Bàn lại kế hoạch xong, Ha Tae-heon bắt đầu đi thu hút sự chú ý của con quái vật để Hong Si-ah có thể an toàn đi tới lối vào dưới lòng đất.
'Phiền phức thật.'
Tôi cắn môi nhìn Ha Tae-heon đang cầm kiếm khó khăn tiếp cận con quái vật đã ngay trước mặt. Tôi lo lắng rằng. Giống như trước đây, tôi sợ rằng nó sẽ làm tổn hại đến những người đang bị bắt nếu giáng một đòn chí mạng vào nó.
Không đời nào Hong Si-ah lại không nhìn ra hành động của Ha Tae-heon mà tôi cũng đang chú ý kia. Hong Si-ah trở nên nghiêm túc không còn cười đùa nữa, cô chầm chậm di chuyển để không làm con quái vật phát hiện.
Graooo!
Khi Ha Tae-heon và Hong Si-ah lần lượt đến gần nó, con quái vật gầm lên hung tợn khi lấy cả hai tay đập mạnh xuống sàn nhà. Hong Si-ah lách ra khỏi tầm nhìn của con quái vật và gấp gáp di chuyển xuống phía dưới.
Hong Si-ah không do dự mà chạy thẳng một mạch đến trước cầu thang, cô ngoảnh lại nhìn Ha Tae-heon với một hàm ý rằng anh cũng hãy cẩn thận. Tôi gật đầu và thu hồi lại phần năng lực đang cuốn quanh cô. Hong Si-ah lẹ làng đáp xuống mặt đất rồi đi xuống cầu thang trước khi con quái vật kịp nhận ra.
Kế hoạch đã thành công được nửa rồi, chỉ với việc để Hong Si-ah an toàn xuống dưới lòng đất.
'Vấn đề bây giờ là làm sao để câu giờ được này....'
Đến khi nào Hong Si-ah còn chưa cắt hết đám xúc tu, thì cô ấy vẫn không thể tấn công con quái vật. Cho đến lúc đó, tôi phải tiếp tục chiến đấu với nó.
Tôi lên tiếng gọi Ha Tae-heon, người vừa mới né được đòn tấn công của con quái vật.
“Ha Tae-heon- ssi, hãy di chuyển với tôi!”
Vì Hong Si-ah đã đi rồi, nên sẽ tốt hơn là tôi hành động trong vòng tay của Ha Tae-heon như trước đây. Ha Tae-heon do dự một lúc trước tiếng gọi của tôi rồi tiến lại gần.
Do cũng đang bay trên không, tôi ngước lên rồi dang tay ra ôm lấy Ha Tae-heon đang đứng ở vị trí cao hơn thường lệ. Ha Tae-heon cố giữ lấy eo tôi thật tự nhiên nhất có thể, anh bỗng ngưng lại, một biểu cảm kì lạ xuất hiện trên mặt anh trong giây lát.
“....”
“Ha Tae-heon- ssi?”
Anh ta sao thế? Khi tôi nhìn Ha Tae-heon không kéo tôi lại, mà chỉ lặng im nhìn tôi.
“Gì vậy? Có vấn đề gì sao....”
“Không.”
Kì lạ đến mức làm anh ta ngập ngừng thế kia mà, Ha Tae-heon dứt khoát ôm lấy tôi. Tôi cũng vòng tay qua cổ Ha Tae-heon để giữ lấy một tư thế thoải mái.
“Dù sao thì tôi cũng không tấn công được, thế nên tôi sẽ hỗ trợ anh để việc né chiêu dễ hơn.”
Tôi gia tăng sức gió để có thể di chuyển nhanh hơn.
Grràoo!
Con quái vật gầm lên như vừa nãy, giáng xuống luồng sét bắn ra khắp nơi.
Khói đen tỏa ra từ thân trụ sét. Phía dưới còn lan đầy ra những nhánh sét sáng rực.
Kéttttt!
Con quái vật thét lên một tiếng kỳ dị rồi xòe khuôn mặt đã bị cắt xẻ của nó ra như những cánh hoa. Rồi, có thọc tay vào giữa mặt.
Xoạt, xoạt.
Có một thứ chất lỏng kỳ lạ chảy ra từ mặt của con quái vật khi nó đang nuốt chửng cả bàn tay của bản thân. Khi con quái vật từ từ rút tay nó ra tôi liền cau mày trước cảnh tượng kinh tởm đó. Nó lấy ra một thanh kiếm bị dính đầy thứ chất lỏng màu đen.
Con quái vật giương tay vung thanh kiếm có kích thước tương tự như thanh kiếm đã bị đập gãy kia.
Vụt.
Khi Ha Tae-heon né được đòn kiếm vừa mới sượt qua đầu anh, tôi liền nói.
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên loại trừ cái khí đen kia trước.”
Giương kiếm lên làm con quái vật khuếch đại được đường tấn công của nó. Không đơn thuần chỉ là cái vung tay, mà còn cả các hiệu ứng khác nhau đi cùng cũng khiến kẻ ứng chiến khó mà tránh khỏi.
Ha Tae-heon gật đầu khi nghe tôi nói vậy, anh lại chặn thanh kiếm đang lao về phía mình. Một thứ mùi kinh tởm tỏa ra cùng tiếng kiếm xung đột rợn người.
“Hự....”
Chất lỏng trên thanh kiếm của con quái vật chính là nguyên nhân. Máu của nó có tác động tiêu cực lên Hong Si-ah cũng là năng lực debuff của chính nó.
Tôi choáng váng và mắt bỗng nhòe đi, năng lượng của tôi cũng đang dao động rất lớn.
“Han Yi-gyeol!”
Khi luồn gió ngừng lại được một lúc, tôi và Ha Tae-heon liền rơi xuống. Tôi vội vã kích hoạt lại năng lực của mình, nhưng gió tạo ra không được mạnh như trước nữa.
“Xin lỗi.... tôi không biết là nó sẽ như thế này.”
“Tiếp tục che lại bằng áo khoác của tôi đi.”
Lưỡi tôi cứng lại, thanh âm mà tôi phát ra đều bị bóp nghẹt. Tôi nói xin lỗi rồi không bỏ tay áo của Ha Tae-heon ra khỏi mặt tôi nữa.
Trong khi đó, con quái vật vẫn tiếp tục vung kiếm. Mỗi lần chất lỏng màu đen bắn ra, tôi lại dâng lên cảm giác đau nhói triền miên như đang bị kim đâm vào da vậy.
“Ha, Tae-heon- ssi.”
Tôi ngấp ngứng khi chỉ vào chiếc gương. Có ai đó đang di chuyển trong tấm gương cùng với những người tham dự. Là Hong Si-ah kia mà.
“Tôi nghĩ tình trạng dưới lòng đất diễn ra tốt đấy.”
“May thật. Chỉ cần câu thêm một chút thời gian nữa....”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hong Si-ah chỉ cần cắt bỏ các xúc tu đang bám vào những khách mời kia, thì ngay lập tức cô ấy sẽ giết được con quái vật....
Kéttttttttttttt—!
Ngay lúc Hong Si-ah phản chiếu trong gương, con quái vật gầm lên một tiếng thật dài và còn khủng khiếp hơn vừa nãy. Ôi mẹ ơi, khuôn mặt đã tách ra làm bốn kia của nó mở toang hẳn ra khi toàn thân của nó biến thành màu đen.
“Gì thế này....!”
Ánh sáng đen lan dài qua lớp da của con quái vật làm biến đổi cả những xúc tua của nó. Bên trong những xúc tu đục ngầu, chứa đầy thứ chất lỏng màu đen kia chúng phình to như sắp vỡ.
Tôi kinh sợ rùng mình nhìn vào gương theo phản xạ. Hong Si-ah vẫn chưa nhận ra điều đó, khi cô đang tiến gần đến xúc tu của con quái vật. Tôi lập tức hét lên cùng lúc với cây roi đang vung xuống.
“Không!”
Khi cây roi đỏ rực cắt qua các xúc tu, chất lỏng màu đen liền bắn ra từ các xúc tu bị cắt đứt. Thứ đen đúa đó trào ra ngay trước mắt Hong Si-ah, khiến cô ngã khuỵu xuống sàn. Ha Tae-heon nhìn vào gương trong khi vừa tránh tia chớp, liền cau mày.
Dòng chất lỏng đục ngầu chảy ra từ những xúc tu bị cắt tuôn ra toàn bộ máu đen lên người Hong Si-ah đang bất tỉnh. Nó cuộn lấy Hong Si-ah như một giọt nước rồi tạo thành một khoang trứng tròn, giống như những khoang khác, nhấn chìm hoàn toàn Hong Si-ah trong đó.
“Tệ thật.”
Ha Tae-heon chém xuống thanh kiếm của con quái vật khi lẩm bẩm bằng một giọng khó chịu. Tôi nhắm mắt, lên cơn ho. Rõ ràng tình trạng của tôi đang dần trở nên xấu hơn.
Dù tôi có che miệng bằng áo khoác của anh ta thế nào đi nữa, thì tôi cũng không thể chặn hết được năng lực debuff. Điều tệ hơn nữa là khi tôi sử dụng năng lực của mình liên tục trong một thời gian dài, năng lượng của tôi sớm muộn gì cũng sẽ chạm đáy. Tôi vừa nghĩ vừa cảm nhận từng đợt rung lắc đến từ chiếc vòng trên cổ tay mình.
'Lúc này tôi nên làm gì đây?'
Bây giờ ngay cả Hong Si-ah cũng đã bị bắt, chỉ còn mình tôi với Ha Tae-heon phải đi giải quyết tình hình.
Có một cách là quay lại con đường mà tôi đã tới kia và dẫn theo Cheon Sa-yeon, nhưng trong lúc ấy, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với những người bị mắc kẹt trong khoang trứng.
'Cách còn lại là....'
Tôi bình tĩnh hơi cúi đầu xuống tập trung suy nghĩ. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má.
“.... Ha Tae-heon- ssi.”
Tôi buông lỏng cánh tay đang choàng qua cổ khi đặt lên vai anh.
“Không thể cứ thế này được.”
“....”
“Tôi sẽ làm mồi nhử. Lần này, Ha Tae-heon- ssi, anh hãy xuống lòng đất.”
“Đừng nói vớ vẩn.”
Ha Tae-heon đáp lại rất nhanh, không cần biết tôi sẽ nói gì.
“Không còn cách nào khác. Anh biết mà.”
“Đây là cấp S+. Một mình cậu sẽ không thể trụ được đâu.”
“Không, tôi sẽ cố hết sức có thể.”
Tôi chạm vào trái tim mình. Do năng lực debuff của con quái vật, năng lượng xung quanh trái tim bị cô đặt lại và không thể vận hành hết sức. Tôi nói tiếp khi cơ thể mệt mỏi vô cùng.
“Nếu anh cứ tiếp tục thế này, mọi thứ sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi. Không ai có thể cứu họ, và cuối cùng, nó còn có thể gây nguy hiểm cho cả chúng ta. Anh biết là anh phải đưa ra một quyết định sáng suốt mà.”
“....”
Thanh kiếm sượt qua đầu tôi. Đôi mắt Ha Tae-heon dấy lên đầy lo lắng.
Không phải tôi không nhận ra tâm trạng của Ha Tae-heon. Giờ đây anh đang đặt tôi và những người tham dự lên một cán cân và bắt buộc phải chọn ra bên nào là quan trọng hơn.
Tôi kiên quyết nhảy ra khỏi vòng tay của Ha Tae-heon và bay lên khi nguồn năng lượng của tôi bị chia làm hai. Điều đó khiến đầu tôi càng thêm đau nhức.
“Đi đi. Nếu Ha Tae-heon thực sự lo lắng cho tôi, tất cả những gì anh cần làm bây giờ là cứu mọi người càng nhanh càng tốt rồi quay trở lại.”
Ha Tae-heon dùng khuôn mặt cứng ngắt đáng sợ chăm chăm nhìn vào tôi, rồi quay lại khi nhìn vào gương. Hong Si-ah, Kim Na-yul và Lee Joo-ha đang bất tỉnh bên trong khoang trứng, cuối cùng anh ta cũng gật đầu.
“.... Tôi sẽ trở lại ngay sau khi cứu họ.”
Phải vậy chứ. Đây chính là cách anh trở thành nhân vật chính đấy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cười lại với anh.
“Tôi chuồn đỉnh lắm. Dù có thế nào tôi cũng sẽ trụ được thôi, vậy nên hãy tin tôi và mau đi đi.”
Ha Tae-heon do dự định đáp lại, nhưng rồi nhanh chóng quay lưng rời đi. Kể từ bây giờ, tôi sẽ phải toàn tâm thu hút sự chú ý của con quái vật để anh ta có thể an toàn đi xuống đường hầm sau lưng nó.
Tôi bay lên cao khi đứng trước mặt con quái vật. Khi chúng tôi tách ra, con quái vật tấn công tôi loạn xạ, như thể nó đang bối rối, khi nhìn thấy tôi nó liền gào lên thật lớn như đang cảnh giác.
Graooo!
Cười thật sâu, tôi giải phóng năng lượng ra lần nữa. Những thân cây đổ rạp đầy trên đất được nhấc bổng lơ lưng trên không trung ngay tại nơi tôi đang đứng.
Ha Tae-heon không thể tấn công nó vì anh có thể gây sát thương trực tiếp, nhưng với tôi thì khác. Ngay cả khi tôi có đánh nó trong vòng một trăm ngày với năng lực hạng A, tôi cũng chẳng thể gây ra một vết xước nào trên con quái vật cấp S+ này. Vậy nên, như này sẽ tốt hơn nhiều. Một điều kiện tuyệt vời để thu hút sự chú ý mà không làm nó bị thương.
“Nào ~ nhìn qua đây này.”
Nhấc những thân cây lên rồi phóng về phía con quái vật. Bất ngờ trước đòn tấn công nó tức giận gầm lớn. Trong khi né khỏi bàn tay con quái vật đang vươn ra định vồ lấy mình, tôi biến cơn gió của mình thành những lưỡi đao sắt bén để tấn công nó. Dù cho có là đòn trực diện thì cũng chẳng để lại một vết xước nào.
Nhìn tôi của hiện tại thế này, trông tôi có giống con muỗi không cơ chứ? Tận dụng không gian rộng lớn nhất có thể, tôi bình tĩnh tránh đòn.
Vụt.
Thanh kiếm của con quái vật sượt qua ngay sát bên tai tôi xén phải một chút tóc trên đó.
“Hực!”
Mùi hôi thối tỏa ra từ thanh kiếm làm tôi choáng váng. Tôi nghiến chặt răng, xốc lại tinh thần, cúi xuống để tránh chiêu tiếp theo. Trong khi đó, Ha Tae-heon đã an toàn di chuyển ra phía sau của con quái vật và đi xuống dưới lòng đất.
Ngay sau khi tôi xác nhận rằng Ha Tae-heon đã xuống dưới an toàn, tôi lập tức giải trừ luồng gió đang cuốn quanh anh ta. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã khiến tôi thở không ra hơi rồi.
Kéttttttt!
Có lẽ nó đã nhận ra Ha Tae-heon đi xuống lòng đất, con quái vật lại ưỡn ngực như vừa nãy.
Phùuu.
Tôi thở hắt ra rồi nhếch khóe môi cười. Lần này thì vô dụng rồi nhá. Vì năng lực debuff của cấp S+ sẽ không có tác dụng với một hạng SS như Ha Tae-heon.
Tôi nghĩ để anh ta đi là một ý hay đấy chứ, nhưng lần này con quái vật ngửa lưng về sau hết mức có thể. Một cảm giác đáng lo ngại chạy dọc sống lưng. Ngay khi tôi định vội vàng lùi lại, thì con quái vật đã phả ra một làn khói dày đặc từ mặt nó.
“....Khục, khục!”
Khói đen lan ra xung quanh với tốc độ chóng mặt. Tôi bị vây trong làn khói mà không thể thoát ra được, tiếng ho mạnh phát ra qua cuống họng. Cơ thể tôi chao đảo như say rượu. Khói độc mà tôi hít phải khiến dòng năng lượng của tôi càng thêm tắc nghẽn, vậy nên tôi không thể sử dụng năng lực của mình theo ý muốn được.
Tôi buộc mình phải quay cái đầu đang cứng đờ lại và nhìn vào bàn tay của con quái vật đang lao đến.
“Ài, thật là....”
Thôi toang rồi.
Tôi ho mạnh, đồng tử giãn ra cùng với một cú va chạm làm chấn động cả tầm nhìn.