Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 94: Chương 94: Vụ nổ(1)




Két két!

Ác linh chui ra từ lưỡi hái gầm thét rồi trườn lên cánh tay của Cheon Sa-yeon. Dù cho đó có là ác linh cao cấp có thể nung chảy da thịt cùng với nỗi sợ hãi tột cùng, Cheon Sa-yeon vô cảm tay không cầm kiếm chém thẳng xuống nó.

Soạt, choang!

Thanh kiếm xung đột trượt dài theo đường vòm của lưỡi hái. Qua tia lửa lóe sáng, đôi mắt phẳng lặng của con búp bê và cặp mắt đen láy của Cheon Sa-yeon chạm nhau. Karen hất mạnh Cheon Sa-yeon ra, khi hắn lui lại và tiếp đất nhẹ nhàng rồi lại nhảy bật lên không trung.

Soạt, choang!

Cheon Sa-yeon lao xuống ngay trước mặt Karen, cúi thấp người rồi nhanh tay vung ngang đường kiếm.

Xoẹt!

Áo quần của Karen bị xé toạc khi máu rướm đầy ngay sát phần xương quai xanh.

“Hự....!”

Tiếp đó, dồn sức xuống đùi và cổ tay xoay lưỡi kiếm hướng thẳng về phía Karen. Khoảnh khắc mà Karen đang cố chặn lại đợt tấn công thứ hai giáng xuống chính xác vào cổ bằng tay đang cầm lưỡi hái của nó.

Rầm rầm!

Bên trong tòa nhà rung chuyển dữ dội với lớp bụi bê tông rơi xuống từ trần nhà. Ngay lúc đó, Kang Seung-geon mở cửa ra, thở hổn hển phía sau Karen khi nó đã nới rộng khoảng cách với Cheon Sa-yeon.

“Làm sao?”

“N- nó là.”

Karen cáu gắt trước hành động của Kang Seung-geon giờ này sao lại không đi canh chừng con tin, môi của Kang Seung-geon sợ hãi lắp bắp. Thấy vậy, Cheon Sa-yeon liền cau mày.

“T- tên khốn đó.... đã, đã chạy thoát. Mộ, một tên lạ mặt có súng....”

“Ha....”

Bộ đồ trắng của Kang Seung-geon dính đầy máu quanh vai và đùi. Cheon Sa-yeon nhận ra Kim Woo-jin đã thành công giải cứu Han Yi-gyeol. Đúng như dự đoán. Karen thở dài nhìn Kang Seung-geon mặt mày tái mét đang lắp ba lắp bắp, khi nó giương lưỡi hái lên và đập mạnh xuống sàn.

“Ya, phá hủy tòa nhà đi.”

“Ừm, ờ, vâng?”

“Dùng năng lực của ngươi để phá hủy tòa nhà. Thằng khốn ngu đần.”

Ngay lúc đó, Kang Seung-geon vội vã gật đầu và giải phóng năng lượng.

Rầm, ầm!

Tòa nhà bắt đầu rung chuyển dữ dội, đổ rạp xuống từng mảng. Cheon Sa-yeon đỡ gượng Hong Si-ah đứng dậy khi lui về phía sau để tránh những tảng bê tông đang rơi xuống.

“Mau phá hủy nó đi! Phá hủy nó!”

“Hừ, hộc....!”

Trước giọng điệu thúc giục phá hủy của Karen, dưới sàn bắt đầu rung chuyển dữ dội. Chậc. Cheon Sa-yeon tặc lưỡi khó chịu, lại một lần nữa giải phóng năng lượng. Phần bê tông rơi xuống đầu Cheon Sa-yeon không thể chịu được nhiệt liền tan chảy ngay tức khắc.

Rầmmm!

Khi mọi nền trần đều sập xuống, tòa nhà không thể chống đỡ được và nhanh chóng biến dạng. Khói bụi mù mịt nhấn chìm cả Cheon Sa-yeon và Hong Si-ah.

- -----------------------

Rầm!

Cha Soo-yeon cau mày, cô cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển ầm ầm. Những gì xảy ra bên trong mất nhiều thời gian hơn dự kiến. Cô đã nghĩ là họ sẽ sớm trở ra thôi.

'....Sẽ ổn thôi mà nhỉ?'

Cô đứng trước tòa nhà với tâm trạng lo lắng khi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

“Thư ký Woo Seo-hyuk!”

Một người phụ nữ tóc nâu nhạt bước ra khỏi taxi và đang vội vã chạy tới.

Khi nhân viên trụ sở quản lý đang kiểm soát ngăn cản những thường dân đến gần, nhưng họ không chặn người phụ nữ tóc nâu lại, không cần giải thích, Cha Soo-yeon đã nhận ra ngay cô ấy là healer thuộc Requiem mà Woo Seo-hyuk gọi tới.

“Yi-gyeol- ssi thế nào rồi?”

“Tất cả những người đi vào vẫn chưa trở ra.”

“Vẫn chưa? Không thể nào....”

Trước câu trả lời của Woo Seo-hyuk, Min Ah-rin liền đanh mặt lại và chuyển tầm mắt hướng về phía tòa nhà.

“.... Khả năng cao là còn có cả kẻ khác ngoài Hội trưởng Kang Seung-geon nữa. Nếu không phải vậy, thì tới bây giờ không thể nào mà chúng ta lại không thể cứu Yi-gyeol ra được.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Thấy vậy, Min Ah-rin nhanh chóng nắm bắt được tình hình, Woo Seo-hyuk vô cùng ngạc nhiên và gật đầu.

Rầmm.

Tiếng gạch đá sụp đổ liên tục phát ra từ bên trong tòa nhà.

“Hiện tại chúng ta không thể vào trong được sao?”

“Nó chỉ gây cản trở thôi. Hơn nữa, Hội trưởng cũng không ra lệnh như vậy.”

Min Ah-rin lo lắng nhíu mày.

“Hy vọng mọi chuyện đều ổn....”

Cô ấy nghe tin Han Yi-gyeol bị bắt cóc từ cuộc gọi của Woo Seo-hyuk, Hội trưởng cùng với Kim Woo-jin đang ở hiện trường, nên cô đã điên cuồng chạy tới. Cô biết rằng bản thân một healer không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi, nhưng dù vậy cô vẫn không khỏi lo lắng.

Cha Soo-yeon nhìn lén gương mặt của Min Ah-rin đang trong tâm thái u sầu. Bằng cách nào đó, cô lại chú ý tới cái người healer này.

'Cô ấy có vẻ rất thân với Han Yi-gyeol.'

Lúc đó, ánh mắt Cha Soo-yeon đang nhìn đằng ấy liền chạm mắt với Min Ah-rin. Nhìn cặp mắt to tròn của Min Ah-rin, Cha Soo-yeon ngại ngùng vô thức quay đi.

Cùng lúc đó. Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trên vạch kiểm soát khi một người đàn ông trong bộ đồ đen bước ra từ ghế lái. Ha Tae-heon đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Cha Soo-yeon. Cha Soo-yeon thấy anh, cô liền mỉm cười đi đến.

“Ha Tae-heon- ssi!”

“Han Yi-gyeol đâu rồi?”

Ha Tae-heon sải bước đi tới, ngay khi nhìn thấy Cha Soo-yeon anh ta đã vào thẳng chính sự. Cha Soo-yeon nuốt khan nước bọt, gần như cô không thể thoải mái đáp lại như đã hi vọng.

“Chưa. Vẫn chưa có tin tức gì. “

“Tôi sẽ vào trong.”

Ha Tae-heon ngắt lời Cha Soo-yeon hướng về phía lối vào của tòa nhà. Trong tay phải của anh là một thanh kiếm đen được tạo ra bằng năng lực của mình. Ngay khi anh chuẩn bị bước vào tòa nhà, Woo Seo-hyuk đã chặn trước cửa.

“Không được, Phó Hội Ha Tae-heon.”

“....”

Ha Tae-heon lạnh lùng nhìn Woo Seo-hyuk đang chặn lối vào. Dù vậy, Woo Seo-hyuk vẫn không lùi bước với một vẻ kiên quyết.

“Tránh ra, Thư ký Woo Seo-hyuk.”

“Chúng tôi không biết bên trong đang chiến đấu thế nào. Tình thế như này sẽ rất nguy hiểm nếu vội vàng xen.”

Trước đây, họ có gặp nhau vài lần mỗi khi có việc trong hội. Ha Tae-heon lên tiếng với vẻ đe dọa rõ ràng.

“Tôi biết là đã được một lúc từ khi tôi nhận được cuộc gọi, nhưng tôi có phải đứng đây đợi lâu hơn nữa không?”

“Dù là vậy, nhập cuộc mà không có kế hoạch sẽ chỉ khiến mọi thứ càng xấu đi thôi.”

“Trong trường hợp đó, an toàn không phải là thứ duy nhất cần bận tâm. Anh hẳn là biết rõ năng lực của Kang Seung-geon. Trong lúc anh đang đứng đây, thì có thể hắn đã chạy sang nơi nào đó khác rồi.”

“Có một hội viên đã tách riêng để đi giải cứu Han Yi-gyeol- ssi rồi. Vai trò của Hội trưởng Cheon Sa-yeon và Hội trưởng Hong Si-ah từ đầu đến cuối là đi thu hút sự chú ý thôi. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch— “

Rắc!

Trước khi Woo Seo-hyuk kịp nói xong, mặt đất rung chuyển dữ dội cùng với tiếng động sụp đổ vang lên khắp nơi.

“Thư ký Woo Seo-hyuk! Tòa nhà....!”

Tòa nhà vốn đã rung lắc không ổn định, bắt đầu đổ sụp xuống nhanh chóng trước tiếng hét kinh ngạc của Min Ah-rin. Ngay lúc đó, Ha Tae-heon cảm nhận được thứ gì đó liền kéo lấy cổ áo của Woo Seo-hyeok đang đứng trước mặt anh.

Rầm!

Một lưỡi hái khổng lồ xuyên qua bức tường bê tông đang đổ xuống và cắm xuống đất.

Grrrừ! Grrrrà!

Đám ác linh kêu gào bò ra khỏi lưỡi hái.

“Ôi mẹ ơi.”

Cùng lúc đó, Cheon Sa-yeon nung chảy mảng bê tông bước ra khỏi tòa nhà cùng với Hong Si-ah. Cha Soo-yeon nhìn thấy vết thương của Hong Si-ah liền nhăn mặt lại.

“Hội trưởng! Cô có sao không?”

“Healer Min Ah-rin.”

Cheon Sa-yeon đỡ Hong Si-ah qua cho Cha Soo-yeon và gọi Min Ah-rin tới.

“Hãy chữa trị ở mức vừa phải thôi. Đừng dùng cạn năng lượng của cô. Han Yi-gyeol cũng sẽ sớm ra ngoài.”

Min Ah-rin hiểu ngay ý của hắn, cô run giọng hỏi.

“Cậu ấy có bị thương sao?”

“Tôi đoán vậy. Với tính khí của cậu ta thì sao chịu ngồi yên được.”

Min Ah-rin cắn chặt môi mà không phản bác lại lời nói ấy, cô gật đầu và đi đến chỗ Hong Si-ah. Cheon Sa-yeon quay đi khỏi bóng dáng đó và thấy Ha Tae-heon đang đứng cùng Woo Seo-hyuk, hắn khẽ nghiêng đầu.

“Ha Tae-heon. Sao cậu lại ở đây?”

“....Tôi có chuyện cần làm.”

Ha Tae-heon thành thật trả lời. Anh nghĩ Cheon Sa-yeon thì làm sao mà không biết chuyện Han Yi-gyeol bị bắt cóc chứ, nhưng anh không bao giờ ngờ tới là hắn sẽ trực tiếp đến và giao chiến.

“Ahaha, gì thế này?”

Một giọng nói trẻ trung xen vào giữa Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon. Đứng trên đống vụn gạch bê tông với một chiếc lưỡi hái khổng lồ, Karen nhìn xuống bọn họ và hô lớn.

“Hai hạng SS đến đây chỉ vì không muốn đánh mất một hạng A? Nghe vui thế?”

“....Búp bê?”

Một con búp bê trong hình dạng kỳ lạ đang đứng cầm lưỡi hái với một nửa khuôn mặt. Sự hiện diện bất thường này, Ha Tae-heon nhận ra ngay đây chính là đối thủ đã giữ chân Cheon Sa-yeon và Hong Si-ah.

'Vậy còn Han Yi-gyeol thì sao? Tòa nhà sụp đổ rồi, nhưng ở chỗ quái nào....'

Ha Tae-heon cau mày nhìn xung quanh, Kang Seung-geon bước ra từ đống đổ nát.

“Hừ, hực....”

“Haa. Ngươi đúng là một con lợn vô dụng.”

Karen nhẫn tâm đá thẳng vào đầu Kang Seung-geon đang bò dưới chân nó. Cha Soo-yeon nuốt nước bọt kinh ngạc trước cảnh tượng làm nhục đó.

“Hộc....!”

“Cái gì vậy.... Hội trưởng Kang Seung-geon!”

Mặc cho Hong Si-ah có hét lớn, Kang Seung-geon chỉ lắc đầu với Karen mà chẳng ngoái lại nhìn. Ha Tae-heon lặng lẽ quan sát tình hình, lên tiếng với một cảm giác tồi tệ.

“Hắn ta bị thao túng tinh thần đấy à?”

Kang Seung-geon trán bị gót giày làm rách càng cúi thấp người hơn khi máu chảy ra càng nhiều.

“Xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.”

“Hừm.”

Giẫm một chân lên đầu Kang Seung-geon, Karen gõ vào cằm của nó.

“Ta nên làm gì đây? Kế hoạch đi tong mất rồi. Ngay cả Karen cũng bị hỏng.”

Karen suy nghĩ một lúc và lấy ra một viên bi màu đỏ từ nhãn cầu của nó tương tự như lúc lấy lưỡi hái rồi đưa cho Kang Seung-geon.

“Đây, ăn nó đi.”

“Ừm, ờ....?”

“Hừ. Nuốt đi.”

Kang Seung-geon với khuôn mặt thẫn thờ đưa tay về phía viên bi trước mặt. Anh quyết định không thể đứng nhìn được nữa, thế nên Ha Tae-heon đạp chân xuống đất và lao về phía Karen.

Rầm!

Đường kiếm của Ha Tae-heon đã tách được Karen ra khỏi Kang Seung-geon, nhưng anh không thể ngăn Kang Seung-geon nuốt viên bi.

“Úi chà, nóng nảy thật đấy! Nhưng tôi lại thích oppa xinh xắn kia hơn!”

Để mặc Kang Seung-geon lăn xuống đống bê tông đổ nát, Karen nhảy lên và đáp nhẹ xuống đống gạch vụn. Ha Tae-heon vẫn giữ nguyên cái cau mày trước hành vi đùa giỡn của Karen, quay qua nói với Cheon Sa-yeon.

“Hội trưởng Cheon Sa-yeon. Tôi sẽ xử lý nó, vậy nên hãy đi tìm Han Yi-gyeol.”

“Hử?”

Cheon Sa-yeon khoanh tay nhìn Karen và Kang Seung-geon, nghe thấy vậy liền chớp mắt và chỉ về phía trước.

“Nếu là Han Yi-gyeol, thì cậu ta đang ở đằng kia kìa.”

“....?”

Nhìn theo hướng của những lời bình thản ấy, anh thấy Han Yi-gyeol đang bay trên lưng một người đàn ông tóc đỏ. Haa, Ha Tae-heon thở phào nhẹ nhõm. Han Yi-gyeol bay rất nhanh, mắt cậu mở lớn cùng khuôn mặt bê bết máu.

“Ha Tae-heon- ssi? Anh khỏe chứ....”

Cậu tiếp đất và cố tiếp cận Ha Tae-heon, nhưng một thanh niên tóc đỏ đã tóm lấy tay cậu để ngăn cậu lại.

“Đi chữa trị trước đi, Han Yi-gyeol.”

“Ờ? Nhưng....”

“Yi-gyeol- ssi!”

“Min Ah-rin- ssi?”

Ngay lúc đó, Min Ah-rin liền chạy tới sau khi cô đã chữa trị cho cánh tay của Hong Si-ah ở một mức vừa đủ. Vẻ mặt của Han Yi-gyeol vốn đang ngỡ ngàng lại càng thêm bối rối trước sự xuất hiện của cô.

Thấy vậy, Ha Tae-heon lại thở dài lần nữa.

- ----------------

Sao đọc đoạn cuối này tui lại tưởng tượng ra một khung cảnh khác thế nhờ =)))

Han Yi-gyeol đi du lịch cùng với Kim Woo-jin trở về.

“Hế lô mấy đứa, tui đi chơi về rồi nà. Ha Tae-heon- ssi, ngừi anh em lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ bạn của tôi.” =)))

Cậu tiếp đất và cố tiếp cận Ha Tae-heon, nhưng một thanh niên tóc đỏ đã tóm lấy tay cậu để ngăn cậu lại.

“Đi về nghỉ ngơi thôi, Han Yi-gyeol.”

“Ờ? Nhưng mà....”

“Đi chơi zui zẻ chứ? Yi-gyeol- ssi.”

“Min Ah-rin- ssi!”

Thấy vậy, Ha Tae-heon chỉ biết thở dài anh nghĩ thầm.

'Đáng ra cậu nên đi chơi với tôi mới phải.' =))))

Duma cừi sảng =)))))

3 chương đấm nhau liên tiếp( ;∀;)

Tui sủi đây ~ヾ( ° ▽°)

Nói thêm xíu nựa là chúng ta có bìa của chương cuối rồi các bạn ới, tiếng lòng nhiều nhất trên con chim xanh kiểu “Đm cuối cùng mấy lão cũng chịu nhìn tụi này rồi đó hả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.