Buổi tối, Quỳnh Nhân đợi thư ký Kim đưa đi đăng ký công ty và xin giấy xác nhận. Cậu đã luôn làm phiền Thư ký Kim quá nhiều, Quỳnh Nhân cảm thấy việc đốt tiền giấy là thiết thực nhất đối với anh ấy.
Cậu đã hiểu các quy tắc đổi tiền giấy trong tỉnh, đốt cái do chính cậu làm có giá trị hơn cái đã mua.
Thỏ bông đang ngồi trước bàn phím máy tính bấm tạch tạch tạch liên tục không ngừng. Quỳnh Nhân không khỏi nghi ngờ là đang viết tiểu thuyết ở Tấn Giang, nghe tốc độ tay này ước tính mỗi ngày sẽ lên đến mấy chục vạn.
Vừa đến nửa đêm, thư ký Kim đúng giờ đã đến đón.
màu xanh.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Quỳnh Nhân về khung cảnh của Quỷ Phán Điện. Cả con phố bừng sáng với cây xanh, những phiến đá xanh, những cột sơn mài xanh, gạch xanh và ngói xanh.
Có một cổng tò vò lớn làm bằng đá sa phia trên đường phố, trên đó viết bốn ký tự: nhân hiếu làm đầu.
“Muốn làm sĩ quan ma trong hội trường câu ma, một trong những chỉ số quan trọng chính là bốn nhân vật này. Dù năng lực làm việc của bạn có mạnh đến đâu, và dù bạn có tận tâm đến đâu thì nếu thiếu bạn cũng sẽ bị đánh mất tư cách.” cái này.”
Giữa Guipingdian và dương gian chênh lệch múi giờ, họ đến sớm, vừa rạng sáng, và không có người trên đường. Hai bên con đường đá là những dòng suối xanh nhạt, chảy róc rách, cả con phố chìm trong ánh sáng xanh mờ ảo.
Không báo trước.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa nồng nàn, những con đường trong xanh bỗng bừng lên sắc màu, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc bất kể mùa nào.
Hoa hồng leo phủ kín lan can bên đường, hoa anh đào rũ cánh trắng xóa, có một trận mưa hoa, hoa hồng nở to và đỏ đầy xương, không thể chờ đợi để nở, còn có một bông hoa cao lớn nở ra màu xanh lam tía.
Quỳnh Nhân và thư ký Kim đứng tại chỗ, hồi lâu không thể nhúc nhích.
“Đây có phải là đặc điểm của Quỷ Phán Điện không? Nở hoa để chào đón mọi người?”, Quỳnh Nhân thì thầm.
Thư ký Kim cũng hơi sững sờ: “Không... đây là Diêm Vương đang có tâm trạng tốt.”
Thật tốt khi cây cối trong minh giới đều nở rộ bất kể mùa nào.
______________
Quá trình đăng ký thủ tục của các doanh nghiệp đã đăng ký thường rất nhanh, công ty của Quỳnh Nhân được đặt tên là công ty TNHH Truyền Thông Văn Hoá Phú Khoái ( giàu nhanh)
thư ký kim sau khi thấy tên công ty đầy đủ cười đúng năm phút.
Bước tiếp theo là để đi đến Quỷ Phán Điện để xin giấy xác nhận, đến đây thư ký Kim không thể đi cùng.
Ngày hôm nay cậu vẫn chưa gặp phải hồn ma nào, vừa tiến vào Quỷ Phán Điện, cậu đã nhìn thấy một hàng những bóng ma chờ đợi xét xử, nhất thời có chút khó thở, cậu nhanh chóng ôm lấy con thỏ càng chặt hơn.
Tất cả các loại tài liệu quảng cáo được đặt ở lối vào, Quỳnh Nhân tiện tay lấy một cuốn chỉ đạo quy trình đầu thai.
Phần giới thiệu: Người sau khi chết sẽ được âm soa câu hồn, đưa đến các phủ thành hoàng, thành hoàng ghi lại công đức và tội lỗi từ khi còn sống đến khi chết thành một quyển sách, cùng nhau đưa tới địa phủ.
Sau khi vào địa phủ: trước tiên vào sảnh Quỷ Phán Điện của Tần Quảng Vương, tiếp theo đến kính nghiệp đài, nếu công đức lớn hơn tội hay công đức bằng tội, có thể trực tiếp vào luân hồi. Sự khác biệt là nếu công đức bằng tội lỗi khi qua cửa luân hồi sẽ thay đổi giới tính ở kiếp sau, nữ thành nam, nam thành nữ.
Những hồn ma có tội lỗi lớn hơn công đức sẽ bị xét sử lần lượt từ điện thứ hai cho đến điện thứ mười. Và có thể đầu thai khi chấp hành xong bản án.
Nếu các vị vương của các điện có sự khác biệt lớn về việc tuyên án cùng một hồn ma, thì tính mạng của tội nhân và các ý kiến xử lý của các điện sẽ được giao cho Diêm Ma La Già, và nhà vua sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng.
Cậu vừa đi vừa nhìn thì thấy quầy nộp đơn xin xác nhận: “Xin chào, tôi muốn nộp đơn xin xác nhận lao động.”
Nhân viên của họ ngẩng đầu nhàn nhã, đó là một con ma chết thảm, đầu là một quả dưa hấu bị đập nát, và trên đó chỉ treo một chiếc đầu lâu.
Anh ta theo thói quen nói: “Đừng sợ, tôi là người tốt.”
Quỳnh Nhân: “Tôi không sợ.”
“Hả? Là cậu.” Các nhân viên trở nên phấn khích, “Bác sĩ Quan Thế Âm Quỳnh Nhân, Bàn tay thánh của phẫu thuật thẩm mỹ!”
Đây thực sự là một sự hiểu lầm lớn, cậu chỉ là một thần tượng đơn thuần.
Nhân viên ném tất cả nguyên liệu vào một cái miệng lớn trên một chiếc máy bay màu be, miệng lớn nhai một hồi mới phun ra một miếng vụn nhỏ.
“Thử nghiệm sơ bộ đã thông qua. Bây giờ bạn phải đợi để đến gương ác và chụp ảnh.” Hắn lo lắng rằng Quỳnh Nhân có thể bị bẩn, vì vậy hắn giải thích, “Đây là máy tính HBL2003 hoạt động ở tỉnh. Nó có khả năng xử lý thông tin mạnh mẽ. Nó tu luyện ra chức năng Wifi, tốc độ internet rất nhanh. Bạn có cần mật khẩu không? “
Tu luyện ra chức năng Wifi...
Có quá nhiều chỗ trống trong câu này, cậu không biết bắt đầu nôn mửa từ đâu.
Thỏ bông di chuyển một chút, chỉ vào linh hồn máy tính, chạm vào hai bàn tay ngắn ngủi của mình.
Quỳnh Nhân: “Muốn kết bạn không?”
Con thỏ bông gật đầu.
“Đi.” Ngay khi Quỳnh Nhân buông tay, cậu cảm thấy mình đã bị nhấn chìm trong một chậu hỗn hợp nước đá, lạnh đến phát run và sợ hãi.
Tuy nhiên, phim ma cuối cùng cũng không phải là để làm gì, cậu cảm thấy mình dù có ở lại mười phút cũng không ngất đi.
Cậu không phải là tân binh ngất xỉu khi nhìn thấy ma! Nghĩ đến nỗi khổ khi xem phim ma ngày đêm, Quỳnh Nhân không khỏi rơi nước mắt vì chạnh lòng.
Chỉ là khó thở.
Thỏ bông nhảy lên bề mặt màu be và giậm chân ngắn của mình. Một bàn phím được kết nối với dây điện nổi lên trên mặt phẳng và chuyển động gõ phím của nó nhanh đến mức có dư ảnh.
Một đoạn mã lớn khó hiểu xuất hiện trên máy bay, Quỳnh Nhân bàng hoàng cảm thấy mình đang xem The Matrix phiên bản thỏ.
Nhân viên sửng sốt: “ con thỏ này làm thế nào đánh chữa? Nó không có ngón tay.”
Quỳnh Nhân cũng không biết: “Hãy dựa vào sự kiên trì.”
Nhân viên: “Họ đang nói gì vậy?”
Quỳnh Nhân: “Bạn nghĩ rằng tôi có thể hiểu được?”
Cả hai cùng im lặng.
Đáng chết! Máy tính thành tinh viết mã nghe còn hợp lý, thỏ bông là có chuyện gì xảy ra!
Bây giờ cậu bắt đầu lo lắng rằng con thỏ bông không phải đang viết một câu chuyện tình yêu kéo dài trên tấn giang, mà là một hacker mạng.
“Tôi có thể mua một con thỏ bông như vậy ở đâu? Tôi cũng muốn.”
Quỳnh Nhân: “Tôi nhặt được.”
Sau khi tập khiêu vũ vào một ngày nọ, cậu nhìn thấy một con thỏ bông màu oải hương ở bên đường khi trở về nhà. Một món đồ chơi dễ thương như vậy thực sự đã bị vứt bỏ. Không hiểu vì sao, Quỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy buồn khi nhìn thấy con thỏ đồ chơi dễ thương và sạch sẽ đang ngồi bên lề đường bẩn thỉu.
Vì vậy, cậu đã đem con thỏ bông về. Đồ chơi bị bỏ đi cũng có thể trở thành báu vật của ai đó một lần nữa.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đây là một con thỏ bông chỉ có thể di chuyển, lúc đó cậu còn nghĩ rằng mình cuối cùng đã bị rối loạn chức năng thần kinh, vì vậy đã đến khoa tâm thần để làm kiểm tra.
Điểm số chứng tỏ cậu không bị bệnh, cậu vừa nhặt được một con thỏ bông thuần thục.
Sau một lúc, con thỏ sang trọng và HBL2003 kết thúc giao tiếp, và lại nhảy vào vòng tay của Quỳnh Nhân. Toàn thân Quỳnh Nhân đột nhiên nóng lên, cảm giác phổi đã về khoang ngực.
【Số 01, Quỳnh Nhân, hãy đến Kính nghiệp đài để chụp ảnh. 】
Nhân viên dùng ánh mắt duy nhất nhìn màn hình, “Là anh, vào đi.”
Bức tường màu xanh lá cây và sáng sủa của Đại sảnh Quỷ Phán Điện được đánh dấu bằng các hướng màu xanh lam sáng, đó chỉ đơn giản là ô nhiễm tâm linh.
Kính Nghiệp Đài nằm trên bục cao bên phải của Quỷ Phán Điện, cao ngang hai người, gương xanh mờ sương.
Phía trên gương treo một biểu ngữ đỏ: Trước gương không có người tốt.
Quỳnh Nhân tự tin vào tư cách đạo đức của mình: “Vô nghĩa, tôi là người tốt.”
Không có bóng dáng trong gương, chỉ là ánh sáng vàng. Một đường nối ngắn bị nứt ở góc trên bên phải và có thể nghe thấy tiếng ồn của máy in cảm ứng bên trong. Sau một thời gian, đẩy ra một tờ giấy.
【Ý kiến đánh giá: công đức sâu sắc, đồng ý đơn. 】
Quỳnh Nhân cầm lấy tờ giấy và chuẩn bị rời đi thì đột nhiên từ trong gương một đôi tay thò ra và giật lại tờ giấy, trên gương xuất hiện một cái miệng to màu đỏ như máu, nó đưa tờ giấy vào đó và ăn nó.
Có một âm thanh in ấn khác ở góc trên bên phải.
【Ý kiến khảo hạch: Người này bất hiếu, đơn bị từ chối. 】
Quỳnh Nhân chậm rãi cau mày, sao hai người lại có kết quả hoàn toàn trái ngược nhau?
Lại một cánh tay vươn ra khỏi gương, nắm lấy tờ giấy và xé nó ra từng mảnh. Chiếc gương rung chuyển dữ dội, nhô ra hình dáng của hai thân ảnh, một tay thò ra bên trái và một chân thò ra bên phải, dường như hai người đang đánh nhau kịch liệt trong gương.
Quỳnh Nhân không thể không đi vòng ra sau tấm gương và nhìn vào đó, đây là một tấm gương dày chưa đến 5 cm.
Cuộc chiến trong gương kéo dài vài phút, và sau đó một khe nhỏ được mở lại ở góc trên bên phải.
[Ý kiến thẩm tra: Đã giao cho bề trên, xin vào cung của Thập Vương. 】
Có một vài giọt máu trên tờ giấy.
Quỳnh Nhân: “......”
Đây có phải là chảy máu không? Xin xác nhận còn chưa đủ, sao phải làm việc với thập điện.
Trong trường hợp đổi thành dương gian, giống như cậu muốn xin visa công tác nước ngoài, kết quả là nhân viên cấp visa nói với cậu rằng visa của cậu đã được Ủy ban Thường vụ Liên hợp quốc 5 phê duyệt, điều này là quá lố.
Một cây rau muống treo trên trần nhà, và những bông hoa hình loa kèn vươn ra trước mặt anh: “Anh Quỳnh Nhân, hãy đi với em.”
Tiểu Hoa Tiên nói tiếng trắng đục, nghe mới ba bốn tuổi, cảm giác hơi lóng ngóng. Thật khó cho cậu học sinh quỷ khi còn trẻ như vậy.
“Mời vào đi. Thang máy không có cửa, nếu rơi xuống sẽ trực tiếp bước vào địa ngục. Hãy chú ý hết mức có thể.”
Thang máy quay cuồng, và không khí nóng như máu phun ra từ bên dưới.
Ding Dong--
“Đại sảnh của Mười vị vua đã đến. Đi thẳng vào cửa. Tạm biệt.”