Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 24: Chương 24: Bà mối là một công việc đòi hỏi kỹ xảo




“Mễ Dương, bố thật sự không nghĩ sẽ gặp con gái của Lý Vân, sau khi bố và mẹ con từ Đông Bắc trở về, chúng ta không có chút tin tức nào của bà ấy nữa, thư gửi đi cũng nói không có người như thế… Cô bé đó nhất định là hiểu lầm điều gì rồi, sự việc không phải như thế, bố và Lý Vân cùng lớn lên bên nhau, bố cô ấy cũng là người của nhà máy chúng ta...”. Mễ Dương nằm ngửa mặt trên giường, thơ thẩn nhìn trần nhà.

Vừa rồi nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhân lúc này nói chuyện với bố, không ngờ người trước giờ điềm tĩnh như bố lại kích động đến thế, ông rất hiếm khi hút thuốc, tay châm thuốc còn run run, càng không nghĩ tới bố mà mẹ Liêu Mỹ lại là thanh mai trúc mã, hệt như anh với Vi Tinh, chỉ có điều những gì họ trải qua hoàn toàn không giống. Vừa nghĩ đến Vi Tinh, Mễ Dương không kìm được đưa tay sờ lên môi, cảm giác tiếp xúc mềm mềm thơm thơm dường như vẫn đâu đây, may mà, Mễ Dương mỉm cười, may mà mình nhanh trí, biết điều mình muốn là gì; may mà cô nàng ngốc ấy chậm hiểu, không hiểu nhiều chuyện bên ngoài...

Nghe tiếng bà Mễ thở đều đều, ông Mễ cẩn thận trở mình. Hơn hai mươi năm rồi, chuyện cũ chìm tận đáy lòng bỗng chốc cuộn lên, lại như mới hôm qua, sống động như mới... “Ông xã làm sao thế nhỉ, cứ lăn qua lăn lại mãi thôi”, bà Mễ bên cạnh cũng chưa ngủ. Lúc Mễ Dương về nhà hai bố con còn cười ha ha cơ mà, lẽ nào lúc mình đi tắm xảy ra chuyện gì?

Một nhà ba người ai cũng có tâm sự không sao ngủ nổi, mà không, phải là bốn mới đúng, Gulit lắng nghe những tiếng động khe khẽ phát ra từ trong phòng, nghĩ bụng, muộn thế này rồi mà papa, mama, caca vẫn chưa ngủ, nhất định là đang bực chuyện của mình rồi. Nó thu mình co ro trong ổ, quyết định bắt đầu từ ngày mai nhất định phải làm một con chó ngoan, nhưng mình vốn là đã rất ngoan rồi mà, Gulit không biết phải làm sao nữa…

“Ngây ra đấy làm gì, cái gì đây?”, tiếng Á Quân đột ngột vang lên từ sau lưng, Vi Tinh giật nẩy mình, vô thức đóng cửa sổ lại. “Ô? Ai thế, lại còn bí mật nữa?”. Á Quân lấm la lấm lét nghiêng đầu nhìn Vi Tinh. Vi Tinh trợn mắt nhìn cô, “Biết quyền riêng tư là cái gì không hả?”. Á Quân thật thà lắc đầu, “Không biết! Quyền riêng tư là cái khỉ mốc gì chứ?”. Vi Tinh bị cô làm cho tức cười, “Qua đây tớ bảo!”.

Đối phó xong với Á Quân, Vi Tinh lặng lẽ mở MSN của mình ra, nhìn chữ ký của Mễ Dương trên đó, “…vị hạt dẻ” cô rủa thầm trong bụng- lưu manh, khóe môi lại cong lên. Nghĩ xem nên đáp trả thế nào bây giờ, viết vị khoai lang được không nhỉ? Không ổn, thế khác gì tự chui đầu vào tròng chứ!

“Ivy, hôm nay có chuyện vui à?”, một nhân viên kinh doanh đến đối chiếu số liệu cười nói, Vi Tinh đang YY[1] nóng bừng cả mặt, cô giả lả cười hê hê, “Tôi có hôm nào là không vui đâu chứ”, lời còn chưa dứt, đã thấy Amy õng ẹo bước tới, Vi Tinh lập tức im bặt. “Thông báo với cả nhà, hoạt động HSE chiều nay bắt đầu từ 2 giờ, 1 giờ 30 phút tập trung trước cửa, mọi người đừng quên đấy!”.

[1] Có ý nghĩ đen tối

“Hoạt động gì chứ?”, Á Quân ngoái đầu hỏi Vi Tinh, Vi Tinh nhún vai, “Chưa từng nghe qua”. “Các cô không nhận được mail à?”, một cô trong đội kinh doanh hỏi. Hai người cùng lắc đầu, giọng Amy không cao không thấp, song cũng vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, “À,hoạt động lần này chỉ có nhân viên chính thức mới được tham gia, cho nên Á Quân và Ivy không nhận được mail đúng không… Nói thật là cũng không có gì hay ho đâu, tôi còn chẳng muốn đi nữa là, thật ngưỡng mộ các cô có thể ở lại công ty”, cô ta cười khẩy một cái rồi quay lưng đi mất.

Vừa nghe cô ta nói thế, mọi người không ai bảo ai đều quay sang nhìn Á Quân và Vi Tinh, Vi Tinh thoáng sượng sùng, đành vờ như không nghe thấy, tìm việc gì để bận rộn. Á Quân hừ một tiếng, “Thể loại người gì không biết”. Cô trượt ghế qua thì thầm, “Đừng có để bụng, công ty chúng ta là thế, hội làm màn thầu không được tính vào nhân khẩu, nhớ lại dịch SARS lúc trước, phát khẩu trang với bản lam căn còn không có suất của bọn mình cơ, việc thì chả thấy bớt tẹo nào!”.

Vi Tinh quay sang chép miệng, “Có gì đâu, nhận tiền làm màn thầu, ngưỡng mộ bánh bao làm gì chứ”. “Ha, chuẩn!”, Á Quân cười phá lên, nháy mắt ra hiệu về phía Amy, “Nhất là cái loại bánh bao đến cẩu cũng chẳng thèm!”. Hai người lăn ra cười. Á Quân vỗ vai Vi Tinh, nghiêng đầu chỉ chỉ màn hình sau lưng Vi Tinh, “Cậu xem chữ ký của bạn cậu cũng cá tính thật đấy!”. Vi Tinh sững sờ, thế là ý gì, quay người lại nhìn mới phát hiện, có người vừa đăng nhập, cửa sổ chat MSN đang nhấp nháy báo hiệu, “Trong tim có một nấm mộ, trú ngụ người chưa chết đã đăng nhập… Đào Hương?”, Vi Tinh trợn tròn mắt.

Chiều tới, Amy cực kỳ kinh ngạc khi thấy, Vi Tinh và Á Quân đang chễm chệ trong con đại Buick[2] của anh rể cả, Á Quân đắc ý cười. Amy tức gần chết nhưng không dám chất vấn anh rể cả, bóng gió thông qua nhân viên kinh doanh khác mới biết, anh rể cả đích thân gọi hai cô nương này tham gia. Anh cho rằng Vi Tinh và Á Quân cũng là team của mình, đương nhiên phải cùng hành động, nếu không thì thật không công bằng với hai nhân viên có biểu hiện rất tốt này.

[2] Một dòng xe ô tô

Vi Tinh lần đầu tham gia hoạt động HSE rất hiếu kỳ, quay sang hỏi Á Quân đây là đi làm gì, Á Quân còn chưa kịp đáp, anh rể cả đã khoa chân múa tay diễn tả. Anh Trung lẫn lộn một hồi, Vi Tinh mới hiểu đại khái HSE là từ viết tắt của sức khỏe, an toàn và môi trường bằng tiếng Anh, doanh nghiệp nước ngoài thường rất chú trọng điều này, từ an toàn hiện trường thi công, đến việc nhỏ như đi xe phải thắt dây an toàn, đều nằm trong phạm vi của nó. Ngoài bồi dưỡng định kỳ, thi thoảng cũng tổ chức một số hoạt động.

“Tớ nhớ năm ngoái là đi nhặt rác ở Trường Thành”, Á Quân nói. Vi Tinh nhìn cảnh vật quen quen ngoài cửa xe, “Không biết lần này đi đâu nhỉ? Xem chừng không giống ra ngoại thành”. Á Quân xoay đầu sang cắn tai Vi Tinh, “Cứ không phải làm là được!”, “Xì!”, Vi Tinh cười. “Tiếc là A May hôm nay đi công tác, không thì cùng đi chơi thích biết bao?”. Bởi Liêu Mỹ thường đi cùng cô và Vi Tinh, nên cô đã coi Liêu Mỹ như người một nhà rồi.

Vi Tinh gượng cười không đáp, sáng nay vừa mới nghe tin Liêu Mỹ đi công tác, cô đã thấy mừng. Vừa nghĩ tới việc có lẽ Liêu Mỹ thân thiết với mình đều là vì Mễ Dương, dù mục đích cuối cùng của cô ấy là gì, vẫn khiến người ta không thoải mái. “Này, các cô gái, chúng ta tới nơi rồi!”. Anh rể cả nghiêng đầu cười nói với Vi Tinh và Á Quân ngồi ghế sau. Hai cô gái vô cùng thích thú nhìn ra ngoài, Vi Tinh nhìn cánh cửa đỏ phía trước rồi ngây ra, “Đội cứu hỏa?”.

Xuống xe, Vi Tinh cũng như những đồng nghiệp khác, chưa từng đến trung đội cứu hỏa bao giờ, hiếu kỳ nhìn xung quanh. Bỗng cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, vừa quay đầu lại, Á Quân đã dẩu môi, "Cậu quen à?". Vi Tinh thuận thế nhìn theo, có mấy chiến sĩ ở trên một chiếc xe cứu hỏa đang vẫy tay với cô, ‘‘Không...”, chữ quen còn chưa kịp thốt ra, đã nghe một chiến sĩ gọi tướng, “Chào chị dâu!”.

Vi Tinh ngây người, rồi nhìn trái nhìn phải, nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào cô, cô vội thanh minh, “Tôi đâu có quen họ”. Anh rể cả bước lại, rất hào hứng hỏi, “Ivy, Saozi[3]? Your nickname?”. Vi Tình chết lặng, nickname của anh là chị dâu thì có. Cô trừng mắt với Á Quân đang lén cười bên cạnh, không nói giúp tớ còn đứng đấy cười, bỗng thấy nụ cười của Á Quân cứng đờ.

[3] Saozi: Chị dâu.

Vi Tinh còn chưa hiểu ra làm sao đã nghe tiếng một giọng nói quen thuộc vang lên, “Mấy cậu nói huyên thuyên gì thế hả? Bảo dưỡng xe xong rồi hả, có muốn trèo thêm vài cái nữa không?", Vi Tinh vừa ngẩng đầu, đã thấy Tạ Quân trong bộ rằn ri đang đá đít lần lượt mấy cậu lính, đám lính cười ồ rồi chạy biến…Bắc Kinh ngày cuối thu, bầu trời cao xanh vòi vọi, ánh nắng ấm áp vương trên những con người trẻ tuổi, khiến người ta bất giác mỉm cười theo… Vi Tinh cười không nổi, vì sắc mặt Á Quân có phần tai tái, toi rồi, không phải cô nàng hiểu lầm đấy chứ, Vi Tinh giờ mới nghĩ ra.

Xử lý xong đám lính Tạ Quân mới quay sang nhìn về hướng này, anh rõ ràng có phần ngượng ngùng, tuy nước da ngăm ngăm không nhìn rõ vẻ gì, song đằng sau nụ cười gượng gạo của anh, ai cũng biết anh chàng này đang căng thẳng. Do dự một lát, Tạ Quân vẫn bước lại, nghiêm người chào rồi mỉm cười, “Vi Tinh, lâu rồi không gặp, chào cậu!”. Vi Tinh theo phản xạ cười chào lại.

Luồng không khí xung quanh lập tức náo loạn, họ quả nhiên là quen biết! Đám nữ nhân viên tự nhiên như không nhìn Tạ Quân một lượt từ đầu xuống chân, có người còn khẽ nói: “Anh lính này cười cũng đẹp trai ra phết!”, “Bạn trai của Vi Tinh đây sao?”. Á Quân vốn đang đưa tay chỉnh trang mái tóc xoăn mới uốn, nghe thấy những lời thì thầm này, vội bỏ tay xuống, cắn môi không nói gì. Amy híp mắt lại nghĩ ngợi, anh lính này hình như là gặp ở đâu rồi thì phải…

“Các đồng chí công ty BM, hoan nghênh mọi người đến với trung đội đặc vụ cứu hỏa XXX!”. Một giọng nói sang sảng cất lên thu hút sự chú ý của mọi người, một sĩ quan trung niên rảo bước tới, một thượng úy giới thiệu, “Đây là trung đoàn trưởng của chúng tôi!”, tiếp đó là một màn chào hỏi xôn xao. Anh rể cả rất hứng thú với quân nhân cứu hỏa Trung Quốc, bởi bố anh cũng từng là một anh lính cứu hỏa, bác trung đoàn trưởng kia cũng chưa giao thiệp với người nước ngoài bao giờ, hai người vừa nói vừa khoa chân múa tay, cả chủ lẫn khách đều mừng không tả siết.

Vi Tinh phản ứng ra vội kéo Á Quân tới, “Đội trưởng Tạ, còn nhớ cô ấy không?”. Không kịp chuẩn bị, Á Quân loạng choạng nghiêng người, Tạ Quân thuận thế đỡ lấy cô, rồi lập tức buông tay ra, mỉm cười nhìn cô, “Là cô gái hôm trước bị trẹo chân đúng không?”. Nhìn nụ cười cởi mở của Tạ Quân, Từ Á Quân xưa nay đáo để là thế cũng phải đỏ mặt, lí nhí, “Anh vẫn nhớ tôi cơ à”. “Ấn tượng sâu sắc!”, Tạ Quân ngắn gọn song cũng không hề thất lễ đáp. Tim Á Quân rộn lên bình bịch, cô cảm thấy bốn chữ này thật khiến người ta rung động hơn bất cứ lời đường mật nào từng nghe trước đây.

“Hi hi”, Vi Tinh đứng lên trộm cười, lần đầu nhìn thấy Á Quân ngượng ngùng thế này, không tính vụ giả nai trong buổi diễn tập chữa cháy lần trước, xem ra cô nàng thích Tạ Quân thật rồi, chứ không chỉ đơn thuần là bị bộ quân phục kia hút hồn!. “Cậu cười cái gì?!”, Á Quân nhận ra bèn nói dỗi một câu, Vi Tinh làm mặt hề, đoạn quay sang Tạ Quân, “Đó đều là lính của cậu à, vừa rồi làm tớ hết cả hồn! Gọi tớ là chị dâu mới sợ chứ!”.

Tạ Quân thẹn thùng gãi gãi đầu, “Đừng để ý mấy tên tiểu tử thối ấy, tụi nó cứ thấy con gái tới tìm tớ, là lại trêu! Lần trước chẳng phải từng gặp cậu trên đường sao, chính là mấy cậu ấy”. “Ồ, nhớ ra rồi, hôm đó các cậu đều mặc đồ cứu hỏa, đội cái gì nhỉ, à mũ bảo hiểm, nên tức thời tớ chưa nhận ra!”. Vi Tinh tự nhiên vẫy vẫy tay với mấy cậu lính đang nấp sau xe nhìn trộm, bọ họ ồ lên một tiếng, càng rỉ tai thì thầm tợn.

Tạ Quân trong lòng sướng rơn, đó có được tính là một cách biểu hiện không? Á Quân cũng rất vui, Vi Tinh quả nhiên không có gì với Tạ Quân, nếu không có thể tự nhiên thoải mái, không hề câu nệ thế không? Tâm trạng phấn khởi, Á Quân cười tít mắt nhắc lại chuyện anh rể cả còn tưởng chị dâu là nickname của Vi Tinh khi nãy, Tạ Quân phá lên cười ha ha.

Các lãnh đạo hàn huyên xong bắt đầu gọi nhân viên công ty BM vào phòng, trung đội trưởng của Tạ Quân nói thầm vào tai trung đoàn trưởng mấy câu, Tạ Quân lập tức bị gọi lên. Chưa nói được mấy câu vị trung đoàn trưởng kia đã bật cười, ông thản nhiên nhìn một lượt Vi Tinh và Á Quân, rồi lớn tiếng, “Tạ Quân, lát nữa cậu phụ trách sắp xếp cho khách thực hiện diễn tập chữa cháy!”, “Rõ!”, Tạ Quân đứng nghiêm, trung đoàn trưởng hạ thấp giọng, “Tiểu tử, tranh thủ cơ hội mà thể hiện cho tốt nhé, đánh nhanh thắng nhanh! Đừng phụ sự kỳ vọng của trung đoàn trưởng!”, “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”, Tạ Quân lớn tiếng đáp. Trung đoàn trưởng hài lòng chắp tay sau lưng đi khỏi.

Tạ Quân vẫy tay gọi mấy anh lính cũ lại dặn dò mấy câu, rồi lại chạy ra, “Vi Tinh, này...”, “Từ Á Quân, gọi Á Quân là được rồi!”, Á Quân tận tình đáp. Tạ Quân cũng không nhiều lời, “Vi Tinh, Á Quân các cậu cứ đi tham quan trước đã, tớ đi chuẩn bị một chút, lát nữa gặp lại”. Á Quân hào hứng hỏi, “Cậu đích thân biểu diễn sao?”. Tạ Quân gật đầu, “Đừng chê nhé”. “Siêu thế!”, Á Quân chắp tay trước ngực, đáp rất chân thành, “Nhất định sẽ rất oách!".

Tạ Quân không có mấy kinh nghiệm giao tiếp với con gái, anh có phần thẹn thùng, lại nhìn Vi Tinh một cái, Vi Tinh cười nói, “Cố lên!”. Tạ Quân cười chạy về khu nhà ở tập thể trước mặt, liền sau đó vang lên tiếng còi báo tập hợp, “Hàng một tập hợp!”. Á Quân nhìn theo bóng anh từng bước mạnh mẽ dời đi, ngẩn ngơ, nam tính quá đi mất thôi… cho tới khi một nhân viên kinh doanh tới gọi, "Hai cô còn không vào hàng sao? Bắt đầu huấn luyện rồi!”, cô mới tỉnh lại.

Vừa quay sang đã thấy Vi Tinh đang nhìn mình không chớp. Á Quân nói, “Gì thế?”. Vi Tinh thoắt cái học theo dáng vẽ khi nãy của cô chắp tay trước ngực, nói bằng giọng mơ màng, “Điệu bộ hám zai đẹp của cậu thật là quyến rũ!”, “Vi Tinh chết dẫm này!”. Á Quân mắng đùa một câu, thò tay véo cô bạn, Vi Tinh cười ha há chạy trốn.

Đào tạo chữa cháy cơ bản đều một trình tự như nhau, trước tiên là ở trong phòng xem phim, trên màn hình khói đày đặc cuồn cuộn, lửa lan tứ phía, khiến người xem chốc chốc lại ồ lên kinh ngạc, còn đám tro tàn của nhà cửa đồ đạc, và thậm chí là cả người sót lại sau đám cháy lại khiến người ta không rét mà run, giáo viên cũng theo đà mà dẫn dắt, giảng giải các kiểu kỹ xảo thoát thân. Phim khoa giáo kết thúc, nhân viên từ phòng học đi ra ai nấy nhao nhao bàn luận về tầm quan trọng của việc phòng cháy chữa cháy.

Chương trình tiếp theo là học cách dùng bình cứu hỏa, trong một hội trường đặc dụng, mấy người lính thị phạm trước cách sử dụng của một số loại bình cứu hỏa, rồi cho mọi người thử dùng bình cứu hỏa bằng nước, loại bột khô và bọt sẽ luyện sau ở bên ngoài, các đồng chí BM đều nóng lòng muốn thử, các vấn đề cũng từ đó tự nhiên hiện ra. Vi Tinh và Á Quân một nhóm, Vi Tinh đã thử phụt xong đang hướng dẫn Á Quân cách dùng, vô tình trông thấy Tạ Quân đã thay bộ đồ cứu hỏa cùng một trung úy đang nhìn về phía này, anh trung úy kia cười hi hi nói câu gì đó, Tạ Quân bỗng cho anh ta một thụi.

Vi Tinh vội giơ tay vẫy Tạ Quân, cao giọng, “Đội trưởng Tạ, có vấn đề cần chỉ giáo!”. Anh trung úy đứng cạnh Tạ Quân liền đẩy anh, “Mau qua đi, người ta gọi cậu kìa!”. Bên này Vi Tinh thì thầm với Á Quân, “Đấy nhé, bà mối dẫn tới cửa, quyến rũ ở cá nhân!”, “Xì”, Á Quân mím môi cười.

“Tạ Quân, Á Quân không biết cách dùng, cậu hướng dẫn cho cô ấy một chút”, Vi Tinh cười nói. Tạ Quân không nghĩ ngợi gì, tự nhiên đón lấy bình cứu hỏa, giảng giải chi tiết cho Á Quân. Á Quân liên tục gật đầu, nghiêm túc cực độ. Vi Tinh mỉm cười, bách bộ qua bên cạnh xem bảng thông báo trên tường của đội cứu hỏa.

“Bíp bíp!”, điện thoại kêu lên hai tiếng, Vi Tinh lấy ra xem, là tin nhắn của Mễ Dương, "Thường phục bắt trộm, trộm chạy tứ phía, đuổi theo 2 dặm đất, thử hỏi trộm hay không?!”, “Ha ha!!!”, Vi Tinh bật cười khanh khách, bốn xung quanh lập tức im lặng, quay hết sang nhìn cô. Vi Tinh lúng túng xua tay với mọi người, “Xin lỗi...”.

Sau khi hội trường huyên náo trở lại, Vi Tinh quay người lè lè lưỡi, rồi nhắn tin trả lời Mễ Dương, “Bắt trộm còn rảnh mà lảm nhảm?”. Không đầy 10 giây sau, Mễ Dương nhắn lại, “Vừa mới xong, đang ăn cơm ngoài quán, cậu đang làm gì thế?”. Vi Tinh cười, bấm phím như bay, “Muộn thế này mới ăn? Ăn từ từ thôi, kẻo đau dạ dày! Tớ đang ở đội cứu hỏa”, viết đến đây, Vi Tinh không kìm được ngoái đầu nhìn, Á Quân cầm bình cứu hỏa trông cực kỳ vụng về, Tạ Quân không hề bực bội, kiên nhẫn chỉ cho cô. Vi Tinh thêm một câu, “Còn nhớ Tạ Quân tiểu đội trưởng đội cứu hỏa không? Anh chàng này cũng được lắm!”.

“Phụt!”, “X!". Chu Lượng suýt thì nhảy đựng lên, vừa xong còn nhìn điện thoại cười ngây ngô, Mễ Dương đột nhiên phun hết cả mỳ trộn vào mặt mình. Mễ Dương không thèm quan tâm tới phản ứng của Chu Lượng, đầu óc bắt đầu hoạt động, hôm qua vừa ‘đóng dấu’ lên Vi Tinh xong, sao hôm nay cô nàng lại... “Chu béo kia kêu gào cái gì hả, Đại Mễ, đừng nghịch điện thoại của cậu nữa! Có nhiệm vụ, đi mau!”. Lão Hồ ngoài cửa nghe xong điện thoại nhanh chóng thanh toán, Mễ Dương cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ với ngợi nữa, thuận thế giắt điện thoại trở lại hông rồi theo ra, Chu Lượng còn đòi bà chủ mấy tờ khăn giấy rồi mới lao ra cửa.

“Sao thế? Đợi điện thoại à?". Á Quân cuối cùng cũng “học được rồi" chạy sang tìm Vi Tinh, thì thấy cô đang cầm điện thoại không biết định làm gì. “Hả? Không có gì, học được rồi hả?”, Vi Tinh cất điện thoại cười đầy ẩn ý. Á Quân đã khôi phục trạng thái bình thường mặt mày hớn hở đáp, “Ừ thì! Nếu không phải mọi người đều học xong rồi, tớ còn có thể học thêm lúc nữa!”, “Bố chị!”. Vi Tinh mắng đùa một câu, Á Quân dương dương đắc chí.

“Các bạn, bài học tiếp theo của chúng ta là thoát thân trong hiện trường đám cháy, đề nghị tiến hành theo nội dung thoát thân đã học khi nãy, vẫn là hai người một nhóm, vào theo thứ tự, mọi người xếp hàng vào nào, đừng sợ, màn khói trong phòng huấn luyện có hơi hắc, song không hề độc hại, khà khà, được rồi, nhóm nào đầu tiên nào?”. Giọng anh trung úy chưa dứt, anh rể cả đã đứng lên rồi, “Tôi!”, nói xong anh và một nhân viên kinh doanh vào trước.

“Á Quân, cậu cứ đứng xếp hàng nhé, tớ đi nhà vệ sinh cái đã!” Vi Tinh thì thầm, Á Quân gật gật đầu. “Có cần tớ đi cùng không?”, “Không cần đâu”, Vi Tinh nói xong quay người bước về hướng ngược lại, vừa rồi nghe một nhân viên kinh doanh nói, nhà vệ sinh ở cạnh cầu thang tầng một. Tạ Quân vừa đi ra xem chuẩn bị khí tài quay lại đã thấy bóng Vi Tinh chạy đi, anh bước tới hỏi Á Quân, “Vi Tinh đi đâu thế?”, “À, đi vệ sinh, chắc là gấp lắm rồi”, Á Quân đùa.

Tạ Quân sững lại, đang định gật đầu đột nhiên thấy có gì bất thường, anh vội vàng chạy ra theo, “Này?”, Á Quân gọi. Quả nhiên, Tạ Quân vừa chạy tới gần nhà vệ sinh, đã nghe tiếng con gái la thất thanh, tiếp đó Vi Tinh cắm cổ chạy vụt ra, rồi mơ mơ màng màng nhìn trái ngó phải tấm vải rèm hai bên nhà vệ sinh. Tạ Quân đang định chạy tới giải thích, đã thấy Vi Tinh vén rèm, khom người cúi đầu nói với vào trong xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...

“Tạ Quân, vợ cậu cũng tài thật, làm lão có một bãi tiểu mà phải nín lại đến hai lần, tài, tài thật!”, trung đoàn trưởng cố ý cười nói, Tạ Quân cười hì hì bê một vò tráng men to đùng lên “Thủ trưởng, mời uống trà, là trà nhài mà thủ trưởng thích nhất đấy ạ”. Trung đoàn trưởng trừng mắt nhìn anh, rồi mới đón lấy uống ừng ực. Các sĩ quan khác bao gồm cả trung đội trưởng của Tạ Quân đều đứng bên cười khà khà, rồi hào hứng nhìn đánh giá Vi Tinh đứng đối diện.

“Vi Vi, mấy người lính kia sao cứ nhìn hai đứa mình cười thế, cậu xem, cậu bảo họ cười cái gì chứ?”. Á Quân không hiểu đầu đuôi chọc chọc vào cánh tay Vi Tinh vừa quay lại từ nhà vệ sinh và đã biến thành vô hình. “Không biết, có cái gì đáng nhìn đâu, ai thích nhìn mặc họ!”. Vi Tinh có chết cũng không chịu quay đầu, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đám người kia đang cười cái gì.

Khi nãy đi vệ sinh, vừa trông thấy trên treo hai chữ WC là vội phi tới, đúng lúc có một anh lính từ trong bước ra, Vi Tinh lấy làm đương nhiên tưởng rằng bên còn lại là nhà vệ sinh nữ, nỗi buồn dâng cao nên cô vén rèm bước vào. Vừa vào đã thấy có gì là lạ, bài trí có phần kỳ lạ, còn đang khó hiểu, vừa xoay đầu, đã thấy một người đàn ông ở bồn tiểu đối diện, nghiêng đầu trợn tròn hai con mắt nhìn mình, Vi Tinh giật nảy mình, theo phản xạ có điều kiện kêu la oai oái phi ra.

Khi ấy Vi Tinh cũng không biết mình nghĩ thế nào, thấy vào nhầm cửa, lại đi xin lỗi theo thói quen. Cho nên đến khi buông rèm nhìn thấy bộ mặt đang nín cười của Tạ Quân, cô mới chợt hiểu ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì. Vi Tinh thẹn đến tím mặt, nhất thời không biết làm sao, cứ đứng ngây ra trước cửa nhà vệ sinh. Tạ Quân nín cười thò đầu vào một bên nhà vệ sinh xem xét một lượt, xác định không có ai mới đẩy Vi Tinh đang đứng như trời trồng bên ngoài vào.

Nghĩ đến đây Vi Tinh chỉ muốn khóc, hôm nay lần đầu tiên thấy mình là đứa ngu si đần độn thế nào, bên ngoài có đàn ông đứng canh cửa, sao mình vẫn có thể tồ tồ thế được, nhà vệ sinh không người sao lại yên ắng thế cơ chứ! Vi Tinh than khóc trong lòng, mất mặt quá! Từ sau có đánh chết cũng không bao giờ tới nữa!!

“Vi Tinh, đến lượt bọn mình rồi, đi thôi, tớ tự nhiên lại thấy hồi hộp chứ”, Á Quân kéo tay Vi Tinh bước lên trước. Đến cửa phòng huấn luyện, ánh mắt vô tình chạm trán Tạ Quân, Tạ Quân khẽ gật đầu, mặt Vi Tinh nóng bừng, xoay đầu bước vào phòng huấn luyện, “Ui da!” trán cô tiếp xúc “thân mật” với cái khung cửa, cộc một cái. “Vi Tinh!”. Á Quân bị cô làm cho sợ hết hồn, đang định nói gì thì bị Vi Tinh lôi vào phòng huấn luyện. Chỉ nghe thấy phía sau cười ha ha nghiêng ngả.

“Tớ bảo, bọn mình giờ tới đâu rồi nhỉ?”, Vi Tinh hỏi Á Quân. Phòng huấn luyện quanh co gấp khúc tối đen như mực, chỉ có phía trên góc phòng có hai ngọn đèn đỏ nhỏ xíu lờ mờ có cũng như không đang nhấp nháy, khói mù trắng không dày nhưng cũng làm hạn chế tầm nhìn, cửa sổ cũng toàn kính đen, độ mô phỏng rất cao.

Á Quân bực bội đáp, “Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ, khụ”, cô ho một cái rồi tiếp, “Vừa vào cậu đã lôi tớ xông lên, vừa rồi người ta nói cái gì mà phải cúi thấp người, lần theo tường mà đi, tìm lối ra, chúng ta có làm theo đâu cơ chứ! Khụ khụ, khói này cũng sặc đấy chứ!”.

Vi Tinh gãi gãi đầu, nhìn bốn phía xung quanh, tối đen, khói sương đan kín, tuy biết rõ là giả, nhưng khi người ta gặp hoàn cảnh này bất giác sẽ sinh sợ hãi. Vi Tinh nghĩ tốt nhất cả đời này đừng có gặp hỏa hoạn, thật là đáng sợ, cô và Á Quân nắm chặt tay nhau, lần theo tường, dò dẫm từng bước một về phía trước.

“Ôi, hình như tớ sờ thấy cửa rồi”, Vi Tinh hét lên mừng rỡ, xoay rồi đẩy, cửa mở ra rồi, hai cô gái sung sướng đẩy cửa nhìn, mặt cùng nghệt ra, “Không phải chứ?”. Lại là một căn phòng tối.

Hai người đành tiếp tục dò dẫm tiếp tục tìm, mười phút trôi qua, Á Quân có phần hoang mang, “Vi Vi, tớ thấy bọn anh rể cả hình như ra nhanh lắm mà, sao hai đứa mình mò cả nữa ngày vẫn không tìm được lối ra nhỉ? Không phải đi nhầm đường rồi chứ?”. Vi Tinh cũng không chắc nữa, “Chắc không phải đâu, chỗ này đâu có rộng lắm, tìm thêm chút nữa đi, đừng cuống cả lên thế, giáo viên chẳng đã nói rồi sao, điều quan trọng nhất ở hiện trường hỏa hoạn là phải bình tĩnh!”.

Tạ Quân theo phía sau họ mỉm cười. Người không có kinh nghiệm vào phòng huấn luyện rất dễ bị mất phương hướng, để đề phòng bất trắc, cứ mỗi nhóm vào trong đều có một người lính âm thầm theo phía sau, để tránh hoảng hốt mà sinh chuyện. Vi Tinh và Á Quân vừa vào phòng huấn luyện, Tạ Quân cũng theo sau, xem hai cô nàng như rắn mất đầu chạy lung tung.

Tạ Quân vẫn không xuất hiện, anh nghĩ có lẽ họ muốn tự mình đi ra, nhưng bình thường khoảng mười phút là có thể ra rồi, giờ đã mười lăm phút trôi qua, Tạ Quân có phần do dự. “Á!”, Á Quân đột nhiên kêu ré lên, “Á Quân cậu sao thế?”, Vi Tinh hoảng hồn. “Hình như tớ đá phải cái gì rồi, đầu ngón chân đau chết mất!”, Á Quân rên rỉ.

“Hả? Có sao không? Đúng thật là, điện thoại cũng bị thu mất rồi, đến ngọn đèn cũng không có, tối đen như hũ nút thế này cũng nhìn không rõ”, Vi Tinh ngồi xổm xuống lần sờ. “Khụ khụ, Vi Tinh, cậu không thấy càng ngày càng ngạt sao, khói càng lúc càng dày rồi, làm sao bây giờ?”, Á Quân ho sặc sụa.

Vừa nghe cô bạn nói thế, Vi Tinh cảm thấy hình như là thế thật, cô cũng hởi sởn da gà rồi. Hoang mang nhìn bốn phía chỉ thấy một màu đen thui, “Không phải chứ, thế thì biết làm sao đây?”. Tạ Quân nghe giọng hai người lạc cả đi rồi, vội bước tới, đỡ lấy cánh tay họ, khẽ nói, “Các cậu đừng hoảng hốt!”.

Trong khói sương mịt mù bỗng xuất hiện cứu tinh, hai cô gái đang hoảng loạn sau phút ngạc nhiên mừng rỡ là nhẹ nhõm vì được cứu, họ cùng lúc không kìm được lòng gọi tên, “Tạ Quân?!”, “Mễ Dương?!”.

“Mễ Dương là ai thế?”. Ngồi trên bậc thềm bên ngoài, Á Quân cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở bình thường, khẽ nói, “Hử?”, Vi Tinh cầm chai nước Nông Phu tu ừng ực chưa nghe rõ, khói mù trong phòng huấn luyện tuy nói là không độc, nhưng hít một lúc lâu, cổ họng vẫn sặc rất khó chịu. “Giả ngây giả ngô cái gì, ban nãy lúc Tạ Quân tới cứu chúng ta, cậu hét toáng lên Mễ Dương, ai thế, không phải anh bạn thanh mai trúc mã của cậu đấy chứ? Lẽ nào... là cái vị hạt dẻ kia?". Vẻ mặt Á Quân cực kỳ mờ ám. “Ặc", Vi Tinh bị sặc nước, cô chớp chớp mắt, vừa rồi mình gọi tên Mễ Dương sao? Sao không có chút ấn tượng nào chứ.

Nhìn Vi Tinh ngây ra, tâm trạng Á Quân rất vui, vừa rồi vì mình đau chân, gần như là được Tạ Quân nửa dìu nửa bế đưa ra, cánh tay rắn chắc của Tạ Quân khiến tim cô cứ rộn cả lên, lại cả tiếng gọi Mễ Dương của Vi Tinh khiến cô không hiểu sao lại thấy an tâm. Về chuyện này thì con gái rất nhạy cảm, hay nói cách khác là vì thích nên mới đặc biệt chú ý tới nhất cử nhất động của đối phương, cho nên mới có thể nhận ra những điều mà người khác không thấy.

Tuy Tạ Quân không có biểu hiện thân mật gì với Vi Tinh, nhưng Á Quân cứ có cảm giác là lạ thế nào. Có điều cô vốn là cô gái rất tự tin lại dám theo đuổi, âm thầm hạ quyết tâm, kể cả Tạ Quân có thích Vi Tinh thật đi nữa, mình vẫn có thể giành được trái tim anh. Còn tiếng gọi Mễ Dương ban nãy của Vi Tinh vô hình chung đã tiếp cho cô thêm liều thuốc an thần, trong hoàn cảnh hoảng loạn như thế, cái tên mà Vi Tinh buột miệng gọi, mới là người cô ấy tin tưởng nhất, muốn nương tựa vào nhất.

Nghĩ đến đây, Á Quân chuyển ánh mắt về phía Tạ Quân đang lúi húi chuẩn bị trên “tháp cao”, hai cậu lính đang giúp anh thắt dây an toàn, trang bị dụng cụ. Tiếng kêu không kìm nén tình cảm của Vi Tinh khi nãy, cô ấy có thể không nhớ, nhưng Tạ Quân thì lại có phản ứng, Tạ Quân nhớ rất rõ lúc ấy bám lấy cánh tay anh, cảm giác được cơ bắp bỗng cứng lên.

“Được rồi, lát làm cho ngon lành vào nhé, đừng để mấy cô gái thất vọng, đây là cơ hội ngàn vàng để thể hiện sức hút người lính của chúng ta!”. Một chiến hữu thân thiết cười hì hì đấm vai Tạ Quân một cái, Tạ Quân cười cười không đáp. Anh không kìm được quay lại nhìn, trong đám người đứng bên hiện trường, Vi Tinh miệng cắn bình nước khoáng, ngây ngô thẫn thờ, Á Quân thì tươi cười hớn hở vẫy tay với mình, còn hét, “Cố lên!”. Tạ Quân nhìn cô mỉm cười gật gật đầu.

“Mọi người vào chỗ!”, trung đội trưởng hô hào, Tạ Quân chuẩn bị xong xuôi, trong lòng lại nghĩ, “Mễ Dương, Mễ Dương, chắc là anh cảnh sát hôm nọ, hình như là…, người Bắc Kinh nói thế nào nhỉ, bạn thân của Vi Tinh”. Bên tai bỗng vang lên tiếng còi “Tuýt!”, Tạ Quân thu lại tâm trạng, cùng hai chiến hữu khác linh hoạt nhanh nhẹn nhằm điểm cao nhất bắt đầu leo, anh tranh tôi giành, quyết không khoan nhượng.

Đám đông công ty BM đứng xem bắt đầu hào hứng, nhất là hội chị em, comple giày tây của đám nhân viên văn phòng nhìn chán rồi, sức mạnh nam tính khiến người ta máu nóng sôi sục thế này lại có sức hấp dẫn đặc biệt, thế là nhao nhao tham gia hét hò cố lên, Á Quân hai tay bắc loa trên miệng, gào đến đứt hơi khản tiếng. Cô vừa gọi vừa lấy chân đá Vi Tinh, “Còn ngây ra đấy làm gì, cổ vũ đi nào!”, “Ừm!”, Vi Tinh nhanh chóng tham gia, “Cố lên, Tạ Quân cố lên! Cố lên!”, tiếng cô vừa dứt, đã thấy Tạ Quân thoăn thoắt vượt qua một anh lính khác, là người đầu tiên chạm tới đỉnh.

Trung đoàn trưởng ngửa cổ đứng dưới tháp cao nghiêng đầu nói với trung đội trưởng, “Bà nó chứ, phụ nữ có lúc lại chính là sức chiến đấu! Phá kỷ lục rồi còn gì”. Đám lính cười hi hi không cần nói cũng hiểu. Tiếp theo là màn tháo đai vòi rồng do mấy người sĩ quan biểu diễn, còn mời mấy nam nhân công ty BM lên thử xuất trận, kết quả là đai vòi rồng kia phải chạy theo đường lòng vòng, nếu không căn bản không tháo ra được, chạy được ba mét là đã ngã sóng xoài, mọi người nhìn anh rể cả cùng mấy cậu kinh doanh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy qua chạy lại như xem kịch, tiếng cười giòn giã không ngớt bên tai.

Đang cười khanh khách, Vi Tinh chợt ngửi thấy một mùi mồ hôi, quay đầu lại, Tạ Quân đang đứng ngay sau lưng cô mỉm cười, trên trán còn nguyên những hạt mồ hôi chưa kịp lau. Vi Tinh lôi khăn giấy trong túi ra đưa cho anh, không ngớt lời khen, “Đội trưởng Tạ, lợi hại thật đấy, leo nhanh thế cơ mà!”. “Cũng tàm tạm”, Tạ Quân vui mừng nhận lấy, vừa leo được một nửa thì bỗng nghe tiếng Vi Tinh hét cố lên, bản thân anh cũng không biết làm sao lại leo nhanh được thế.

Nhìn nụ cười thẹn thùng của Tạ Quân, Vi Tinh nghĩ bụng về phải nói với Á Quân, đừng nhiệt tình quá, làm cậu bé thật thà sợ chạy mất dép, nghĩ tới đây, Vi Tinh bỗng nhớ ra một chuyện, “Tạ Quân, lần trước cậu nói cậu hai mười bốn tuổi đúng không?”. Tạ Quân tuy không hiểu câu hỏi có ý gì song vẫn đáp, “Năm nay là năm tuổi, có điều sinh nhật sớm, qua Tết là hai mươi lăm tuổi rồi”. “Ừm…”, Vi Tinh kéo dài giọng, trong bụng tính toán Á Quân nhỏ hơn mình gần hai tuổi, nói thế tức là cô ấy lớn hơn Tạ Quân nửa năm, chắc không vấn đề gì.

“Vậy cậu bao nhiêu tuổi, xem chừng nhỏ hơn tớ, tuổi con gái bây giờ khó đoán lắm”. Tạ Quân tiện thể hỏi. Câu này Vi đại tiểu thư thích nghe, cô cười toe toét, “Thật không? Tôi hơn cậu gần ba tuổi lận, cám ơn đã quá khen, lời khen này tôi nhận”. Tạ Quân thật thà nói, “Không, tôi nói thật đấy, cậu trông chỉ như học sinh thôi, không như chúng tôi, ngày ngày dãi nắng dầm mưa nên mau già!”.

Vi Tinh lại hỏi, “Thế thì, tôi tiện hỏi luôn nhé, tôi nhớ cậu nói chưa có bạn gái đúng không? Hoặc là, ví dụ thế này, nếu có cô gái thích cậu, cậu có để tâm đến việc cô ấy lớn hơn cậu không?”. Tạ Quân thoáng sững sờ, tim đập thình thịch, nhưng lập tức lắc đầu, “Tôi không quan tâm, hợp nhau là được”, nói xong có phần căng thẳng, bèn cố tình hỏi đùa lại, “Vậy cậu có để ý người con trai trẻ hơn mình không?”. Vi Tinh cười hì hì, “Tôi cũng không để ý, không để ý”, rồi lại bồi thêm một câu trong bụng, Mễ Dương lại rất để ý, tên đó từng gào lên đòi sửa hộ khẩu nữa, hà hà!

“Thật sao, vậy, cậu định giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”, Tạ Quân lấy hết dũng khí, hỏi thăm dò. Vi Tinh trợn tròn mắt, “Hả? Tôi nói cả nửa ngày cậu không định nói với tôi là cậu vẫn không hiểu đấy chứ? Ngố thật hay giả ngố vậy trời?”. Tạ Quân đỏ bừng mặt, thảo nào cô ấy hỏi tuổi mình, hóa ra sợ mình để ý. Tạ Quân rất muốn nói, quê tôi có câu đại tỷ biết thương người, có điều anh thấy giờ không phải lúc nói câu đó.

Mồ hôi vã ra ướt cả tay, Tạ Quân xoa xoa tay, “Cũng không phải, là, không hiểu…”. Vi Tinh cười ha ha, “Vậy thì tốt, hiểu là được rồi, nói thật nhé, đây là lần đầu của tôi, chưa có kinh nghiệm gì cả”. Ý của cô là lần đầu làm bà mối, cho nên chưa có kinh nghiệm. Mặt Tạ Quân càng đỏ tợn, con gái phương bắc thật là thẳng thắn, anh lí nhí, “Tôi cũng thế…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.