Tôi Không Yêu Nữa

Chương 6: Chương 6: Kem ốc quế




Edit: Kogi

Kiếm Uyên phiên bản mới uy phong lẫm liệt quét sạch toàn bộ thế giới game online, nhờ sự giúp đỡ của Hứa Ninh Triết mà rất nhiều người vốn không biết gì về game online cũng không nhịn được bắt đầu chơi game vì thiết kế nhân vật, công ty Viễn Đạo hoàn toàn vực dậy từ sau vụ kiện sao chép, trò chơi đời thứ hai nhanh chóng mở rộng kế hoạch.

Mặc dù Hứa Ninh Triết không phản bác yêu cầu không vội yêu đương của chị gái, nhưng tình cảm con người cũng bản tính như loài vật vậy, một khi có người mình thích thì rất khó trở lại trạng thái vô tư không hay biết gì như hồi trước, không nhịn được muốn đối xử tốt với người kia và âm thầm khao khát có thể nhận được lời đáp của đối phương, chúng ta có thể dùng hai chữ để khái quát hình thức hành vi này —— theo đuổi.

Kiếm Uyên đời thứ hai vẫn đang thảo luận cốt truyện, mà phiên bản một lại chưa xảy ra vấn đề gì, thế là gần đây Hứa Ninh Triết rất buồn tẻ, khi đi làm, Hứa Ninh Triết đặc biệt mua một tập phác họa mới, từng tờ từng tờ vẽ ra tất cả biểu cảm của Cảnh Viễn, chỉ là vẽ phác nên cần khá ít thời gian.

“Cảnh Viễn Cảnh Viễn ~ Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?”. Tan làm, Hứa Ninh Triết ăn tua mực dựa cửa phòng làm việc.

“Không muốn, cậu ăn nhiều như vậy”. Gạt bỏ trong một giây.

“…”. Hứa Ninh Triết mặt dày, “Đối diện cửa ra của tàu điện ngầm mới mở một quán cơm Tây, cùng đi ăn thử đi mà? ~”.

“…”. Cảnh Viễn cúi đầu viết chữ không để ý tới cậu.

“Đi nhé…”. Hứa Ninh Triết thấp giọng xuống, hình như chỉ đang nói thầm một mình.

Nửa tiếng sau.

“Xin hỏi một phần T bone (*) bảy phần chín là của vị nào?”. Phục vụ bưng thức ăn hỏi.

(*)T bonelà một trong những món ăn BBQ rất thông dụng của người Úc. T-bone bao gồm miếng xương ở chính giữa, hai bên có 2 phần thịt, phần nhỏ hơn chính là phần thăn chuột và phần lớn hơn còn lại là thăn.

Hứa Ninh Triết giơ tay: “Bên này”.

Người phục vụ tự giác đem một phần beef steak khác cũng bảy phần chín bưng đến trước mặt Cảnh Viễn, CảnhViễn kịp thời ngăn lại: “Phần này cũng của bên kia”. Người phục vụ nhỏ gầy lặng lẽ đánh giá Hứa Ninh Triết, ánhmắt hơi sùng bái.

“Cậu ăn trước đi”. Cảnh Viễn nhìn Hứa Ninh Triết, không nhịn được nữa hỏi: “Vì sao cậu ăn nhiều như vậy mà không béo?”.

“Chị nói có thể là vì hồi nhỏ tôi đói quá, nhưng chị ấy đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, tôi không có bệnh gì hết”.

Thịt trên khay phát ra tiếng xèo xèo, nước thịt chảy ra từ trong thớ thịt, hương thơm tràn ra bốn phía, chỉ cần muối và hạt tiêu đen đơn gian làm gia vị là có thể mang đến sự tươi ngon của thịt bò.

“Ồ, đúng rồi!”. Hứa Ninh Triết nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lôi một bình giữ nóng từ trong balo ra, “Đây là nước lê đường phèn hoa quế, tôi học từ chị đấy, tôi thấy dạo này hình như anh hay ho khan, thứ này có thể giúp nhuận họng”.

Vẻ mặt Cảnh Viễn hơi khó xử: “Tôi không ăn đồ ngọt”.

Hứa Ninh Triết không ngờ nước đường mình nấu cho nam thần nhuận họng cũng bị ghét bỏ, cánh tay đang cầm bình giữ nhiệt cứng lại giữa không trung.

“Để tôi thử xem”. Cảnh Viễn nhận bình giữ nhiệt rót một chén nhỏ, sau đó một chén lại một chén uống hết cả bình.

Nụ cười của Hứa Ninh Triết sắp chảy ra mật: “Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”.

“Thứ này cũng được, uống ngon”.

“He he, cho anh xem sách này nè”. Hứa Ninh Triết lại lấy ra một quyển tiểu thuyết trường thiên từ trong balo, “Quyển này rất thú vị, là cốt truyện rút ra từ bối cảnh cốt truyện của Kiếm Uyên, tôi cảm thấy có thể gợi ý cho anh về mặt kịch bản”.

Cảnh Viễn nhận lấy, gật đầu: “Cảm ơn”.

“À, đúng rồi, anh phát tiền thưởng cho tôi chứ?”.

“Ừ, lần này Kiếm Uyên thành công như vậy, cậu giúp đỡ rất nhiều”.

“Bữa cơm này tính cho tôi, ngày mai lại mời anh một bữa nữa”.

“Ngày mai không được, tôi có hẹn”.

Thế là Hứa Ninh Triết trải qua ngày cuối tuần lẻ loi không gì sánh được, chị gái và anh rể ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến nhân kỉ niệm ngày cưới, Cảnh Viễn cũng có hẹn, cậu lên Weibo đùa với fans, đọc truyện tranh xem phim, nhưng thời gian vẫn trôi thật chậm.

Cùng lúc đó.

“Đây là bảng báo cáo thành tích của Kiếm Uyên tháng này”. Lăng Nhược Hồng đưa lên một phần văn kiện, thứ hai tuần sau là đầu tháng, nhưng đến thứ năm vẫn có vài số liệu chưa hoàn thiện nên không kịp nộp, liền lén hẹn Cảnh Viễn ra ngoài ăn cơm.

“Ừ”. Cảnh Viễn không nói thêm gì, tùy tiện ăn mấy miếng, rồi bắt đầu lật xem báo cáo, Lăng Nhược Hồng tìm chủ đề nói chuyện nhưng Cảnh Viễn không có phản ứng gì, bầu không khí hơi gượng gạo.

Lật hết trang cuối cùng, Cảnh Viễn đóng bảng báo cáo, thấy Lăng Nhược Hồng ăn cũng kha khá rồi, nhìn thời gian một chút rồi gọi tính tiền.

Trên đường, Cảnh Viễn bấm số điện thoại của Hứa Ninh Triết: “Alo, Hứa Ninh Triết, có phải cậu muốn mời tôi ăn gì không?”.

“Hử? Hử??? ~ À ừ, anh đang ở đâu? Oái”. Hứa Ninh Triết một tay nghe điện thoại, tay kia cầm tập phác họa không cầm chặt bị đập vào mặt.

“Nhà cậu ở đâu? Mười phút nữa tôi qua đón”.

Mười phút sau, Hứa Ninh Triết ngồi song song với Cảnh Viễn trên ghế đá dưới nhà mình, trong tay cầm một que kem ốc quế.

Cảnh Viễn, anh…thích đàn ông phải không?”. Hứa Ninh Triết cảm thấy sắc mặt Cảnh Viễn không tệ lắm, giả vờ rất bình thản mở miệng hỏi.

“Cậu…”. Cảnh Viễn trừng mắt.

“Chỉ là giác quan thứ sáu của tôi thôi, đừng lo, tôi chưa nói với ai hết”. Hứa Ninh Triết xua xua tay.

“Ừ”.

“Anh từng hai ai chưa?”.

“Rồi, quen hồi ở Mĩ, người mẫu tóc vàng mắt xanh dáng đẹp như bước ra từ tạp chí vậy, thuê nhà chung với tôi, chúng tôi ở với nhau ba năm”.

Hứa Ninh Triết chua lòng: “Thế hai người vẫn đang bên nhau sao?”.

“Không, hồi đại học anh trai tôi come out với gia đình, mặc dù bố mẹ tôi chưa từng gây áp lực cho tôi, nhưng tôi cảm thấy mình có trách nhiệm gánh vác trọng trách nối dõi tông đường, vì vậy cho dù thích tôi cũng chỉ yêu đơn phương cậu ấy ba năm mà thôi, coi như là một mối tình”.

“Anh trai anh cũng vậy?…Anh đáng thương thật. Khi tôi ý thức được mình thích đàn ông đã rầu rĩ một thời gian, sau đó tôi nói với chị gái, chị chỉ nói: “Rất tốt, Triết Triết có thể thẳng thẳng với tính hướng của mình là rất dũng cảm”. Chị tôi thực sự vô cùng thương yêu tôi, ặc, không phải tôi nói bố mẹ anh trai anh không thương anh đâu, chỉ là bản thân anh rất có tinh thần trách nhiệm thôi, vậy cũng rất dũng cảm”. Hứa Ninh Triết vừa nói vừa vươn tay xoa xoa đầu Cảnh Viễn, “Nhưng tình yêu có thể nói suông được sao, đâu phải trẻ con chơi trò gia đình”.

Cảnh Viễn cười, cảm thấy mình như bị giáo viên mẫu giáo tuyên dương, hắn quay đầu lại nhìn Hứa Ninh Triết, ánh mắt hơi ảm đạm tưởng vui mà buồn: “Đúng vậy, bây giờ tôi phát hiện ra rồi, tình yêu chân chính vốn dĩ không phải chỉ nói suông như vậy”.

Trong lòng Hứa Ninh Triết hơi buồn bã, bây giờ? Ý là bây giờ anh đx có người mà anh thích khác rồi sao?

Hứa Ninh Triết tức giận, nhưng không dám tiếp lời, sợ mình hỏi tiếp sẽ chỉ càng thêm buồn.

Cậu chuyên tâm ăn hết kem trong tay, đứng dậy: “Được rồi, tôi ăn xong rồi lên nhà đây, ngày mai gặp, bye bye”.

Cảnh Viễn vươn tay gạt vụn kem ốc quế bên khóe miệng Hứa Ninh Triết: “Ừ, cậu đi đi, ngủ ngon”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.