“Tôi phải đi đây, đừng đánh nhau đấy nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Tôi cũng đi nữa.”
“Không cần đâu. Cứ ở lại phòng đi.”
Nói xong, Han Yi-gyeol rời khỏi phòng và đi theo Woo Seo-hyuk. Kim Woo-jin buồn tủi nhìn bóng lưng của Han Yi-gyeol, ngay khi cánh cửa vừa đóng, nét mặt cậu liền đanh lại.
“Anh ấy đi rồi.”
Kwon Jeong-han dõi theo nhân bản, Han Yi-gyeol và Kim Woo-jin cười nói.
“Kim Woo-jin tiền bối, anh có vẻ rất thân thiết với Năng lực giả Han Yi-gyeol, và anh ấy cũng đặc biệt thoải mái khi ở gần anh so với những người khác ha.”
“.... “
Kim Woo-jin lạnh lùng chằm chằm nhìn vào Kwon Jeong-han khi cậu ta lảm nhảm về điều gì đó mà cậu chẳng thèm đáp lại rồi lướt thẳng qua cậu ta. Sau đó, Kwon Jeong-han đi theo Kim Woo-jin, xuất hiện giống hệt như khi cậu theo dõi Han Yi-gyeol trước kia.
“Xin thứ lỗi, tiền bối Kim Woo-jin.”
“Ha....”
Kim Woo-jin đang chuẩn bị dọn đĩa khỏi bàn, thở ra một hơi khó chịu rồi nghiêng đầu về sau. Thái độ Kwon Jeong-han chẳng để tâm đến việc bị ăn bơ khiến cậu càng thêm cáu gắt.
“Này, biến đi”
Kim Woo-jin nói vậy mà không thèm nhìn Kwon Jeong-han. Cậu nhớ lại lời Han Yi-gyeol dặn là không được đánh nhau, cậu kìm lại tâm tính cáu gắt của mình— nhưng nhân bản lại hành động cảm xúc hơn nguyên bản, đi vòng quanh Kwon Jeong-han để lộ rõ sự thù địch ra mặt.
“Em đã khiến cậu ta khó chịu sao?”
Kwon Jeong-han trơ trẽn mỉm cười hỏi lại, dù rõ ràng là cậu ghét cậu ta, chứ không phải là khó chịu.
Kim Woo-jin cau có khi nhìn vào đôi mắt cong đằng sau cặp kính một lúc trước khi cậu tặc lưỡi và chộp lấy hai chiếc đĩa trống không trên bàn.
“Nhưng em lại thích tiền bối. Và ngắm anh rất là vui.”
“À.... cậu thực sự là một thằng khốn chết tiệt đấy.”
Keng, cạch!
Kim Woo-jin đặt đĩa xuống rồi quay đầu về phía Kwon Jeong-han.
“Tại sao cậu không cút đi hoặc câm mồm lại? Đừng chọc điên tôi.”
“Em không thể đi được vì em còn phải bảo vệ năng lực giả Han Yi-gyeol nữa mà, và em cũng không muốn im lặng. Nhưng quan trọng hơn, em có điều này muốn hỏi tiền bối.”
Kwon Jeong-han hỏi với giọng hào hứng trái ngược với Kim Woo-jin.
“Em có thể triển khai năng lực của em lên nhân bản được không? Đây là lần đầu tiên em gặp một thuật sư phân thân á. Tôi muốn biết liệu năng lực kiểm soát cảm xúc có tác dụng lên người nhân bản không á.”
“Cái thứ chết tiệt này....”
Kim Woo-jin không thể nhịn nổi nữa mà bật ra tiếng chửi thề. Cậu bước lại gần Kwon Jeong-han. Vào lúc đó—
Brrrrr—
Điện thoại trên bàn của Kim Woo-jin rung lên như một gáo nước lạnh tạt vào bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Kim Woo-jin cau mày lấy lại bình tĩnh và quay đi chỗ khác nghe điện thoại.
Xém tí nữa. Kim Woo-jin đã lỡ mất lời dặn dò của Han Yi-gyeol chỉ vì thằng khốn kia nó chọc điên cậu. Kim Woo-jin nhấc máy khi giãn rộng khoảng cách với Kwon Jeong-han trước khi cậu nghe điện.
[Hello.]
Là Hyde mà cậu liên lạc gần đây. Cậu đã yêu cầu tên đó đi điều tra những gì mà Han Yi-gyeol yêu cầu, và Hyde trả lời là sẽ mất một vài ngày.
Tuy vậy, có thể do mọi thứ không diễn ra như mong đợi nên nghe giọng Hyde trông không được vui vẻ như mọi khi.
“Gì.”
[Hừm, về những gì cậu yêu cầu tôi điều tra.]
Đúng như Kim Woo-jin mong đợi, Hyde tiếp tục với một tiếng thở dài.
[Nó sẽ mất thêm chút thời gian nữa.]
“Có chuyện gì sao?”
[Đầu tiên.... Có hai điều cậu yêu cầu tôi điều tra. Samael và kẻ múa rối. Và cả Kang Seung-geon. Đúng không?]
“Ừ.”
[Trong trường hợp của Samael và tên múa rối đó, tôi nghĩ cậu nên cung cấp thêm thông tin. Chí ít cậu phải cho tôi biết tên của kẻ múa rối thì chúng ta mới có thể tìm ra đầu mối liên kết giữa chúng với Samael.]
Đúng là như vậy. Với lý do này, Han Yi-gyeol sẽ nghĩ ta chẳng làm được gì mất.
Cậu không thích điều này, nhưng đã có vệ sĩ của hội cử đến bảo vệ cậu ấy rồi. Chúng ta cần chút thời gian để bàn về kẻ múa rối và Samael.
Kim Woo-jin liếc qua Kwon Jeong-han đang dọn đĩa thay cho cậu trước khi trả lời lại.
“Tôi hiểu rồi. Và?”
[Sau cùng, những thứ còn lại đều là của Kang Seung-geon....]
“Kang Seung-geon rất đáng để xem xét.”
[Tôi cũng nghĩ vậy.]
Hyde lẩm bẩm.
[Lần trước cậu còn nhớ tôi có nói rằng ai đó đã cố tình xóa thông tin về Han Yi-gyeol và em gái của cậu ta chứ? Phương cách cũng tương tự như lần đó.]
“....Ý cậu là đã có ai đó xóa thông tin của Kang Seung-geon?”
[Một thủ thuật loại bỏ chuẩn xác.]
“Thủ thuật loại bỏ?”
Cạch, cạch. Tiếng đánh máy rất lớn.
[Một thủ thuật độc nhất được cài ngầm vào để xóa sạch mọi thông tin cùng một lúc. Cho đến những thông tin đã được công khai, còn đâu nó đều bị khóa để không cho một ai chạm vào.Có một thao tác riêng được thực hiện bên dưới để xóa sạch tất cả thông tin cùng một lúc. Cho đến khi tất cả thông tin được thu thập, nó sẽ bị khóa để không ai khác có thể chạm vào nó. Đây cách thức mà chỉ có người cấp quyền mới có thể sử dụng.]
“Nếu chúng ta đang nói đến người cấp quyền....”
Kim Woo-jin nhanh chóng nhận ra ý nghĩ của Hyde.
“Không thể nào.”
[Đúng thế. Có vẻ như kẻ đã xóa thông tin của Han Yi-gyeol lại ra tay rồi.]
“Tại sao? Hai người đó thì có liên quan gì tới nhau chứ?”
[Tôi không biết.]
Kim Woo-jin thở dài đáp lại cho câu trả lời khắc nghiệt ấy.
“Không có cách nào sao?”
[Hừm. Không phải là không có. Chỉ là sẽ mất thêm thời gian thôi.]
“Bao lâu?”
[Cho tôi ít nhất hai tuần nữa. Tôi phải phá khóa phần thông tin và giải nén nó. Việc đó không dễ dàng gì đâu.]
Hai tuần. Lâu hơn dự kiến, nhưng vẫn đỡ hơn là về trắng tay.
“Được rồi, cố làm xong nhé. Cho đến nay, tôi chỉ toàn nghe mấy chuyện trọng đại từ cậu— ngoài thông tin về cổng ra, thì cũng chẳng có thành tựu gì khác.”
Hyde ngỡ ngàng bật cười rồi cáu giận nói lại.
[Này, ai là người kêu tôi đi điều tra mấy thứ nhảm nhí này hả? May là gặp phải tôi đấy, tôi còn nỗ lực cạy khóa cho bằng được kìa, chứ nếu là người khác thì họ đã bỏ cuộc đi nghỉ cho khỏe rồi.]
“Tôi biết rồi, thế thì trong hai tuần nữa....”
Rầmmm!
Chưa kịp nói xong, cánh cửa đã mở rầm ra. Han Yi-gyeol sẽ quay lại nên cậu đã cố tình để cửa mở. Khi cậu vội vàng chạy ra cửa trước thấy Han Yi-gyeol đang đứng đó, trên tay cầm theo một chiếc hộp kì lạ.
[Này? Sao thế?]
“Tôi cúp máy đây.”
Kim Woo-jin ngay lập tức cúp máy và tiến về phía Han Yi-gyeol. Kwon Jeong-han vừa ra khỏi bếp cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn theo Kim Woo-jin.
“Han Yi-gyeol? Sao vậy? Cái hộp đó là gì thế?”
“À, cái này ấy à?”
Han Yi-gyeol cười rạng rỡ trước câu hỏi của Kim Woo-jin. Một nụ cười đầy tức giận.
“Đừng lo. Chỉ là rác thôi.”
“Rác?”
Han Yi-gyeol ném chiếc hộp xuống sàn.
Bộp!
Bên trong vang lên tiếng va chạm lộp bộp.
“Hơn nữa, Kim Woo-jin, Kwon Jeong-han- ssi.”
“Hử?”
“Vâng?”
Nhìn Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han đang bối rối, Han Yi-gyeol liền cười như điên.
“Chúng ta đi mua sắm chút đi.”
- -----------------------------------
Trung tâm Roden, một cửa hàng bách hóa cách Công hội Requiem 30 phút. Sau khi xuống taxi, Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han nhìn vào tòa trung tâm Roden cao tầng đa sắc màu.
“Năng lực giả Han Yi-gyeol.”
“Ừ.”
“Điều gì khiến anh đột nhiên muốn đi mua sắm vậy?”
“Tôi chỉ muốn tiêu tiền thôi.”
Tôi đáp lại ngắn gọn, khi ngậm viên kẹo mà Woo Seo-hyuk cho tôi.
Kwon Jeong-han gật đầu nói.
“Em hiểu rồi.”
Trong khi Kim Woo-jin thì lại tỏ ra lo lắng.
“Ta đi vào thôi nào.”
Ngay cả không phải vậy, thì tôi vẫn muốn đến ít nhất một lần. Tôi lấy một trang bìa quảng cáo từ sảnh trung tâm và mở nó ra, chăm chú xem mình sẽ lên tầng nào. Có một cửa hàng quần áo tổng hợp trên tầng ba. Tôi có nên mua chút quần áo cho Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han không nhỉ?
“Han Yi-gyeol, cậu có chắc là cậu ổn không vậy?”
“Hử? Là sao?”
“Trong phòng đại diện đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Chuyện xảy ra à.... Phải đấy, nhưng trong hoàn cảnh này thì hơi khó giải thích. Ngoài ra, Kwon Jeong-han còn đang ở đây, nên là tôi nghĩ tốt nhất là cứ giả vờ như tôi không hiểu đi.
“Ý cậu là sao? Tôi không đủ thân thiết để làm việc với Hội trưởng Cheon Sa-yeon.”
Tôi trả lời, cố ý cười thật tươi, nhưng ánh mắt của Kim Woo-jin lại dấy vẻ lo lắng hơn trước. Sao vậy chứ?
“Vì chúng ta đã ra ngoài rồi, nên hãy mua một chút quần áo nào.”
Cheon Sa-yeon lúc nào cũng sắm sửa hết quần áo cho tôi, nên là tôi không thiếu gì cả, nhưng để mà mua được bộ đồ phù hợp với sở thích của tôi thì lại là chuyện khác và đó cũng không phải ý tồi để thanh đổi phong cách đâu. Và quan trọng hơn....
“Đặc biệt là những loại đắt tiền thì phải mua thật nhiều. Hiểu chưa?”
“Han Yi-gyeol....”
Thế là, cùng một bên là Kim Woo-jin vẫn đang lo lắng và bên kia là Kwon Jeong-han với vẻ thích thú, tôi đi đến cửa hàng quần áo.
“Chọn đi, lựa đi.”
Tôi đẩy lưng Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han vào cửa tiệm có thương hiệu khá đắt tiền.
“Quao, anh sẽ trả tiền cho em sao?”
“Tôi không cần chúng.”
Không giống như Kwon Jeong-han đang hí hửng tỏa nắng, Kim Woo-jin chỉ lắc đầu. Ài, tôi đã nói là tôi sẽ mua cho rồi mà.
Tôi tóm Kim Woo-jin đang từ chối lại, và bắt đầu chọn quần áo với Kwon Jeong-han. Vì tôi trả tiền, nên tôi cũng chọn lấy vài bộ quần áo ưng ý.
“Anh muốn thanh toán hết chỗ đồ này đúng không ạ?”
Khi chúng tôi đặt hết chỗ quần áo đã chọn lên, các nhân viên mỉm cười thân thiện đến nỗi tôi sẽ không có cơ hội được nhìn thấy lần hai.
“Vâng, làm ơn.”
Tôi gật đầu, lấy thứ mà tôi đã nghĩ đến trước đấy ra khỏi ví. Kim Woo-jin kinh ngạc khi thấy thứ tôi đang cầm trên tay.
“H-Han Yi-gyeol. Đó là....!”
“Ừ.”
Chiếc thẻ đen sáng chói sang trọng— đó là món đồ tôi đã giữ trong ví sau khi không trả lại được cho Cheon Sa-yeon.
“Mọi thứ tôi mua hôm nay, tôi sẽ thanh toán bằng thẻ này.”
“Vậy có ổn không? Nếu cậu sử dụng bừa bãi vậy....”
“Nó ổn đét. Anh ta nói vậy đấy.”
Sau khi thẳng tay thanh toán, tôi đi tới cửa hàng bán vật phẩm cao cấp. Mua mấy bộ quần áo đắt tiền với Cheon Sa-yeon cũng chẳng đáng là bao. Tôi mỉm cười tươi rói khi nhìn giá ghi trên màn hình đơn hàng.
“Tuyệt vời. Giá này được đấy.”
Khi chúng tôi nhìn vào màn hình hiển thị với trên tay là những túi đồ của mình, một nhân viên liền tiến đến chỗ chúng tôi.
“Chào mừng. Có món vật phẩm cụ thể nào mà ngài muốn tìm không ạ?”
“Ừm, đợi một chút.”
Tôi nên mua gì trước tiên nhỉ? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi quay sang hỏi Kim Woo-jin.
“Nghĩ lại thì, Kim Woo-jin, hồi đó cậu có dùng súng ha. Cậu nhận nó từ hội à?”
“Ừm. Hội trưởng đã đưa cho tôi một khẩu súng đặc chế. Nó là hạng A, nên dùng cũng đáng.”
Gì cơ? Vậy ra, Cheon Sa-yeon cũng có những thứ đó hả? Nếu không phải vũ khí, thì....
“Sao cậu mang nó đi khắp nơi được vậy?”
“Công hội hỗ trợ các vật phẩm tối thiểu hóa hạng B để việc mang nó đi khắp nơi thuận tiện hơn. Như thế này.”
Một khẩu súng to bằng nửa bàn tay hiện ra từ túi áo hoodie có khóa kéo của Kim Woo-jin. Miếng dán màu đỏ bên ngoài có vẻ là vật phẩm tối thiểu hóa.
Hẳn là nó rất nhỏ, nhưng hơi thất vọng khi mang theo một món vũ khí như vậy, chứ không phải là điện thoại. Như việc tôi đã là cho Cha Soo-yeon vậy, tôi cũng muốn cho cậu một vật phẩm lưu trữ.
“Tôi nghĩ hiện tại không còn dư bất kỳ vật phẩm lưu trữ nào....”
Vào lúc đó, có nhân viên đang đợi bên cạnh tôi bỗng nói:
“Thưa ngài, thế còn vật phẩm lưu trữ nghệ thuật thì thế nào ạ?”
Lưu trữ nghệ thuật? Là gì thế?
Khi tôi tỏ ra thích thú, người nhân viên mỉm cười và nhanh chóng dẫn chúng tôi sang khu trưng bày bên cạnh.
“Đó là một nhãn dán giống như vật phẩm tối thiểu hóa và ngài có thể giữ một vật phẩm trong kho lưu trữ.”
“Ồ. Làm sao để có sử dụng nó?”
“Dán kho lưu trữ nghệ thuật lên vùng trên cơ thể mà ngài muốn và chạm vào hình vẽ để cất đồ cũng như gỡ nó.”
Nghe cũng hay đấy. Có nhiều mẫu mã khác nhau nữa. Nó to bằng đồng xu 500 won và dường như không có bất kỳ hạn chế nào về nơi mình dán nó.
“Hầu hết chúng đều được gắn vào lòng bàn tay. Thế thì, ngài có thể dễ dàng lấy đồ của mình ra bất cứ lúc nào.”
“Nó duy trì trong bao lâu?”
“Tùy thuộc vào giá cả, vì vậy ngài có thể chọn mốc thời gian mà ngài muốn. Cái này là một tuần và đây là bảy tuần.”
Càng lâu dài thì càng đắt. Tôi thực sự thích món vậy phẩm nghệ thuật này, vì thế tôi bắt đầu suy nghĩ thật kỹ về thiết kế.
* * ** * ** * ** * *
Như cặp vợ chồng mới cưới cãi nhau =))) Đúm là buồn vui đều có thể giải quyết bằng xiền =)))
Đau khộ bía nào toy đu cũng giàu nứt vách thế mà mấy thằng chả đẽo chia cho toy đồng nào để đú goods