Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 17: Chương 17: Cổng(4)




Một trận chiến khốc liệt xảy ra ngay dưới chân tôi. Tôi thấy các thành viên của hội bối rối trước cuộc tấn công bất ngờ của lũ quái vật cấp S.

“Ack!”

Một thứ gì đó bay đến ngay trước mặt tôi và theo phản xạ tôi nghiêng đầu qua. Dịch axit đau rát lướt qua tai tôi.

Kyaaak—!

Một con quái vật nhìn lên tôi kêu lên với cái hàm há rộng, sau đó những con quái vật khác cũng đồng loạt ngẩng đầu lên. Một chiếc lưỡi dài dính đầy dung dịch axit trên đó nhô ra giữa hai hàm răng, khuôn miệng mở to và dịch axit trào ra.

Kweeehk! Kweehk!

Đống dịch axit bay về phía tôi như một khẩu súng bắn nước. Phát đầu thì dễ dàng né được nhưng đến phát thứ hai và thứ ba, rất khó để né hết được nó. Có quá nhiều dịch axit bắn tới.

“Bám vào tôi— Ách! —Chắc vào!”

Thật khó để tránh được khi đang giữ cả Kim Woo-jin. Tôi rung lên vì không quen với việc bay trên không với người khác.

“Han Yi-gyeol, đằng kia!”

Kim Woo-jin nhìn xung quanh và chỉ về hướng bên trái của mình. Khi tôi chuyển tầm nhìn của mình tôi thấy các healer và Cheon Sa-yeon đang cầm một thanh kiếm dài. Khi tôi tìm thấy Min Ah-rin cô đang vô cùng sợ hãi, tôi ngay lập tức bay đến đó.

“Min Ah-rin- ssi!”

“Yi-gyeol- ssi!”

Min Ah-rin nhìn thấy tôi và Kim Woo-jin đã thở phào nhẹ nhõm chào lại. Tôi đáp xuống đất bỏ Kim Woo-jin ra và ngay lập tức hỏi.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Ng— ngay khi chúng tôi rời khỏi trạm nghỉ, một con quái vật đột nhiên chui ra khỏi cát.”

“Cậu đến muộn.”

Ngay cả khi mọi người đang gặp khó khăn, Cheon Sa-yeon vẫn bình thản như thường. Tôi kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể và mở miệng.

“Tại sao anh lại vội vàng như vậy? Nếu anh ở lại trạm nghỉ, nó sẽ đỡ hơn....”

“Dù vậy tình thế cũng không đổi.”

Cheon Sa-yeon cười nhẹ. Đôi mắt đen láy lộ ra qua làn tóc tung bay trong gió trông có phần vô cảm.

“Ngừng lại.”

Kugugung—!

Ngay khi Cheon Sa-yeon nói xong mặt đất rung chuyển dữ dội. Min Ah-rin không thể giữ thăng bằng đã ngã ngay xuống.

Kkwaaak!

Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên. Quay lại, tôi thấy một con quái vật với bàn chân trước của nó trên vai một thành viên trong hội bị ngã do động đất.

“Cái quái gì đây....”

Kim Woo-jin run rẩy lùi lại. Tôi đỡ Min Ah-rin và cố gượng ép cơ thể mình.

Thình thịch, Thình thịch.

Nhịp tim đập thình thịch vang lên bên tai tôi khi một cái cảm giác sợ hãi ớn lạnh bò lên từ đầu ngón chân.

Cát bắn lên. Một cái lưỡi liềm lớn nhô lên từ đống cát xung quanh.

Ttuduk, crack, crack.

Tiếng xương va vào nhau vang vọng bên tai. Da thịt hiện lên dưới lớp cát lộ ra một bàn tay trơ trụi. Giống như một tên giết người bước ra từ địa ngục hoặc một xác sống bò lên từ trong ngôi mộ. Nó từ từ chui ra khỏi cát và bò lên khỏi mặt đất, kêu lên răng rắc.

“Con quái vật đó....”

Tôi siết chặt hai bàn tay lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Theo bản năng tôi cảm thấy hàng chục con quái vật cấp S tập trung lại dù chúng không thể sánh bằng con quái vật hiện giờ. Được bao phủ bởi màu đen, nó phóng lưỡi liềm của mình với cánh tay rách nát như thể nó đã bị cắn xé bởi một thứ gì đó. Ngay lúc đấy, một tiếng hét vang lên trong đầu tôi.

“Đây là con boss trung cấp của cánh cổng này. Con quái vật này vẫn chưa được danh định. Nếu tôi phải đoán, nó phải ở khoảng cấp S+.”

Không như tôi, người đã trở nên cứng đờ, Cheon Sa-yeon nhìn con quái vật trước mắt. Động tác cởi cúc áo khoác và xoay tay cầm kiếm nhìn trông có phần chán nản.

“Hãy cẩn thận đừng có ngu mà đến quá gần. Dưới hạng S, nỗi sợ hãi có thể khiến cậu phát điên lên đấy.”

Cheon Sa-yeon giơ kiếm lên cắt vào lòng bàn tay trước mắt mình không chút do dự. Tôi nghĩ đó là một vết cắt nông, nhưng lượng máu chảy ra từ lòng bàn tay của hắn lại nhiều kinh khủng. Máu tươi rướm trên lưỡi kiếm đã dính đầy máu khô ấy.

“Han Yi-gyeol!”

Thanh kiếm hút máu của Cheon Sa-yeon bắt đầu bùng lên những ngọn lửa đỏ sẫm phập phùng. Một trong những sức mạnh của Cheon Sa-yeon là huyết hỏa. Bất cứ thứ gì chạm vào ngọn lửa đó đều sẽ cháy thành tro đến khi không còn lại cái gì.

“Cậu hãy đi và giúp Park Geon-ho.”

“....Park Geon-ho?”

Tôi liếc nhìn Park Geon-ho đang lùng sục quái vật cách đó không xa. Không khó để tôi hiểu được ý định của việc bảo đi giúp đỡ Park Geon-ho. Ngay cả khi không có nó, tôi cũng đang nghĩ đến việc hợp lực với Park Geon-ho rồi, thế nên tôi ngay lập tức gật đầu.

“Còn con quái vật đó thì sao?”

“Tôi sẽ chăm sóc nó.”

Do đã thành ra thế này rồi, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng và làm những gì tôi phải làm. Tôi nhìn lại Kim Woo-jin.

“Ở lại với Min Ah-rin- ssi. Hãy cẩn thận.”

“.... Sao lại lo lắng cho ta? Ngươi cũng hãy cẩn thận đấy.”

May mắn thay, Kim Woo-jin dường như đã bình tĩnh trở lại. Thế nhưng ánh mắt cậu vẫn dấy lên vẻ lo lắng.

Tôi bỏ lại Min Ah-rin và Kim Woo-jin rồi bay đến chỗ Park Geon-ho. Tôi xem xét nhìn vào tình huống mà các hội viên và quái vật đang chiến đấu. Nếu tôi hấp tấp sử dụng kĩ năng của mình thì có thể các thành viên trong nhóm của tôi sẽ bị cuốn đi chỉ trong một vụ nổ mất.

“Đội trưởng.”

“Cậu là....”

Tôi không có thời gian để giới thiệu bản thân. Tránh dông dài tôi đi thẳng vào vấn đề chính.

“Năng lực của Đội trưởng là phải có một cái gì đó để kích nổ một viên bi sắt như một quả bom đúng không?”

Đó là điều tôi cần biết để thực hiện kế hoạch của mình.

“Tự dưng cậu đang nói cái gì vậy?”

“Tôi có phải bay cùng viên đạn sắt khi chạm vào nó không? Hay là nó sẽ phát nổ nếu anh nhìn thấy nó, Đội trưởng? Phạm vi năng lực của anh đến đâu vậy?”

Đôi mắt anh ta nhìn xuống tôi một cách thận trọng. Nó cũng dễ hiểu thôi. Mỗi một năng lực giả đều có những hạn chế riêng của họ, đó là những điểm yếu chết người. Nó đều là thông tin không dễ dàng nói ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

“Năng lực của tôi là gió. Có thể thổi tung mọi thứ hoặc di chuyển chúng đến nơi mình muốn.”

Park Geon-ho là người đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm về những cánh cổng đã hiểu tôi đang nói gì mà không cần giải thích gì thêm.

“Ý cậu là cậu có thể di chuyển những viên đạn sắt đến nơi mà mình muốn à?”

“Vâng. Tôi chưa từng thử nó, nhưng có thể sẽ di chuyển được mười viên cùng một lúc.”

“Nó chỉ có thể phát nổ khi mắt tôi chạm tới nó. Tình hình cấp bách chúng ta cũng nên bắt đầu ngay thôi.”

Park Geon-ho đưa cho tôi những viên đạn sắt mà anh ta đang cầm. Có khoảng hai mươi viên, tôi hít sâu và giải phóng năng lực của mình.

Hwiiing!

Một cơn gió mạnh xoay quanh những viên đạn sắt trong lòng bàn tay tôi. Khi tôi tập trung hơn vào đống đạn sắt chúng bắt đầu nổi lên từng viên một. Khi con số vượt quá mười rồi đến mười năm, thậm chí rất khó thở khi phải nâng cao sự tập trung đến mức giới hạn.

Đứng phía sau tôi, Park Geon-ho giơ cánh tay lên và chỉ chính xác nơi anh ta muốn bắn nó như một chiếc kim la bàn.

“Vào hướng 11 giờ, hai phát. Nếu nó nổ gần phía dưới hộp sọ, não chúng sẽ bị thổi tung và chết ngay lập tức. Hướng 12 giờ, một phát. 3 giờ, bốn phát. 4 giờ, ba phát. 5 giờ, tạm nghỉ.”

Tôi đưa mắt nhìn theo lời nói của Park Geon-ho, giọng nói điềm tĩnh ra lệnh với một giọng nói kiên định. Khi tôi di chuyển bàn tay run rẩy của mình, đạn sắt đã bay chính xác tới nơi tôi muốn. Ngay sau khi các viên đạn sắt bắn theo thứ tự các hướng từ 11 giờ đến 5 giờ khi tiếng nổ vang lên từ mọi hướng.

Bùm! Bùm!

“Hự... “

Vụ nổ gần hướng 12 giờ khiến tôi chao đảo vì mùi đạn dược xộc vào mũi. Park Geon-ho giữ lấy vai tôi để hỗ trợ trong khi nhìn về phía trước.

Hai con quái vật cố gắng cạp lấy mặt của một hội viên đang ngã xuống đã phát nổ và biến thành cái một xác khô. Nửa thân trên của con quái vật đang lao vào các hội viên đang bỏ chạy cũng biến mất, những con quái vật đang chạy về phía chúng tôi bị xé nát thành từng mảnh bởi vụ nổ.

Kyaaak! Kwaak!

Kyaaak!

Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều quái vật. Những hội viên chưa kịp hoàn hồn đã nhanh chóng tăng cường năng lực của mình nhìn chằm chằm vào đám quái vật đang lao đến từ phía bên kia.

“Lần nữa.”

Park Geon-ho đưa cho tôi một nắm đạn sắt mà anh ta lấy ra từ túi áo vest chiến đấu. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên má.

Nó không dễ như tôi nghĩ khi di chuyển một vài viên đạn đến đúng điểm mong muốn. Tôi buộc năng lượng không ổn định tập trung lại trong trái tim mình.

“Đội trưởng, nhóm tầm xa đã sẵn sàng!”

“Nhóm tầm gần hiện có bảy người đang chờ nhận lệnh!”

Kyaaa! Kyek!

Con quái vật mà tôi nghĩ đang ở khá xa đã đến ngay trước mặt tôi. Khi thả từng viên đạn sắt lên không trung, tôi nhẹ nhàng nói.

“Xin hãy ra lệnh.”

Park Geon-ho nhìn xuống tôi và nhướng mày. Anh ta có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi nhưng tôi chả rảnh hơi đâu mà quan tâm đến nó.

Park Geon-ho giơ cánh tay lên như trước. Nó khác với lúc nãy khi các hội viên và quái vật vẫn còn lẫn lộn trong đó. Bây giờ, những con quái vật đang đổ xô đến từ một điểm nên đối phó với nó sẽ dễ dàng hơn.

“Chia nửa những gì cậu có và bắn trong đợt đầu tiên. Khi bom nổ, quái vật đi đầu sẽ chết trước và nhóm tầm xa sẽ tấn công từ đằng sau. Khi nhóm tầm xa ngừng tấn công hãy bắn tiếp đợt hai. Cậu hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi.”

Tôi nhếch môi cười, mặc dù đầu tôi đang rất đau.

“Ngay.”

Theo lệnh của Park Geon-ho ba trong số lượng đạn sắt lơ lửng trên không phóng thẳng tới. Thời điểm viên đạn ghim thẳng vào não con quái vật đang chạy tạo ra một vụ nổ lớn kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.