Tôi Không Yêu Nữa

Chương 9: Chương 9: Ngả bài




Edit: Kogi

Trong thời gian Cảnh Viễn định xử lý lạnh mối quan hệ này với Hứa Ninh Triết, anh đã suy đi nghĩ lại rất nhiều chuyện.

Anh không biết kiếp trước rốt cuộc mình làm chuyện tốt gì mà kiếp này gặp được một người thích anhđến như vậy, cho dù bị mình đối xử lạnh nhạt một cách vô lý vẫn trước sau như một dũng cảm tiến tới, tựa như một mặt trời nhỏ biết phát sáng, cho dù đối phương lạnh đến đâu cũng ôm đối phương để sưởi ấm, mà đương nhiên người này ở trong lòng anh vốn dĩ chính là một người đáng được yêu thương như bảo vật.

Mỗi ngày cố gắng thử quên cậu đều ngày càng khó khăn, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt, ánh mắt bị đả kích của cậu, anh liền cảm thấy phiền lòng tự trách rất nhiều. Cảnh Viễn không nhịn được tưởng tượng ra nếu một ngày cậu mang tấm lòng này cho người khác, anh nhất định sẽ đố kị đến phát điên.

Từ trước đến nay, trong lòng Cảnh Viễn, tình yêu là một thứ không quan trọng nhất, không cần thiết nhất, quá cảm tính thì luôn luôn làm mất bình tĩnh, mà trách nhiệm lại có thể khiến mình giữ được sự tỉnh táo và lí trí khách quan. Vì vậy anh đã quen phân tích một cách lí tính, cho dù gặp phải bất lợi và khó khăn lớn đến đâu cũng có thể nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần.

Trước đây dù có ai vừa ý thân thiết đên đâu cũng vẫn có thể đặt tình cảm đó trong lòng, ngoài mặt thản nhiên, trong lòng không ngừng thôi miên chính mình không có gì, dần dà đúng là không có gì thật.

Nhưng lần này thì mất tác dụng trên người Hứa Ninh Triết, lần đầu tiên anh muốn vặn hỏi xúc động của mình, vì sao trách nhiệm luôn lớn hơn tất cả, vượt lên tất cả, vì sao không thể tùy theo ý mình một lần, vì sao rõ ràng thích một người lại phải giả vờ không thích để đối phương xa dần mình?

Xác suất gặp được một người vừa phù hợp vừa thích đã nhỏ, nếu người bầu bạn bên cạnh mình không phải là người mình muốn yêu nhất, vậy thì khác gì quãng đời còn lại sống trong cô độc, thứ gọi là trách nhiệm còn ý nghĩa gì nữa? Gánh vác gia đình mình xây dựng, người nhớ nhung trong lòng lại không phải người bên gối, như vậy thật ra mới là hành động thiếu trách nhiệm nhất.

Anh nhớ lại câu nói của Hứa Ninh Triết, tôi chỉ muốn thứ tốt nhất, nếu không tôi thà chẳng cần gì.

Tôi chỉ muốn em là tốt nhất trong lòng tôi, nếu không tình yêu dù có hay không cũng vậy, có vợ hay không cũng có thể đi hết một đời, tuổi già có con cháu đầy đàn cũng sẽ cô độc chết đi.

Sau khi Hứa Ninh Triết tặng quà sinh nhật cho Cảnh Viễn, quan hệ của bọn họ hình như ấm lên, ít nhất là Hứa Ninh Triết đơn phương cảm thấy như vậy.

Nhưng Cảnh Viễn có tâm sự, mặc dù cậu không biết là gì, nhưng cứ có cảm giác rõ ràng, cậu không dám hỏi, cậu sợ Cảnh Viễn vứt cho một cậu “Không liên quan đến cậu”. Cậu có khoan dung đến đâu thì cũng cảm thấy nhục nhã muốn độn thổ.

Hôm đó Cảnh Viễn ra ngoài kí hợp đồng với nhà tài trợ, nhưng đi đến bãi đỗ xe mới nhớ ra bản hợp đồng ở trong phòng làm việc, liền gọi điện cho Hứa Ninh Triết bảo cậu xuống bãi đỗ xe lấy chìa khóa phòng làm việc rồi lên mang văn kiện xuống cho anh. Hứa Ninh Triết nhận chìa khóa trong tay Cảnh Viễn, nhìn thấy bên trên treo móc treo cậu tự làm, lập tức cười không thấy mắt đâu, cậu nhìn Cảnh Viễn, Cảnh Viễn cố ý tránh ánh mắt của cậu giục cậu nhanh đi lấy văn kiện.

Cậu mở cửa phòng làm việc, khom lưng tìm hợp đồng trong ngăn kéo, bên trng có mấy kẹp văn kiện màu đen, cậu lấy ra lật từng cái một kiểm tra, không ngờ bên dưới tập tài liệu trong kẹp văn kiện đầu tiên có một tờ giấy, chính là bức chân dung phác họa viết “Thích không” Hứa Ninh Triết tưởng đã bị vo viên thành cục ném vào đầu cậu, cậu nhịn đến khổ mới không bật cười.

Khi cậu cầm bức tranh đó và hợp đồng đi xuống bãi đỗ xe lần nữa, từ rất xa đã thấy Cảnh Viễn đứng ngoài xe đang nói chuyện với Lăng Nhược Hồng, bãi đỗ xe mênh mông, đến tiếng hít thở cũng có thể gây ra tiếng vọng.

Lời tỏ tình của Lăng Nhược Hồng cậu chưa nghe hết, chỉ nghe được câu cuối cùng là “Tôi rất thích anh”, nhưng lời đáp của Cảnh Viễn thì cậu nghe rõ, hắn nói: “Tôi đã có người mình thích”.

“Là ai? Hứa Ninh Triết?”.

“Không liên quan đến cậu”.

Hứa Ninh Triết vừa mới phấn kích muốn bùng cháy dường như bị tạt nước lạnh hoàn toàn dập tắt, thảo nào làm như không thấy em, thảo nào không quan tâm đến em, thảo nào cố ý xa lánh em, thì ra đã có người mình thích, thì ra là để tránh nghi ngờ.

Cậu bước nhanh vào thang máy, hít thở sâu từng hơi, kìm nén nỗi uất ức có thể vỡ bờ bất cứ lúc nào, nhưng cũng bởi vậy mà bỏ qua lời đáp lại của Lăng Nhược Hồng: “Anh sẽ hối hận”.

Lần thứ hai đi ra từ trong thang máy, Cảnh Viễn đã vào trong xe, cậu ném hợp đồng vào qua cửa kính rồi xoay người bỏ đi, Cảnh Viễn thậm chí còn không kịp phát hiện sắc mặt bất thường của cậu.

Cảnh Viễn kí xong hợp đồng về công ty đúng lúc tan làm, đợi hơn nửa tiếng mới trông thấy Hứa Ninh Triết bần thần đi ra từ trong cao ốc, liền gọi cậu lên xe.

“Cứ rề rà như vậy, tan làm cũng lề mề, không có một chút quan niệm về thời gian nào sao?”.

“Sau này không thế nữa”. Giọng nói của Hứa Ninh Triết rất kì lạ, yếu ớt như mắc bệnh nặng.

Cảnh Viễn tưởng cậu khó chịu, liền dừng xe ở lề đường, xoay người sang nhìn cậu, vừa định hỏi “Cậu sao vậy”, cậu đã mở miệng trước.

Dường như Hứa Ninh Triết đang dùng hết sức để kìm nén nỗi đau đớn nào đò, cho nên thân thể hơn run rẩy, sắc mặt thì tái nhợt, mím chặt môi, lấy ra một bức thư từ trong balo, khi nói cắn chặt răng, lời nói ngắt quãng trong cổ họng: “Cảnh Viễn, em, em rất thích anh, từ đầu đã thích anh rồi…Trước đây cho dù…bị anh ghét bỏ, bị anh lạnh nhạt, em cũng cảm thấy không hề gì, bởi vì anh không nói anh, không thích em, vì vậy em vẫn có thể mặt dày kiên trì…Nhưng hóa ra…Giờ em mới biết, anh đã có người mình thích, vì vậy, mới luôn tránh né cự tuyệt em…Thực sự là, khó chịu quá, xin lỗi. Anh đừng ngắt lời em, nghe em nói hết đã”.

Cảnh Viễn cảm thấy lời nói của Hứa Ninh Triết hơi kì quái, anh muốn giải thích, nhưng vẻ mặt Hứa Ninh Triết rất không thoải mái, giống như thở không nổi, lại giống như còn rất nhiều lời muốn nói, không để anh chen miệng.

“Trước đây em luôn, làm anh không vui…làm việc không chuyên tâm, dễ chịu đả kích, không có quan niệm thời gian, suốt ngày quấy rầy anh…Nhưng từ nay về sau em không thế nữa, em quyết định từ chức. Ha ha, thích một người thực sự quá khó khăn, cứ thế này không được thế kia không xong…Nhưng sống tiếp còn khó hơn, luôn phải thích một ai đó, rồi lại thế này không được thế kia không xong. Huống hồ, tình cảm của em đối với anh sớm đã vượt qua khỏi thích bình thường rồi. Nhưng từ bỏ thì mãi mãi dễ dàng hơn kiên trì, vì vậy anh đừng lo lắng…Anh không cần nói gì hết, em biết anh có người mình thích, những ngày bị em quấy rầy rất phiền phức, nếu bây giờ anh nói điều gì khó nghe với em em thực sự sẽ suy sụp mấy, xin anh đừng nói gì hết”.

Sau đó nhét đơn từ chức vào ngực Cảnh Viễn rồi lao xuống xe.

Trong lời Hứa Ninh Triết có quá nhiều thông tin, khi Cảnh Viễn phản ứng kịp muốn đuổi theo, Hứa Ninh Triết đã chạy mấy dạng. Chết tiệt! Đồ ngốc này rốt cuộc biết những gì mới có thể có hiểu lầm lớn như vậy chứ!

Cảnh Viễn gọi cho cậu, cậu tắt máy. Gửi tin nhắn cho cậu, luôn hiển thị gửi tin thất bại, chắc là số điện thoại bị kéo vào danh sách đen rồi.

Hứa Ninh Triết vừa mở cửa nhà liền ôm chặt Hứa Ninh Sam, gối đầu lên vai chị, yên lặng chảy nước mắt.

“Triết Triết sao vậy? Ai bắt nạt em? Chị đánh chết hắn”. Hứa Ninh Sam vỗ về gáy cậu.

Hứa Ninh Triết lắc đầu, lau khô nước mắt, cười khổ nói: “Chị, thì ra Cảnh Viễn không thích em, là vì anh ấy đã có người mình thích, em đơn phương lâu như vậy, thành ra làm khó cho anh ấy, em thấy khó chịu quá…”. Nói rồi liền bật khóc nức nở, cậu lập tức im lặng.

Cảnh Viễn không biết Hứa Ninh Triết hạ bao nhiêu quyết tâm mới quyết định không thích hắn nữa, nói chung sau này mỗi lần nhớ lại dáng vẻ đau đớn của cậu khi ngả bài với mình, anh liền buồn phiền vô cùng.

Không gọi được điện thoại không gửi được tin nhắn, trên Wechat cũng bị kéo vào danh sách đen, Cảnh Viễn cùng đường đành phải lên Weibo nhắn tin, nhưng cũng không gửi được, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt tâm tư Hứa Ninh Triết sẽ rất kín đáo, một bức tường đen bảo vệ cậu chặt chẽ.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Ninh Triết hai mắt sưng đỏ ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ bay xa.

Hứa Ninh Sam xoa đầu cậu, tựa như hổi nhỏ, từng chút từng chút vỗ về tâm tình cậu: “Triết Triết, chuyện đã xảy ra rồi, nghĩ nữa hối hận nữa cũng vô ích, em chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước. Nhưng trong cuộc sống vẫn luôn cò những chuyện vui, chẳng hạn như, chị có thai rồi”.

“Hả?!”. Hứa Ninh Triết quay đầu sang.

“Chị em sắp làm mẹ rồi”. Hứa Ninh Sam nhìn dáng vẻ ngây ngô của em trai vươn tay búng một cái lên trán cậu, “Từ chức cũng không có gì không tốt, em có thể về chăm sóc chị và cháu ngoại trong bụng chị”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.