“Nhìn trông cậu có vẻ nghỉ ngơi rất tốt đấy nhỉ?”
“.... Anh đang làm gì ở đây?”
“Cậu không định để tôi vào à?”
Tại sao tôi phải cho anh vào hả?
“Anh đến đây có việc gì?”
“Thật không hay khi đứng ngoài trò chuyện thế này. Chúng ta dùng bữa cùng nhau nhé?”
“Hả....”
Dù tôi không thèm giấu đi vẻ khó chịu của mình trước sự hiện diện của anh ta, Park Geon-ho vẫn kiên định trước câu hỏi của tôi.
Tôi đã ngấm ngầm thấy có cái gì đó từ lần trước rồi, nhưng *Park Geon-ho trông như một chiếc giường cao cấp đắt tiền vậy*—Cái sự vô liêm sỉ chôn mãi không hết này.
(**: Cái này cả bên Eng với bên Hàn đều ghi đúng chiếc giường theo nghĩa đen luôn)
“Yi-gyeol- ssi, đấy là ai thế?”
Tôi không chắc họ có nghe thấy cuộc nói chuyện hay không, nhưng Min Ah-rin và Kim Woo-jin đã đã ra tận đây rồi. Min Ah-rin thấy Park Geon-ho đứng trước cửa mắt cô liền sáng lên.
“Ôi— Đội trưởng Park Geon-ho.... Ôi trời!”
Min Ah-rin nồng nhiệt chào đón anh ta và ngay lập tức giật mình lấy tay che miệng mình lại. Khuôn mặt của Kim Woo-jin đứng sau lưng cô đồng thời cũng trở nên kì lạ theo. Mấy người sao thế?
“Có chuyện gì vậy?”
“Yi-gyeol- ssi, Yi-gyeol- ssi.” . Truyện Full
Min Ah-rin nói với giọng tràn đầy phấn khích, chạy lại và nắm lấy cánh tay tôi.
“Trang phục của Đội trưởng Park Geon-ho!”
“Vâng?”
Tại sao cô ấy tự nhiên lại nói về trang phục của anh ta vậy....
Theo phản xạ, tôi nhìn qua quần áo của Park Geon-ho. Rồi Park Geon-ho cũng cúi đầu nhìn xuống với vẻ khó hiểu để kiểm tra quần áo của mình.
'Ôi, trúa tôi.'
Tôi bóp trán trong khi khóc không ra nước mắt. Không, sao lại bất thình lình thế này?
“Chính là nó chiếc áo phông trắng và quần jean! Mẫu người lý tưởng của Yi-gyeol- ssi!”
“Mẫu người lý tưởng?”
Park Geon-ho người vẫn đang nghe và lên tiếng hỏi.
“Nó quả nhiên nhìn rất là thuần khiết à nha. Tôi nghĩ tôi biết khẩu vị của Yi-gyeol- ssi rồi....”
“Dừng! Dừng lại đi, Min Ah-rin- ssi.”
Tôi vội vàng ngăn Min Ah-rin nói thêm. Tuy nhiên, Park Geon-ho mỉm cười với vẻ mặt kỳ quái như thể anh ta đã ngầm nắm được tình huống hiện giờ.
“Tôi đoán một người thuần khiết trong chiếc áo phông trắng và quần jean là khẩu vị của cậu nhỉ? Tôi không nghĩ cậu thích điều đó đấy nhưng....”
“Không, không phải. Không hề nhé.”
Tôi nghiến răng trả lời chắc nịch, nhưng Park Geon-ho vỗ lên vai tôi khi chẳng thèm nghe lọt tai.
“Tôi hiểu mà. Tôi trông cũng khá đẹp trong chiếc áo phông trắng và quần jean đấy chứ.”
“Nếu anh còn định tiếp tục phun ra mấy lời sáo rỗng như vậy thì làm ơn đi giùm đi.”
“Phải đấy. Bảo hắn ta biến đi đi.”
Kim Woo-jin gầm gừ. Rõ ràng là cậu ta không thích Park Geon-ho.
“Đừng quá cục cằn vậy. Sẽ thế nào nếu chúng ta làm quen với nhau qua bữa ăn nhỉ?”
Park Geon-ho phớt lờ lời nói của Kim Woo-jin và nhìn tôi. Như thể đã biết anh ta muốn gì ở tôi, tôi lắc đầu.
“Tôi từ chối mọi đề nghị về việc gia nhập Cục Tác Chiến Đặc Biệt.”
“Cậu không nghe tôi nói hết sao? Tôi là đội trưởng đó, nhưng nói một cách khách quan thì bộ phận của tôi được hưởng phúc lợi khá nhiều so với công việc chúng tôi làm đấy.”
Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Khách quan gì cơ? Nếu nó là công việc tầm cỡ như thế thì các thành viên khác trong Hội cũng nên nghĩ như vậy chứ.
“Có tin đồn nói khác đấy.”
“Đó chỉ là mấy tin đồn thất thiệt thôi.”
“Anh biết những gì tôi đã nghe và lại nói tất cả chúng đều là lời đồn giả dối hết sao?”
“Dù cho cậu đã nghe thấy cái gì đi nữa.”
Park Geon-ho tự tin trả lời khi khoanh tay nhìn xuống tôi. Như thể đọc ra được sự cố chấp trong đôi mắt ấy, tôi chỉ biết thở dài. Đá đít thằng cha này chắc không dễ dàng gì rồi.
“Tôi không có ý định thuộc về bất cứ nơi nào. Hiện giờ, tôi chỉ đang phụ giúp Hội trưởng Cheon Sa-yeon thôi.”
“....”
“Nghiêm túc từ chối luôn đấy. Có rất nhiều người tài năng hạng A như tôi, thế nên anh hãy tìm một người khác đi nhé.”
Khi tôi điềm tĩnh nói ra, Park Geon-ho làm một biểu cảm phức tạp. Park Geon-ho chạm lên môi trong khi suy nghĩ về điều gì đó, cười khổ.
“Thật khó khăn khi thúc ép liều lĩnh như vậy ha.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không cần đâu.”
Park Geon-ho cau mày tiếp tục với giọng đầy tiếc nuối.
“Han Yi-gyeol. Như cậu đã nói, có rất nhiều năng lực giả hạng A. Nhưng lại có rất ít người có thể phán đoán tình huống và sử dụng kỹ năng của họ một cách chuẩn xác như cậu. Tôi không đề xuất cậu vì cậu là hạng A, mà tôi đang tiến cử cậu dựa trên kỹ năng của cậu.”
“....Vẫn vậy thôi, câu trả lời của tôi vẫn như cũ.”
“A, tệ thật đấy.”
Anh khẽ nhún vai.
“Giờ tôi sẽ trả lại không gian riêng tư cho cậu. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của cậu.”
“Vâng?”
Anh ta đi thật rồi à? Chỉ có vậy thôi hả?
Đúng hơn là tôi cảm thấy khá quan ngại khi thấy anh ta bình tĩnh rút lui hơn dự kiến. Park Geon-ho quay lưng thẳng tắp rời đi trước mặt tôi.
“Thật bất ngờ. Đội trưởng Park Geon-ho nổi tiếng là cố chấp đến nỗi mọi người trong Hội ai cũng biết điều đó.”
Min Ah-rin nói khi cùng chung suy nghĩ với tôi.
Tôi đóng cửa và hỏi Min Ah-rin.
“Anh ta có hay tuyển người nhiều không?”
“Không nhiều lắm, nhưng khi anh ta đã tia trúng ai, anh ta sẽ theo đuổi và thuyết phục họ gia nhập đội cho bằng được.”
“Gì vậy trời? Rác rưởi thế.”
Kim Woo-jin nghe thấy vậy càu nhàu bên cạnh tôi. 'Rác rưởi' không phải hơi quá rồi sao?
“Nhưng hầu như họ đều chấp nhận lời đề nghị của anh ấy. Không cần phải nói, Cục Tác Chiến Đặc Biệt có chế độ phúc lợi rất tốt và mức lương cao hơn các bộ phận khác rất nhiều. Ngoài ra còn có một khoản trợ cấp tổn thất riêng vì họ chỉ đi đến những cánh cổng nguy hiểm thôi.... Lịch trình cũng không quá nghiêm ngặt nên họ thường rất rảnh trừ lúc vào cổng thôi.”
“Chắc là.... không tệ lắm đâu nhỉ.”
“Không tệ cái mông ấy. Toàn bộ điều đó thật lố bịch.”
Kim Woo-jin tiếp tục cắt ngang lời tôi. Cậu ta đang không hài lòng với cái gì vậy?
“Chà, dù sao thì.... tôi chắc rằng anh ta cũng sẽ không đến gặp tôi nữa đâu vì tôi đã từ chối rồi mà.”
“Yeah. Đừng để tâm đến tên khốn đó nữa và ăn một chút snacks này.”
Kim Woo-jin đã chực chờ trước đó cậu đưa cho tôi một túi snacks.
“Ăn thứ gì đó ngoài snacks thì sao? Có một chỗ pizza mới nổi gần đây. Hay gọi pizza đi!”
“Tự dưng lại ăn pizza hả? Không, chờ chút— mấy người tính ở đây bao lâu thế.... “
“Hay lắm, pizza. Đặt đồ ngay và luôn thôi.”
Kim Woo-jin cho đến giờ thậm chí còn không thèm lắng nghe một tiếng nào của Min Ah-rin nhanh chóng tích cực tham gia bỏ phiếu đặt pizza. Tâm trạng của Min Ah-rin trở lên phấn khích cười tủm tỉm khi thấy Kim Woo-jin người vốn luôn khó gần vì bản tính nhút nhát và hay cảnh giác mọi thứ, liền hưởng ứng lại.
“Đúng không? Pizza vào những lúc như thế này! Woo-jin- ssi, cậu thích loại pizza nào?”
“Tôi ổn với mọi thứ.... Này, Han Yi-gyeol. Cậu muốn ăn gì?”
“Hử? Tôi sẽ đi ăn thứ gì đó cay cay....”
“Vậy thì cái này thế nào? Gà rán nè.”
“Úi úi. Cho tôm vào luôn nhé. Có ai bị dị ứng tôm không? Vậy thì mau triển thôi.”
“Okaaay....”
Bị cuốn theo bởi một chiếc bánh pizza thế này đây, và thế là tôi đã chẳng thể đuổi được Min Ah-rin và Kim Woo-jin đi.
Hai người họ, sau khi ăn hết chiếc pizza liền rủ nhau xem một bộ phim chiếu đến tận nửa đêm nó mới kết thúc. Cuối cùng, tôi lại phải kiếm cho họ một chỗ để ngủ lại.
- ----------------------------
Vì chỉ có một chiếc giường nên tôi và Kim Woo-jin đã nhường nó cho Min Ah-rin trong khi hai đứa bọn tôi thì ngủ trên ghế sofa với nhau. Dù chiếc ghế sofa có to và tuyệt vời đến đâu thì cũng quá chật để nhét hai thằng đực rựa ngủ trên đó, nhưng Kim Woo-jin bất thình lình nằm bẹp xuống mà không thèm báo trước. Tôi sẽ tống cổ cậu ra ngoài nếu cậu có bất kì lời phàn nàn nào. Mắt tôi nhìn như vong hồn khi nhìn xuống nơi xa lạ dị hoắc này.
Sáng hôm sau khi mà tôi đã sống sót trải qua một ngày như vậy.
Bang Bang!
“Uh....”
Tôi mơ màng tỉnh dậy trước tiếng ồn phát ra từ nơi nào đó.
“Ah....”
Ngay khi tôi vừa mở mắt, những gì đập thẳng vào mặt tôi là chiếc cổ trắng ngần của Kim Woo-jin ngay trên chiếc áo phông của cậu ta. Tôi đã tự hỏi tại sao nó nóng và ngột ngạt như vậy, thì ra là thằng ranh này nó đã ôm tôi ngủ và coi tôi như một cây trúc phu nhân đây hả. Nâng phần trên cứng ngắc của mình dậy, chải lại mái tóc rối bù và đá vào bụng Kim Woo-jin.
(Trúc phu nhân là gối ôm được đan bằng tre rỗng, có kích thước gần bằng cơ thể con người, vào mùa hè ôm nó rất mát.)
“Hự!”
Kim Woo-jin kêu lên khi ngã xuống ghế sofa. Đó là cái giá phải trả cho việc coi tôi như một cái gối ôm đấy.
Bang Bang!
“Đến đây. đến đây.”
Nơi phát ra âm thanh ồn ào đó là tiếng gõ cửa. Mới sáng sớm còn chưa mở mắt ai lại đến sớm vậy hả? Tôi vừa càu nhàu vừa đi về phía cửa và mở ra một cách khó chịu.
“Buổi sáng tốt lành.”
“....”
Park Geon-ho nhìn tôi cười rạng rỡ. Hôm qua đã như thế nào rồi thì hôm nay lại y như thế, mặt tôi nhanh chóng nheo lại.
“Có vẻ như cậu đã dậy rồi nhỉ.”
“.... Xin chào, Đội trưởng Park Geon-ho.”
“Ôi, đợi đã, đợi đã nào.”
Park Geon-ho chặn miệng tôi lại khi tôi định nói thêm gì đó.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không phải như vậy đâu.”
“Không phải nó thì là cái gì?”
“Hôm nay tôi đến đây không phải để mời cậu vào đội.”
Khi tôi nhìn chằm chằm đầy nghi hoặc, Park Geon-ho nhếch khóe miệng đưa ra một chiếc hộp.
“Đây.”
“Cái quần gì vậy?”
“Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không? Hãy ăn cùng nhau đi.”
“Tôi không cần.”
Tôi cố gắng đóng cửa thật nhanh, nhưng Park Geon-ho đã nhanh chân hơn. Anh ta để chân qua khe cửa buộc cánh cửa mở ra.
“Này, đây là.... Anh có cần thiết phải sử dụng sức mạnh hạng S cho cái việc kiểu này không thế?”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì hết á.”
“Anh đặt chân của anh vào đó và giả vờ không biết gì à?”
“Tôi chỉ muốn ăn sáng với cậu thôi, nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế này. Thật quá đáng mà.”
'Mấy thằng cha sống lỗi này sao không chết quách đi cho đỡ chật đất nhỉ?'
Vòng vo mãi một hồi, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc. Không có cách nào mà một người hạng A có thể đánh bại một người hạng S bằng vũ lực được. Chỉ có tôi là người chịu thiệt khi phí hơi hao sức vào mấy việc thế này.
“Được rồi, chờ ở đó. Có những vị khách khác đến trước rồi.”
“Được thôi.”
Tôi lết cái thân uể oải trở lại phòng. Kim Woo-jin, người đã thức dậy cùng với tôi, trông không được tốt lắm như thể cậu ta đánh hơi thấy mùi của Park Geon-ho đã đến đây vậy, Min Ah-rin cũng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, dường như vẫn chưa biết gì hết.
“Tôi ổn. Yi-gyeol- ssi là chủ nhà mà. Tôi sẽ tắm trước nhé.”
Khi tôi nói rằng Park Geon-ho đã đến, Min Ah-rin nói rằng anh ta có thể ra vào thoải mái khi cô hướng đến phòng tắm. Tôi đã mong đợi Min Ah-rin sẽ từ chối mà, tôi vươn vai và ra hiệu cho Park Geon-ho đi vào.
- ------------------------------
“Tôi không biết Han Yi-gyeol thích gì nên tôi đã mua mỗi thứ một ít. tuyệt vời không.”
“Quào. Đây không phải là cơm hộp đắt tiền Hàn Quốc sao?”
Sau khi Min Ah-rin, Kim Woo-jin và tôi tắm rửa sạch sẽ, Park Geon-ho lần lượt lấy hộp cơm ra như thể anh ta chỉ chờ để làm điều đó. Min Ah-rin nhìn thấy logo được gắn trên nắp hộp cơm, mừng rỡ thốt lên.
“Tôi rất muốn thử ăn ở chỗ này, nó đắt khách dã man, nhưng nó luôn hết hàng nên tôi còn không có cơ hội để thưởng thức nó. Làm sao anh mua được nó hay vậy?”
“Tôi có quen người phụ trách.”
Tôi chọn một hộp cơm khi đang ngậm đũa. Nó hẳn là trông rất đắt, có nhiều món ăn đi kèm với cách bày biện rất đẹp mắt. Tôi không kén ăn thứ gì ngoại trừ cà rốt sống, nên tôi mở hộp cơm mà không có bất kỳ phàn nàn nào.
“Kim Woo-jin. Cậu không ăn à?”
“.... Tôi không muốn ăn.”
So với Min Ah-rin ăn rất ngon lành, Kim Woo-jin chỉ trừng mắt nhìn Park Geon-ho với vẻ mặt sưng sỉa không thèm động vào hộp cơm. Tôi nhìn hộp cơm được bày ra trên bàn và đưa cho cậu ta một hộp với thịt lợn và xúc xích bên trong.
“Nhưng cậu vẫn phải ăn sáng. Món này có vẻ sẽ rất ngon đấy.”
“Ừm.”
Nhìn trông khá dễ thương và có vẻ bọn trẻ đều thích nó, thế nên tôi nghĩ nó cũng rất hợp với Kim Woo-jin. Như dự đoán, Kim Woo-jin đã không từ chối và nhận lấy hộp cơm.
“Gia đình cậu trông thế nào?”
Park Geon-ho hỏi khi chống cằm nhìn Kim Woo-jin.
Tôi đưa miếng đậu phụ vào miệng và đáp lại không có chủ đích.
“Anh hỏi thế có vấn đề gì à?”
“Lạnh lùng ghê. Tôi chỉ tò mò thôi.”
“Đừng có mà giở trò.”
Kim Woo-jin ngắt lời, vội nuốt thức ăn.
“Hôm nay hắn ta lại mặc áo phông trắng và quần jean kìa. Rõ ràng, hắn có động cơ đen tối phía sau.”
“Không có gì sai khi trở nên thân thiện hết.”
“Đó là một hướng đi tốt đó!”
“.... Chúng ta có thể ngừng nói về điều đó không?”
Tôi cúi đầu xuống khi cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Ôi, đối phó với ba cái con người này khó thấy mẹ luôn.