Tôi chạy như bay, có lần nhảy hụt giữa khoảng không do không tính rõ
khoảng cách, tình huống gấp gáp từ tầng thượng của 1 tòa nhà 10 tầng,
nếu mà rớt xuống không tan xác thì cũng tàn phế. Trong giây phút ngàn
cân treo sợi tóc đầu óc chợt lóe sáng, tôi đành phải đánh cược dùng
Phong cước đạp mạnh xuống dưới chân và đúng như trong dự đoán lực gió đã đẩy tôi lên cao thoát được luôn cảnh phải rơi lầu trong găng tấc. Hú
cmn hồn, cố kiềm chế lại nhịp tim, dằn lại bất cứ suy nghĩ gì.
Tôi
tiếp tục chạy về phía tây, đứng từ đỉnh tòa nhà đối diện Camellon tôi
muốn thữ nghiệm điều vừa trải qua một lần nữa. Tôi nhảy xuống, cách mặt
đất 10 mét, tôi lại dồn lực đạp Phong cước một lần nữa làm lực gió đẩy
tôi lên cao hơn 1m và kết quả thành công như ý muốn, tôi không bị một
chút vết thương nào cả, chỉ là đùi phải thực hiện 2 lần Phong cước thì
đau nhói mà thôi, nhưng với Mộc Thiên khí và trạng thái 2 thì sự đau
nhức cũng biến mất trong nữa 1 phút hồi phục.
Ngước lên tòa nhà định vị lần nữa vị trí viên bi bị vỡ, tôi cắm đầu phóng thật nhanh vào. Lúc
tôi vừa chạy vào trong khách sạn thì bên ngoài một chiếc xe sang trọng
đã dừng lại. Tài xế ra trước mở cửa, 2 bố con Mỹ Hương bước xuống xe. Họ được phục vụ dẫn đường đi vào trong khách sạn. Cũng ngay lúc đó, bên
ngoài cửa có một người lấy điện thoại ra gọi, bên trong máy điện thoại
vang lên giọng:
- Có chuyện gì? Có biết tao đang bận không. Có gì nói lẹ lên, tao không có nhiều thời gian đâu.
- Dạ thưa thiếu gia, tên nhóc mà thiếu gia đang truy nã vừa hùng hổ chạy vào khách sạn ạ.
- Hừ, muốn chết rồi sao? Tình nghĩa đúng là thắm thiết. Gọi hết anh em
lên đây, 50 đứa trong khách sạn vẫn chưa đủ. Chém chết nó cho tao.
- Dạ, em gọi ngay. - Nói xong cúp máy, hắn gọi cho mấy số khác.
Tuy đang cười dữ tợn và đắc ý nhưng tên Thanh cũng phải là một kẻ đần, qua
tin đàn em báo hắn biết có thể 50 đứa ở đây chưa chắc làm gì được đối
phương nên hắn mới quyết định gọi hết phe cánh tới. Chỉ cần giải quyết
được tên kia và ăn em Trang thì hắn có bị cha mẹ trách phạt kiểu gì cũng cam, hắn tin tưởng rằng chưa hẳn đủ sức để hạ gục được tên nhóc tóc
trắng kia.
Trở lại với bố con Mỹ Hương, bọn họ được phụ vụ dẫn qua
bên bữa tiệc ở tầng trệt. Tràn ngập trong ánh sáng hào hoa, sang trọng.
Có một người trung niên dẫn theo một thanh niên trẻ tới:
- Haha, anh Lâm đại giá quang lâm, vinh hạnh, vinh hạnh a. - lại bắt tay với bố của Mỹ Hương.
- Lâu ngày không gặp, hình như anh Hiên có vẽ phát đạt ra thì phải, haha. - Tay bắt mặt mừng a.
- Có phát đạt cũng không phát đạt bằng anh đâu. Nghe nói anh mới tham gia vào dự án bất động sản ở Đảo Xanh hả? Rất oách nha.
- Không có gì, chỉ là một miếng nhỏ mà thôi. Miếng trung bình lớn bị mấy
đại phiệt tài nuốt hết rồi, haha. - Hai ông nói chuyện như là bạn nối
khố vậy, nhìn thấy cậu thanh niên bên cạnh ông Hiên:
- A, đây có phải là cháu Thiên không? Lớn thế này rồi cơ à. Nhớ lần cuối cùng gặp anh
trước hôm nay, nó chỉ mới là một cậu nhóc cấp 1. Aii, cũng thật lâu rồi.
- Đúng vậy, đây là đứa nhỏ năm đó. Anh còn không nhìn lại cô tiểu thư
đứng sau lưng anh đi, cũng ra dáng thiếu nữ rồi, nói gì con tôi chứ.
- Haha, thời gian trôi qua thật mau, nhớ thời trẻ anh và tôi tay trắng lập nghiệp thật là hoài niệm biết bao.
- Haha, đúng đúng, thật là hoài niệm. Mà vào bàn ngồi rồi chúng ta nói tiếp, sao có thể để anh đứng như vậy chứ, thất lễ chết a.
Tôi chạy lên tới tầng 3 thì thấy có mấy thằng cầm côn, tuýp đứng chờ sẳn đó rồi. Nhìn là đủ biết nhắm vào tôi rồi. Nâng mức trạng thái đến đỉnh
cao, tôi tiếp tục lao lên phía trước. Không có thời gian đùa giỡn với
bọn này, liền dùng liên hoàn cước trên không cùng một ít khái niệm nhỏ
trong Trọng cước xử đẹp 7 thằng tiện tay lượm cây côn lên bẻ một đầu bớt độ dài rồi chạy tiếp lên tầng 4, cũng chỉ vì không biết đi thang máy
nên mới phải chạy bộ từng tầng thế này.
Trở lại bữa tiệc xa hoa,
khách trong bữa tiệc này kém nhất cũng là làm lớn tại một tỉnh, hoặc là
một giám độc một công ty nổi trội. Ở bàn có chủ bữa tiệc ngồi có 2 bố
con Mỹ Hương. Ông Lâm lên tiếng:
- Tôi nghe nói cháu Thiên học rất
giỏi, đi thi cả olympic vật lý quốc tế, đạt giải nhì. Thật là một nhân
tài trong tương lai mà, tiền đồ rộng mở. Anh thật là biết dạy con cái
đó, chỉ tôi một ít có được không?.
Ông già khen thằng nhóc con bạn
đáo để, dù sao người trong giới thượng lưu làm việc rất cáo già, trước
khi gặp đối tác bàn chuyện gì thì cũng tìm hiểu rất kỹ về đối phương và
đương nhiên ông Lâm cũng đã tìm hiểu rất kỹ về con cái của bạn ngay sau
khi nhận được lời mời, miễn cho lúc gặp không có gì để nói làm lạnh lòng người khác. Ông Hiên ngay lập tức đáp lại:
- Làm gì có cái bí quyết
gì đâu chứ, do tự thân nó cố gắng thôi chứ tôi chỉ có thể vẽ cho nó một
con đường, còn đi được bao xa là do chính nó mà thôi. Anh cũng không
kém, nuôi ra được một cô con gái xinh đẹp như vậy, tôi cũng thật là hâm
mộ nha.
- Anh quá lời, haha. Con bé còn nhỏ, chưa thể nói là xinh đẹp cái gì chứ, khách sáo quá haha. - 2 ông già nói chuyện trông có vẻ rất
vui. Mà thật trong lòng 2 ông đều đang rất vui, ai mà không thích con
cháu của mình xuất sắc chứ, nhất là do mình đào tạo nên nữa.
- Thôi
thôi, giữa chúng ta đừng nói những lời khách sáo làm nữa. Tiểu thư nhà
anh cũng giỏi không kém, tổng kết điểm đứng đầu toàn trường nha, con tôi cũng không được nữa. - Ông già khen con bạn thế chứ trong lòng ông vẫn
không cho là đúng, vì dù sao đó cũng chỉ là tạp mà không tinh, không
chuyên sâu như con của ông. nhưng cũng vẫn khen.
- Chỉ là cơ sở mà
thôi, làm sao bằng được quý tử của anh chứ, trường con tôi chọn cũng chỉ là một trường tầm thường mà thôi, không có gì đáng nói, không có gì
đáng nói cả. - Ông Lâm lắc đầu.
Hai đứa nhỏ nghe 2 ông già tâng bốc
lên xuống cũng thấy chóng mặt, giờ phút nào rồi mà còn đi bợ đít nhau
như vậy, có thật họ là bạn thân hay không chứ, nhưng mà được khen quá
làm 2 đứa nhỏ cũng đỏ mặt, nở mũi. Đặc biệt là thằng nhóc tên Thiên có
liếc qua Mỹ Hương mayas lần, nó chưa thấy đứa con gái nào mà xinh đẹp tự nhiên đến như vậy, không hể son phấn trát đầy mặt như những cô gái nó
thường gặp.
- Thật không đấy, hay anh lại muốn con anh giấu tài,
chính tôi cũng khoongcoi ngôi trường con gái anh học là một ngôi trường
tầm thường đâu. - Ông Hiên liếc nhìn ông Lâm đầy ẩn ý.
- Giấu tài?
không tầm thường? Ý anh là sao. Ngôi trường đó chỉ là một ngôi trường
cấp 3 tầm trung của huyện mà thôi, không có gì đặc biệt cả. - Ông Hiên
làm bên giáo dục nên có để ý tin tức giáo dục nhiều hơn ông Lâm, ông Lâm chỉ là một người doanh nhân nên không để ý lắm.
- Không phải là muốn giống như thủ khoa đại học năm nay sao, 11 năm học giấu tài không bộc
lộ đến năm 12 trở đi thì bộc phát không ai bì kịp được. Anh nghĩ một
ngôi trường mà thủ khoa 80 điểm trên 8 môn thi đại học có thể là một
ngôi trường tầm thường hay sao, haha.
Nghe như vậy không chỉ ông Lâm
mà còn thằng Thiên lẫn Mỹ Hương đều không khỏi ngạc nhiên, phải nói là
kinh ngạc, họ căn bản không phải không tin vào tai mình mà không tin vào chuyện vừa nghe được. Ông Lâm thốt:
- Không thể nào. 10 mỗi môn là
một con số tuyệt đối, từ trước khi ngành giáo dục Việt Nam thành lập đến giờ điểm tuyệt đối thì hầu như kỳ thi nào cũng có nhưng hiếm có thí
xinh nào đạt điểm tuyệt đối quá 2 môn. 8 môn một lần sao, không phải tôi không tin anh nhưng cho dù là đạt giải nhất trong kỳ thi quốc gia lẫn
quốc tế đều không có ai có thể một mình học chuyên tất cả các môn, họ đa số chỉ chuyên một môn mà thôi.
- Đúng vậy ba à, làm sao có ai có thể bỏ ra thời gian để học chuyên sâu nhiều môn đến như vậy chứ. - Thằng
Thiên không tin hỏi lại ba nó.
Thiên cũng là một người tài giỏi, nó
đã dành hầu như tất cả thời gian cho môn vật lý mới có được thành tựu
như ngày hôm nay, thi đại học thì bây giờ nó đã khẳng định môn vật lý
chắc chắn nó được 9,8 điểm rồi nhưng chưa chắc nó đã được 10 điểm, thi
đại học thì dễ hơn thi quốc gia nhiều nhưng câu 10 điểm của đề đại học
thì có thể so sánh với đề quốc gia hoặc hơn nữa tùy theo đề từng năm. Đó là nó tự tin ở trong môn vật lý nó chưa chắc thua gì một giảng viên đại học, còn mấy môn khác thì nó cũng chỉ giỏi hơn mấy đứa bình thường
thôi, độ khó của giỏi toàn diện nó biết, giờ tự nhiên có người giỏi
tuyệt đối 8 môn thi tuyển thì thật khó mà tin tưởng. Điểm 10 chính là
điểm tuyệt đối chứng minh cho học thức sâu rộng của học sinh trong kỳ
thi đại học đó nha.
- Thì ai không biết là khó tin, nhưng sự thật đã
xảy ra. Có nhiều người phỏng đoán rằng là do thí sinh gian lận điểm chác mà có nhưng gian lận được sao. Cho dù có muốn gian lận được đi chăng
nữa thì yêu cầu hậu trường và tiền bạc lớn đến như thế nào. Đã có hậu
trường lớn như thế thì chẳng ai ngu mà gian lận lộ liễu dể cho người đời nghi ngờ như vậy. Đã không phải gian lận thì trừ phi...
- Thực tài? - Ông Lâm tiếp lời.
- Chính xác là thực tài, chỉ có vàng thật mới không sợ lửa. Có thực tài thì sợ gì người ta soi mói.
- Cậu nhóc đó học cùng trường con gái tôi sao?
- Haha, anh tin tức thật chậm nha, đúng vậy đó.
Nghe tới đây, Mỹ Hương đã tự hình thành đáp án trong đầu mình nhưng có vẽ
chuyện đó khó tin nhưng ngoài anh ấy trường mình có ai khác sao. Lại
nghe ông Lâm hỏi tiếp:
- Tên gì vậy? Thật kỳ lạ, trường con tôi học mà tôi chưa nghe có ai giỏi đến như vậy nha.
- Vậy mới bảo là dấu tài, có phải con anh cũng như vậy? Cậu nhóc đó tên
Phạm Lam Vũ. Anh có nên đầu tư cho cậu ta một cái thang không? Tương lai rước về một đại tướng tài năng chớ.
- Haha, có thể, có thể chứ. -
Ông nhìn qua con gái, thấy con gái của mình hình như đang thất thần. Cẩn thận đánh giá một chút, ông vỗ nhẹ vai con gái:
- Hương à!! Hương..
Con bé giật mình, nhìn bố nó:
- Dạ, bố vừa nói gì con nghe không rõ ạ.
- Con đang suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?
- Đâu có nghĩ gì đâu bố! - nó cúi mặt xuống, hỏi đỏ ửng.
- Con gái bé nhỏ của bố sao mà bố không rõ được. Có phải con thích anh
chàng nào rồi không? Ngày xưa mẹ con tương tư bố cũng như vậy đó. Dẫn bố xem coi nó có xứng đáng với con không.
- Làm gì có, không có thật
mà!! Bố còn hỏi nữa là con giận bố luôn đó. Hứ. - Giận mà làm bộ dạng
đáng yêu như vậy làm thằng nhóc đối diện tí nữa thì té ghế.
- Thôi
được rồi, mặc kệ là ai nhớ sau này dẫn nó về nhà để bố coi mắt rõ chưa?
Bố không quản con thích ai yêu ai nhưng nhớ rằng đứa đó không lọt vào
mắt bố thì con với nó cũng không có kết quả gì đâu, haha. - Xoa xoa đầu
con bé, cứ như vừa đấm vừa thổi vậy.
- Bố này!!*Nhéo hông* - Ông già rên a á.
- Thôi được rồi, được rồi!! Bố không nói nữa. Giờ bố hỏi con nè?
- Con có quen biết Phạm Lam Vũ không? Nghe bác Hiên kể là học trường con đó.
Nói tới nó lại đau lòng, nhưng cô bé cố kiềm nén sợ bố biết cảm xúc của mình. Hít một hơi:
- Dạ, con có... - Chưa nói hết câu thì cửa khách sạn nghe kêu một tiếng
rõ to, từ đâu một bầy du côn cầm dao, mã tấu, côn, tuýp, trong đó còn có mấy thằng cầm súng chạy ào ào lên lầu, vừa đi vừa la hét, đụng phải ai
tụi nó đập luôn người đó khiến cho mấy anh phục vụ bị thương nặng. Chạy
ào ào vào khách sạn cũng phải hơn 100 thằng nối đuôi nhau.
Gặp cảnh
tượng như vậy khách của bữa tiệc lẫn khách sạn đều hoảng sợ cho rằng
giang hồ thanh toán nhau, ai nấy đều bỏ chạy theo một hướng khác chạy ra cửa thoát hiểm, bố con Mỹ Hương cũng không kịp nói gì theo chân đám
người chạy loạn, ai cũng sợ liên lụy đến mình.
Lúc đó tại tầng 9, tôi đang dùng một cây côn gãy làm kiếm quần đấu với 8 thằng cầm kiếm nhật ở tầng này. Về kiếm đạo kendo, tôi đã tới được cảnh giới phòng thủ, cảm
nhận mọi đường kiếm và cử động của đối thủ. Từng thằng cầm kiếm lao lên, như một định luật tôi né một kiếm thì sẽ vận sức đập vào đầu tụi nó một côn. Chỉ chốc lát chỉ còn một thằng đại ca của nhóm này đứng đó nhìn.
Hắn không hoảng sợ, hắn thủ thế giống kiếm đạo kendo rồi bình tĩnh hỏi tôi:
- Mày cũng học kendo sao? Không ngờ đã có được ý cảnh phòng thủ mà tao cố gắng vẫn không có được.
- Do mày ngu thôi, không cần phải hâm mộ. - tôi đáp lại ngay.
- Nói hay, vậy giờ để tao coi ý cảnh tấn công của tôi so với ý cảnh phòng thủ của mày thì cái nào hơn. - đôi mắt hắn tập trung vào tôi rồi từ từ
bước tới.
Giờ này nhân viên lẫn khách của khách sạn này đều bỏ chạy
ra ngoài hết, nhiều người đã gọi công an rồi. Nhưng cảnh sát là lề mề
chưa tới, dùng cái móng chân suy nghĩ cũng đủ biết công an bị người ta
bịt miệng rồi. Tên kia bước đi càng ngày càng nhanh, tôi nhắm mắt lại và đã cảm nhận được hướng đi của hắn nhưng hắn chỉ đi tới cách tôi 3m thì
dừng lại. Hắn hét "yaaaaa" một tiếng rồi chém kiếm xuống dưới chân tôi.
Cảm nhận được điều đó, tôi đưa côn gỗ xuống dưới chặn lại gần như là cùng
lúc với hắn phát động tấn công. Côn gỗ và kiếm sắp chạm nhau bỗng mắt
hắn lóe lên một cái, hướng kiếm thay đổi hướng lên cổ tôi. Biến cố xảy
ra quá bất ngờ, tôi không thể lường trước, đành phải lùi về phía sau và
đưa mộc côn lên phía trên, những vẫn chậm một chút, mộc côn bị kiếm chém ngọt thành 2 mảnh, vai phải của tôi bị sượt qua, tạo thành một vết
thương nhỏ, không ngờ kiếm của tên này sắt bén đến như vậy.
- Haha, ý cảnh phòng thủ chẳng qua chỉ có như vậy. - Hắn đắc ý.
Tôi nhìn khúc mộc côn thì đủ biết cây kiếm này sắt nhưu thế nào rồi. Nhảy
lùi về 3 bước, tôi cúi xuống nhặt thanh kiếm của tên đàn em mới bị đập
ngất lên. Tên kia lại lao lên, tôi đỡ được của hắn mấy phát, cũng bị
thêm vài vết thương soẹt qua, không ngờ lại không né được một kiếm nào,
chỉ có thể đỡ kiếm chạm kiếm mà thôi. Kiếm của hắn như có mắt, có thể
đổi hướng bất ngờ. Đây là ý cảnh tấn công trong kiếm đạo sao. Trước giờ
cứ nghĩ ý cảnh phòng thủ đã đủ bá đạo rồi, ai ngờ ý cảnh tấn công cũng
biến thái không kém.
Giờ nếu cứ như thế này thì không thể thắng hắn
được, mình phải tấn công nhưng phản được vài đòn thì hắn đều đỡ được,
chỉ tại mình trên phương diện tấn công còn quá kém, coi như nhập môn
cũng chưa tới nữa. Tôi lóe lên một suy nghĩ dùng lực phá xảo, thử áp
dụng các quy tắc của Trọng cước, dồn thêm cả Mộc Thiên khí vào các ngón
và cổ tay, vừa đỡ được 1 phát kiếm tôi chớp thời cơ chém thật nhanh,
mạnh một kiếm ngay vào cổ hắn, hắn cười cười đưa kiếm lên đỡ. Phụt....
một vòi máu cao phụt lên, kiếm của tôi chặt gãy kiếm hắn, vì lực quá
mạnh đã chém bay phăng đầu của hắn, máu của hắn nhuộm đỏ người tôi. Đây
là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi giết người(mà còn ý thức nhé). Sửng
người vài giây, tôi nghe thấy tiếng hét ở phía dưới và rất đông người
chạy lên tôi tiếp tục lao lên tầng 10, và tôi gọi nhát chém vừa rồi là
Trọng kiếm, nặng, nhanh và mạnh.
Trọng kiếm cứ như là hack onehit
trong CF, chỉ một hit là chết. Tôi băng qua từng tầng, từ tầng 10 đến
tầng 14 chỉ dùng 1 lần Trọng kiếm duy nhất để đỡ đạn, tên ở tầng 14 có
súng. Cũng giống như Trọng cước, Trọng kiếm gây một áp lực lớn lên tay
của tôi, nhất là cổ tay và bả vai, càng sử dụng thì tay càng đau và tê
nhưng làm được gì hơn, nhìn tràng cảnh nãy giờ là tôi có thể đoán được
Tuyết Trang bị một tổ chức giang hồ bắt cóc rồi, có thể vì tống tiền hay một lý do nào khác. Tôi chỉ toàn đùng sống kiếm để đánh ngất người ta,
tôi không muốn giết nhiều. Lên tới tầng 15 thì có hơi ngạc nhiên, tầng
này là tầng giữa của khách sạn, đây nói đúng hơn là một khu nghĩ mát,
với tiêu chí để khách thoải mái nhất nên xung quanh phủ cát, trồng cây
dừa và ở giữa có hồ bơi, khuôn viên đúng là rất rộng và có đúng ngay 15
thằng đang gác cổng, tôi lao lên né và đánh ngất được 4 thằng trong giây lát.
Định tiến thêm một bước nữa thì sau lưng chạy lên một đám hung
hung sát sát nữa, kiếm dao đao búa súng ống gì cũng có, hơn 100 thằng
cao to lớn nhỏ đầy đủ. Sau nữa phút tôi đã bị tụi này bao vây lại, súng
dao gì cũng đều chĩa về phía tôi, tôi biết lần này... nguy rồi. Không
cẩn thận không những không cứu được người mà còn bồi thêm mình vào nữa.
Tôi biết với trạng thái 2 này thì chẳng thế nào giải quyết được bọn này, trạng thái 2 có biến thái tới đâu cũng không thể nhanh như súng, đỡ
được 1 2 viên chứ chẳng thể nào đỡ được hơn 30 cái súng cùng bắn như
thế.
Một tên đeo kính trông có vẻ tri thức bước ra một bước:
- Này nhóc, mày biết điều thì khoanh tay chịu trói, tao sẽ nói tốt một xíu
cho mày trước mặt thiếu gia, có thể mày sẽ không phải chết. Đẹp trai,
giỏi võ thế này mà chết vì một đứa con gái thì đúng là không đáng a.
- Thiếu gia mày là ai? Bắt bạn tao làm gì?
- Tao không biết thiếu gia định làm gì nhưng nếu mày ở trong phòng một
mình với một cô gái trẻ xinh đẹp thì mày sẽ làm gì, hahaha. - Hắn cười
đắc ý.
- Khốn kiếp. - tôi gằn từng chữ, cho dù thằng ngu suy nghĩ bằng cái mông cũng biết làm cái gì rồi.
- Thế nào, quỳ xuống đưa 2 tay lên cho tao thấy thành ý đi chứ. Cho mày
30 giây suy nghĩ, hahaha. - Hắn cũng không định tha cho cậu thanh niên
tóc trắng có chút hồng trước mặt, nhưng mà thiếu gia có dặn bắt sống
càng tốt, nên hắn đành nhanh nhảu lên tiếng.
Tôi không nói gì nữa,
nhắm mắt lại quăng kiếm xuống. Bọn kia thấy vậy thì cười lên ha hả, nghĩ sắp bắt được mục tiêu rồi, sẽ được thiếu gia thưởng lớn. Cũng vì lúc
nãy tụi nó vội chạy lên lầu cho nhanh nên không để ý tới một cái xác
không đầu ở tầng 9 nếu không tụi nó đã không vui vẻ như thế. Tôi quyết
định liều mạng đánh cược chuyển đổi sang trạng thái 3, mặc dù trong ký
ức có chú ý rằng không có linh lực thì biến thân từ 3 trở đi sẽ gặp nguy hiểm nhưng.. thà nguy hiểm còn hơn là chết. Tôi gầm lên một tiếng thật
lớn, trong đầu niệm chú trạng thái 3, tóc nhanh chóng dài ra tới tận
lưng, không khí xung quanh có chút dao động làm tóc dài tung bay trong
gió. Móng vuốt dài ra, răng nanh mọc sau lưng mọc lên một chiếc đuôi
trắng tuyết. Sau 5 phút biến thân, mồ hôi nhễ nhại, tôi lạnh lùng nhìn
xung quanh. Tên kia thấy cảnh vừa rồi sợ quá lùi lại phía sau, hô lên:
- Bắn, bắn mau, bắn chết nó. - tiếng súng nổ lên dồn dập. Tôi... lao vào trong mưa đạn.....
Lúc này trên tầng 16, tên Thanh đang vuốt ve khuôn mặt của Tuyết Trang:
- Em cớ gì phải cố chấp như vậy, vài phút nữa thôi. Em sẽ là người đàn bà của anh, chúng ta sẽ là một! Haha.
Tuyết Trang đã không còn bộ dáng hoảng sợ vừa nãy nữa, cô nàng lạnh giọng:
- Kẻ không biết lượng sức mình, anh đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi.
Cái giá phải trả sẽ rất đắt, anh tốt nhất nên tin là như vậy đi. - Nói
xong lại nhắm mắt lại.
- Haha, anh phải trả giá gì chứ, khi em là vợ
anh thì gia đình em cũng bảo vệ anh, chỉ một mạng người thì 2 gia đình
vẫn còn lo được. - Cười điên cuồng.
- Một mạng người? Anh đang định giết tôi sao khi làm bậy sao? - Cô nàng trợn mắt lên.
- Em đừng sợ!! Không phải, không phải, anh yêu em còn không hết, làm sao mà dám tổn thương em chứ.
- Anh đã tổn thương tôi quá nhiều rồi.
- Hừ, anh nói cho em biết, mạng đó là mạng của thằng người yêu em đó. Nãy đàn em báo anh nó chạy vào khách sạn này, lao lên đây, anh đã cho đàng
em mang cả vũ khí nóng lẫn nguội chặn đường rồi, nó phải... C..H..Ế..T. - gằn chữ chết.
Cô nàng bỗng cười cười, không hiểu là cười khổ hay là cười khóc nữa:
- Hờ hờ, anh.. tự tìm đường chết cho mình. Tôi cũng không còn gì để nói.
Nói cho anh biết anh ta chỉ là bạn tôi thôi, không phải người yêu đâu. - Nó thở dài.
- Vô ích, giờ này chắc nó đã chết rồi, ai bảo chống chọi với anh. Nghĩ rằng có được cái mã đẹp trai một tí là ngon sao, haha.
Chết thì cũng đã chết rồi, em đừng buồn, anh sẽ bù đắp cho em.
- Anh sắp phải trả giá rồi, sắp rồi. - Nói xong lại nhắm mắt.
- Haha, trả giá. Ai có khả năng làm anh trả giá đây, khoan hãy nói là có
khả năng hay không, ở Đà Nẵng này ai dám bắt anh phải trả giá!!
Hahahaha. - Cười to.
Bỗng nhiên đúng lúc này cửa phòng bị đạp bay vào trong, một giọng nói lạnh lùng đầy sát khí vang lên:
- Tao dám.......