Tôi đã thấy tòa công Hội Roheon rồi. Đây là lần ghé thăm thứ ba của tôi rồi ha, tính cả cái lần tôi bất tỉnh nữa.
“Uầy, cái vẹo gì đây?”
Khi tôi chuẩn bị tiến vào cửa chính, tôi đã vô cùng hãi hùng khi chứng kiến cả một đống phóng viên vây kín tòa nhà thế này. Sao họ đông thế?
'Nếu tôi mà đi qua họ thì....'
Tôi cá chắc đám phóng viên đó sẽ tóm lấy tôi ngay. Nhớ lại trải nghiệm phỏng vấn kinh hoàng của tôi ở Khu N42, tôi sẽ kiếm một lối vào khác mà không chút ý kiến gì.
May thay, vì tòa nhà khá lớn nên cũng có một số vào lối vào khác. Tôi đi lên tầng bằng thang máy ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Tôi nghe nói là tình hình cũng giống như ở Hội Reina vậy.”
“Requiem đã giải quyết nhanh gọn những người mang năng lực tinh thần.... Chúng ta không nên làm thế sao?”
Khi tôi ra khỏi thang máy dành cho các viên quan chức và di chuyển đến sảnh chính, tôi nghe thấy những lời phàn nàn của mấy người nhân viên ở khắp mọi nơi. Có vẻ khá khó chịu vì đám phóng viên đang cắm rễ ở trước cửa tòa nhà nhỉ.
Tôi từ từ nhìn quanh tầng đầu tiên của Hội Roheon, nơi đầy náo động ấy. Bầu không khí khác hẳn với Requiem luôn này. Một lần nữa, tôi nhận thấy Requiem đi xử lý nó nhanh gọn và khéo léo đến nhường nào.
Khi đang nhìn ngó xung quanh, tôi thấy Ha Tae-heon đang đứng gần lối vào ở đại sảnh. Ha Tae-heon mặc áo sơ mi trắng đang nhìn chằm chằm vào đám phóng viên bên ngoài tòa nhà với vẻ khó chịu.
Nghĩ lại thì, Ha Tae-heon rất ghét các phóng viên mà nhỉ. Trong tiểu thuyết, Ha Tae-heon ghét những phóng viên cố chấp và thậm chí còn nhiều lần xảy ra xung đột với họ nữa.
Ngay cả với Ha Tae-heon, người thường phớt lờ họ để mà không làm tổn hại đến Hội, cũng biết các phóng viên khó chịu đến thế nào.
'Tôi có nên ra chào một câu không nhỉ?'
Mặc dù tôi đã báo là muốn tham gia cuộc phá cổng này, mà liệu Ha Tae-heon có tham gia hay không thì không biết. Nhưng tôi cũng không thể cứ đứng đây mãi được.... Tiếng bước chân của tôi đứng khựng lại khi tôi đến gần Ha Tae-heon.
Chà, có ổn không khi đi nói tôi là một người hâm mộ và tôi rất vui khi được gặp anh ta không nhỉ? Rồi hỏi anh ta xem phòng họp ở đâu luôn....
“Ah.”
Khi tôi vừa đi vừa nín thở khi suy nghĩ vẩn vơ này nọ, Ha Tae-heon quay đầu lại với ánh mắt sắc bén. Khi chạm mắt anh ta, tôi cứng đơ tại chỗ như thể vừa bị ai đó bắt quả tang vậy.
“Ừmm....”
“....”
Cái tình huống này tôi không ngờ tới luôn.
Tôi lúng túng đứng im nhìn Ha Tae-heon. Miệng khô khan vì cảm thấy khó xử.
Ha Tae-heon chăm chăm nhìn tôi một hồi liền thở dài và sải bước về phía tôi.
“Cậu vào từ đâu thế?”
“Vâng?”
Tôi ngu ngơ đáp lại trước câu hỏi bất ngờ của anh. Tôi không quen với việc Ha Tae-heon nói tôn trọng kiểu này.
“Cậu nói là cậu sẽ đến, nên chúng tôi đã cử nhân viên đi ra phía cửa chính.”
“À.”
Khi đó tôi mới nhận ra là tại sao lại không có người chỉ đường tới. Hẳn là đã có người ra đón từ chỗ đám phóng viên kia rồi ha. Tôi mỉm cười nuối tiếc với anh.
“Tôi xin lỗi. Lối vào trông khá đông đúc, thế nên tôi chuyển hướng và đi vào từ bãi đậu xe dưới tầng hầm.”
“....Không sao đâu.”
Dù nói là vậy, nhưng vầng trán nhăn nhó của Ha Tae-heon không hề có dấu hiệu giãn ra. Hừm. Chẳng lẽ anh đang mong tôi tự mình đi vào cửa chính hả?
“Theo tôi. Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng họp.”
“À, vâng.”
Ha Tae-heon nhấn nút thang máy ở giữa đại sảnh. Thang máy rộng rãi lập tức đến ngay sau đó, chỉ có mình tôi và Ha Tae-heon bước vào.
“....”
“....”
Một sự lặng im đắng lòng bao trùm lên. Tôi ho khan vô vọng khi liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ha Tae-heon.
'Có gì không ổn sao....'
Đương nhiên là, sự thật đúng là chúng tôi đang trong hoàn cảnh phải làm như mới lần đầu gặp mặt vậy, nhưng hơn cả thế là tôi đang thấy khó xử lắm này.
Tôi chỉ định hỏi nhanh một câu. Vì giờ chỉ có mỗi hai người chúng tôi.
“Ehem, Ha Tae-heon- ssi.”
Ding— đã đến tầng 17.
Thời gian sao mà căn chuẩn thế? Ha Tae-heon nhìn lại tôi rồi gật đầu.
“Ra ngoài thôi.”
“....”
Làm như tôi chưa nói gì vậy, tôi im lặng bước ra khỏi thang máy.
'Tôi tự hỏi sao anh ta lại như vậy?'
Không thể nào mà tôi cứ vờ như không biết được. Quần què gì vậy? Chiếc áo khoác cấp SS không ổn hay gì?
Trong khi suy nghĩ nhiều thứ, tôi đã đi đến phòng họp rồi. Ngay khi tôi mở cửa ra, các thành viên của Hội Roheon, những người đã đến trước đó liền chào đón tôi.
“Chào mừng, Han Yi-gyeol- ssi. Hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Trưởng Hội Roheon, Lee Joo-ha.”
Lee Joo-ha, người ngồi trên cùng, mỉm cười bước lại gần tôi trong khi cô đưa tay ra để bắt tay. Hành động của cô hoàn toàn khác với lúc tôi đến để ký hợp đồng.
“Cảm ơn đã đón tiếp tôi. Tôi là Han Yi-gyeol.”
Tôi cũng không chậm trễ, khi tôi bắt tay ngại ngùng mỉm cười, khóe môi Lee Joo-ha khẽ giật.
“Vì Han Yi-gyeol- ssi cũng ở đây rồi, chúng ta hãy bắt đầu buổi họp thôi.”
Khi tôi ngồi xuống chỗ ghế trống, nhân viên đứng chờ ở phía sau đưa cho tôi một tệp tài liệu. Tài liệu chứa thông tin chi tiết về cổng và danh sách các thành viên tham gia.
“Như mọi người đã biết, cánh cổng mà chúng ta sẽ phá lần này là Khu D17. Một cổng cấp A không khó lắm, nhưng trong tình hình này không có gì sai nếu ta cẩn thận hơn cả.”
Giọng nói lạnh lùng của Lee Joo-ha, khi cô ấy dẫn dắt cuộc họp, một sự táo bạo thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
“Phó Hội Ha Tae-heon của chúng ta sẽ chỉ huy đội với tư cách là Trưởng đội. Cùng với những người đáng tin cậy và Han Yi-gyeol- ssi, chúng ta có thể đột phá nó mà không gặp bất kỳ vấn đề to tát nào.”
“Đúng vậy!”
“Chúng ta sẽ quét sạch nó và quay trở về!”
Xúc động trước những lời nói của Lee Joo-ha, các hội viên đều đã hô lên đầy phấn khích. Tôi cau mày.
'....Phó Hội?'
Tôi quay sang phía Ha Tae-heon. Đúng lúc đó, tôi chạm phải ánh mắt của Ha Tae-heon, người cũng đang nhìn tôi. Tôi hơi cúi đầu để che đi vẻ bối rối.
Một lần nữa. Nó đã khác với dòng chảy nguyên gốc rồi.
Tôi muốn túm lấy cổ áo của Ha Tae-heon rồi hỏi cho ra lẽ ngay lập tức. Anh ghét cái vị trí đó cơ mà, thế sao còn nhận nó?
Tôi biết Lee Joo-ha đã rất nỗ lực để đưa anh ta lên chức Phó Hội. Cô ấy đề nghị nó bất cứ khi nào có thời gian và Ha Tae-heon chỉ khước từ hết lần này đến lần khác.
Ha Tae-heon tin tưởng vào năng lực của chính mình và với tính cách của anh ta thì cũng chẳng phải chuyện đáng bận tâm đến cái chức vụ đó.
Đương nhiên là, sau này khi tầm ảnh hưởng của Cheon Sa-yeon ngày càng lớn, anh ta đã phải nghiêm túc cân nhắc đến nó....
'Không đâu, tôi chỉ vừa mới đưa cho anh chiếc áo khoác cấp SS vào ba tháng trước kia mà. Tại sao thế?'
....Có phải do tôi hành động khác với nguyên tác rồi không?
“Ba ngày nữa sẽ xuất phát. Mọi người tập trung trước cổng Khu D17 đúng giờ nhé.”
“Đã rõ, Hội trưởng.”
“Gặp lại mọi người sau.”
Tôi chào tạm biệt các thành viên trong Hội Roheon, những người sẽ cùng tôi đi phá cổng khi tôi cố nén lại cảm xúc phức tạp của mình.
Nụ cười xã giao của tôi cứng ngắc lại khi tôi cố gắng để duy trì nó. Tôi muốn trông thật ưa nhìn với những người sẽ phá cổng cùng với Ha Tae-heon sau này.
Sau khi lịch sự chào tạm biệt tất cả xong, các hội viên đều đã ra khỏi phòng họp.
“Ha Tae-heon- ssi.”
Ha Tae-heon vẫn đứng yên trước cửa phòng họp nhìn lại qua tiếng gọi của tôi.
Đáng ra không phải thế này. Ngay cả đã biết Lee Joo-ha đang ở cạnh anh ta, tôi vẫn mở lời không chút do dự.
“Nói chuyện đi.”
Ha Tae-heon khẽ nhíu mày.
“Tôi nghĩ tôi có thể lấy cái yêu cầu đó được rồi.”
“Cẩn thận cái miệng....”
Ha Tae-heon đã ngăn Lee Joo-ha lại khi cô đang chuẩn bị nói gì đó với vẻ không hài lòng.
“Tiếp tục đi.”
“Nhưng Tae-heon- ah.”
“Không sao đâu.”
Lee Joo-ha dữ dằn trừng mắt nhìn tôi, nhưng cuối cùng rời đi do thái độ cố chấp của Ha Tae-heon.
Cạch.
Khi cửa đã đóng, chỉ còn lại Ha Tae-heon trong gian phòng họp rộng rãi.
Tôi đang nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện thế nào, thì thật bất ngờ, Ha Tae-heon đã lên tiếng trước.
“Cậu đang cố nói điều gì vậy?”
Ha Tae-heon dùng ngữ điệu thoải mái nói với tôi như thường lệ, nhưng vẻ lạnh lẽo trong mắt anh thì vẫn còn đó.
Hẳn là do trước đây mối quan hệ cả chúng ta không mấy tốt đẹp rồi. Tuy nhiên, hồi đó tôi không có cảm giác xa cách với anh ta đến vậy.
Tôi thở dài và nói với giọng tự nhiên nhất có thể.
“Ừm, trước tiên, chúc mừng anh đã trở thành Phó Hội.”
“....”
Không phản ứng gì luôn. Tôi cười ngại ngùng xoa xoa gáy.
“Tôi tưởng với tính cách của Ha Tae-heon- ssi thì anh sẽ không thích cái vị trí này đâu chứ.”
“Nó chỉ là một mối phiền toái thôi.”
Anh bước lại gần hơn. Mặt anh ta tối sầm lại khi nhìn xuống tôi.
“Cậu thay đổi ý định rồi?”
“Tôi quyết định nó là điều cần thiết thôi, vì vậy tôi chấp nhận nó.”
....Do vậy tôi đoán đều là có nguyên do cả mà. Tôi lặng yên đếm từng tình huống một. So sánh nguyên tác với hiện tại, điều gì đó đã tác động đến Ha Tae-heon à?
'Là cánh cổng sao?'
Có phải là có điều gì đó không ổn phía bên Hội do việc cổng không ổn định gây ra không thế. Hoặc là để anh ta có thể triệt để kiểm soát các cánh cổng sau khi chúng trở nên nguy hiểm hơn trước....
“Tôi thà đi hỏi một câu khác còn hơn.”
“Vâng?”
“Tôi nghĩ cậu muốn vậy nên tôi đã chấp thuận nhận chức Phó Hội.”
“....Tôi? Không. Tất nhiên là xin chúc mừng. Nhưng tôi á....”
“Cậu nói là cậu muốn thoát khỏi Trưởng Hội Requiem.”
Tôi giật bắn mình. Nhận ra năng lượng lạnh lẽo từ Ha Tae-heon đang đứng trước mặt tôi đây. Theo bản năng, tôi lùi lại khỏi cảm giác ngứa ran đang chạm vào da mình.
“Cậu nói là Roheon cần phải mạnh mẽ hơn bây giờ.”
“Khoan, cái đó là....”
“Tôi chỉ chọn cách rõ ràng nhất cho sự phát triển mau chóng của Roheon thôi.”
Tôi không thể giấu được vẻ bối rối của mình. Vậy nên anh đã chấp nhận làm Phó Hội á?
“Không, không phải như vậy. Đó không phải những gì tôi đã hy vọng. Ngay cả cho dù anh có không nhận được một vị trí như vậy, Ha Tae-heon- ssi vẫn sẽ có thể....”
“Nói nhảm nhí.”
Anh cắt lời tôi với vẻ không hài lòng.
“Tôi không đưa ra quyết định này chỉ vì muốn nghe ý kiến của cậu. Mà giờ nó cũng khá đáng ngờ đấy. Tôi tự hỏi liệu những gì cậu nói với tôi lúc đó có phải sự thật hay không.”
“....”
“Nếu đây là tất cả những gì cậu muốn nói, vậy tôi đi trước đây. Tôi sẽ gặp lại cậu sau ba ngày nữa.”
Tôi không thể giữ được Ha Tae-heon, người đã dứt khoát quay lưng lại. Đứng ngây ra cho đến khi anh ta đóng cửa phòng họp và rời đi, tôi lấy tay che đi đôi mắt cau lại của mình.
“Haa....”
Tôi thở ra một hơi mệt mỏi. Nhìn thái độ của Ha Tae-heon thế này, có vẻ đã quá muộn để cứu vẫn rồi ha.
「Nếu cậu là nguyên nhân, thì đó không phải là do những thứ cậu đã làm, mà là do chính cái sự tồn tại của cậu.」
Lời nói của Cheon Sa-yeon chảy qua tâm trí tôi. Tâm trạng của tôi chìm thẳng xuống hố sâu bất tận. Cảm giác như thể dưới chân có thứ gì đó tăm tối đang nuốt chửng lấy mọi thứ vậy.
「Một mình mày đã phá hỏng mọi thứ.」
「Là do chính cái sự tồn tại của mày.」
Giọng nói ấy không biết tới từ đâu. Những câu từ trong quá khứ quanh quẩn quay cuồng trong tâm trí tôi. Tôi nhắm nghiền mắt lại và mở ra với một cơn đau đầu. Mùi thuốc khử trùng phảng phất ra từ đâu đó kia.
「Một mình mày đã phá hỏng....」
“Tao biết.”
Tôi biết. Tôi biết rất rõ. Hơn bất cứ ai.
Tôi từ từ hạ bàn tay đang che mắt xuống. Bàn tay lạnh ngắt ấy khẽ run nhẹ. Nhìn thấy điều đó nó khiến tôi bật cười mà chẳng hiểu vì sao.
'Sao tôi lại thế này cơ chứ....'
Nó sẽ giống vậy sao? Chẳng đổi thay gì? Dù tôi muốn nó trở nên khác đi.
Tôi buộc phải di chuyển đôi chân nặng trĩu của mình rời khỏi phòng họp. Quá khứ nặng nề ấy vẫn dai dẳng đeo bám sau lưng tôi.