Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 38: Chương 38: Đấu tranh tâm lý(1)




Ngay khi Kim Woo-jin bước vào phòng tôi, cậu ta hướng thẳng tới phòng tắm. Trong khi đó, tôi tìm ra được một bộ vật dụng sơ cứu.

“Còn bị thương chỗ nào nữa không?”

Tôi hỏi Kim Woo-jin, người đã tắm rửa xong. Cậu ta lắc đầu với đôi má ửng đỏ, chắc là do vừa mới tắm xong đây.

“Không phải cậu bị bong gân ở mắt cá chân sao?”

“Nó không nghiêm trọng lắm đâu.”

“Ngồi xuống.”

Tôi hất cằm chỉ về chiếc sofa trước mặt. Tôi nắm lấy mắt cá chân của Kim Woo-jin đang ngồi nhìn chằm chằm vào tôi, và kê nó lên.

“Uwack!”

“Hiểu rồi. Nếu nó như thế này, chỉ cần băng đơn giản lại rồi đến mai nó sẽ teo lại thôi.”

Nếu nó mà bị sưng nặng, cậu ta sẽ phải đi cấp cứu ngay hoặc sốt ruột chờ cho tới khi bệnh viện mở. Tôi thấy khá nhẹ nhõm.

“....Này, để đó tôi tự làm.”

“Cậu có biết băng bó thế nào không?”

Kim Woo-jin nhìn tôi gay gắt với khuôn mặt đỏ hơn lúc trước, có lẽ do xấu hổ khi bị ai đó nắm thóp được.

“Thế sao cậu lại biết làm nó như thế?”

Dù tôi có đang làm cho cậu thế này, vậy mà vẫn còn làm loạn lên được nhỉ.

“Câm miệng và thả lỏng ra.”

Nếu cậu còn càu nhàu thêm một lần nữa, tôi sẽ ngay lập tức dừng tay luôn đấy, nhưng có lẽ cậu ta đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, Kim Woo-jin im lặng ngậm miệng và để yên cho tôi băng chân.

Sau khi băng bó cho cậu ta xong, tôi tắm nhanh qua và thay một bộ quần áo thoải mái. Khi vừa ngáp dài bước vào phòng ngủ, tôi muộn màng nhận ra có một tin nhắn trên điện thoại của tôi mà tôi đã không để ý từ lúc đi gặp Kim Woo-jin ngày hôm nay.

“Cái gì vậy?”

Dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, tôi mở máy lên xem tin nhắn.

「Cheon Sa-yeon: Cậu đã đến chưa?」

Sao thằng cha này vẫn giữ liên lạc với tôi cái kiểu này thế nhỉ....

Tin nhắn được gửi cách đây hai giờ.

“Ừm.”

Tôi đã mang cái tên hắn ta gửi đến về nhà rồi đây, vậy thì tôi cũng nên giải thích tình hình cho Cheon Sa-yeon chứ nhỉ, nhưng tôi không biết phải viết gì cả.

Thật ra, tôi vô tình thấy Kim Woo-jin bị một tên côn đồ truy đuổi và đã lao vào cứu cậu ta, nhưng khi nghe về hoàn cảnh của cậu ta hiện giờ, và trông cậu ta có vẻ khá đáng thương nên tôi đã để cậu ta ở lại phòng mình.... Uầy, dài khiếp.

Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, tôi cẩn thận viết thư hồi âm lại.

「Han Yi-gyeol: Tôi đã mang Kim Woo-jin trở về.」

「Han Yi-gyeol: Chỉ vậy thôi」

Nếu tôi nhận được hồi âm, tôi sẽ giải thích kỹ hơn, nhưng không thấy Cheon Sa-yeon đọc tin nhắn. Tên đó đang bận hả? Tôi gãi gãi sau đầu và đặt điện thoại xuống.

Không biết đâu. Ngủ cái đã khi nào dậy rồi tính tiếp.

- -----------------------

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành với một tâm thái vô cùng sảng khoái.

Khi tôi rời khỏi phòng ngủ, dùng tay chải lại mái tóc rối bù của mình, một hương mùi thơm ngon xộc thẳng vào mũi tôi.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Khi tôi vào bếp, tôi thấy Kim Woo-jin đang đứng cùng với một cái chảo. Kim Woo-jin giật mình khi nghe thấy tôi, quay lại nói với vẻ mặt có chút buồn bực.

“Sao cậu dậy muộn thế?”

“Tôi dậy muộn á?”

Tôi nhìn đồng hồ. 11:32 sáng. Ngủ dậy muộn vào một ngày nghỉ là không tốt sao?

“Cậu đang nấu ăn à? Cậu cũng làm cho tôi nữa sao?”

“Cậu thấy tôi là người thế nào vậy? Đương nhiên là tôi cũng làm cho cả cậu rồi.”

“Ồ.”

Ngạc nhiên thật đó nha. Thái độ xử sự của cậu tốt hơn tôi nghĩ đó.

“Nó là gì vậy?”

“....Omurice.”

(Cơm chiên trứng.)

“Trông ngon đấy.”

Cũng phải thôi. Nếu bạn đã được cung cấp cho một chiếc giường, bạn cũng nên đi nấu ăn chứ nhỉ. Một sự phân chia công việc trong gia đình rất hợp lý.

Tôi lấy nước lạnh trong tủ lạnh ra, đổ vào cốc rồi ra khỏi bếp khi tiến vào phòng khách. Tôi uống nước, tìm điều khiển từ xa và bật TV lên.

[Việc chỉ trích về sự thiết hụt của ban quản lý cổng ở khu C13 ngày càng gay gắt. Hội trưởng Cheon Sa-yeon, người đã tham dự buổi họp được tổ chức tại Trụ Sở Quản lý Công hội vào khoảng 10 giờ sáng nay đã bày tỏ sự hối tiếc sâu sắc về sự cố này và hy vọng rằng Hội trưởng Kang Seung-geon sẽ phải nhận lấy hậu quả về sự việc lần này. Công hội Blun phụ trách các cánh cổng ở khu C13 sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc....]

Kang Seung-geon vào Trụ Sở Quản lý để tham dự buổi họp, xuất hiện trên màn hình. Nhìn từ cái vẻ mặt lo lắng của tên đó thế này, hẳn là đi đến đâu cũng sẽ bị lôi ra bàn tán kinh lắm đây. Tôi tặc lưỡi uống cạn cốc nước.

[Tin tiếp theo. Chàng trai đã trở thành chủ đề nóng khi video được phát hành ngày hôm qua. Cậu ấy là một năng lực giả hạng A, người đã gọn gàng xử lý những con quái vật xuất hiện trong khu C13.]

Tôi kinh ngạc khi nhìn bức hình bên cạnh viên phát thanh và đánh rơi chiếc cốc.

Xoảng!

Chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh, nhưng chẳng vì thế mà tôi rời mắt khỏi TV. Khi nghe tiếng cốc vỡ, Kim Woo-jin lao ra phòng khách.

“Tiếng gì thế.... Chết tiệt! Cậu có sao không vậy?”

“Im lặng.”

Cái đó có quan trọng gì. Tôi dán mắt lên bản tin.

[Nhân vật chính trong video là Hội trưởng Cheon Sa-yeon và một năng lực giả hạng A. Các chuyên viên giám định cho rằng năng lực của cậu ấy là gió và họ vô cùng kinh ngạc trước sự kết hợp tuyệt vời của cậu ấy với Hội trưởng Cheon Sa-yeon.]

Kim Woo-jin hoảng hốt hỏi khi đến giờ cậu mới hiểu ra cái tình huống này.

“Gì thế này? Kia là cậu đó hả?”

[Bất ngờ làm sao, cậu trai kia hóa ra lại là một người độc lập, không phải là thành viên của Hội Requiem. Cậu ấy có quan hệ cá nhân với Hội trưởng Cheon Sa-yeon và đã được chứng thực rằng cậu ấy cũng đã tham gia vào vụ phá cổng cấp SS trước đây.]

Khuôn mặt của tôi, khi tôi đang bay trên trời trong cánh tay của Cheon Sa-yeon, hiện lên trên màn hình rộng lớn như một cánh cửa. Tôi bóp trán kèm theo những cảm xúc phức tạp.

Nghĩ lại thì, đúng là có một vài máy quay ghi hình giữa những người xem dưới đó thật. Cơ mà khoảng cách đó cũng xa phết đấy chứ, thế nên tôi đã nghĩ chả có vấn đề gì khi bọn họ chụp ảnh được cả.

'Này này, thế qué nào hắn có thể công khai danh tính của một người độc lập trong bản tin như thế vậy hả?'

Tôi biết những năng lực giả được đối đãi rất khác so với người bình thường, nhưng mà....

“Hề hước quá ha.”

“Han Yi-gyeol này.... cậu không sao đấy chứ?”

Khi tôi nhăn mặt tỏ ra khó chịu, Kim Woo-jin đứng cạnh tôi bắt đầu chú ý đến. Tôi hít vào một hơi thật sâu và di chuyển cẩn thận để tránh không dẫm phải mảnh thủy tinh.

“Tôi đi tắm trước. Xin lỗi nhé, nhưng hãy dọn mảnh cốc bị vỡ giúp tôi.”

Tôi rất cần được tắm nước lạnh hơn bao giờ hết. Sau khi đi, Kim Woo-jin gật đầu khi tôi bước vào phòng tắm.

- -------------------------

Ai đó thô bạo mở tung cánh cửa phòng họp phá tan sự im lặng trong đó.

“Mọi người đều đã ở đây cả rồi?”

Cộc cộc.

Tiếng gót giày vang khắp phòng họp.

Choi Mi-jin, người đứng đầu Trung Tâm Quản Lý Cổng có vẻ ngoài sắc sảo, mặc một bộ vest đen. Cô đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn rồi ngồi xuống.

Trưởng Hội Jayna- Hong Si-ah, người có vẻ buồn chán, dùng ngón tay quấn quanh mái tóc vàng hoe của mình cong đuôi mắt khi ngỏ lời chào đến Choi Mi-jin.

“Hehe. Lâu không gặp, Trưởng Bộ Trung tâm Choi Mi-jin.”

Chải lại mái tóc đen bồng bềnh, Choi Mi-jin lạnh lùng nói.

“Bỏ qua mấy lời chào sáo rỗng ấy đi. Mọi người đều biết tại sao chúng ta ở đây rồi nhỉ.”

“Ehem.”

Trước những lời đó, Kang Seung-geon nhìn quanh như thể đang ngồi trên một tấm đệm đầy gai nhọi, toát mồ hôi khi ho ra một tiếng vô nghĩa.

“Mở nó lên.”

“Vâng, thưa cô.”

Khi người nhân viên tiến hành mở máy tính xách tay theo lệnh của Choi Mi-jin, một đoạn video được phát qua màn hình phòng họp.

Trong video có hình ảnh một cậu thanh niên và Cheon Sa-yeon khi giết con quái vật xổng ra khỏi cổng.

Ha Tae-heon tham dự cuộc họp với tư cách là đại diện của Roheon thay cho Lee Joo-ha, bất giác cau mày.

“Han Yi-gyeol?”

Một khuôn mặt trắng trẻo với mái tóc nâu bồng bềnh. Không nghi ngờ gì nữa, cái người đang ở trong vòng tay của Cheon Sa-yeon là người mà anh biết.

“Anh biết tôi sắp nói gì đúng không, Hội trưởng Kang Seung-geon?”

“À, Trưởng Bộ Trung Tâm Choi Mi-jin! Đấy là hiểu lầm thôi.... “

“ 'Hiểu lầm' à. Đi dọn cổng hai lần trong ba tháng qua, ngạc nhiên thật đấy. Và thậm chí còn để Hội trưởng Cheon Sa-yeon theo sau lo liệu xử lý nữa?”

“Không đâu, nghe này, tôi vô tình có lịch trình bên ngoài vào lúc đó thôi.”

“Lịch trình bên ngoài?”

Choi Mi-jin bật ra tiếng cười.

“Chơi gôn với đứa nhóc của cái gia đình giàu có đấy hả? Anh muốn bào chữa cái việc chơi gôn đấy khi cánh cổng bạo phát sao?”

“Đó cũng là vì lợi ích của Hội tôi cả thôi! Mọi người đều hiểu được mà!”

“Haah.”

Khi khuôn mặt của Kang Seung-geon đỏ lên, Choi Mi-jin day day trán cô như đang rất đau và thở một hơi dài khó chịu.

“Tôi xin lỗi, thật đáng thất vọng. Hội trưởng Kang Seung-geon. Công Hội tồn tại để tạo điều kiện thuận lợi cho việc quản lý các năng lực giả và cánh cổng. Tôi không nói là anh không thể gây dựng quỹ của mình. Anh phải chuyên tâm quản lý cổng của mình theo đúng vị trí là một Trưởng Hội. Tại sao anh không thể nghiêm túc làm việc theo lý lịch của mình, mà chỉ đi chơi mấy trò vớ vẩn đó?”

“S-sao? Ai chơi vớ vẩn cơ? Cô có chắc không đấy, Trưởng Bộ Trung Tâm Choi Mi-jin?”

Kang Seung-geon gắt gỏng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tôi nói gì sai à?”

“Tất cả đều là do công việc cả! Và, nếu như cánh cổng đó bạo phát một lúc thì đã sao? Kể cả nếu Hội trưởng Cheon Sa-yeon không đến, Hội của tôi cũng đủ sức để ngăn chặn nó! Ngay cả việc có một vài thiệt hại, tôi sẽ nói với cha tôi!”

“....Nghe này, Hội trưởng Kang Seung-geon.”

Choi Mi-jin ngắt lời Kang Seung-geon với vẻ mặt nói rằng hắn đang phun ra cái thứ ngu xuẩn gì thế.

“Rõ ràng là. Về chuyện này, anh có nghĩ nhà lập pháp ấy có đủ lớn để có thể khắc phục được nó không? Điều duy nhất tôi nhìn thấy là một người đàn ông trông như một đứa trẻ đang bôi trát những thứ nhảm cứt lên mặt cha của mình.”

“Trưởng Bộ Trung Tâm Choi Mi-jin!”

“Nếu anh tự tin đến vậy, thế thì gọi thượng nghị viện đến luôn đi. 'Con gặp sự cố và phải đi bồi thường, nhưng con đến một xu còn không có vì con còn đang mải đi chơi.'”

“....”

“Thử xem.”

Kang Seung-geon nhìn chằm chằm vào Choi Mi-jin, thở hắt trước những lời lạnh lùng của cô, xông ra khỏi phòng họp với những lời chửi rủa.

Kwaang!

“Phù....”

Choi Mi-jin thở ra một hơi mệt mỏi khi nghe tiếng đóng cửa phòng họp. Nhìn cảnh đó, Hong Si-ah nói với giọng thích thú.

“Cô vẫn như mọi khi, Trưởng Bộ Trung Tâm Choi Mi-jin.”

“Tôi sẽ coi đó như một lời khen.”

Khi Choi Mi-jin, người đáp lại qua loa, ra hiệu cho những nhân viên của cô đưa từng tài liệu cho các Trưởng Hội.

“Đây là lời giải trình về việc kỷ luật của Hội Blun và bàn giao lại các cánh cổng. Yêu cầu chia 70% số cổng của Hội Blun.”

“Hừ, đúng là rác rưởi mà.”

Hong Si-ah lật qua lật lại tài liệu, bĩu môi càu nhàu.

“Và Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Xin lỗi, nhưng anh có thể xem xét qua toàn bộ việc phụ trách của khu C không?”

“Chà, tôi sẽ làm vậy nếu cô muốn.”

Cheon Sa-yeon vẫn ngồi yên lặng từ nãy đến giờ, trả lời với giọng bình thản.

“Thực ra, tỷ lệ phân bổ nên được nâng lên chút nữa. Vì sự cố này mà hình ảnh của Hội chúng tôi cũng bị tổn hại một phần đấy.”

“....Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nâng nó lên thành 12%.”

Đổi lại việc toàn quyền phụ trách của khu C, 10% doanh thu từ cánh cổng được chuyển đến Hội Requiem một cách vô điều kiện. Cái 10% này, xét về số lượng cổng trong khu C cũng không phải là một thỏa thuận tồi.

Nhờ sự cố của Kang Seung-geon, giờ nó đã tăng từ 10% thành 12%, đây chỉ là một hành động để tăng thêm tính công bằng mà thôi.

Tuy nhiên, đó là một lựa chọn tất yếu đối với Choi Mi-jin. Quản lý toàn bộ khu vực không phải là một nhiệm vụ dễ dàng và Requiem là Hội duy nhất có khả năng đó.

“Còn bây giờ....”

Choi Mi-jin dừng lại một lúc khi suy nghĩ về điều gì đó, nhìn Cheon Sa-yeon và hỏi.

“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Tôi có một câu hỏi cho anh.”

Cheon Sa-yeon mỉm cười như thể đồng ý. Hắn dường như đã đoán ra Choi Mi-jin Choi sẽ hỏi gì.

“Năng lực giả hạng A trong video— hai người quen biết nhau thế nào vậy?”

“Đúng rồi đúng rồi! Tôi cũng đã xem nó trên bản tin ngày hôm qua và cung rất tò mò đấy. Ngay cả chỉ mới nhìn qua thôi, có vẻ như anh đang rất vui vẻ đó nhỉ. Có chuyện gì thế? Trước đây anh chưa bao giờ trông thế này.”

Hong Si-ah xen vào, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ thích thú.

Ha Tae-heon, người đã tập trung vào tài liệu suốt thời gian qua cũng nhìn lên Cheon Sa-yeon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.