“E hèm. Ha Tae-heon- ssi.”
Dù sao, đó cũng không phải điều quan trọng. Qua một giờ từ lúc tôi nhận lại điện thoại, tôi liền nói ra chủ đề ban đầu đã định nói.
“Tôi đến đây để nói về lời đề nghị mà anh đã nói qua điện thoại lần trước.”
“Chuyện mà tôi bảo cậu là đến Roheon sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi nên nói sao đây? Không thể mở lời dễ dàng tôi mím môi lại. Ha Tae-heon chỉ lặng lẽ nhìn tôi chờ đợi mà không hề thúc giục.
“Trước tiên, tôi rất cảm kích về đề nghị giúp đỡ của anh. Thật sự luôn á. Nếu hoàn cảnh cho phép thì tôi muốn nhận lời đề nghị ấy, Ha Tae-heon- ssi. Chỉ là... tôi vẫn còn việc cần làm ở Requiem.”
Đúng ra mà nói, đó không phải là Requiem, mà là Cheon Sa-yeon. Tôi chỉ không muốn nhắc đến tên của Cheon Sa-yeon trước mặt Ha Tae-heon thôi, nên mới chuyển thành Requiem.
Ha Tae-heon lắng nghe những lời tôi nói với ánh nhìn bình tĩnh, anh lên tiếng đáp lại mà chẳng có lấy một chút bất mãn nào.
“Tôi biết cậu sẽ từ chối.”
“....là vậy sao?”
“Tôi nghe tin Requiem đã cử một năng lực giả thần trí đi làm vệ sĩ cho cậu.”
À. Vậy là anh đã biết rồi. Tôi ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.
“Vì tôi đã gây ra rất nhiều phiền phức cho mọi người, nên là tôi đã đồng ý nó.”
“Tôi chẳng thấy phiền phức gì, nhưng đó không phải là một ý tồi để đảm bảo an toàn. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cử một một vệ sĩ.”
“Nhưng sao anh biết được chuyện vệ sĩ vậy?”
“Có một bài báo.”
Bài báo á? Bài quái nào cơ?
Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Ha Tae-heon nhìn lại tôi với một biểu cảm phức tạp.
“Han Yi-gyeol. Vậy....”
“Vâng?”
“....không có gì.”
“....?”
Gì. Sao anh ngừng lại vậy? Ha Tae-heon quay lưng lại với tôi, bối rối đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Nếu cậu xong việc rồi thì để tôi đưa cậu về. Đợi một chút.”
Ha Tae-heon cầm chiếc cốc rỗng đi vào bếp. Chỉ còn lại một mình, tôi tựa lưng vào ghế sofa thở phào. Thật nhẹ nhõm khi cuộc trò chuyện kết thúc êm đẹp và Ha Tae-heon không hề khó chịu. Ngay khi tâm trí tôi được thả lỏng, cơn buồn ngủ ban nãy liền lập tức ập đến.
Tôi đã nghĩ Ha Tae-heon sẽ quay lại ngay sau khi để cốc trong bếp, nhưng thay vì vậy thì anh ta lại đang rửa nó, tôi ngồi đây vẫn có thể nghe thấy tiếng lạch cạch từ bên trong vọng ra.
Tôi nhắm mắt lại, không thể giữ được đôi mi nặng trĩu mở ra khi những tiếng lạch cạch bên tai đang nhỏ dần. Tôi không thể tỉnh táo nổi.
Chỉ một chút thôi....
Cứ vậy đi cho đến khi Ha Tae-heon quay lại phòng khách. Anh ta sẽ đánh thức tôi dậy ngay ấy mà.
Tất cả là do sữa mà ra. Đổ lỗi cho Ha Tae-heon, tôi đầu hàng trước cơn buồn ngủ đang ập đến.
- -----------------------------
Đã bao lâu rồi? Lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua gáy tôi.
Hai vai tôi khom lại trước cái lạnh ấy, và vô thức trở mình để tìm một nơi ấm áp. Khi tôi rúc vào nguồn ấm nóng đang chạm vào trán mình, bên đấy liền giật mình.
“Lạnh thật....”
Tôi vô thức lẩm bẩm, một tấm chăn mềm được đắp lên sau gáy tôi cùng một thứ gì đó ấm áp nặng trịch ôm lấy eo tôi. Cái lạnh nhanh chóng biến mất, khi hơi ấm bao phủ lấy cơ thể.
“Mh....”
Mỉm cười hài lòng. Tôi không chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến lần nữa.
- ---------------------------
Chíp. Chíp. Chíp.
Tia sáng chói lòa chiếu qua mi mắt vẫn đang nhắm nghiền của tôi khi những chú chim bên ngoài đang hót chiêm chiếp.
“Ưm....”
Nó bình thường vẫn chật chội vậy sao, và ngủ thế này thì quá nóng rồi. Tôi cố gắng cựa mình và xoay người, nhưng tôi không thể di chuyển, như thể bản thân đang bị trói vậy.
Gì vậy trời?
Ầm ừ một hồi, tôi cuối cùng cũng mở mắt ra. Những gì hiện ra trước mắt tôi trong ánh nắng ban mai rạng rỡ kia....
“....Hư?”
....Một bộ ngực to chà bá. Miệng tôi há hốc trước bữa ăn da thịt mới sáng sớm đã đập ngay vào mắt. Cái quái gì thế này?
Lúc đó tôi mới nhớ ra là mình đã ngủ quên ở nhà của Ha Tae-heon. Tôi nghĩ anh ta sẽ gọi tôi dậy, thay vì để tôi đi ngủ luôn? Cho đến tận sáng?
“A, mình điên mất thôi....”
Giờ là mấy giờ rồi? Tôi đoán tôi có thể nắm nắm bắt được tình hình khi đầu tôi tỉnh táo lại.
Khi chuẩn bị đứng dậy, tôi nhận ra có một cách tay to khỏe đang ôm quanh eo mình. Rồi giờ tôi ra kiểu gì đây? Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt vẫn đang nhắm mắt của Ha Tae-heon. Anh vẫn đang ngủ à?
Nếu bộ ngực trần của Ha Tae-heon cứ đập vào mặt tôi như vậy thì tôi không chịu nổi mất. Nhìn Ha Tae-heon vẫn đang say giấc nồng, tôi xoay người từng chút một. Tôi tự hỏi là sao lại nóng như vậy— Da của Ha Tae-heon nóng kinh khủng khi tôi dùng tay chạm vào.
Anh ta nói là người anh ta nhiều nhiệt mà nhỉ.
Thế nên đó là lí do anh ta khỏa thân khi đi ngủ ha? Vất vả xoay người về hướng ngược lại, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm khi tấm da thịt kia không còn hiện diện trước mặt tôi nữa. Mặc dù nó rất ấn tượng, nhưng nhìn thẳng vào nó thì cũng quá áp lực rồi.
Giờ tôi phải ra khỏi giường đã, nhưng cánh tay ôm quanh eo tôi quá nặng. Tôi cố gắng di chuyển cánh tay của Ha Tae-heon mà không đánh thức anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đẻ Thuê Cho Anh
2. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
3. Tình Thương Nhất Sinh
4. Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay
=====================================
Xoay sở một hồi khi tôi gần như sắp thoát ra được, thì cánh tay của anh ta ngay lập tức co lại ôm ấy eo rồi kéo tôi trở lại.
“Hực....!”
“Cậu định đi đâu?”
Không thể nhìn thấy khuôn mặt của Ha Tae-heon vì tôi bị kéo lại trong tư thế đang quay lưng với anh. Cảm nhận được luồng nhiệt sau lưng, tôi lúng túng hỏi.
“Tôi làm anh tỉnh giấc à?”
“Không.”
Không hả? Vậy là anh đã dậy rồi?
“Tôi đang hỏi là cậu đi đâu?”
Còn đang bối rối trước câu trả lời mơ hồ ấy khi Ha Tae-heon lại hỏi tôi một lần nữa. Xoay người khi tôi vẫn đang bị ôm chặt và trả lời.
“Tôi phải dậy chứ. Và tôi cần xem xem bây giờ là mấy giờ rồi....”
Đang nói thì tôi chợt cứng người khi nhận thấy có thứ gì đó cưng cứng đang chọc vào đùi trong của mình. Cái gì vậy?
Chắc chắn không phải đâu ha....
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi dè chừng cẩn thận gọi tên Ha Tae-heon.
“Ha Tae-heon- ssi?”
“Nói đi.”
“Ừm, hình như có thứ gì đó.... đang chạm vào chân tôi ấy?”
Tôi trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
Ha Tae-heon trầm thấp đáp lại.
“Tôi biết.”
“....”
Chỉ vậy thôi sao? Không giải thích thêm gì hả? Đấy chỉ là hiểu nhầm thôi, là do tưởng tượng ra ấy mà, hay đấy thật ra là một chai nước chăng, hoặc một cái gì đó tương tự vậy?
Không thể nào.... Cái đó cái thứ mà tôi đang nghĩ đó sao?
Aaaaa, mồ hôi tuôn ra ào ào khi máu bắt đầu dồn hết lên mặt tôi. Theo phản xạ, ban đầu tôi có đơ người chút, rồi mới dần vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Ha Tae-heon.
Tất cả đàn ông con trai đều làm chuyện này vào buổi sáng mà, nhưng không phải ta cũng nên cẩn thận để không đụng phải người nằm bên cạnh chứ!
“Pfft.”
Có lẽ anh ta nhìn tôi trông khá buồn cười, nên anh ta mới bật cười thành tiếng vậy rồi từ từ buông eo tôi ra. Ha Tae-heon ngồi dậy khi tôi bò ra khỏi giường.
“Giờ mới có bảy giờ, nên hãy đi ăn sáng thôi.”
Ha Tae-heon vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc, trông không giống như anh ta vừa mới ngủ dậy. Những thớ cơ trên cơ thể cường tráng ấy mỗi khi anh cử động thật không đùa được.
Nhìn cơ thể của Ha Tae-heon đầy ghen tị, tôi chợt tỉnh lại và vội vàng lắc đầu.
“Không không. Ổn mà. Tôi chỉ là....”
“Tôi sẽ chuẩn bị thứ gì đó đơn giản, thế nên hãy ăn đã rồi hẵng đi.”
Ha Tae-heon rời giường như thể không nghe thấy lời từ chối của tôi. Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng Ha Tae-heon không mặc gì khác ngoài quần trong của anh, tôi giật mình và quay đầu đi.
Khỏa thân khi ngủ, cái đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì.... nhưng có lẽ cảnh tượng vừa rồi, tấm thân trần của Ha Tae-heon vẫn thật khó để nhìn vào được. Thậm chí với tôi còn khó hơn ấy khi anh ta quá to bự để có thể đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Trong khi bản thân đang ngượng ngùng nhìn ngược nhìn xuôi, Ha Tae-heon đã mặc một bộ thể thao màu xanh dương, mở cửa phòng ngủ và nói với tôi.
“Nào. Tôi sẽ chỉ cậu phòng tắm.”
“Ừm....”
Sau khi lúng túng trả lời, tôi xem lại quần áo của mình— tôi đang mặc một chiếc áo phông có tay áo rộng tới tận mu bàn tay và chiếc quần tập che kín cả chân mình. Đây không phải là đồ tôi mặc khi đi gặp Ha Tae-heon.
“Cái này có phải là quần áo của Ha Tae-heon- ssi không vậy?”
“Ừ.”
.... Anh đã thay đồ cho tôi trong lúc tôi đang ngủ á? Mà lần trước cũng làm vậy. Tôi cạn lời rồi, Ha Tae-heon đã thay quần áo và bế tôi lên giường, vì sợ mọi chuyện sẽ trở nên khó xử. Tôi chỉ biết thở dài và xắn tay áo lên.
“Tôi đã phơi quần áo của cậu sau khi chúng được giặt sạch. Giờ thì khô rồi, tôi sẽ để chúng ở trước cửa phòng tắm. Mau đi tắm đi.”
Ha Tae-heon đẩy tôi vào phòng tắm và đóng cửa lại. Thấy được khuôn mặt ngơ ngác của Han Yi-gyeol được phản chiếu trên tấm gương trong phòng.
“Haa.”
Nhìn kiểu gì, thì đây cũng là do tôi ngủ quên thôi. Dù mọi chuyện gần đây có hơi vượt tầm kiểm soát chút, tôi thậm chí còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi khi lại ngủ quên trong nhà người ta.
Sau khi soi gương và tự than trách bản thân một hồi, tôi cởi quần áo ra với ý định sẽ về nhà thật nhanh. Sấy tóc bằng máy sấy có sẵn trong phòng sau khi tắm nhanh qua và mặc đồ mà Ha Tae-heon đã chuẩn bị rồi đi ra phòng khách.
“Ha Tae-heon- ssi?”
“Tôi đây.”
Khi đi vào bếp, tôi thoáng thấy bóng lưng của Ha Tae-heon khi anh đang cầm chảo rán, có thoang thoảng mùi thơm bay ra.
Anh tắt bếp và nói.
“Ngồi xuống đi.”
Trên bàn đã bày sẵn một đĩa bánh mì nướng cùng với trứng chiên. Khi tôi ngồi xuống, Ha Tae-heon đưa đến cho tôi một ly nước cam.
Ha Tae-heon cau mày khi tôi chẳng làm gì mà cứ chăm chăm nhìn vào lát bánh mì nướng. Tôi phải ăn nó đúng không? Tôi lén nhìn mặt anh trước khi cẩn thận cầm nĩa lên.
“Ừm, cảm ơn vì bữa ăn.”
Trứng chiên trên bánh mì nướng đẹp như tranh vẽ. Tuy đơn giản nhưng nhìn cách nấu nhanh gọn này, anh ta có vẻ là mẫu người thường tự nấu ăn.
Thậm chí trong Vực thẳm cũng có nhắc đến tay nghề nấu nướng của anh cũng ở một tầm cỡ nào đó mà.
Khi tôi bắt đầu ăn bánh mì nướng, Ha Tae-heon ngồi đối diện với tôi cũng bắt đầu ăn. Ly của anh là cà phê đen thay vì nước cam. Sao của tôi lại là nước cam vậy hả?
Nhìn lại cách Ha Tae-heon cho tôi uống sữa và nước trái cây, tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ta có đang xem tôi như một đứa trẻ không. Chà, sao cũng được. Nó khá ngon. Chỉ là có chút xấu hổ vì tôi cũng có thể uống cà phê đen được.
Đương nhiên là tôi không thể cứ ngồi kén chọn khi bản thân đang được phục vụ thế này, nên tôi chỉ nghĩ vậy thôi khi đang ăn bánh mì nướng. Cắn xuống lát bánh mì rắc đường ngọt ngào, Ha Tae-heon đặt tách cà phê đang uống xuống và nói.
“Han Yi-gyeol, cậu....”
Brrrrr—
Nhưng mà, Ha Tae-heon chưa kịp nói gì thì tiếng động từ bên phòng khách chợt vang lên. Là một cuộc gọi từ chiếc điện thoại để trên bàn của Ha Tae-heon. Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi chớp mắt thở dài đứng dậy.
Ha Tae-heon kiểm tra xem người gọi là ai rồi mới lập tức bắt máy.
“Vâng.... Không. Nó ổn mà.”
Nhìn cách anh trả lời nghiêm túc vậy, có vẻ như người kia là Lee Joo-ha. Mới sáng ra đã có chuyện gì vậy?
“....Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi nghe bên kia nói chuyện một lúc, Ha Tae-heon kết thúc cuộc gọi và quay trở lại. Tôi đặt nĩa xuống rồi hỏi.
“Anh phải đi ngay bây giờ sao?”
“Ừ, nhưng ăn xong trước đã. Dù sao thì tôi cũng phải đi tắm. Tôi sẽ đưa cậu đi.”
Trước khi tôi kịp từ chối, Ha Tae-heon đã quay người và đi vào phòng tắm.
Một mình tôi ngồi lại, tôi kiểm tra thời gian trên chiếc điện thoại mà Ha Tae-heon mua cho tôi. 7:40 sáng. May là, giờ này thì có ai đến phòng tôi đâu chứ, cứ nhàn nhã trở về cũng được, nhưng mà....
Anh ta thậm chí còn chở tôi đi nữa này.
Tôi bắt đầu suy nghĩ khi ăn nốt phần trứng rán còn lại. Dù nghĩ thế nào thì cũng là do tôi đang là mục tiêu bị nhắm đến mà? Có vẻ như tôi ngày càng mắc nợ Ha Tae-heon nhiều hơn rồi.
Ha Tae-heon bước ra khỏi phòng tắm và nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị. Trong lúc anh đang sắm sửa, tôi định dọn bàn và đi rửa bát, nhưng Ha Tae-heon khoác vest trên tay đã ngăn tôi lại.
“Cứ để đấy. Sẽ có nhân viên đến sau khi tôi đi làm.”
Hiểu rồi. Tôi gật đầu và nhìn lên Ha Tae-heon đang đứng gần đấy.
“Ha Tae-heon ssi?”
“....Ngày mai, tôi có lịch trình ở nước ngoài.”
Một chuyến đi công tác ở nước ngoài? Trong một khắc tôi bối rối trước lời nói đột ngột ấy, nhưng nhanh chóng nhận ra điều mà Ha Tae-heon đang muốn nói.
“Nó là ở Trung Quốc sao?”
“Ừ.”
“....”
Tôi nhớ lại hợp đồng mà tôi đã kí với Ha Tae-heon. Phải rồi. Nó đã được ba tháng rồi.
“Cánh cổng mà tôi sắp tới có nguy cơ là cổng dị thường, nên là sẽ mất hai tuần.”
Hai tuần. Tôi cúi đầu xuống khi cố gắng tìm một câu trả lời thích hợp. Ha Tae-heon, với ánh mắt mà tôi không thể đọc được, tiếp tục nói.
“Khi tôi quay về, tôi dự định sẽ chính thức công bố chiếc áo khoác cấp SS này.”
“Ừm, tôi hiểu.”
“Han Yi-gyeol. Đừng nhìn đi chỗ khác, hãy nhìn tôi này.”
Giọng nói trầm thấp của Ha Tae-heon đang ở ngay trước mặt tôi, rất bình tĩnh so với ba tháng trước khi anh hỏi tôi có phải là nhà tiên tri không.
“Cậu không có điều gì nói với tôi sao?”
Nói gì à? Luôn luôn có một cái gì đó để nói ha. Do dự một lúc, tôi cười khổ với Ha Tae-heon.
“Hãy chăm sóc bản thân, Ha Tae-heon- ssi.”
“....”
Trước câu trả lời của tôi, Ha Tae-heon thoáng có phần thất vọng. Tôi nhận ra ánh nhìn đó, nhưng tôi lại quay đi, vờ như không biết.
“Đi thôi. Tôi cũng không thể chậm trễ được.”
Tôi có thể nghe thấy tiếng anh thở dài sau lưng, nhưng tôi lại chẳng làm gì cả. Nếu đã không thể nói rõ ngọn ngành, thì thà rằng cứ im lặng đi còn hơn.
Tôi chỉ nghĩ là mối quan hệ của chúng tôi đã tốt hơn được chút rồi.
Sau cùng, lùi lại một bước. Thật cay đắng khi hiện thực vốn không dễ gì thay đổi được.
* * ** * ** * ** * *
Chưa gì đã đến tháng 10 rồi này, cứ ngỡ mới đầu tháng 9 thôi, sủi kèo hơi lâu nhẻ =))) Tui hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian luôn rồi. Thật sự một tuần với tui trôi qua cực nhanh luôn ấy. Chạy deadline quên cả ngày tháng, giờ nhìn lên thấy trời đen ngòm là biết à đến giờ đi ngủ rồi