Thời điểm vận mệnh đổ nát, giống như tháp cát, dễ dàng sụp đổ.
Thời điểm Vương Dược Thanh cảm giác được điểm này, là đêm trước hắn tiến vào phòng giải phẫu, công ty Điện ảnh và Truyền hình đối tác của hắn bên cạnh bệnh viện nói: “Chúng ta bị đường ni sĩ tố cáo! Hình tượng thuỵ thú kỳ lân trong ( truyền thuyết sơn hải tiên hiệp) ngươi đến cùng từ nơi nào làm ra? Ngươi có phải là muốn đem chúng ta đều hại chết!”
Đường ni sĩ là một công ty hoạt hình nổi tiếng, một chủ sở hữu rất nhiều bản quyền lớn, luôn luôn là dũng sĩ trong việc kiện cáo bản quyền.
Về vấn đề bản quyền mà chọc vào đường ni sĩ, đừng nói cụ thể kiện cáo muốn đánh bao nhiêu năm, cũng không nói thắng thua, nhưng chỉ cần đường ni sĩ chống án, này chả phải là nói với mọi người thuỵ thú kỳ lân trong( truyền thuyết sơn hải tiên hiệp) của chúng ta vi phạm bản quyền sao.
So với mấy vụ án đạo nhái tác phẩm thật thật giả giả trên mạng Internet không bao giờ giống nhau, đường ni sĩ là một công ty rất có uy tín trong lòng công chúng, cho dù tòa án phán quyết sao chép không thành lập, công chúng cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Huống hồ đối tác đã so sánh hai thiết kế kỳ lân với nhau, không thể nói là giống nhau như đúc, chỉ có thể nói không có chút nào khác biệt.
Phần diễn của kỳ lân bên trong ( truyền thuyết sơn hải tiên hiệp) rất nặng, toàn bộ quá trình xuất hiện của hắn đều dùng hoá thân thuỵ thú kỳ lân, nhân vật rất được hoan nghênh, công ty nhân cơ hội còn bán không ít vật tiếp ứng với hộp quà bí ẩn.
Nếu như đường ni sĩ thắng kiện, vừa phải bồi thường cho đường ni sĩ một khoản lớn, còn bởi vì cuộn phim xảy ra vấn đề, còn phải bồi thường cho các trang web lớn phí vi phạm hợp đồng, nếu như cuộn phim bị gỡ bỏ do sao chép...
Đối tác mắt tối sầm lại, hận không thể đồng thời cùng nằm tiến vào phòng giải phẫu.
Đáng sợ hơn chính là, hình tượng con kỳ lân này còn là một người hùng trong bộ phim mới ( truyền thuyết sơn hải tiên hiệp), chưa kể đến đạo cụ và trang phục của kỳ lân là thiết kế trọng yếu, bọn họ lần này quyết tâm làm chế tác lớn, còn ra tiền xây một cái cung điện, cung điện thiết kế cũng dùng chủ đề Kỳ Lân. Số tiền này hiện tại đều trôi theo nước.
“Ngươi không phải nói vật này là chính ngươi thiết kế sao? Lừa người không đáng nói, sao chép cũng không đáng nói, ngươi có thể sao của ai cũng được? Tại sao lại đi sao chép của đường ni sĩ?”
Khi y tá vương giai giai nghe được những lời này liền lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên một ổ rắn chuột, hoá ra nguyên nhân người này phẫn nộ không phải vì đạo diễn vương đạo văn, mà tức giận vì sao lại sao chép của nhà đó.
Nếu như người bị sao chép chính là một tiểu trong suốt, chỉ sợ cũng bị đám không biết xấu hổ này dùng quyền thế tiền tài đem sự tình đè xuống.
( truyền thuyết sơn hải tiên hiệp) nàng cũng đã xem qua, lúc đó còn mua qua gối ôm Kỳ Lân, hiện tại vừa nghĩ tới Kỳ Lân là sao chép, vương giai giai nhất thời ác tâm không được.
Vương Dược Thanh dưới thân luôn luôn chảy ra chất lỏng ấm áp, có vẻ như chỗ xương đuôi bị gãy của hắn đang âm thầm phát lực.
Hắn giờ khắc này rốt cuộc hiểu rõ câu nói kia, cho dù là hắn là người tâm địa lãnh khốc, trực tràng cũng là ấm.
Có có ấm áp đến đâu, cũng không sưởi ấm được trái tim như một động băng của hắn.
Hắn không nghĩ ra, cái thiết kế Kỳ Lân kia là thời điểm hắn lén lút xông vào phòng làm việc của Chu Mật lấy được, từ bên trong túi rác tìm ra được, không phải là tác phẩm không của Chu Mật sao? Làm sao sẽ cùng đường ni sĩ dính líu quan hệ?
Từ lúc đổi vận trận hoàn thành, hắn liền nuy, đồng thời nhiễm phải một tật cổ quái là ăn rác thải, những quy tắc ngầm đối với hắn mà nói đã không đủ kích thích, chỉ có ăn rác thải mới có thể làm cho hắn vui sướng.
So với rác của mình hắn càng không ngừng muốn ăn trộm rác thải của người khác.
Lão bà hài tử tình nhân đều bởi vì cái nguyên nhân này mà tránh xa hắn.
Hắn ngày đó không nhịn được mang đi rác thải của Chu Mật, đang muốn vùi đầu ăn rác, thì tìm được ở bên trong ra một bản phác thảo thiết kế.
Trên bản phác thảo thiết kế này có một con kỳ lân rất đáng yêu a, tràn đầy linh khí, trên đó cũng viết tính cách thiết lập cũng rất thú vị, tràn ngập va chạm cùng đảo ngược lại.
Bản thảo ưu tú như vậy, cư nhiên bị Chu Mật ném đi.
Vương Dược Thanh cùng Chu Mật tính là người quen, mà lui tới không nhiều, đại đa số thời điểm đều là ở trong nhà Tô Hoài Chương gặp phải.
Tô Hoài Chương luôn yêu thích ở bên tai hắn nhắc tới Chu Mật tốt bao nhiêu, có bao nhiêu linh, sau đó nhất định có thể là người có tiền đồ lớn, muốn hai người bọn họ chăm sóc lẫn nhau.
Trong lúc vô tình, hắn đối Chu Mật đã hiểu rất rõ.
Chu Mật có chút khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, chỉ cần mình không hài lòng, sẽ ném vào sọt rác. Người này trừ đồ vật mình cảm thấy hứng thú ra, những thứ khác một mực không chú ý.
Cho dù hắn sử dụng bản thảo thiết kế này, chỉ sợ Chu Mật không bao giờ nhận ra vì chưa xem sét kỹ lưỡng con vật cổ đại này. Cho dù phát hiện thì thế nào? Hắn đã đem đổi vận trận cùng chạm khắc ngọc để tại phòng làm việc, Chu Mật chỉ có thể càng ngày càng xui xẻo.
Kỳ thực hắn cũng có thể đem đồ vật giấu đi càng kín, hoặc là có thể quang minh chính đại lấy danh nghĩa để tặng chạm khắc ngọc cùng đổi vận trận đến phòng làm việc của Chu Mật.
Nhưng mà việc này không đủ kích thích. Đối với hắn mà nói, kích thích so với kiếm tiền trọng yếu hơn nhiều.
Hắn không nghĩ ra, tại sao bản phác thảo thiết kế của Chu Mật lại thành đồ vật của đường ni sĩ.
Các trang web video cùng đối tượng hợp tác nhất định sẽ từng người từng người tới cửa đòi bồi thường, chờ đợi hắn chính là tương lai tối tăm không có mặt trời.
Thời điểm hắn sắp hỏng mất, thì nhận được điện thoại của lâm đại sư.
Trợ lý đem điện thoại để ghé vào lỗ tai hắn.
“Này, họ Vương, ngươi có phải là muốn hại chết ta?”
“Ngươi biết hai cái tiểu quỷ ngươi muốn giải quyết là ai không?”
“Đó là Tống Đế Vương cùng thư ký của hắn Kim Tuyết Thành.”
Vương Dược Thanh cái mông đau muốn chết, liền nói không ra lời, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một cái âm điệu để diễn tả nghi hoặc của mình.
Tống Đế Vương là ai
“Nếu không phải lần này ta tích cực đi công tác, nhẫn nhục chịu khó, đến thành hoàng cũng vừa mắt lão già ta. Nàng xem ta một cái xương già, lo lắng ta chết không có chỗ chôn, mới hảo tâm nhắc nhở ta một câu.
“Ngươi ngay cả Tống Đế Vương cũng dám có ý đồ, ngươi còn có cái gì không dám? Ngươi sợ không phải còn muốn làm Diêm vương gia nha!
“Họ Vương, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, trước đây ngươi mời ta xem phong thủy trả tiền, ta lập tức sẽ trả lại cho ngươi, ngươi chết mặc ngươi, không được liên lụy ta một nhà già trẻ!”
Bên kia gào thét xong liền cúp điện thoại, Vương Dược Thanh ra hiệu trợ lý đem điện thoại di động giơ, hắn duỗi tay ra run rẩy, chậm rãi đánh ra Tống Đế Vương ba chữ.
Ngàn độ một chút, hắn nhìn thấy ngàn độ bách khoa câu thứ nhất, người cũng sắp ngất đi thôi.
Tống Đế Vương, đệ tam điện diêm vương.
Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao?
Ngươi một cái hảo hảo Diêm Quân tại sao muốn đến làm con hát, lại tại sao muốn cùng nam nhân dương gian sinh ra Quỳnh Nhân a!
Bí mật Quỳnh Nhân và Kim Tuyết Thành tuổi tác không giống nhau là như thế sao?
Bởi vì từ lê không phải là người, cho nên Quỳnh Nhân cùng Na Tra giống nhau, hoài thật nhiều năm mới sinh ra được?
Hắn vì sao lại chọc tới hai vị thần này.
_____________
Nhà Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc so với thường ngày náo nhiệt.
Chu Mật đến gần Dư Vi, hai người khăng khăng muốn bái tạ ơn Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc.
Quỳnh Nhân: “cô còn đang chống gậy đấy...”
Dư Vi rất quật cường: “Kia trước tiên tồn, cậu đã cứu một nhà ba người chúng tôi, cần bái tạ cậu là phải lẽ.”
Quỳnh Nhân: “Thật không cần.”
Nhưng cúi bái với Ngôn Mặc ngược lại là không có gì, hắn là thần linh, dập đầu cũng không thiệt thòi.
Ngôn Mặc cũng lắc đầu: “Không cần.”
Dư Vi ở trên lưng Chu Mật vặn một cái, Chu Mật lại như một con la bị roi quất, gào gào kêu to xong, lập tức nhớ tới chính sự.
“Quỳnh lão sư, sau này ngài chính là lão bản của tôi, cậu chỉ cần trả lương cho tôi để nuôi gia đình là được, nếu tôi đồng thời đảm nhiệm là nhà biên kịch, kịch bản sẽ được tính theo giá thị trường, về phần đạo diễn, ta sẽ cung cấp miễn phí cho cậu, cậu thấy thế nào?”
Quỳnh Nhân yên lặng nhìn hắn.
Đây là ngại ít a, có thể biên kịch vốn là ngành nghề yếu thế, hắn đây là đã nhượng bộ lắm rồi, Chu Mật khẽ cắn răng: “Nếu không kịch bản cũng giảm giá 50%.”
Quỳnh Nhân càng ngày càng không nói.
“Tôi cũng không phải chu lột da, không cần anh ký giấy bán thân, quay phim ở bên dưới, cần chi phí bao nhiêu cũng được, chúng ta dựa vào bản lĩnh để chia.”
“Thật, thật sự?” Chu Mật không thể tin được, tuy rằng trên lý trí biết đến Quỳnh Nhân là một người tốt, sẽ không lừa hắn, nhưng vẫn là có loại cảm giác chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này không có thật.
Hắn muốn bán mình làm trâu làm ngựa mà lão bản lại có lương tâm không cần hắn phải bán mình.
Chu Mật nhất thời lại có kích động muốn rơi lệ.
Trong đôi mắt vàng nhạt của Ngôn Mặc toát ra ấm áp, Quỳnh Nhân lại như mặt trời, vĩnh viễn toả ánh sáng ấm áp ra xung quanh.
Quỳnh Nhân: “Được rồi, điều khoản cụ thể sẽ có người ở phòng làm việc của tôi dưới địa phủ cùng anh thỏa thuận.”
Tô Hoài Chương nhìn thấy sự tình có kết quả trọn vẹn, không khỏi an lòng tuổi già.
Bất quá hắn cũng có chút không rõ: “Vương Dược Thanh làm sao sẽ sao chép thiết kế của đường ni sĩ, hắn tuy rằng xấu, nhưng mà rất cẩn thận, mãi đến tận khi tôi chết rồi, mới biết hắn chẳng ra gì.”
Quỳnh Nhân thuật lại nghi hoặc của Tô lão.
Chu Mật gãi gãi đầu: “Là bởi vì tôi đi.”
Hắn có một bạn học thời đại học đang làm việc ở đường ni sĩ, bản phác thảo thiết kế Kỳ Lân nhưng thật ra là tác phẩm của người đó.
Lúc đó kịch bản và thiết kế của đồng học bị công ty khải tử, hắn tìm Chu Mật kêu gào khóc thảm thiết một trận.
Chu Mật một bên nghe đồng học kêu khóc, một bên tiện tay đem cái bản thảo kia Kỳ Lân tô một lần, còn tiện tay viết tính cách hình tượng nhân vật mà bản thân nghĩ đến.
Cái này cũng là thói quen của hắn, vừa thuận tiện để hắn luyện tập.
Đồng học khóc mệt rồi ngủ, Chu Mật liền đem bản nháp vẽ xong ném.
Khả năng rằng bản nháp kỳ lân này nằm trong đống rác bị Vương Dược Thanh trộm đi.
Mấy năm gần đây bởi vì Hoa Hạ bên này thị trường điện ảnh tăng tốc nhanh chóng, đường ni sĩ cũng muốn làm chút đề tài liên quan đến Hoa Hạ, vừa hay đem ra dùng kịch bản và thiết kế nhân vật của đồng học.
Bất kể là công ty hay là cá nhân, trước khi làm một loại đề tài nào đó, hầu hết đều tiến hành điều tra thị trường một chút, nhìn xem khán giả đến cùng thích đồ vật gì.
Đường ni sĩ làm một cuộc điều tra trên mạng, lập tức nhìn thấy tác phẩm này cùng với tác phẩm của công ty mình có thiết kế gần như giống nhau.
Liền đem hắn kiện lên tòa án.
Vương Dược Thanh là một phạm nhân sao chép chuyên nghiệp, trước đây hắn cũng sao chép qua rất nhiều tác phẩm, chỉ có đều bị tư bản che giấu.
Hiện tại tất cả nhóm người bị hại liên kết lại cùng nha tố cáo hắn, sở đặc vụ cùng cảnh sát hiện tại đang chờ bên ngoài phòng giải phẫu của hắn, chờ đợi hắn chính là một cuộc sống dài trong tù.
Nhà tù của sở đặc vụ là do người dưới địa phủ kiến tạo, nghe nói bị nhốt trong đó còn kinh hoàng hơn cái chết.
Tất cả dư luận trên mạng đều đang xôn xao, Vương Dược Thanh từ trước đến giờ đều có tính cách thiết lập là một người nỗ lực nhiều năm, là một nhân vật lớn yên lặng làm việc trong nghành nhiều năm, thu hoạch được rất nhiều hảo cảm từ khán giả.
Bây giờ thiết lập bị hỏng, danh vọng Vương Dược Thanh khổ cực đạt được trong quá khứ đã trở thành mây khói.
Cảnh sát chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu của hắn càng là một loại tín hiệu, mọi người đều có suy đoán, vòng giải trí lại có thêm một tội phạm dự bị sụp đổ.
“Ăn cơm nào.” Quỳnh Nhân nói, “Món chính đều là thức ăn ngoài, món ăn phụ là tự mình xào. Không nên khách khí.”
Quỳnh Nhân trước khi ăn cơm thuần thục từ trong phòng ăn tìm ra một xếp nhỏ giấy vàng, gập tốt vàng thỏi, chuẩn bị nước và gạo để cúng tế cho các nhân viên trong phòng làm việc của mình.
Cậu có một cái lư hương lớn chuyên môn dùng để hoá vàng mã, sau khi bỏ vàng thỏi vào, Ngôn Mặc giúp châm lửa, ngọn lửa bên trong lư hương phun lên hừng hực, chỉ trong chốc lát liền đem vàng thỏi hóa tro.
Chu Mật cùng Dư Vi nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Tô lão trong tay chìm xuống, giơ tay vừa nhìn, có tới hai thỏi nguyên bảo.
“Đừng ngại ít a, tôi đều có thói quen mỗi người đều đốt hai cái.”
Tô Hoài Chương ôm nguyên bảo, cảm động đến lão lệ tung hoành, lại thấy Quỳnh Nhân đem nước và gạo đổ vào một cái trong chậu, nói lẩm bẩm.
Trong miệng hắn lập tức ăn vào vịt nướng, tiểu thịt xào, gà hầm, cà chua xào trứng, còn có món rau khoai lang non non, đây nhất định là được trồng trong vườn hoa.
Quỳnh Nhân đổ nước và gạo xong, xem Tô Hoài Chương khóc anh anh anh: “Không thích ăn vịt nướng?”
Tô Hoài Chương lắc đầu: “Ta đã mấy năm không ăn được cơm tốt như vậy.”
Quỳnh Nhân rất đồng tình, lẽ nào đây cũng là lão đầu có một đứa con trai bất hiếu khác sao?
Tô Hoài Chương nhớ tới liền hận a: “đứa con trai kia của ta ở nước ngoài mở tiệm cơm, cậu nói xem mở một quán ăn Trung Quốc không tốt sao? Nhất định phải một cửa hàng nổi tiếng trực tuyến sáng tạo, còn mỗi ngày dâng hương cúng tế cho ta, ôi uy, thiếu chút nữa còn đem quỷ mệnh của lão đầu này đều đánh rơi mất.”
Quỳnh Nhân: “... Có bao nhiêu sáng tạo?”
Tô Hoài Chương bắt đầu quở trách.
“Canh tiểu long bao trà sữa, cơm trứng muối phô mai, mẹ nuôi xào xoài, bánh trung thu nhân dâu tây xào thịt tươi. Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tích, ta tình nguyện thành tích, cũng không muốn lại ăn pizza Hawaii bánh mì khôn nóng! Này đều là đồ ăn quỷ quái gì!”
Ngôn Mặc nhàn nhạt nói: “Quỷ sẽ không làm đồ ăn như vậy.”
Quỳnh Nhân: “Phốc.”
Cậu không nên cười, thế nhưng cậu không nhịn được.
______________
Rất nhanh, đêm sao hội tụ đã đến.
Vương Dược Thanh khốc liệt lật xe, phim truyền hình của hắn ở Ái Khốc Tấn toàn bộ bị gỡ, Chu Mật trở thành ứng cử viên đọc diễn văn mới.
Lý Quỳ và Dung Trinh là thật sự muốn kỷ niệm giáo viên của chính mình, không có ý định làm mánh lới, lên đài đọc cái đoạn diễn văn kia, Chu Mật vốn là lựa chọn đầu tiên của bọn họ, là bản thân Chu Mật cảm thấy mình không ai biết đến đã lâu, lên đài ngược lại làm lão sư mất mặt, mới cự tuyệt.
Bây giờ Chu Mật đã chuyển đổi tâm thái, Lý Quỳ nói chuyện hắn liền lập tức đáp ứng.
Lý Quỳ đặc biệt kinh ngạc: “Ngươi ngày hôm nay như thế nào giống như biến thành người khác?”
Đúng đấy, Chu Mật nghĩ thầm, hắn không phải là vừa biến thành người khác sao? Quỳnh Nhân không sai biệt lắm cho gia đình ba người bọn họ một cơ hội sống lần thứ hai.
“ tất cả bắt đầu phải nói ra từ một lần trải nghiệm chuyện kỳ dị.”
Chu Mật đem sự tình ngọn nguồn êm tai nói: “Không quản ngươi có tin hay không, ta tại trước mặt ngươi phát thệ, ta nhất định muốn hảo hảo giúp quỳnh lão sư kiếm tiền! Không chỉ có muốn kiếm tiền, còn muốn lấy thưởng, cho cậu ấy mặt mũi!”
Lý Quỳ: “...”
Đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.
Đến buổi tối, Quỳnh Nhân, Ngôn Mặc, người đại diện đồng thời đến toà nhà của Ái Khốc Tấn.
Người đại diện gần nhất rất bận, ngoại trừ phải cho mình đặc huấn ở bên ngoài, chủ động tìm Quỳnh Nhân hợp tác tài nguyên càng ngày càng nhiều. Hắn và Quỳnh Nhân cũng không phải người chỉ vì cái trước mắt, không có vội vàng tiếp nhận quảng cáo, không phải là không muốn kiếm tiền, là sợ vạn nhất nhận nhãn hiệu không thích hợp, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Quỳnh Nhân.
Người đại diện ngày một bận, sẽ rất khó giống như trước đây chăm sóc cho cậu trong toàn bộ hành trình, Quỳnh Nhân kỳ thực rất cần thiết tuyển thêm mấy người phụ tá, mà xét thấy tình huống đặc thù của bản thân, trợ lý thích hợp còn rất khó tìm. Ngôn Mặc chủ động xin đi giết giặc, đêm nay kiêm nhiệm làm trợ lý cho Quỳnh Nhân, trên ngực còn treo một cái thẻ công tác.
Mặc dù đeo lên thẻ trợ lý, nhưng nhìn vào có cảm giác giống như tổng đốc công ty đi tuần tra tại cá cơ sở khác...
Quỳnh Nhân phải đi thảm đỏ, Ngôn Mặc đang chờ cậu ở cửa ra vào.
Đây là lần đầu tiên cậu đi thảm đỏ, ăn mặc đơn giản, chính là một thân tây trang đen. Muốn nói có chỗ đặc biệt gì, đó chính là quần áo tất nhiên được cắt từ âm phủ, sự khéo léo của đại sư, từng ly từng tí đều không được sai sót.
Khó giải thích được có loại cảm giác cao cấp.
Quỳnh Nhân vừa xuất hiện trên thảm đỏ, hiện trường đều sôi trào.
Đây cũng quá đẹp trai! Tại sao có thể có chân nhân trưởng thành bộ dáng này! Này hợp lý sao?
Quỳnh Nhân vừa đi vừa vẫy tay, fan hâm mộ của cậu đến không hề ít, liếc mắt một cái, lại còn có hai cái lão quỷ cổ đại, không biết là ai đốt đồ tiếp ứng cho họ.
Cậu đặc biệt hướng hai nam quỷ kia phất tay một cái, hai nam quỷ ôm nhau gào thét, sau đó đối Quỳnh Nhân gọi: “ bé con, mụ mụ yêu ngươi!”
Quỳnh Nhân: “...”
Nam mụ mụ liền tăng nhiều.
Đi tới kí tên nơi, sau khi ký xong tên phải cho thời gian để các phóng viên truyền thông chụp ảnh.
Vô số đèn chớp đan xen vào nhau, trái lại không phải nhấp nháy nhiều, nhưng âm thanh xoạt xoạt xoạt xoạt luôn liên tục.
Quỳnh Nhân đối với mỗi một cái ống kính lưu động mỉm cười, nhất thời một mảnh âm thanh “wow“.
Fan vây xem thảm đỏ, bất kể là nhà ai, đều có chút sững sờ, biến thành người chỉ có thể lặp lại nói đẹp trai quá cơ.
Những người không phải fan hâm mộ của cậu cũng quay chụp lại rất nhiều, cảm thấy được loại mỹ nhân này không thể độc hưởng, liền dồn dập dùng tiểu hào đem hình của cậu phát ra.
Đồng thời yên lặng ở trong lòng xưng tội: Ta không có ý tứ vượt tường, ta chỉ là phạm vào sai lầm mỗi một fan hâm mộ đều sẽ phạm phải.
Quỳnh Nhân đi xong thảm đỏ, đến phòng chờ ngồi một phút chốc, liền cùng Ngôn Mặc cùng nhau vào sân.
Lý Quỳ để cậu và Ngôn Mặc chỗ ngồi sắp xếp ở cùng nhau, tuy rằng Ngôn Mặc không phải minh tinh, nhưng hắn là siêu soái ca có giá trị bản thân hàng trăm triệu, không ai cảm thấy được hắn không thể ngồi bên cạnh Quỳnh Nhân.
Vì để tránh cho hiểu lầm không cần thiết, Ngôn Mặc dùng một điểm nhỏ phép thuật, ở trong mắt của người khác hắn là hoá thân Ngôn Mặc, nhưng hắn không đem phép thuật bao trùm đến trên người Quỳnh Nhân.
Hắn nhạy bén cảm giác được, Quỳnh Nhân rất yêu thích hoá thân long nhân của hắn.
Nghĩ tới đây, Ngôn Mặc nhìn về phía Quỳnh Nhân bên cạnh, ngày hôm trước rõ ràng nói cẩn thận về nhà sờ đuôi, sau khi về đến nhà Quỳnh Nhân rốt cuộc không đề cập đến chuyện này.
Ngôn Mặc con ngươi rũ xuống, lẽ nào...
Quỳnh Nhân nhanh như vậy liền không thích cái đuôi sao của hắn sao?
Hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ có thể nói cực kỳ dễ thấy, mỗi lần phát sóng quay về ghế khán giả, đều sẽ thấy quay phim không nhịn được đem ống kính dừng trên mặt hai người bọn họ.
Fan CP của hai người mừng như điên múa tung, gặm sinh gặm chết.
A, hắn nhìn cậu, hắn thật thương cậu.
A, cậu cũng nhìn hắn, cậu cũng thật thương hắn.
Người tinh mắt phát hiện trên ngực Ngôn Mặc đeo thẻ trợ lý, càng là ngọt đến nhanh ngất đi thôi.
【 phú hào vì người yêu minh tinh đi làm trợ lý! Ta chết rồi. 】
【 cái thẻ bị lệch hắn còn có thể cố ý chỉnh chỉnh, dường như cảm giác làm trợ lý rất kiêu ngạo, ta không muốn thừa nhận, ta bị ngọt mà đến. 】
Thời điểm đến phân đoạn kỷ niệm Tô lão, Quỳnh Nhân nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn thấy người được kỷ niệm Tô lão đang tung bay ở trên đài.
Chu Mật làm đại diện học trò của Tô Hoài Chương, nói tới Tô Hoài Chương ở trong lòng hắn.
Khi hắn kể đến lão đầu già hơn tám mươi tuổi, chống gậy xuất hiện ở cuối phòng học trên tay cầm một cái cốc giữ nhiệt, sau đó điểm danh học sinh, dưới đài khán giả đồng thời bật cười.
Chu Mật từ trước tới nay đây là lần đầu ở trước mặt tất cả mọi người, chia sẻ về chuyện hắn và lão đầu trúng độc nấm.
“Lúc đó, tôi không nói khoa trương a, tôi đã nghĩ là đầu óc mình xảy ra vấn đề. Ta muốn là không thành vấn đề, làm sao sẽ nhìn thấy màu sắc rực rỡ tiểu nhân khiêu vũ đâu?
“Tô lão sư sẽ lo lắng, hắn muốn đem ta lưng xuống lầu, ta cũng sẽ lo lắng, muốn thật làm cho hắn cõng ta, không nói được ngày đó đôi ta liền đồng thời thông báo. Ta nôn đến choáng váng đầu hoa mắt, Tô lão sư rốt cục nhớ tới, hắn cần phải đánh 120, nhưng hắn quá cuống lên, liền tại kia cầm máy bay riêng nhảy ra, hỏi ta nói, Tiểu Chu, 120 là bao nhiêu, ta làm sao không nghĩ ra?' “
Ghế khán giả truyền đến một trận cười to, sau khi cười xong, không ít người trong đôi mắt bỗng nhiên nổi lên nước mắt. Có thể là nhớ lại bản thân cũng từng có một lão sư tốt như vậy, có thể là bởi vì xưa nay chưa từng thấy tốt như vậy lão sư, cho nên không nhịn được lòng chua xót.
Dung Trinh và Lý Quỳ hai người ôm lấy vai lẫn nhau, nước mắt loạch xoạch mà rơi.
“ việc ăn chúng nấm độc này thật mất thể diện, ba chữ nấm gan bò đều có ghi trên cái hộp, thế mà lại không nhớ hồn nhiên mang đi xào một chút. Ta và Tô lão sư ở trong phòng bệnh ngoéo tay, việc này phải nuốt vào trong bụng, không thể để cho người khác biết.
“Tại sao ngày hôm nay muốn nói tới sự kiện này, ta cảm thấy được hắn sẽ thích nghe ta nói về các việc có chút buồn cười này. Bản thân Tô lão sư là một lão đầu thật đáng yêu, thời điểm làm kỷ niệm cho hắn không nên khóc sướt mướt, hắn chỉ sợ cũng không cao hứng nổi.
“ người khi còn sống đã để lại cho chúng ta rất nhiều tác phẩm kinh điển, ta cảm thấy tất cả mọi người tưởng niệm người là phương thức tốt nhất, chính là xem nhiều tác phẩm điện ảnh của hắn, chúng ta những học sinh này đây, liền nghĩ biện pháp làm ra tác phẩm hay hơn. Nói không chừng hắn ở một thế giới khác, còn đang chờ xem đấy. Có đúng hay không?”
Chu Mật cười nói, dưới đài rất nhiều khán giả lại khóc.
Tô Hoài Chương lão đã được an ủi, bay tới trước mặt Quỳnh Nhân: “Lần này ta thật sự có thể yên tâm ra đi, không có gì tiếc nuối. Âm soa đã dạy ta làm sao đi đến điểm trợ giúp của địa phủ, còn căn dặn ta không được tiếp truyền đơn cùng quảng cáo nhỏ, các ngươi liền không cần đưa tiễn. Hi vọng sau đó còn có cơ hội gặp lại.”
Quỳnh Nhân mỉm cười gật đầu.
Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: “ còn gặp lại.”
__________________
Đêm nay thích hợp mở hội.
Ái Khốc Tấn triệu tập minh tinh mở dạ hội, thành hoàng triệu tập huyền môn mở hội thảo luận.
Mấy ngày trước, các đại môn đều nhận được lệnh của thành hoàng, đi tới linh thành bắt lấy mặt nam nhân mắt sẹo, trong đó hai nhà họ lâm và họ dương, cùng với thanh lôi quan xuất lực nhiều nhất.
Đáng tiếc thủ đoạn dùng hết, nhưng ngay tóc trên đầu nam nhân mặt sẹo đều không mò được.
Nam nhân mặt ở Long thành làm nhiều việc ác, hơn nữa đều dùng thủ đoạn mất nhân tính, trang web “ học tập ba nghìn phép thuật lấy mạng người “ này càng là hạt nhân chạm tới lợi ích huyền môn.
Nếu như phép thuật bùa chú đều có thể tự mình lên mạng download, sinh ý của bọn họ sẽ mất đi rất nhiều.
Gần nhất sở đặc vụ không biết có phải hay không bị “ học tập ba nghìn phép thuật lấy mạng người “ dẫn dắt, tạo ra được rất nhiều đồ vật mới, làm cho bọn họ rất có cảm giác nguy hiểm, thì càng muốn tìm thành hoàng ở đây làm chỗ dựa vào.
Nhưng là mấy ngày tìm kiếm không thu hoạch được gì, những người này đều thành cải xanh ủ rũ.
Mạnh Thâm làm vô thường sống cũng đồng thời tham dự, nội dung công việc chủ yếu là bưng trà đưa nước. Giờ khắc này hắn đang ở bên ngoài phòng hội nghị, lén lén lút lút xem điện thoại di động.
Đêm nay Quỳnh Nhân sẽ hát bài hát mới ( chiết quế lệnh), phiên bản chính thức cũng sẽ đồng bộ lên sóng, Mạnh Thâm hiện tại đã là fan hâm mộ trung thành của Quỳnh Nhân, đặc biệt mong đợi có thể chiếm được vị trí thứ nhất nghe được ca khúc mới.
Hắn vẫn đang xem buổi phát sóng trực tiếp trong im lặng, mắt thấy trên màn ảnh chiếu ra ba chữ ( chiết quế lệnh), Mạnh Thâm lập tức lén lén lút lút hướng trong phòng họp liếc một cái.
Sẽ không có người để ý cái vô thường đi pha trà là hắn đi.
Nếu không phải tai nghe để quên ở trong nhà, hắn cũng không cần cẩn thận như vậy. Mạnh Thâm cẩn thận mà tăng lên âm lượng.
“Tiểu mạnh, tiến vào!”
Mạnh Thâm tay run một cái, âm lượng trong nháy mắt đẩy đầy.
“Mắt đoạn hồn tiêu ~ “
Âm thanh của Quỳnh Nhân từ trong điện thoại di động phát ra ngoài, vang vọng trong phòng hội nghị.
Mạnh Thâm trực tiếp bấm dừng lại: “Xin lỗi!”
Hắn nếu không phải là vô thường sống, nhất định bị sẽ bị các thế gia huyền môn mắng.
Thành hoàng ngược lại không sinh khí: “Quỳnh Nhân ra bài hát mới? Vào đây mở ra đi.”
Mạnh Thâm sửng sốt một chút, đúng vậy, thành hoàng cũng là fan của Quỳnh Nhân.
Thành hoàng nói: “Ngược lại cũng không có ai đề ra được bất kỳ kiến nghị đáng giá thảo luận nào, không bằng nghe hát thay đổi đầu óc.”
Mạnh Thâm lấy điện thoại di động đi vào, đem âm lượng điều kéo đầy.
Đa phần nhân viên tham dự cuộc họp đều năm mươi, sáu mươi tuổi, không ít người có tác phong lạc hậu, nhìn thấy Mạnh Thâm thật sự bật cao giọng hát, tâm lý rất bất mãn.
Đối với Quỳnh Nhân đều sinh ra chút ác cảm.
Nếu ở trong quá khứ, cái người gọi người nghèo này chính là một người hát rong, làm sao có thể ở trong một hội nghị thảo luận nghiêm túc tìm kiếm bắt nam nhân mặt sẹo mà phát bài hát mà cậu ta hát đây.
Quá không tôn trọng.
Tuy rằng Quỳnh Nhân cũng không có thể khống chế ai xem cậu biểu diễn, nhưng những người này cũng không dám ghi hận thành hoàng, cũng không dám ghi hận vô thường sống, chỉ có thể đi chán ghét thần tượng không có bối cảnh ở địa phủ.
Thời điểm Mạnh Thâm mở ra âm thanh vừa lúc đến nhạc dạo, tiếng tiêu đồng thời vang lên, làn điệu thê lương thảm thiết liền đem mấy lão gia hỏa này hấp dẫn.
“Ngươi còn nhớ lúc qua cầu vượt sông thanh khê dài nửa dặm, không có lấy một tấm bảng cũ nào màu đỏ.”
Người ca vô tâm, người nghe hữu ý.
Chẳng phải bọn cũng vừa mới đuổi theo dấu vết của nam nhân mặt sẹo đến cây cầu treo một nửa vào núi rồi mất dấu sao, sàn cầu không phải là rách rách rưới rưới, còn có người đạp hụt, thiếu chút nữa rơi vào trong sông.
Đây là thất bại nghiêm trọng nhất trong sự nghiệp của họ, mười mấy cao thủ đuổi theo nam nhân mặt sẹo mấy ngày, bị nam nhân mặt sẹo thiết kế cạm bẫy hãm hại nhiều lần, trong lúc hoảng hốt dĩ nhiên cảm thấy được bản thân mới là người bị truy kia.
Thu hoạch duy nhất chính là tra ra nam nhân mặt sẹo kia họ Quách, thành hoàng đều đã nhờ xem sổ sinh tử, lại cũng không có tra ra được cái nam nhân họ Quách tội ác tày trời này là ai.
Người này thủ đoạn lại có thể lợi hại như vậy, có thể đem tên tuổi trên sổ sinh tử cũng giấu được.
Nghĩ đến sự tình mấy ngày trước phát sinh, tâm tình của tất cả mọi người lập tức dung nhập tình cảnh bi thương bên trong.
Quỳnh Nhân âm thanh run lên, trái tim của bọn họ cũng cùng run rẩy, Quỳnh Nhân âm thanh dừng lại, bọn họ hô hấp cũng cùng dừng. Bất tri bất giác liền quên mất cảm giác bắt người thất bại, buồn bực vì không nghĩ ra lấy một phương án bắt người.
Chỉ còn dư lại một đoạn bi tình, hận không thể khóc lớn một hồi.
Thời điểm Quỳnh Nhân xướng đến đoạn “Còn lại một cây liễu cong”, lâm đại sư nước mắt lan ra viền mắt, bọn họ truy bắt đến cây cầu, thời điểm phát hiện người bị truy không thấy đâu, đầu cầu có thể hay không cũng có một cây liễu cong, khom lưng chạm vào mặt nước sao?
Từng câu từng chữ này, đều như đâm vào tâm can của lão nha!
Đây là hát sao? Chuyện này quả thật là một mũi tên sắt, không ngừng hướng về thân thể hắn bắn.
Hắn vừa khóc, bên cạnh dương lăng cũng không kềm được.
Ở cái tuổi của hắn có dễ dàng bắt được kẻ sát nhân hung ác sao? Thời điểm qua cầu bị rớt xuống, hoàn hảo bởi vì bụng tròn, liền bị kẹt ở giữa hai ván cầu, mạnh mẽ làm hắn rơi mất một lớp thịt.
Sau khi chịu tội lớn như vậy, lại không thu hoạch được gì, còn bị đồng liêu cười nhạo bụng hắn có đại phúc khí, mập có thể cứu mạng, làm tâm lý dương lăng một lòng muốn giảm béo hảo sinh đau khổ.
Các đạo sĩ ngược lại là đều rất bình tĩnh, dù sao cũng là người tu hành, tương đối khá vững vàng.
“Mạnh lão gia lại phát một lần nữa đi, bài hát này êm tai” thanh lôi quan Vương đạo trưởng nhìn về phía thành hoàng, “Thành hoàng đại nhân, có thể không?”
Thành hoàng nhìn những người này khóc hu hu, lộ ra một chút mỉm cười: “ phát đi.”
Mạnh Thâm vì truyền phát tin hiệu quả, liền kết nối với âm thanh trong phòng hội nghị, nhóm lão đầu tiếp thu được công kích bi thương từ 360 độ vờn quanh, từng cái từng cái khóc càng thương tâm.
______________
Sau khi Quỳnh Nhân hát xong ( chiết quế lệnh), bản phát sóng ở hiện trường liền lập tức bị nhiều người chuyển tiếp.
【 quá êm tai, không chỉ có mình ta nghe khóc đi, không nhịn được phải mở lại nhiều lần. 】
【 bài hát, đều là Quỳnh Nhân tự mình biên soạn, dại ra, người khác hai mươi tuổi cùng ta hai mươi tuổi. 】
【 ta vào internet tìm kiếm nguyên văn, kiến nghị mọi người đem ( tưởng niệm Giang Nam) trọn bộ đều xem một lần, viết quá tốt rồi! Côn khúc nguyên bản cũng siêu tuyệt! Mà Quỳnh Nhân thật sự... không hình dung được, nói chung không nghe ( chiết quế lệnh) giống như ném mất giải nhất vé xổ số. 】
【 hát đến cuối cùng, ta nhìn thấy Quỳnh Nhân đôi mắt cũng đỏ, bé con đừng khóc hu hu hu hu hu 】
【 ta cảm thấy được bài hát này của cậu ấy sẽ làm tăng giá báo. 】
【 phiên bản phòng thu âm đồng bộ thượng tuyến! Bằng hữu bằng hữu nhóm xông a! 】
Đêm sao hội tụ là do Lý Quỳ tạo ra, tự nhiên thừa hưởng tinh thần của hắn, bất cứ ai giành được giải thưởng tại đêm sao hội tụ sẽ tự động trở thành ứng cử viên cho ( giải thưởng cho người nổi tiếng nhất), quán quân đương nhiên dựa vào phương pháp truyền thống: fan bỏ phiếu.
21:00, người chủ trì tuyên bố tổng đài bỏ phiếu chính thức mở ra.
Trong cuộc chiến của người hâm mộ này nơi súng đạn không thể nhìn thấy, nhưng kì thực nhiệt độ bên trong có thể so với bề mặt bên ngoài mặt trời, những fan hâm mộ của người nổi tiếng này có một lực lượng tranh đấu rất cao, đều ôm tâm trạng quyết phải tranh cho bằng được cái màn thầu này, bắt đầu điên cuồng bỏ phiếu.
Những người hâm mộ chuyên môn thống kê phiếu và xây dựng chiến lược bỏ phiếu cảm thấy thật khó tin, vì số phiếu theo thời gian không thay đổi nhiều.
Tại sao số phiếu của Quỳnh Nhân thấp như vậy... gần đây độ phổ biến của cậu ấy rất cao mà.
Chẳng lẽ là đang có một tiết mục phản công nào được dựng lên sao?
Những fan hâm mộ quân sư này chạy đến nhóm fan của Quỳnh Nhân và nhóm fan CP, nhất thời hết chỗ nói rồi.
Fan hâm mộ của Quỳnh Nhân đều tại vì (chiết quế lệnh) hu hu hu, trước hết nghe một lần bản hiện trường, tiếp tục nghe một lần bản chính thức, liền như vậy vô hạn tuần hoàn. Bởi vì bài hát này quá dễ lấy nước mắt, bọn họ thậm chí đã đòi bàn về phương pháp lau nước mắt.
Gián đoạn còn muốn liếm ảnh đẹp của Quỳnh Nhân, cũng như đánh bại CP của Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc. Phi thường bận, chính là không ai nhớ đến việc bỏ phiếu.
Có fan oán giận nói rằng, ngày hôm nay không biết có bao nhiêu người bị Quỳnh Nhân đầu độc, tải lên vô số hình ảnh, cô ấy không thể không xây bảy, tám cái thư mục để chỉnh lý.
Cái nào cũng đẹp cái nào cũng không bỏ được, cuối cùng chỉ có thể bỏ tiền ra mua đĩa đám mây.
Thực sự là ngọt ngào phiền não.
Những người lẻn vào nhóm fan đều kinh hãi, đây rốt cuộc là một đám fan ra sao, các ngươi chẳng lẽ không biết có bỏ phiếu sao?
Quỳnh Nhân số phiếu thấp như vậy, là sẽ bị người cười nhạo nha, hắn thấy đều cảm thấy được sốt ruột, tại sao Quỳnh Nhân có thể hờ hững như thế?
Bên trong phòng họp, Mạnh Thâm download bản âm sắc hoàn mỹ ( chiết quế lệnh), nhìn thấy bỏ phiếu của Quỳnh Nhân, lập tức bỏ phiếu và chia sẻ bài viết khen.
Chia sẻ xong mới phát hiện bài viết đăng lên sẽ bị rất nhiều đồng nghiệp đại hào giới huyền học để ý, sai liền sai đi, ngược lại cũng không đáng kể.
Mạnh Thâm làm vô thường sống, mỗi cái đại sư ở nơi này đều là đặc biệt để ý, hắn bấm đăng bài viết, điện thoại di động của mọi người đều thu được nhắc nhở.
Các đại sư khóc nước mắt mông lung, mở ra điện thoại di động vừa nhìn, lập tức phẫn nộ rồi.
“Đùa gì thế, Quỳnh Nhân dựa vào cái gì không phải số một? Ta mắt lão thị đều sắp khóc ra cận thị rồi.”
“Tác phẩm tốt như vậy cần phải đại lực mở rộng, không thể chỉ để ta một mình khóc, tất cả mọi người đều phải khóc.”
“Một cái nam nhân mặt sẹo mà thôi, đến cùng tại sao khó bắt như vậy, hắn so với lão bà ta còn khó truy hơn a, ta truy lão bà ta nhưng là đuổi mười tám năm a.”
“Ta nghĩ tới ba mươi năm trước lần đầu tiên cùng mối tình đầu thông báo, kết quả nàng lại chính là ma nữ.”
Các lão đầu ôm đầu khóc rống, khóc thì khóc nhưng cũng không quên bỏ phiếu cho Quỳnh Nhân.
Mạnh Thâm vốn là muốn giải thích đây là nhân khí bỏ phiếu không phải ca khúc bỏ phiếu, ngẫm lại coi như.
Vì vậy...
Người tương đối để ý giới huyền học Long thành phát hiện một cái chuyện lạ.
Những người này mỗi khi xuất hiện, các đại sư cũng chỉ là tuyên bố một ít phong thuỷ gia đình tiểu thường thức, bây giờ lại vì Quỳnh Nhân kéo phiếu.
Những thanh niên hành nghề huyền học yêu thích Quỳnh Nhân đều bị chấn kinh đến nói không ra lời, bọn họ đều thật không tiện dùng weibo cá nhân giúp thần tượng kéo phiếu, sợ bị trưởng bối thuyết giáo, cũng sợ khách hàng cảm thấy cho bọn họ không chuyên nghiệp.
Không nghĩ tới những đại lão mắt cao hơn đầu trong ngành ngược lại là người trước tiên làm phản!
Chuyện này rất nhanh bị bạn trên mạng phát hiện, tất cả mọi người vội vàng đến ha ha ha ha ha, còn có blog doanh tiêu làm cái tổng kết.
( khiếp sợ! Tại sao các đại sư lại muốn lôi kéo phiếu bầu?)
Đã so sánh sự bình chọn nghiêm túc của các nhân sĩ huyền môn với fan hâm mộ của Quỳnh Nhân trên weibo.
Huyền môn nhân sĩ: ca sĩ tốt như vậy chúng ta cần phải chống đỡ, thỉnh các vị đạo hữu vì Quỳnh Nhân nhảy vào bỏ một phiếu.
Những người chia sẻ bài viết tất cả đều là nhân sĩ giới huyền học, còn có mấy cái đạo trưởng ở trên weibo có chút danh tiếng.
Fan Quỳnh Nhân: hát hảo hảo nghe, bức ảnh hảo hảo xem, CP hảo hảo gặm, ta khóc không mở mắt nổi. Đêm nay hảo bận!
Quần chúng vây xem tâm tình phức tạp.
【 Quỳnh Nhân này, thật sự... 】
【 mới vừa bỏ hàng chục phiếu bầu cho thần tượng ta nghẹn lời không biết nói gì. 】
【 còn ai nữa trong thế giới thần tượng. 】
【 thần tượng khác đi hoa lộ, cậu ấy đi có thể là âm dương lộ đi... 】
Mạnh Thâm nhìn một phòng lão đầu khóc sướt mướt, cảm thấy đến tâm tình của bọn họ không quá bình thường, đau đầu nói: “Đại nhân, bọn họ chuyện gì thế này?”
“Đám ngu ngốc này ở cây cầu một nửa bám vào sườn núi chúng phải nguyền rủa, chính bọn hắn không phát hiện, “ thành hoàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, thấp giọng nói, “nguyền rủa này không lợi hại, chính là khiến người buồn bã ỉu xìu, không nhấc lên được chí khí, chỉ sợ là nam nhân mặt sẹo vì thủ tiêu tính tích cực của bọn họ, đặc biệt thiết kế.”
Loại pháp chú này không khó giải trừ, dùng những cảm xúc khác thay thế là tốt rồi, trong đó đại hỉ đại bi hiệu quả tốt nhất. Nàng đem những người này triệu tập lại mở hội, vốn là cũng là có ý tứ thuận tiện giải nguyền rủa.
Không ngờ bài hát mới của Quỳnh Nhân ý cảnh cùng ca từ vừa vặn hợp được với hoàn cảnh những người này gặp phải, hiệu quả so với thủ đoạn nàng chuẩn bị từ trước còn khá hơn một chút.
_______________
Cứ 20 phút người dẫn chương trình đêm sao hội tụ sẽ phát sóng số phiếu bình chọn, phát đến ai, đạo diễn sẽ chiếu liền mặt người đó.
Có vài minh tinh vốn là không thèm để ý, mà tại bầu không khí như vậy thôi thúc xuống, lòng háo thắng dần dần lên dây. Fan hâm mộ càng là không muốn để thần tượng mất mặt vì không có được thành tích, vì vậy càng thêm nỗ lực bỏ phiếu.
Quỳnh Nhân: “Đây cũng là tâm lý hơn thua, đạo diễn là đệ tử thân truyền của Lý Quỳ đi...”
Lý Quỳ an vị tại trước mặt cậu, lập tức quay đầu nói: “Ta đã sớm thay đổi triệt để không làm loại chương trình này. Hơn nữa, nếu như là của ta làm, ta sẽ đem toàn bộ quá trình bỏ phiếu chiếu lên trên màn ảnh lớn.”
Quỳnh Nhân: “...”
Người chủ trì nhận được yêu cầu từ đạo diễn, sau một đoạn biểu diễn qua đi, xuống đài phỏng vấn minh tinh, hỏi bọn họ tâm tình làm sao? Cảm thấy được đêm nay ai có thể lấy thưởng.
Trong lòng vài người đều đang mắng mẹ nó, vẫn là bảo trì co giật mà mỉm cười: “Không quản ai lấy thưởng đều là rất vui vẻ, hữu nghị số một, vui vẻ là được rồi.”
Thời điểm hỏi Quỳnh Nhân, người chủ trì cười nói: “ tên cậu bây giờ xếp hạng hai mươi lăm, số phiếu rất thấp, cậu khổ sở trong lòng sao? Có hay không có một loại cảm giác bị fan vứt bỏ?”
【 Fan của Quỳnh Nhân thật sự nhanh đứng lên đi, fan tại sao có thể có nằm như thế... 】
【 ta đều đau lòng, không được, ta muốn đi bỏ phiếu cho cậu ấy. 】
【 ta cũng đi! 】
Quỳnh Nhân chậm rì rì nói: “Không thất vọng, các nàng đều đang nghe hát.”
Người chiến thắng cuộc bình chọn, đâu có thu được khen ngợi vui vẻ từ bài hát mới đâu.
Người chủ trì: “cậu thật sự rất là thông cảm cho fan, cũng không trách các nàng, vậy chúng ta lần sau cố gắng, có được hay không?”
Quỳnh Nhân yên lặng mở ra app âm nhạc Ái Khốc Tấn, ( chiết quế lệnh) đã vươn lên dẫn đầu bảng danh thu hàng ngày.
Đối với một bài hát mới mới được công bố không tới hai giờ mà nói, là thành tích rất nghịch thiên.
Bài hát mới này của Quỳnh Nhân có thể nghe miễn phí, chỉ có điều người nghe cậu hát đều muốn ủng hộ cậu, cho nên họ buộc phải mua một bản.
Khu bình luận ngoại trừ các loại khen bài hát này như thế nào hảo, nhiều nhất là một loại bình luận: “Quá êm tai, cho dù cậu ấy miễn phí, ta cũng chính là muốn mua!”
Ca khúc miễn phí trên Ái Khốc Tấn cũng có thể mua, định giá thống nhất, một bài hai khối.
Quỳnh Nhân kiêu ngạo mà biểu diễn bảng xếp hạng tiêu thụ: “Các nàng thật sự đang nghe hát.”
Người chủ trì cười gượng vài tiếng: “cậu và fan của cậu thật sự đều rất đặc biệt.”
Đại khái là không thể làm khó được Quỳnh Nhân, người chủ trì dĩ nhiên quay đầu đi hỏi Ngôn Mặc: “Này vị suất ca, ngươi cảm thấy được đêm nay ai có thể lấy cái giải thưởng này?”
Ngôn Mặc: “ trước đêm nay, ta xưa nay không biết, nguyên lai ca khúc có thể động lòng người như vậy.”
Hắn quay đầu xem Quỳnh Nhân: “cậu vĩnh viễn là người thứ nhất trong lòng tôi.”
Quỳnh Nhân đôi mắt cười đến cong cong: “Ừm.”
【 ta tuyên bố rằng hai người đã dành vị trí đầu tiên trong cuộc thi vung thức ăn cho chó 】
【 đập chết ta rồi, hạng nhất trong cuộc thi 】
【 đứng lên kính chào! 】
Người chủ trì một chút cũng không đạt được điều mình muốn, còn bị tiểu thần tượng Quỳnh Nhân làm mất mặt, hắn đành phải phẫn nộ quay đầu.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy số phiếu của Quỳnh Nhân bỗng nhiên hướng phía trước tăng vọt một đoạn.
“Chuyện gì xảy ra? bug?” Kỳ thực người chủ trì trong lòng nghĩ chính là, quẹt vé đi.
Quỳnh Nhân như trước bình tĩnh; “Hẳn là đã khóc mệt, quyết định nghỉ ngơi một hồi, sau đó nhớ tới còn chưa bỏ phiếu cho tôi. Hoặc chính là người qua đường cảm thấy được fan của ta quá lười, nổi lòng tốt cho ta phiếu đồng tình.”
【 ngọa tào... Máy ảnh tắt 】
【 đây không phải là nói ta sao? Ta đêm nay rất bận, lại muốn xem phát sóng trực tiếp, liền muốn bảo lưu hình ảnh, còn muốn nghe hát, còn khóc đều là tranh thủ khóc, thiếu chút nữa còn đem bỏ phiếu quên mất. 】
【 ta cũng vậy】
【 các ngươi thật sự là fan của thần tượng sao? 】
【 không biết, trước đây ta cũng nóng lòng muốn nhảy nhót, sau khi làm fan hâm mộ của Quỳnh Nhân liền bắt đầu nằm, đừng nói, nằm thật là thoải mái, không nghĩ tới đến. 】
【 ta cũng là... Nằm truy tinh thật sự rất sảng khoái. 】
【 bằng hữu bằng hữu nhóm, mặc dù nằm mà nhảy vào, nhảy vào xong lại nằm. 】
Quỳnh Nhân số phiếu bắt đầu nhanh chóng nhảy lên, một phút chốc đi tới vị trí số một, nhìn đặc biệt đã nghiền.
Lúc chỉnh điểm.
Số phiếu của Quỳnh Nhân không chỉ có nghịch tập ở vị trí số một, hơn nữa đã cùng những người khác hình thành cách nhau một đoạn, số người bình chọn cho cậu ấy đã gấp đôi so với người khác.
Biểu tình trên mặt người chủ trì hỗn hợp mười phần được chia làm bốn, ba phần khó nói hết, ba phần khó có thể tin, ba phần người này khủng bố như vậy, cùng với một bản thân tu dưỡng, trầm bồng du dương mà nói: “chúc mừng người đoạt giải nhất về nhân khí trong đêm sao hội tụ chúng ta cùng hoan nghênh: Quỳnh Nhân!”
Quỳnh Nhân đi tới trên đài, tiếp nhận cúp vàng rực rỡ.
Cậu trầm mặc chốc lát, nói: “Cảm ơn tất cả những người đã bỏ phiếu mà không phải là fan hâm mộ của tôi, không có cố gắng của các bạn, ta khẳng định không lấy được cái giải thưởng này.”
Dưới đài cười phá lên, mấy cái vốn là có cơ hội lấy đệ nhất minh tinh nhất thời dễ chịu rất nhiều, đêm nay cái này bỏ phiếu xác thực quá kích thích, toàn bộ đi hướng cũng là ly kỳ khúc chiết.
Quỳnh Nhân hẳn là loại này bỏ phiếu đại chiến bên trong, cái thứ nhất bởi vì miến quá nằm, huyền học giới khó giải thích được loạn đi vào, cuối cùng bị người qua đường nhảy vào đẩy địa vị minh tinh lên cao đi.
Người chủ trì nói: “Nếu như bọn họ trở thành fan của cậu, đêm sao hội tụ sang năm không chừng cậu vẫn là quán quân đấy.”
Quỳnh Nhân: “...”
Người chủ trì vẫn là quá ngây thơ rồi, nếu như những người này thành fan của cậu, sang năm hẳn là cũng học được nằm.
Người chủ trì: “Còn có cái gì muốn nói cùng những người ái mộ không?”
Quỳnh Nhân: “ đừng lau nước mắt, dùng khăn giấy nhẹ nhàng ấn, có thể ở trên mặt bôi một chút kem dưỡng da, như vậy thời điểm khóc lên có một cái bảo vệ, có thể giảm bớt cảm giác đau rát do bị nước mắt làm đau. Kem dưỡng da lựa chọn tốt nhất có giảm nhiệt trấn định thành phần.”
Người chủ trì: “cậu tại sao lại biết đến loại kỹ xảo này...”
Còn có thể tại sao chứ? Không phải là thời điểm lúc hát kỹ thuật viên thu âm khóc mặt đau, người đại diện khóc mặt đau, bài hát này thời điểm nhập kho dữ liệu âm nhạc tại Ái Khốc Tấn, tất cả những người qua tay đều khóc mặt đau.
Phương pháp là bọn họ tổng kết ra, cậu chỉ là một nhân viên bốc vác.
Diễn tập ngày đó cậu chỉ sắp xếp một lần, chính là lo lắng nhân viên công tác khóc quá lợi hại, ảnh hưởng đến những người khác diễn tập.
Đáng tiếc cậu hiểu ý, lúc đó cũng không ai có thể lĩnh hội.
Ai, thực sự là cô quạnh.
_____________
Dạ hội sau khi kết thúc, Quỳnh Nhân cùng Ngôn Mặc về đến nhà.
Ngôn Mặc đem hai cái cúp của Quỳnh Nhân bày ra hảo, hơi sốt sắng, hắn nói: “cậu còn muốn thưởng không?”
Tại sao đột nhiên muốn thưởng cho cậu, cậu thật giống chẳng hề làm gì cả mà. Quỳnh Nhân mở to đôi mắt một chút, thận trọng hỏi: “Muốn thưởng gì?”
Một con rồng với cái đuôi xuất hiện.
Ngôn Mặc biến thành hoá thân long nhân so với buổi chụp bìa ngày đó tiến thêm một bước.
Sừng rồng, đuôi, móng vuốt đầy đủ, vảy rồng che đậy lại nửa khuôn mặt, tóc tai ngắn ngủi chi sững sờ, đồng tử là màu trắng, nhìn kỹ dưới lại như hỗn hợp vô số tinh thạch hạt nhỏ, lóe rạng rỡ hào quang.
Đuôi của Ngôn Mặc hướng Quỳnh Nhân đưa qua, ở trên eo cậu nhẹ nhàng cuốn một chút.
Quỳnh Nhân bắt được chóp đuôi của hắn, vẩy rồng giống như vảy cá bóng loáng chỉnh tề, sờ vào thấy trơn tuồn tuột, Quỳnh Nhân cảm thấy được chơi vui, bắt đầu vò loạn, nhưng chỉ cần đuôi run run lên, có thể trở về hình dáng ban đầu.
Cậu yêu thích không buông tay mà xoa nhẹ đã lâu, hoàn toàn không chú ý tới cái đuôi đã cứng đờ.