sa-yeon gật đầu, có vẻ nó cũng không quan trọng gì với hắn.
“Tuyệt. Vậy thì giờ tôi đi trước đây. Hẹn lần sau gặp lại.”
Cầm lấy áo khoác, Chloe nháy mắt với tôi và nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách. Tôi thở ra một hơi mệt mỏi, cảm giác như vừa trải qua một trận bão vậy.