Lý Quỳ trốn trong xe và thì thầm với Quỳnh Nhân những gì anh ta vừa nhìn thấy. Giọng nói cứng rắn của anh ta khẽ run lên: “ Quỳnh đại sư, Dung Trinh là kim chủ baba của tôi và là bạn tốt của tôi. Ngàn vạn lần cậu phải cứu hắn a.”
“Anh ấy là chủ tịch của ái khốc tấn.” Đi nào, bạn ơi”là chương trình tạp kỹ độc quyền của ái khốc tấn. Cậu không muốn chương trình tạp kỹ đầu tiên của mình được phát sóng trước khi chủ sở hữu trang web mất đi. Điều đó thật không may mắn.”
Quỳnh Nhân buồn bã thở dài.
Cậu chỉ muốn trở thành một thần tượng nhỏ tầm thường hoạt động cả hai giới âm dương.
Tại sao nhân sinh luôn phải đùa giỡn với cậu.
Những người này hoặc gọi cậu là Bác sĩ Quỳnh hoặc đại sư Quỳnh, cậu cảm thấy không vui.
Quỳnh Nhân nhanh chóng kiểm tra lượng người hâm mộ trên Weibo trong minh giới.
À, 1,014 tỷ.
Thực sự là một con số tốt để chữa bệnh.
Sau khi phát hiện ra bí mật của món trang sức, tâm trạng cậu trầm mặc nhất thời, nhưng sau khi quét Weibo của Âm Dương vài lần, tâm trạng cậu bình tĩnh trở lại.
Chắc chắn rằng thần tượng và người hâm mộ là đi hai đường, dù nỗi đau có lớn đến đâu thì số lượng người hâm mộ cũng có thể được chữa lành.
Cậu trở nên bình tĩnh trở lại: “ đạo diễn, tôi thật sự không phải là cao thủ.”
Lý Quỳ: “Văn hóa chân thành với cậu không phải tranh chấp sao? Chỉ cần Dung Trinh lên tiếng, Đan Tồn Hạo nhất định sẽ chấm dứt hợp đồng với cậu ngay lập tức, cũng không dám đòi cậu một xu.”
Quỳnh Nhân: “Gửi cho tôi địa chỉ và đến đây.”
Gọi là đại sư Quỳnh thì sao, chỉ cần cậu có thể giúp đỡ người khác, cậu nhất định phải là Quỳnh Nhân.
Cậu khoác lên mình chiếc ba lô nhỏ, vừa mở cửa bước ra thì người hàng xóm cũng tình cờ đi ra.
Trên người Ngôn Mặc có mùi dâu tây bạc hà thơm phức, có vẻ như anh ấy đã dùng nước giặt quần áo gửi cho rồi. Loại nước giặt này hiếm, cậu tranh thủ ra 618 mua rất nhiều.
Này thì trách anh hàng xóm đẹp trai quá, anh hàng xóm nói thích mùi nước giặt trên người mình mà lâu lâu vẫn đỏ mặt.
Quỳnh Nhân ngắm nhìn bản thân mỗi ngày, thụ động nâng ngưỡng tuyệt đẹp của mình lên một giá trị không thể đạt được. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngôn Mặc, trong lòng vẫn không khỏi bồi hồi.
Quỳnh Nhân: “Thật là trùng hợp, anh cũng muốn đi chơi?”
Ngôn Mặc: “Ừ. Tôi muốn cho cậu một thứ.”
Anh ta giao một bản sao của “Bộ luật An toàn Lực lượng Siêu nhiên.”
Quỳnh Nhân: “......”
Cách đây không lâu, cậu vẫn vồ vập đàn cầy hương con để đọc hướng dẫn an toàn trong mùa hè, nhưng cậu không ngờ boomerang quay trở lại sớm như vậy.
Quỳnh Nhân: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Phải làm sao, cậu tự dưng thấy có lỗi. Hành vi hiện tại của cậu có lẽ đã vi phạm các quy tắc an toàn của Ngôn Mặc.
Cứ thản nhiên chuồn đi.
Quỳnh Nhân nghĩ như vậy, nhưng lại nói: “Đạo diễn tôi biết đã gặp phải chuyện lạ, có muốn cùng đi xem không?”
Ngôn Mặc: “Được.”
Sao anh lại đồng ý nhanh như vậy? Sếp không phải thường rất bận sao?
Quỳnh Nhân: “Sẽ không làm gián đoạn công việc của anh chứ?”
Ngôn Mặc: “Không có việc làm. Phá sản, nên tôi chuyển đến đây.”
“Hả?” Quỳnh Nhân hỏi, “Ngôi nhà ma của anh đâu?
Ngôn Mặc: “Nó đóng cửa.”
“...” Quỳnh Nhân: “Được.”
Dung Trinh sống ở vùng ngoại ô, khu vườn bằng phẳng rộng lớn ở trung tâm thành phố không thể thỏa mãn bá tổng muốn có hồ nuôi cá, có cầu nhỏ nối với đình nghỉ mát giữa hồ.
Khi Ngôn Mặc nhìn thấy bãi cỏ rộng lớn, không có phản ứng thừa, giống như cái sân trước to lớn như vậy là bình thường. Thật xứng đáng là một người từng có tiền, đã nhìn thấy nhiều chuyện như vậy.
Quỳnh Nhân chỉ nghi ngờ đơn giản, liệu một đồng cỏ rộng lớn như vậy có thể chăn nuôi gia súc hay không.
Đang nghĩ về điều đó, liền thấy một đàn vịt đi qua bên kia hàng rào, cũng có một vài con gà, hai con cừu và một con bò.
Quỳnh Nhân: “...” Hạnh phúc của những người giàu có thực sự khiến cậu không thể tưởng tượng nổi.
Lý Quỳ đưa họ vào trong, trên đường đi vẫn không thể nhịn nhìn Ngôn Mặc. Quỳnh Nhân cảm thấy người hàng xóm không thích bị nhìn chằm chằm thường xuyên, lặng lẽ đi về phía trước, chặn ánh nhìn của Lý Quỳ.
“Đừng xem, anh ấy không phải là người nổi tiếng và sẽ không có mặt trên chương trình tạp kỹ của anh.”
Lý Quỳ cười khổ: “ vậy người này là?”
Quỳnh Nhân: “Đây là Ngôn Mặc, bạn của tôi, sinh ra trong một gia đình Huyền Môn, rất chuyên nghiệp trong việc trừ ma, bắt quỷ và trừ tà. Tôi đã cố gắng hết sức để mời được anh ấy.”
Người hàng xóm vừa bị phá sản, chính là thời điểm anh ấy thiếu tiền. Nếu đã dẫn hàng xóm của mình đi cùng, tất nhiên cậu phải cố gắng hết sức để tranh thủ cho hàng xóm của mình!
Lý Quỳ hiểu ra: “Đừng lo lắng. Dung Trinh loại cẩu nhà giàu này có rất nhiều tiền. Chỉ cần các cậu có thể giải quyết được vấn đề của hắn, giá cả là miễn bàn.”
Đi tiếp đi tiếp, Quỳnh Nhân không khỏi chậm rãi cau mày. Biệt thự này nhất định phải có người trông coi, số lượng cũng không ít, mọi nơi đều được quản lý tốt, sạch sẽ. Nhưng cậu thoang thoảng ngửi thấy mùi hôi thối của thịt thối.
Hơn nữa......
“ Ngôn Mặc, anh có nghĩ rằng có quá nhiều ruồi ở đây không.”
Ngôn Mặc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tý nữa không được rời khỏi tôi nửa bước.”
Ống tai của Quỳnh Nhân ngứa ran, nghĩ thầm thật là tiếc khi người này không đi làm diễn viên lồng tiếng.
Bên ngoài ngôi biệt thự phong cách châu Âu với tường bên ngoài bằng đá trắng có rất nhiều ruồi nhặng bám chắc khiến người dân rất khó chịu.
Đi tới cửa, mùi càng nồng nặc, còn sặc thêm mùi nến giấy.
Quỳnh Nhân có chút không chịu được, từ trong ba lô lấy ra hai cái khẩu trang, đưa cho Ngôn Mặc một cái.
Lý Quỳ: “Tại sao cậu lại đeo khẩu trang? Làm gì có mùi gì. Hít—”
Hắn nghĩ đến những con ruồi ghê tởm và kỳ quái kia, bằng mắt thường đã thấy hoảng sợ: “ có phải bầy ruồi và các cậu đều ngửi thấy mùi thối, phải làm sao bây giờ, Có lẽ Dung Trinh đã thối rữa bên trong rồi.”
Quỳnh Nhân: “......”
Xin nhờ...
Anh là một đạo diễn tạp kỹ, không phải là một đạo diễn kinh dị siêu nhiên. Đừng tạo ra những loại thuốc bổ não khủng khiếp như vậy khi chưa được phép, được không?
Đừng đặt họ và những con ruồi trong một câu!
Không có gì lạ khi chương trình tạp kỹ thượng lưu của Lý Quỳ có cảnh anh ấy bị khách đánh đập. Người này chính là muốn ăn đòn.
“ Dung Trinh, tôi mang người đến cho cậu này!”
Lý Quỳ bắt đầu la hét trước khi bước vào phòng khách.
Quỳnh Nhân đi vào và thấy có một người mặc đồ đen đang làm pháp, tay cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào, đi một vòng trong phòng. Trên mặt đất dùng chu sa vẽ ra một ít văn tự kỳ quái.
Trông giống như nghi lễ của Đạo giáo, mà người làm pháp không có mặc đồ của đạo sĩ.
Một người đàn ông trung niên trông như tượng sáp màu vàng đang ngồi giữa trận pháp, bên cạnh xếp đặt một vòng hương nến, một thanh niên tóc đỏ đang ngồi xổm đốt tiền giấy bên cạnh.
Nghe thấy giọng nói lớn của Lý Quỳ, Tóc đỏ ngẩng đầu lên và làm động tác “im lặng--” với họ.
Người đàn ông mặc đồ đen dùng kiếm gỗ đào nhặt một mảnh giấy bùa vẽ chu sa, mũi kiếm rung lên, giấy bùa bốc cháy mà không cần lửa. Hắn trong miệng nói: “ ánh đèn chói lọi hào quang, soi sáng mười phương. Đèn đèn tương chiếu thả hào quang. Cửu u địa nghục đều sáng toang.”
Kiếm gỗ đào chọc xuống cốc nước, nước trong veo biến thành nước tro đen: “Mau chóng uống xong!”
tóc đỏ ngay lập tức đưa cho Dung Trinh cốc nước tro đen. Người đàn ông mặc đồ đen cắn ngón tay giữa và ấn vào giữa lông mày của Dung Trinh và hét lên: “Nangmo Sid Sid Sid Sid Sid Ka Loya Juyan Sammo Siri Ajan Mo Xi Di Suo Po He! “
Đằng sau là vài câu huyên thuyên, Quỳnh Nhân không hiểu một lời.
Sau một loạt thao tác, khí tức màu vàng trên khuôn mặt già nua của Dung Trinh dần dần tiêu tán, cảm giác không nói nên lời trên người cũng tốt hơn rất nhiều.
Dung Trinh tự mình đứng lên, lon ton đi một vòng tại chỗ, kêu lên: “Hữu ích, hữu ích! Thật sự là tốt hơn.”
Tóc đỏ tự mãn, dựa vào hắn làm nũng: “Ta đối với ngươi tốt lắm đúng không?”
“Tốt, tốt, ngươi là tốt nhất.”
Lý Quỳ hơi lúng túng, hắn từ xa mang người tới, vấn đề giờ lại được giải quyết.
“Hai người này là gì?” Dung Trinh nhìn thấy Ngôn Mặc và Quỳnh Nhân, lập tức đẩy Tóc đỏ ra.
Tóc đỏ nhìn thấy Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc đang đứng ở cửa phòng khách, hắn ta nhìn hai người họ đánh giá một vòng, sắc mặt hắn ta lập tức tái đi, lộ ra chữ “thất bại” trên vẻ mặt không cam tâm.
Lý Quỳ nhanh chóng giới thiệu: “Đây là Quỳnh Nhân và bằng hữu của cậu ấy, cả hai đều có quan hệ với địa phủ.”
Người đàn ông mặc áo đen hừ lạnh, “Giả thần giả quỷ. Long thành ngoại trừ Mạnh gia ta, còn có gia đình khác cùng địa phủ có quan hệ sao?”
Hóa ra là một thành viên trong gia đình Mạnh Thâm.
Quỳnh Nhân im lặng lắc đầu, phẩm chất của nhà họ Mạnh thực sự không đồng đều.
Lý Quỳ: “ ngài là?”
Người mặc đồ đen ngẩng đầu không nói lời nào, Tóc đỏ liền đi tới giới thiệu, hắn cung kính cúi người về phía Mạnh Thiên Sơn: “Đây là chuyên gia của nhà họ Mạnh ở Long Thành, đại sư Mạnh Thiên Sơn.”
Với tư cách là một người ủng hộ đủ điều kiện, hắn ta đã giới thiệu 1.080 công lao vẻ vang của Mạnh Thiên Sơn.
Ngôn Mặc không khỏi lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Cánh cửa huyền môn của nhân loại đã thành như vậy? Chẳng trách có người sử dụng đổi vận thuật
Quỳnh Nhân: “ cái gì?” Nghe mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của tóc đỏ làm cậu cảm thấy người kia rất lợi hại.
Ngôn Mặc hơi nhíu mày thấp giọng nói: “ hắn ta niệm mấy câu đầu tiên của Chính Nhất Giáo Phá Địa Ngục, sau đó hắn niệm Thần chú Bất Động Vương, Phật không phải là Phật, Đạo không phải là Đạo. Bùa tự cháy là một trò ảo thuật.. Giả thần giả quỷ. Cắn tay điểm máu, để phá tai hoạ. Đốt giấy tiền, nhang đèn dùng để hối lộ âm hồn. “
Khá lắm, Quỳnh Nhân nghĩ Mạnh Thiên Sơn đang làm pháp trừ ta của huyền môn chuyên nghiệp, nhưng thực ra đó chỉ là Phật giáo, Đạo giáo và tín ngưỡng dân gian cộng với các bài thuốc dân gian để lừa bịp.
“Sau khi đọc xong mấy từ tiếng Phạn đó, hắn ta nói thêm gì đó mà tôi không hiểu. Đó là cái gì vậy? Có phải là tiếng Latinh không?” Có vẻ như bài trừ tà phải được đọc bằng tiếng Latinh, còn tiếng Anh thì không.
Ngôn Mặc nhìn ánh mắt của cậu có chút bất lực: “ từ ngữ thô tục. Không tiện thuật lại.”
Quỳnh Nhân: “... Mạnh gia thực sự có nhiều nhân tài, Mạnh Thâm không phải là người đáng tin cậy duy nhất trong gia đình họ.”
Nhưng nghĩ kỹ lại, Mạnh Thâm dường như cũng không đáng tin lắm...
Bất quá Ngôn Mặc cái gì cũng biết, cả phương diện ngôn ngữ cũng nghe hiểu, thật là lợi hại.
Quỳnh Nhân thấp giọng hỏi: “ giờ có phương pháp nào hữu ích không?”
Ngôn Mặc: “Người này bị yêu ma quấn lấy. Chỉ huyết ngón giữa có chút hữu dụng, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ một hồi, khi dương khí trên huyết cạn, tình trạng của hắn sẽ càng tệ hơn hiện tại.” “
Quỳnh Nhân lặng lẽ nhìn về góc phòng khách, có một người đàn ông gầy gò đang lơ lửng ở đó, nhìn Mạnh Thiên Sơn không được lắc đầu.
Nam quỷ thần tình rất đau khổ: “ còn tưởng rằng rốt cục đã mời được thiên sư trở về, không ngờ là hàng giả. Mệnh của tôi thật là khổ a.”
Quỳnh Nhân nghe thấy không thể giải thích được, thấp giọng nói: “ quỷ gây án là hắn sao?”
Ngôn Mặc nhẹ nhàng lắc đầu.
Đầu này, tóc đỏ đem Mạnh Thiên Sơn thổi thành đại sư mạnh nhất Long Thành.
Mạnh Thiên Sơn thần sắc kiêu căng, hắn nghểnh đầu: “ sớm biết ngài không tin tưởng tại hạ, tại hạ đã không tới.”
Dung Trinh bây giờ cơ thể buông lỏng rất nhiều, người cũng có sức lực, liền vội vàng đi qua nói: “Hiểu lầm, Đại sư, đây đều là hiểu lầm.”
Bảo tiêu bên cạnh lập tức hai tay nâng tặng moit sấp tiền mặt dày, Mạnh Thiên Sơn mắt nhìn thẳng.
Dung Trinh giảo hoạt mà nheo mắt lại. Mặc dù thanh âm chuyển khoản nghe rất hay nhưng đau có ai thấy tiền mặt mà bị sợ.
“ đại sư không phải phiền lòng, Lão Lý cũng là lo lắng cho tôi, hắn không biết rằng tiểu Hồng đã mời ngài đến trước rồi.” Dung Trinh haha mỉm cười, và nói với Quỳnh Nhân, “ hai vị đừng thấy lạ, hai vị tới muộn, không thể triển khai thân thủ, có chút phí đi đường nhỏ, xin nhận cho. “
vệ sĩ đưa hai chồng tiền, chỉ cần nhìn vào rồi so sánh vơi đống của Mạnh Thiên Sơn thì ít hơn rất nhiều.
“Không có công không nhận lộc,“ Quỳnh Nhân mỉm cười, làm Dung Trinh sững sờ, “ Dung tổng thu lại thôi. “
Ngôn Mặc lại nói: “ có thể lấy, thế nhưng phải thêm tiền.”
Mạnh Thiên Sơn liên tục cười lanh. Ước chừng là đắp nặn hình tượng đại sư tính khí quái dị. Nhưng hắn có điểm hèn mọn, giọng nói cũng khó nghe, cười lên như một con quạ kêu, người nghe được cũng thấy ê răng.
“ chính sự không làm còn lấy tiền, đã vậy còn muốn thêm tiền, tiểu tử, quy củ này ở đâu ra vậy?”
Ngôn Mặc không hề nhìn hắn, bản thân Ngôn Mặc đã cao một thân quý khí, tự nhiên làm người khác cảm nhận được là người đứng từ trên cao nhìn xuống.
Hắn nhìn Dung Trinh, lạnh nhạt nói: “Nếu muốn sống sót, phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”
Dung Trinh nói thế nào cũng là chủ tịch của Ái Khốc Tấn, từ trước đến giờ chỉ có mỹ nhân trước mặt hắn hạ mình cầu cạnh, hắn cũng không phải loại bá tổng “cô gái, em làm anh chú ý” kia.
Sắc mặt nhất thời cũng có chút không dễ nhìn.
Tóc đỏ đối với những người khác phái hay cùng phái mà đẹp hơn hắn đều ôm ấp địch ý: “Các người đang nói nhảm nhí gì vậy? Cái gì mà muốn sống, nếu muốn lừa tiền cũng không cần đe doạ người khác.”
Ngôn Mặc: “ Lý tiên sinh, dìu hắn ta một tay.
Giọng nói của hắn bình tĩnh, mang một loại sức mạnh khó giải thích được, Lý Quỳ bước tới đỡ Dung Trinh mà không hề nghĩ ngợi gì. Một giây sau, Dung Trinh giống tôm chân mềm cả người cong xuống, mặt hắn trong chớp mắt vàng đến dọa người, da dẻ trên mặt lại như bị tan chảy.
Lý Quỳ thiếu chút nữa bị bộ dáng quỷ quái của Dung Trinh doạ ói ra.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay Mạnh Thiên Sơn rơi xuống đất.
Hắn là mệnh dương khó gặp, còn là đồng nam, dương khí trên máu hắn không đuổi được quỷ đi ư.
Chẳng lẽ... Mạnh Thiên Sơn hoảng sợ, đây là ác quỷ quấy phá?
Hắn gượng cười và nói, “Có vẻ như con ma này rất lợi hại, không bằng để tôi làm phép thêm một lần nữa.”
Nếu vẫn không thành công, chỉ có thể gọi viện trợ bên ngoài, hy vọng Mạnh Thâm gần đây không bận.
Dung Trinh hiện tại đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hắn chỉ vào Quỳnh Nhân nói: “ cậu, cậu, đến.”
Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn Ngôn Mặc một cái, thật biết điều cũng không có nhúc nhích: “Muốn sống sót thì phải đồng ý một điều kiện của Ngôn Mặc.”
Dung Trinh: “ cái.... cái.... gì “
Ngôn Mặc trầm giọng nói: “Từ đây thanh tâm quả dục, không gần nam sắc, nữ sắc “
Dung Trinh lúc này đã không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu với biên độ rất nhỏ, đầu sưng lên, mắt đen láy một lúc, muốn thở gấp nhưng cổ họng và phổi đều tê liệt, hắn không thể thở được chút nào. hành động không rõ.
Hắn sợ cái gật đầu không ai thấy, liền có một tiếng ậm ừ trong cổ họng.
Ngôn Mặc thấy hắn gật đầu, định trực tiếp phân tán âm khí trên người, nhưng sau khi nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện này không khoa học.
Cho dù có quan hệ âm phủ, cũng không có thiên sư nào có thể dùng ý niệm diệt quỷ.
Hắn lấy điện thoại di động ra đánh một văn bản, đưa cho Quỳnh Nhân: “Đây là bùa chú để tạo ra sấm sét và xua đuổi ma. Theo lời truyền tụng, nó có thể gây ra sấm sét để phá vỡ âm khí trong cơ thể hắn ấy.”
“Tôi không phải đạo sĩ, niệm ra có thể có ích lợi gì sao?” Quỳnh Nhân đương nhiên biết cậu có vài phần dị thường, cậu cũng không phải ngu ngốc, có thể chỉnh hình cho quỷ hồn không phải ai cũng có.
Nhưng cậu không phải là một thầy tu Đạo giáo, thậm chí cậu còn không biết Tam Thanh là ai, cậu cũng không có pháp lực, nếu điều này có hiệu quả, chẳng phải đại sư sẽ đầy đất à.
Ngôn Mặc như nhìn thấu nghi ngờ của cậu: “ hữu dụng, niệm đi.”
Quỳnh Nhân rất tin tưởng vào khả năng của người hàng xóm. Vì người hàng xóm nói hữu dụng thì nó thật sự hữu dụng, nên cậu cầm điện thoại và đọc: “ sừng cơ chi tinh... đòi hỏi đồ ăn quá đáng, làm hại sinh linh... quần ma đều nhận thức, hiểu biết lôi đình... Vi phạm lệnh ta, như ngịch thượng Thanh. “
Sau một thời gian dài, cậu không có cảm xúc niệm xong câu chú. Cậu luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, không có sấm sét trên bầu trời.
Đôi mắt của Dung Trinh dần trở nên tuyệt vọng, có vẻ như cuộc sống của hắn chỉ tới hôm nay.
Công ty của hắn phải làm sao? Hắn còn chưa thành đầu lão nghành truyền hình, trong tay hắn còn rất nhiều hạng mục còn chưa hoàn thành.
Hắn không muốn chết! Khi rơi vào tình cảnh này, nhất định là bị đối thủ hãm hại, biến thành ma sau khi chết, nhất định sẽ quay lại báo thù!
Quỳnh Nhân vỗ tay một cái. Chả chách cảm thấy thiếu thiếu, bởi vì pháp chú linh hồn vẫn chưa được đọc.
Cậu lớn tiếng đọc to pháp chú linh hồn: “ lập tức tuân lệnh!”
Ầm ầm——
Tiếng sấm vang lên, một tiếng sét nhỏ xuyên qua mái nhà đánh thẳng vào người Dung Trinh, phòng khách đột nhiên nồng nặc mùi khét.
Tiếng sấm làm ma nam kinh hãi, trên mặt hiện lên tia hi vọng.
“Hai người này có vẻ đáng tin cậy, cầu xin, Dung Trinh đừng chết.”
Nam ma khóc chân thành, Quỳnh Nhân thực sự tò mò không biết Dung Trinh và anh ta có quan hệ gì.
Mạnh Thiên Sơn sửng sốt một chút, trước đây hắn cho rằng Mạnh Thâm là cường giả nhất mới bị chọn làm vô thường, không ngờ còn có người càng hơn nhiều..
Mạnh Thiên Sơn không khỏi kinh hãi. Hắn gặp mặt cúi đầu: “ đại sư! Người còn thiếu đồ đệ không? Ta cũng có thể nhận người là cha nuôi.”
Lý Quỳ không vui: “Ngươi gọi bậy bạ gì đó!”
Hắn quay đầu về phía hai người Quỳnh Nhân và mỉm cười: “Hai vị baba thật tài tình!”
Quỳnh Nhân: “......”
Dung Trinh bị sét đánh, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cảm giác trống trải khó chịu cũng biến mất, hắn hít sâu mấy hơi không khí toàn mùi khét, liền cảm giác được làm người hai kiếp.
Cảm giác sáp trên cơ thể hắn gần như biến mất, làn da của hắn trông giống như một người đàn ông trung niên bình thường.
Dù bị chảy xệ, nếp nhăn, lỗ chân lông nở to. Nhưng dù sao thì nó cũng không giống tượng sáp.
“ đại sư, các ngươi mới là đại sư!” Dung Trinh chạy tới bắt tay, nhưng bị Lý Quỳ chặn ngang lại ôm về.
“ không được gần gũi nam sắc nữ sắc, ngươi quên mình đã hứa gì rồi.” Lý Quỳ hét lên bên tai Dung Trinh, làm cho màng nhĩ của hắn vang lên ong ong.
Dung Trinh đầu óc choáng váng đưa tay xoa nhẹ lỗ tai một chút, đôi mắt đầy kính nể nhìn Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc này chắc chắn là một nhân vật lợi hại, nhưng Quỳnh Nhân cũng không đơn giản, Dung Trinh không xa lạ với loại ánh sáng vàng và đầy hơi thở của nhân vật nam chính. Vì bản thân hắn cũng là một người như vậy.
Lão Lý thực hiện các chương trình tạp kỹ mỗi ngày, đã xem qua rất nhiều loại người, nên nhì người rất chuẩn. Lúc đầu, văn hóa chân thành muốn xóa những bức ảnh của Quỳnh Nhân, thậm chí giao người khác đến gặp người yêu nhỏ của mình.
Hắn bị người yêu nhỏ cầu xin, vốn là muốn đồng ý, Nhưng được Lý Quỳ nói Quỳnh Nhân không đơn giản, bảo hắn không được đồng ý yêu cầu của văn hóa chân thành.
Vào thời điểm đó, Lý Quỳ thậm chí còn nói rằng vì lợi ích của Quỳnh Nhân, bất hoà với văn hoá chân thành cũng không sao.
Lúc đó hắn không biết Quỳnh Nhân là ai, chỉ vì cấp mặt mũi cho Lý Quỳ, bàn giao xuống tư liệu của Quỳnh Nhân không được phép xóa, ái khốc tấn sẽ không cùng văn hóa chân thành bọn họ giao dịch.
Bây giờ nhìn lại, Lão Lý quả nhiên nhìn người quá chuẩn!
Dung Trinh dặn người giúp việc dọn hết đống bùa, nhang nến bày dưới đất đi, cũng không vì Mạnh Thiên Sơn không làm được mà đuổi đi, rất phong độ mời mọi người đến thư phòng.
Ma nam không yên lòng cũng đi theo vào trong thư phòng.
Tóc đỏ lại muốn làm nũng, Dung Trinh vội vàng tránh ra: “ tiểu hồng, cậu cũng đã nghe rồi, sau này tôi không thể gần gũi nam nữ, chia tay đi. Đừng lo lắng, tôi sẽ trả phí chia tay đầy ưu đãi. “
Tóc đỏ lập tức ngoan ngoãn dừng chân, xa xa ngồi sang một bên.
“ đại sư,“ Lý Quỳ hỏi, “rốt cuộc là cái gì đang quấy phá lão Dung?”
Ngôn Mặc: “ là ăn sắc quỷ.”
Ăn sắc quỷ yêu thích người háo sắc, coi trọng ai sẽ thường xuyên muốn gặp, nếu gặp phải đồ háo sắc đang hành sự, nó sẽ ăn chất bẩn, còn có thể hút /// tinh khí.
Loại ma này quấn thân lâu ngày, dần dần ngoại hình cùng đối tượng nó coi trọng giống nhau.
Nó không giống như ma khác muốn bắt người để thế thân, chỉ là một người yêu thích những kẻ háo sắc, nghĩ tự mình thận cận.
Những người từng bị hồn ma như vậy quấn thân sẽ bị đánh dấu trên cơ thể ngay cả khi họ đã trốn thoát nó thành công. Nếu khô thanh tâm quả dục, có thể sẽ bị ăn sắc quỷ khác quấn lấy.
Lúc nãy khi Dung Trinh đang sống dở chết dở, trong lòng hắn đã xác định rõ đối thủ đã hại mình. Thật không ngờ, là hắn tự dẫn tới...
Cái từ tự mình thân cận làm Dung Trinh cảm thấy sợ hãi, hắn là háo sắc, nhưng tội cũng không đến đi, từ trước đến giờ hắn đều rất rõ ràng, đại gia chỉ đi thận chứ không đi tâm, đều là giao dịch tiền bạc.
Lý Quỳ: “Thứ này bị sét đánh chết rồi sao?”
Ngôn Mặc: “Nó vẫn còn, nó có thể quay lại vào ban đêm.”
Vì mùi thối vẫn chưa biến mất.
Vào buổi tối, Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc im lặng chờ đợi, Lý Quỳ mang theo camera và lên kế hoạch theo dõi toàn bộ quá trình.
Anh ta không những không sợ mà còn hưng phấn điên cuồng.
“Tôi mệt mỏi với việc quay các chương trình tạp kỹ thông thường. Đã đến lúc vào chương trình tạp kỹ siêu nhiên. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thu thập tài liệu. Tôi hy vọng Đức Phật sẽ phù hộ cho các hồn ma sẽ đến.”
Người công tác văn nghệ mà chấp nhất lên thật là đáng sợ, hoàn toàn mang sinh tử ra khỏi vòng suy xét, một lòng chỉ muốn có tư liệu sống.
Dung Trinh ngủ trong phòng khách là nạn nhân được chỉ định, Mạnh Thiên Sơn không biết muốn học hỏi từ Ngôn Mặc hay muốn rửa hận nên đã chủ động ở lại giúp đỡ, yểm trợ sức mạnh bắt quỷ.
Ba người bọn họ đang chờ trong phòng kính trồng hoa bên cạnh, Mạnh Thiên Sơn sắp xếp lại một vòng ma pháp tương tự như ban ngày trong phòng khách, cắm nến hương vào.
Mười hai giờ đêm.
Quỳnh Nhân đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối khủng khiếp, cả ba người ngồi xổm bên ngoài cửa sổ, nơi di chuyển rất hẹp, Quỳnh Nhân khó có thể giơ tay lên nếu không đủ khả năng.
Cậu cố chịu đựng một lúc nhưng không thể chịu được, cậu trực tiếp vùi mặt vào lưng Ngôn Mặc và hít một hơi thật sâu.
Tràn đầy là mùi kẹo dâu tây bạc hà.
Đây có phải là đại năng của một đại lão huyền môn? Tại sao vùi mặt vào đây một chút mùi thối cũng không ngửi thấy gì cả.
Điện Diêm Vương, Diêm Vương đang xét xử lại tội nhân, chợt giật mình ngẩn người nhìn, vành tai từ từ đỏ lên.
Thư ký Nam: “......”
Thư ký Nam: “ Đại Vương?”
Diêm Vương thu liễm nụ cười, nhàn nhạt nói: “ tiếp tục.”
Thư ký Nam cảm thấy Diêm Vương gần đây có gì đó không ổn! Có phải vì có quá nhiều việc, tức là sau Tần Quảng Vương, đại vương cũng phát cuồng trong công việc? Nghe nói Tần Quảng Vương trị bệnh ở dương gian rất hiệu nghiệm, có nên đề nghị Đại Vương cũng đi xem...
Thời điểm Quỳnh Nhân đang tha thiết cứu các cơ quan hô hấp của mình, cậu không nhận ra lưng của Ngôn Mặc bị kéo căng như thế nào.
“Đến,“ Ngôn Mặc thấp giọng nhắc nhở.
Một cơn gió âm u thổi qua, ngọn nến đã tắt và bầu trời đầy bụi giấy.
Một đống, đúng, Quỳnh Nhân cảm thấy thứ này chỉ có thể được mô tả bởi một đống.
Một đống màu vàng và bóng nhẫy, thứ gì đó giống như sáp mềm màu vàng bò ra khỏi cống. Nó chậm rãi bò về phía Dung Trinh đang ngủ trong phòng khách.
Nam ma gầy đột nhiên chạy tới, trong tay cầm một vật sáng bóng, vừa khóc vừa đập vào thứ đó.
“Ahhhhh! Không được đụng vào hắn! Cứu mạng! Hai vị đại sư cứu mạng!”
Quỳnh Nhân: “Tốt, thật là dũng cảm.”
Ngôn Mặc lại nhẹ nhíu mày: “ thành hoàng lệnh?”
Đống đồ kia lớn lên theo gió, biến thành một người đàn ông trông giống chín phần như Dung Trinh, với ánh mắt độc ác, tóm cổ con ma nam.
Mặc dù vậy, ma nam không hề nao núng, vẫn cố gắng hết sức cùng nhau chiến đấu, không cho nó lại gần Dung Trinh.
Quỳnh Nhân muốn lao ra để cứu con ma, nhưng bị Ngôn Mặc đè chặt giữ lại.
Hắn mở cửa sổ, lấy ra một lá bùa trong tay, ném về phía người đàn ông. Bùa chú ngay lập tức dán đầy người đống đồ vật kia, thậm trí còn chưa được giống như những nhân vật phản diện nói lời gì hung ác, đã ngỏm luôn.
Ngôn Mặc thần sắc u sầu.
Giả làm một nhân sĩ huyền môn bình thường làm sao khó như vậy, ăn sắc quỷ này kiểu gì cũng phải giết, làm sao đụng vào liền chết.
Rõ ràng hôm nay hắn đã cố gắng hết sức nguỵ trang rất yếu.
Ma nam bị uy lực của Phù Lục làm cho sợ hãi, ôm đầu ngồi xổm xuống: “ đại sư, đừng vô tình làm tôi bị thương. Tôi là ma tốt. Tôi là được thành hoàng cấp lệnh trở về Dương thế. “
Quỳnh Nhân và Lý Quỳ cũng chạy vào.
Lý Quỳ không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy con ma được quay trên máy quay.
Dung Trinh trở mình đứng dậy và lo lắng hỏi: “ có bắt được nó không?”
Lý Quỳ kinh ngạc nhìn màn hình máy quay và nói: “Lão Dung, có lẽ anh đã gặp được tình yêu đích thực. Một người đàn ông rất dũng cảm vừa cứu anh một cách liều lĩnh. Thật không ngờ, tôi tưởng anh chỉ có thể tìm những người vì tiền của ngươi. Thật không nghĩ ra vẫn có người vì chính ngươi.”
Dung Trinh lập tức lộ ra vẻ xúc động: “Có thật không? Vẫn là ngọt ngào sao? Tiểu Hoàng, hẳn là Tiểu Hoàng, sẽ không bao giờ là Vân vân đi.”
Quỳnh Nhân: “...” Người này hết thuốc chữa.
Ma nam tức giận đứng lên: “Ai cùng lão háo sắc này có quan hệ? Ta được Thành Long Thành Hoàng cấp giấy phép, cầm lệnh trở về tìm Dung Trinh đòi tiền! Hắn nợ ta tiền!”