Tôi Là Bảo Bối Của Ai

Chương 16: Chương 16: Gặp nguy hiểm




Một gói hành lý rất lớn ném thật mạnh trước mặt anh, một miệng trà thiếu chút nữa phun ra hết.

“Anh chuẩn bị phòng nào cho em?” Cái phòng lớn nhất trong truyền thuyết đã để cho Tô Huyễn Nhi, tuy rằng đó là ý tôi, nhưng anh cũng không phản đối tiếng nào làm tôi rất khó chịu.

“Tùy nàng, thích phòng nào thì nàng ở phòng đó.” Anh trả lời dè dặt.

“Vậy để em vào phòng người hầu.” Tôi cố ý nói.

Anh nở nụ cười, “Bảo Bảo, nàng tức giận cái gì?” Chết tiệt, hai chữ Bảo Bảo, sao anh có thể gọi một cách say lòng người như vậy.

“Người ta được một viên dạ minh châu lớn như vậy, em ngay cả một mảnh nhỏ cũng không có, người ta ở phòng lớn nhất, em đương nhiên chỉ được phòng nhỏ nhất!” Tôi khoát tay cường điệu.

Anh cười như có vẻ rất vui, “Ghen?”

“Ăn đầu quỷ nhà anh đi!” Chết cũng không thừa nhận!

Anh chiều chuộng ôm tôi đặt lên đùi, đối với sự thân mật hiếm thấy này, tôi thật không có dũng khí mà cự tuyệt, tôi dường như. . . . . Còn vui khi anh. . . . . Chủ động một chút . . . .

“Ôm em cái gì, ôm người yêu tới từ ba trăm năm sau của anh đi! … .” Miệng tôi vẫn không tha.

Anh hôn tôi, hôn ngay cái miệng đang lảm nhảm của tôi. Nụ hôn hoàn toàn trái ngược với nụ hôn đêm ấy. Vừa nồng nàn lại mãnh liệt, không phải chỉ môi chạm môi, mà là xâm nhập thăm dò…

Hôn cho đến khi hít thở không xong, tôi nằm trong lòng anh thở dốc, thật là mất mặt, toàn thân như nhũn ra, không có một chút sức lực, cái hôn thật rung động, khiến tim tôi dậy sóng, phập phồng, mãnh liệt không thôi.

Xấu hổ quá, lúc nãy tôi cũng quá nhiệt tình mà…

Tôi vùi khuôn mặt nóng rực vào lòng anh.

“Một viên dạ minh châu, đổi lấy phản ứng này của nàng, giá trị.” Giọng đàn ông chậm rãi, du dương vang lên.

Không thể nào? ! Tôi trúng kế!

“Ai nói em ghen? !”

Phản ứng với tiếng cười của anh, thiếu chút nữa tôi muốn cắn lưỡi, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? !

“Anh định kiểm tra em cái gì?” Là tôi hành động rất khờ khạo, hay là anh rất thông minh, buồn bực!

“Không có! Chị Huyễn Nhi mới là người xuyên tới thời này, nếu thật sự có thử thách, em chỉ muốn biết, câu chuyện đó quan trọng hay em quan trọng.” Tôi yếu ớt nói, bởi vì trừ câu đầu tiên hơi luống cuống, những gì còn lại đều là những cảm xúc chân thật, cho nên, vẻ mặt tôi thật sự bi ai.

Anh nắm chặt hai tay, vùi mặt anh vào vai tôi, một hồi lâu, anh thở dài một tiếng, sâu thẳm như không thể nghe thấy, “Bảo Bảo, vì sao nàng vẫn không tin tưởng ta?”

… .

Bởi vì bất an, cho nên không tin tưởng.

Bởi vì từng yêu nhiều như vậy, cho nên không tin bây giờ lại có thể chạm tay vào.

Bởi vì từng mất đi, cho nên mới sợ hãi khi có được.

Sao tôi có thể không sợ? Sao tôi có thể không bất an?

Sáng sớm, tôi bị một giọng hát dịu dàng đánh thức.

Khi tôi đi qua hành lang dài, Tô Huyễn Nhi như một thiên sứ vô tình bay xuống nhân gian, đứng trong tuyết, hoa mai rực rỡ như càng tôn thêm dung nhan xinh đẹp vô song của cô ta, cô ta ngọt ngào cười, tiếng hát du dương…

“Ngày đêm khiến anh mê muội, thời khắc khiến anh lo lắng, nhớ nhung cũng chỉ dư thừa

Đã là từng trải, cho dù mọi cách dày vò, cuối cùng vẫn thấy anh tốt nhất

Không thể tránh những mưa gió bên ngoài, trong lòng nhớ anh, chỉ muốn cùng anh một chỗ

Em muốn anh thấy quyết tâm của em, tin tưởng tình yêu của em, hiểu được tình yêu em dành cho anh

Chỉ chớp mắt, thanh xuân như mộng, năm tháng như thoi đưa không quay đầu lại, mà em hoàn toàn không giữ được

Trời biết, khi nào thì nơi nào vì sao lại chia tay, chỉ cần có thể yêu sẽ yêu cho đủ

Em muốn bay qua xuân hạ thu đông, bay qua thiên sơn vạn thủy, cho anh say không tỉnh

Em muốn mỗi ngày cùng anh đối rượu, hàng đêm ôm anh đi vào giấc ngủ, mộng qua hết cũng không về

Em muốn bay qua xuân hạ thu đông, bay qua thiên sơn vạn thủy, bảo vệ cho anh của em

Em muốn mỗi ngày cùng anh đối rượu, mỗi đêm ôm anh vào giấc ngủ, muốn cả đời yêu anh trăm ngàn lần”[18]



Người như tiếng, quá đẹp, quá tuyệt vời, 〈 cả đời yêu anh trăm ngàn lần 〉, giọng hát quyến rũ, tươi cười mê hoặc, liên từ cũng như vậy mê người…

Tôi phiền muộn…

Trời mưa sao? Một giọt nước mắt lạc lõng… Đơn giản là vì anh nhìn cô ta cười lạnh nhạt… .

Tôi không tin vào tình yêu, thật sự không tin, không tin mình lại có thể yêu người khác, cũng không tin, người khác có thể bất chấp mà yêu tôi…

Tiếng vỗ tay tán thưởng.

Tôi nhanh chóng quệt nước mắt.

“Hoàng. . . Tứ ca, sao huynh lại tới đây?”

Hoá ra người vỗ tay không phải Vân Sở, tôi cố khiến tâm trạng mình khá hơn.

Tiêu Dao Vương thật có phúc khí, được hai mỹ nhân làm bạn.” Một người đàn ông áo lam nhìn thẳng về phía tôi – áo đơn bạc đứng ở hành lang.

Tôi cười cười, khom người hành lễ.

Vân Sở đưa mắt, thấy tôi, ánh mắt anh hơi lóe lên sự kinh ngạc, lập tức lộ vẻ giận dữ.

Chưa đứng thẳng lên, một chiếc áo khoác ngoài như từ trên trời rơi xuống, trùm kín cơ thể tôi. Bóng áo trắng đã chắn trước mặt tôi, giọng nói thản nhiên ân cần thăm hỏi: “Tứ ca, thật không ngờ, sao huynh lại đến Giang Nam?”

Càn Long cười vui vẻ, “Nghe nói có người lừa gạt nữ nhi bảo bối nhà Cung Thân Vương xuống Giang Nam, ta cũng đến giúp vui.”

“Quá nghiêm trọng rồi, chỉ là kết bạn tìm người.” Anh trả lời không kiêu không nịnh, ngăn tôi không lộ ra phía trước.

“Tìm được rồi?”

“Đây là Huyễn Nhi cô nương, là tỷ muội thân của Bảo cách cách.”

Càn Long không bị anh dẫn dắt, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như cũ, tôi không cảm thấy một chút cảm giác chiếm hữu, bởi vì ánh mắt anh ta có ý trêu tức.

” Bảo cách cách, nhiều ngày không gặp, càng ngày càng quyến rũ, có hứng thú vào cung làm phi tử của trẫm không?”

“Tứ ca, xin tự trọng!” Cả người Vân Sở cứng nhắc.

Ngốc! Người ta lừa anh thôi!

” Bảo cách cách, suy nghĩ cho kỹ nhé.”

“Nhất định, nhất định!” Tôi cười gượng.

Người đàn ông đứng trước tôi càng căng cứng.

Tô Huyễn Nhi ở phía xa, đứng đó, ánh mắt thăm dò mà có vẻ toại nguyện… .

Ánh mắt cô ta có quá nhiều ý tứ, tôi không hiểu… .

———————————————————————————————

Đi chơi với hoàng đế du lịch thật sự vô vị! Vân Sở bố trí một số lớn hộ vệ ở những chỗ tối bảo vệ anh ta, làm hại tôi lúc nào cũng thấy như có mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, rợn hết da gà.

Vậy mà « gã » hoàng đế này nhàn nhã tự tại, một nửa ý thức về nguy hiểm cũng không có. Hôm nay chui vào phố xá náo nhiệt, ngày mai đi dạo danh lam thắng cảnh. Rảnh rỗi thì chọc ghẹo tôi, hại tôi bị Vân Sở một tấc không rời đi theo, chỉ sợ không chú ý, tôi lập tức chịu cảnh “tay heo muối mặn” .

Hôm nay, Càn long có hứng thú, nói muốn đi săn, còn chỉ định tôi làm mỹ nữ đồng hành.

“Tứ ca, trở lại kinh thành hãy săn bắn đi!” Vân Sở khuyên, bởi vì phạm vi săn bắn cần bảo vệ quá lớn, lại không thể trương bảng bảo vệ.

Đương nhiên, Càn long một câu “Không”, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo…

Vân Sở mặt mày nhăn tít, trước khi xuất phát đưa cho tôi một chiếc áo vàng: “Bảo Bảo, đây là nhuyễn bối giáp Thái Thượng Hoàng ngự ban, mỗi vị hoàng tử đều có một cái lưu truyền nhiều đời tới nay, nàng mặc nó trong nội sam.”

“Nhuyễn bối giáp? ! Nhuyễn bối giáp trong truyền thuyết mà « đao thương bất nhập »[19]?” Hai mắt tôi sáng lên, đây là món đồ mà bao nhiêu kiếm khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp tha thiết ước mơ.

Anh cười khổ, “Thế gian này nào có vật nào mà đao thương bất nhập.”

“Vậy cho em làm gì! Không mặc!” Còn bảo nhiều đời lưu truyền, đúng là nhụt chí.

“Tuy không thể bảo vệ em hoàn toàn, nhưng chắc chắn có thể khiến “lỡ mà” giảm xuống thấp nhất. Mặc vào!” Anh không cho tôi cự tuyệt.

Tôi chỉ có thể quệt miệng mặc vào .

Nhưng, nếu tôi biết, chuyện sẽ như vậy, nhuyễn bối giáp đó, tôi nhất định bắt anh mặc vào…

———————————————————————————————

Một đám áo đen võ nghệ kinh người vây quanh chúng tôi.

“Cẩu hoàng đế, nạp mệnh đi!” Một tiếng quát chói tai.

“Là Thiên Địa hội[20]!” Vân Sở xông lên che, để tôi và Càn Long ở phía sau.

“Hừ, loạn thần tặc tử.” Càn Long cũng thật là bình tĩnh.

Tôi nôn nóng dậm chân, chúng tôi chỉ có ba người, đám người bảo vệ bình thường biến đi đâu rồi?

Trong lúc “mặc niệm”, lặng yên không tiếng động, những người phía chúng tôi cũng vây quanh bọn họ.

Hai bên chém giết, Vân Sở đứng ở trước mặt chúng tôi, vững vàng bảo vệ.

Tôi vô cùng căng thẳng, còn Càn Long lại nhàn nhã như không, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất cắn hạt dưa.

Hai bên bắt đầu đánh vào vị trí trung tâm, Vân Sở đã giao đấu với bọn họ, tàn sát khốc liệt nổi lên bốn phía, trong lúc trong lòng đang run sợ, Càn Long chết tiệt lại lạnh lùng mở miệng, “Đệ đánh mệt rồi nhớ nói một tiếng, đến lượt ta lên sân khấu!”

Té xỉu, cũng không phải đá bóng!

Vân Sở bị một gã áo đen bám sát, hắn như có thù sâu oán nặng với anh, từng chiêu như muốn lấy mạng, tôi kinh hãi, cố lấy dũng khí kêu to: “Ái Tân Giác La Vân Sở, nếu anh bị thương, đừng mong em sẽ lại để ý đến anh! Đừng hy vọng lại làm bạn trai em!”

Cổ vũ lại uy hiếp ~ nam chính không phải sẽ càng dũng mãnh vô cùng sao? Nhưng hình như hiệu quả không tốt, ngược lại, gã áo đen nghe xong, càng tấn công ào ạt, ác độc…

Một tên áo đen khác đảo qua phủ Hoàng Long[21], đâm tới Càn Long, Càn Long như cá chạch, tránh đến tránh lui, lúc thấy lúc không.

Một đám bảo vệ ấp về phía Càn Long, gã kia không thể ra tay, mắt hắn quắc lên hung ác, giọng nói trầm thấp vang dội, “Bảo cách cách, đi tìm chết đi!”

Tôi như bị kéo bay lên, gã đã ép đến vách núi đen. Thân thể lơ lửng trong không trung, lại không có cảm giác đau đớn, hẳn là vì có nhuyễn bối giáp bảo vệ.

“Bảo Bảo! ~” Tiếng kêu hoảng sợ của Vân Sở…

Tôi trợn trừng hai mắt, như bướm, bay về phía vách núi đen, vậy mà không có một chút e ngại…

Nhưng, rất nhanh, tôi đã e ngại …

Tên áo đen đang dây dưa với Vân Sở tung một kiếm liều mạng về phía anh, máu rơi, máu khắp nơi… Ánh mắt gã áo đen thống khổ nhìn về phía tôi, ánh mắt rất quen thuộc, rất quen thuộc…

Không được…

Tôi rơi vào một cái ôm ướt sũng, chúng tôi cùng nhau rơi xuống vực sâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.