Trở về biệt thự, cũng đã là 11h hơn. Băng Di và Zero đi lên phòng 127. Nhưng đi được mấy bước cô lại rẽ sang lối khác. Zero thấy hành động của cô thì cũng không quan tâm lắm, bởi theo anh ta thì Băng Di vốn kì lạ như vậy mà.
Băng Di vào phòng mình, mở tủ lấy một lọ thủy tinh đựng đầy những viên thuốc màu trắng. Cô mở lọ, lấy ra hai viên bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt chửng. Cô nhai những viên thuốc đắng ngắt đó như ăn kẹo vậy, không hề có cảm giác gì.
Rồi cô lấy ra hai viên khác bỏ vào một chiếc lọ trong suốt nhỏ. Cô cầm nó , đi sang phòng 127.
Đẩy cửa bước vào, cô thấy Zero đang chăm chú vào tập tài liệu trên tay. Còn John thì trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Bộp...
Băng Di vừa đi vừa ném chiếc lọ trong suốt về phía Zero.
Theo phản xạ Zero bắt lấy chiếc lọ rất chính xác. Anh ta giơ chiếc lọ lên nhìn rồi hỏi cô:
- Gì vậy?
- Thuốc. Cô đáp gọn.
- À, rồi.
Zero không nói thêm, mở lọ lấy hai viên thuốc ra bỏ vào miệng. Mặt anh ta hơi nhăn lại, có lẽ do thuốc đắng quá.
Nhìn Zero, cô bật cười nhẹ. Nhìn anh ta lúc này thật giống trẻ con lần đầu uống thuốc, chưa quen với vị đắng của thuốc.
- Nhiệm vụ sao rồi? John chợt lên tiếng hỏi cô.
- Tốt.
John gật đầu , cười hài lòng sau câu trả lời của cô.
Căn phòng trở nên yên lặng cho đến khi Kin, J.A và Sherry bước vào. Vẫn là câu hỏi như lúc hỏi Băng Di, John hỏi ba người họ:
- Nhiệm vụ sao rồi?
- Ổn. Kin đáp.
- Được rồi. John nói.- Đầy đủ rồi thì tôi sẽ nói vài chuyện quan trọng.
Vẫn là vị trí như lúc mới đến. Kin, Zero và Sherry ngồi một bên bàn. Băng Di và J.A ngồi bên đối diện. John không ngồi, vừa đi vừa nói:
- Ngày mai ông chủ sẽ về.
- Mấy giờ? Kin hỏi.
- Máy bay hạ cánh lúc 10h30 tối. John trả lời.
- Máy bay riêng à?
- Tất nhiên. Ông ấy muốn chúng ta có mặt đầy đủ.
- Còn chuyện gì nữa không? Băng Di hỏi xen vào.
John nghe câu hỏi của Băng Di thì cười nhẹ. Rồi nhìn thẳng về phía cô, nói:
- Liên quan đến cô.
- Đến tôi? Cô nhíu mày hỏi.
- Theo lệnh của ông chủ thì Sherry sẽ đi học cùng với cô.
Cô không tỏ chút ngạc nhiên hay thắc mắc gì. Khuôn mặt giữ nguyên vẻ lạnh lùng:
- Vui đấy!
Sherry thì ngược lại. Cô ta vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi John:
- Tôi đi học cùng Regina là sao?
- Đúng. John đáp.
- Nhưng tại sao? Sherry vẫn chưa hết thắc mắc.
- Theo lệnh của ông chủ. Mà không phải năm nay cô cũng chỉ vừa tròn 17 tuổi thôi sao.
- Nhưng... Sherry ngập ngừng như muốn nói gì thêm.
- Nếu đó là lệnh của cha thì cô cứ nghe theo đi. Hỏi nhiều làm gì? Zero xen thêm một câu đầy hàm ý.
- Tôi chỉ muốn hỏi lý do thôi mà. SHERRY biện minh.
Trong lúc không khí đang căng thẳng thì Băng Di đột ngột đứng dậy.
- Cứ quyết định vậy đi. Cô nói với giọng lạnh lùng vốn có.
Rồi cô lẳng lặng đi ra ngoài. Đế boot nện xuống nền nhà thành từng tiếng đều đều.
Những người còn lại trong phòng nhìn theo thân hình mảnh mai của người con gái ấy cho đến lúc cô ra ngoài và cửa phòng đóng lại.
Băng Di xuống nhà. Cô ngồi xuống ghế sofa. Thấy quyển tạp chí để trên ghế, cô tiện tay cầm lên giở ra xem. Bên trong toàn là ảnh của mấy cô người mẫu ăn mặc gợi cảm, tạo dáng sexy. Cô chán nản quăng quyển tạp chí sang một bên. Thì ra suốt ngày Zero chăm chú vào mấy quyển tạp chí chỉ để ngắm mấy cô người mẫu này. Thật chẳng hiểu anh ta nghĩ gì nữa.
- Sao vậy?
Kin xuất hiện, ngồi chiếc ghế sofa trước mặt cô. Chắc là vừa ở phòng 127 đi xuống.
- Làm sao? Băng Di hỏi.
- Tự nhiên bỏ ra khỏi phòng. Cô gặp chuyện gì à?
- Không.
- Nhiệm vụ không ổn? Kin đoán.
- Tôi là Regina đấy.
- Bất đồng quan điểm với Zero?
- Chẳng liên quan gì.
- Vấn đề sức khỏe?
- Càng không.
- À. Do Sherry sẽ đi học cùng cô?
- Tôi không phải kẻ hẹp hòi.
- Vậy tóm lại là cô làm sao?
- Tò mò nhiều quá cũng không tốt đâu.
Nói rồi, cô lại lấy quyển tạp chí vừa quăng đi giở ra. Còn Kin thì cứ băn khoăn về thái độ của cô.
Sherry từ trên tầng đi xuống, ngồi cạnh Kin. Cô ta vui vẻ hỏi:
- Hai người đang nói gì vậy?
- Nói gì đâu chứ. Kin trả lời.
- Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng nói chuyện mà.
- Vài chuyện linh tinh thôi.
- Ừ.
Sherry gật đầu. Cô ta nhìn Băng Di đang lật qua lật lại quyển tạp chí yêu thích của Zero, cười nói :
- Regina, ngày mai phải nhờ cô giúp nhiều rồi.
Băng Di thoáng suy nghĩ về lời của Sherry rồi cũng vui vẻ đáp lại:
- Không vấn đề. Cùng thân phận với nhau mà.
Sherry tắt ngấm nụ cười cùng sự rạng rỡ vốn có trên khuôn mặt. Như kẻ vừa bị bắt lỗi, ba từ "cùng thân phận" xoáy đúng tâm ý của cô ta. Tuy vậy, cô ta vẫn cố làm bộ bình thường:
- Vậy tôi cám ơn trước nhé.
Băng Di coi như không nghe thấy, để quyển tạp chí xuống, đứng dậy nói:
- Muộn rồi nhỉ. Tôi về đây.
- Ừ.
Cả Kin và Sherry cùng đồng ý.
Chẳng một lời đáp lại, cô đi ra ngoài sân biệt thự. Cô lấy tra khóa vào ổ khóa xe moto. Cánh cổng mở ra và cô phóng xe ra ngoài. Chiếc moto chạy với tốc độ tối đa, lao vun vút trên những con đường .
12h20', cô có mặt tại căn phòng yêu quý của mình. Trút bỏ bộ quần áo hành động khó chịu, cô quay về với thân phận là một Triệu Băng Di thật sự.
Nằm trên giường ngủ êm ái, Băng Di mệt mỏi khép đôi mắt lại. Giấc ngủ đến với cô.