Đi không nhanh không chậm băng qua các con phố tới nhà Mỹ Hương, tự
dưng lông tơ trên người dựng ngược, cảm giác có cái gì nguy hiểm đang
buông xuống, hình như không gian xung quanh đang có dao động mạnh. Tâm
của chấn động này hình như là ở trên không trung cách đây chắc cũng hơn
100km trên không trung theo cảm ứng của tôi, đó là một tầng khí quyển
khác rồi, khiến khí lưu trong người tôi phản ứng mạnh khá kịch liệt,
băng khí thì chỉ hơi xao động nhưng mộc khí dường như sợ hãi cái gì đó.
Phải mất tới 15 phút đứng im tận lực khống chế chân khí mới chịu ổn
định, tôi thở phào một hơi rồi tiếp tục.
Cuối cùng cũng tới, tôi nhìn cánh cửa một lúc rồi cũng quyết định bấm
chuông. Rồi từ trong nhà cũng có một cô trung niên bước ra mở cửa:
- Cậu tìm ai?
- Dạ! Cháu tìm Mỹ Hương ạ. - Dù sao cô này chắc cũng tầm tuổi má tôi rồi nên cũng lễ phép chút.
- Cậu là bạn trai của cô chủ à?
- Dạ! - Ngạc nhiên, chẳng lẽ chuyện này gấu kể khắp nơi?
- Cậu đợi một chút! - Nói xong bà cô này đi vào nhà, được một tí rồi ra:
- Cậu vô nhà ngồi uống nước một tí, cô chủ sẽ ra tiếp. - Đưa tay kiểu "mời vào".
Tôi cũng không có ý kiến gì, đi vào trong. Căn nhà khá rộng và bự, chắc cỡ cái biệt thự mini, vô tới phòng khách thì bà cô giúp việc bảo tôi cứ ngồi xuống chờ một lát bả đi pha trà. Trong lúc ngồi chờ tôi nhìn xung
quanh một lát, tim tự dưng cũng đập hơi nhanh một chút, chắc là cảm xúc
bình thường của bất cứ thằng con trai nào khi đến nhà người yêu.
Chờ 5 phút thì bà cô giúp việc mang trà nóng ra, rồi lại lui vào. Tôi
cũng cảm giác chuyện này kỳ lạ, giống như một loại thử thách gì đó thì
phải, niệm chú điều khiển băng khí ức chế tâm lý của mình lúc này, tôi
lãnh đạm nhắm mắt lại. Đúng lúc đó có tiếng chuông ngoài cửa vang lên,
bà cô giúp việc lại chạy ra mở cửa, đón một chiếc oto vào. Từ chiếc oto
bước xuống một cô gái sang trọng, xinh đẹp, có nét giống Mỹ Hương, đó là Uyên, cô đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều.
- Cậu ta có ở trong đó chứ?
- Vâng thưa cô chủ, tôi đã mời cậu ta vào nhà uống nước đợi cô.
- Được rồi, thím đóng cửa lại hộ tôi.
Cô bước vào trong nhà, thấy ngay một đứa con trai đang ngồi trên ghế.
Cô giật mình, không ngờ là cậu ta, cô chợt nghĩ lại tâm tư của mình ngày xưa khiến cô đỏ mặt, rồi cũng hít một hơi tiến lại ghế đối diện ngồi
xuống.
Vừa có người ngồi xuống tôi liền mở mắt ra, mỉm cười:
- Chào bà chị! Chúng ta lại gặp!
- Cậu là bạn trai của em gái tôi?
- Đúng là vậy.
- Không ngờ lại là cậu. Cậu quen em tôi lâu chưa?
- Chỉ mới mấy tháng thôi chị ạ.
Bỗng dưng mặt Uyên nhăn lại, giọng hơi cay:
- Vậy giờ cậu không biết con bé đang ở đâu làm gì à?
- Em không biết! Cô ấy xảy ra chuyện gì sao? - Giờ cũng là em rể hờ rồi
thì xưng hô lễ phép một chút. Nghĩ lại thấy bà chị này bắt máy mà trước
gọi điện không bắt máy, chẳng lẽ gấu xảy ra chuyện rồi...
- Cậu cũng biết quan tâm người yêu nhỉ! - Giọng điệu có chút mỉa mai.
Uyên ban đầu cũng rất có hảo cảm với chàng trai này. Nhưng mà hắn làm
người yêu của em gái mình mà em gái mình bị bệnh như vậy lại không biết, còn cười nữa chứ, xem ra không thường xuyên để ý tới em gái mình. Đừng
tưởng được cái mã ngoài mà có quyền đối xử tệ bạc với em, thật đáng
khinh.
Nhìn được biểu hiện khuôn mặt của
Uyên, tôi càng thêm không hiểu, chẳng lẽ gấu bị cái gì đó nghiêm trọng
lắm, mà mình lại không biết gì cả. Tôi nghiêm túc lại:
- Chị hãy cho tôi biết giờ Mỹ Hương ra sao rồi?
- Biết lo rồi sao? Được, không có gì phải dấu, Hương nó chỉ còn sống được 6 tháng thôi, cậu còn dám yêu nó nữa không?
- Cái gì? Cô ấy xảy ra chuyện gì rồi? - Thất kinh.
- Nói ra cũng thật lạ. Cậu có biết em gái tôi gần đây tiếp xúc với ai là lạ không? Người ngoại quốc? Đặc biệt là người Nhật.
- Không biết! Cũng không nghe cô ấy nói gì. Chị nói đi, cô ấy bị gì mà chỉ còn 6 tháng?
Uyên hỏi thăm thêm vài vấn đề nữa nhưng mà tôi vẫn không biết, cô định
sẽ không nói nhưng mà tôi lầy quá rồi cũng kể qua một chút y như lời bác sĩ nói. Tôi mới thẩn thờ, thì thào:
- Cảm
giác già đi và nhớ chuyện xưa? Già đi...nhớ chuyện xưa...già đi....già
đi... - Rồi tôi tự thì thầm thật nhỏ : "Đây không phải là giống mình
sao, lẽ nào là cô ấy bị mình lây nhiễm. Không, chắc chắn là do mình,
riêng cái tính miễn nhiễm với bệnh khác đủ biết hoang đường cỡ nào rồi.
Thật không ngờ..."
- Này cậu kia, có sao không vậy? - Thấy bộ dáng thất thần(mất hồn), thơ thẩn của tôi. Uyên đã bớt đi một chút thành kiến...
- Không có gì, chị dẫn tôi tới chỗ Mỹ Hương đi. Tôi muốn thăm cô ấy một chút. - Nghiêm túc, xưng hô lại như ngày xưa.
- Được.
Sau đó chúng tôi lên xe, Uyên chở tôi tới bệnh viện quốc tế ABC. Lên tới phòng Mỹ Hương đang nghỉ ngơi, Uyên nhắc nhở tôi:
- Em tôi vẫn chưa biết gì về bệnh tình của nó đâu. Xin cậu đừng nói để cho nó lo lắng.
- Tôi biết rồi.
Một mình tôi bước vào phòng, thấy cô nàng vẫn còn nằm, tôi nhẹ đóng cửa lại bước đến bên em. Tự dưng Mỹ Hương mở mắt ra ngồi dậy, cười hạnh
phúc:
- Anh!!!! - Cô nàng ôm choàng lấy cổ tôi.
Tội! Chắc mấy ngày nay chờ tôi lắm! Tôi cảm giác mình thật có lỗi. Định hỏi thăm sức khỏe của em thì em nó nói trước:
- Anh dẫn em đi chơi đi! Ở đây quài chán lắm.
- Nhưng mà.. em đang bị bệnh mà? - Gãi đầu.
- Đi!!Đi!! Không sao đâu, bác sĩ bảo bệnh của em không có gì nghiêm trọng hết, với lại em thấy trong người khỏe re à? Không tin em thử cho anh
xem.
Nói xong Mỹ Hương nhảy xuống
giường, rồi nhảy tưng tưng múa múa các loại để..chứng minh rằng mình
đang rất khỏe, khỏe dữ lắm. Tôi cũng nghe chị Uyên kể về căn bệnh rồi,
cũng chẳng có gì đáng ngại trước 6 tháng hạn định kia. Tôi đã ra một
quyết định.
- Được, em xin phép chị em đi rồi anh dẫn em đi.
- Oke anh! Chị em ở đâu?
- Ở ngoài ấy. - Chỉ ra ngoài cửa.
Không biết tình hình ngoài ấy thế nào chứ, hình như có mùi làm nủng
quanh đây! Một hồi thì chị nàng cũng đồng ý. Trước khi đi bả nhắc đủ
điều, tôi cũng lưu ý một chút, rồi về nhà cô ấy chuẩn bị. Đi chơi, leo
núi, đi ăn vặt, nó dẫn đi đâu là tôi đi theo đó, tôi không chủ động mấy
điều này. Không phải tôi không thích mà tôi căn bản không biết, không
rành về mấy vấn đề này cho lắm, trước kia hay bây giờ thì vẫn chưa bao
giờ biết đi chơi nơi nào cho vui cả(ngày xưa là quán nét). Em thuê taxi
chở 2 đứa ra biển chơi, em bảo là học tập mệt quá đi chơi cho nó khuây
khỏa. Nhưng tôi hiểu em đang tính toán cái gì, em đang muốn tận hưởng
niềm vui những ngày cuối cùng.
Khuôn mặt
vui tươi của em đôi lúc lộ ra vẽ ưu tư, tôi nhận ra em đã biết được bệnh trạng của mình rồi. Nhưng mà không sao, tôi có biện pháp để giải quyết
vấn đề này. Qua một hồi lục ký ức viễn cổ thì tôi rõ, đó không phải là
bệnh gì cả mà là do một người bình thường có linh hồn yếu ớt tiếp xúc
quá lâu với cao thủ có linh hồn lực cực mạnh thì sẽ bị lây nhiễm khí tức viễn cổ mà không có chân khí hay hồn lực chống đỡ thì sớm muộn gì cũng
phát điên mà chết. Chuyện này xảy ra rất thường xuyên ở thế giới thần
thoại kia, thế nên ở nơi đó người thường và người tu thần, tu tiên không ở chung với nhau, nhưng mà có xảy ra cũng chỉ tiếp xúc với đại năng
siêu cấp mới bị! Còn tu thần giả và tu tiên giả bình thường thì không có khí tức viễn cổ nên không sao cả! Biện pháp đơn giản là luyện ra chân
khí thành tu tiên giả(nếu tu thành tu thần giả phải có bảo vật chứa chân khí bên mình nếu không thì chịu) thì sẽ trung hòa được linh hồn khí
tức, không những không có hại mà còn cực kỳ có lợi trong quá trình tu
luyện tương lai. Nhưng mà tôi không phải là cường giả siêu cấp hay tuyệt thế đại năng hay tiên thần gì cả, chắc là do biến dị ngày đó đã khiến
tôi trở nên như vậy.
Hiện tại tôi sẽ truyền tất cả mộc khí trong người mình cho Mỹ Hương, rồi cho cô ấy luyện > để giải quyết vấn đề của chính mình.
Lúc này đã là 8h tối ở bãi biển, em ấy ngồi dựa đầu vào vai tôi, khoảnh
khắc này thời gian như ngưng động, tôi chỉ thích những giây phút yên
bình thế này thôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa định nghĩa được thế nào
là tình yêu, cũng không biết làm thế nào để biểu hiện rõ tình yêu của
mình dành cho đối phương, tôi chỉ biết cười, chỉ biết đi chơi theo ý
thích của nàng, đôi khi chỉ biết im lặng. Nhìn bầu trời sao sáng, khoảnh khắc yên bình này, cũng giống như lần đầu mà tôi nói lời yêu em, khác
là lần đầu ở công viên còn bây giờ ở bãi biển. Cũng là em lên tiếng
trước:
- Anh thổi cho em nghe bài hôm nọ
được không? Em nghĩ chắc anh không mang sáo nên có mua sẳn một cây mang
theo đây này! - Lấy trong túi sách ra một cây sáo cũng khá tốt.
- Không cần đâu, lúc nào anh cũng mang nó theo bên mình hết! - Mở túi
trong của áo khoát ra, lấy cái sáo ngọc nọ. - Em thích nghe lắm hả!
- Dạ!
- Rồi nhé....
Trong mười phút liền tôi thổi bài Thần Thoại, loại cảm xúc sầu muộn
thương nhớ ấy lại hiện ra. Lần này thì Mỹ Hương phản ứng rất mạnh, cô ấy khóc, khóc rất nhiều, sau đó nhắm mắt lại, như nghĩ đến ngày xưa đó.
Trong đầu cô nàng lại hiện lên những hình ảnh của vài năm trước, những
kỷ niệm, lần đầu tiên gặp nhau, đi chơi...v.v. Tôi cũng nhận được nổi
buồn của cô ấy, thế nên tôi càng khẳng định suy đoán của mình, bệnh của
cô ấy chính là do mình gây ra, nếu như vậy tôi càng yên tâm hơn, thầm
thở phào trong lòng, tâm trạng cũng vui hơn.
Thấy tôi ngừng thổi, Mỹ Hương mở mắt ra hỏi:
- Hức..hức, sao anh không thổi nữa.
- Hì, anh biết có một bài này chứ mấy, thổi đi thổi lại em không chán à?
- Không, em thích lắm! Anh thổi nữa đi.
- Được, một lần nữa nhé.
Đồ lá mi................................... Ngưng thổi, tôi nhìn em mỉm cười:
- Được chưa?
Cuối cùng Mỹ Hương cũng mỉm cười, đưa tay lên ôm lấy cổ tôi rồi hôn:
- Em yêu anh!
- Anh cũng thế!
Kiss chán rồi, nàng vẫn muốn...kiss nữa. Rồi cuối cùng hết, nàng gục đầu vào ngực tôi, trên bãi cát trắng, sóng vỗ rì rào:
- Anh ơi!
- Gì em?
- Nếu mai này em không còn cơ hội được gặp anh nữa thì sao hả anh?
- Nói tầm bậy gì thế. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra.
- Nếu thôi mà! Ai bảo nó xảy ra đâu, anh trả lời đi.
- Nếu điều đó xảy ra thì anh sẽ tìm một người khác để yêu. Bù lấp vào khoảng trống của em.
- Thế ạ?
- Ừm, hehe.
- Dạ! - Nói xong nó cuối đầu xuống, hơi uể oải.
Trong lòng nghĩ: "Cũng đúng, mình không còn nữa thì anh ấy sẽ yêu người khác, trên đời thiếu gì người! Mình đâu có quyền cấm đoán gì anh ấy,
với lại như thế cũng đúng ý mình!!!". Thấy thế tôi cười cười:
- Anh đùa đấy! Hehe, đừng tin là thật! Dù sau này không còn cơ hội được
gặp em nữa thì anh vẫn sẽ tạo ra cơ hội để được gặp em. Trái đất này
chưa có thứ gì có thể chia cắt đôi ta, hehe.
- Thật không anh? - Một chút vui mừng nhỏ bé hiện lên trên khóe mắt long lanh.
- Thật! Em hãy tin tưởng anh, dù khoảng cách của em với anh là một bức
tường, anh sẽ là người đạp đổ bức tường đó để em không phải cô đơn, nếu
khoảng cách là trời mây này, vũ trụ cũng vậy, anh sẽ xé tan bầu trời,
đạp đổ thời không để được gặp em. - Lần đầu tiên mình nói lời mây gió,
khiến trong lòng tôi cũng có chút ngượng ngùng.
- Hihi, buồn cười quá! Hihi, hahaha. - Mỹ Hương cười to, tuy cười nhưng trong mắt cũng có chút cảm động long lanh.
- Sao em cười? - Nhăn mặt.
- Lần đầu tiên nghe chém gió, em buồn cười quá! Không ngờ anh cũng biết rót mật dữ, hihi.
- Em không tin anh? - Trợn mắt.
- Em tin, tin chứ! Nhưng mà vẫn buồn cười quá, hihi.
- Haizz, trên đời này có ai cười như em không, cười mà ra nước mắt. Em biết bệnh của em rồi à?
Nghe vậy thì cô nàng ngừng cười ngay, thủ thỉ:
- Anh cũng biết rồi à?
- Ừm, chị em kể! - Mỉm cười.
- Em xin lỗi...em...
- Đừng nói gì cả! Người có lỗi là anh. Rắc rối này là do anh gây ra cho em, hãy để anh giải quyết nó.
- Em cảm ơn thần phật, bất cứ ai đã đưa anh đến bên em.. - Cô bé cảm động quá, cứ nghĩ là tôi nói dù ra sao thì tôi cũng sẽ ở bên nàng. Thật ra
là hiểu lầm. Thế là nép người vào ngực tôi.
- Lần này em lại buông mật làm "ngọt" lòng anh rồi! Anh nói thật đó, bệnh của em là lây từ anh, anh có cách giải quyết!
Kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Do anh lây cho em?
- Đúng vậy, nhưng mà nói thẳng ra thì đây không phải bệnh, nên đúng là
không có thuốc chữa. Anh đương nhiên là biết cách chữa đó. Thế nào? Tin
lời anh nói chứ.
Tưởng như đường đời đã
dừng lại đây, hôm nay sau khi đi chơi về Mỹ Hương định sẽ giả vờ đi du
học và chia tay với anh Vũ. Ý muốn sau này khi mình ra đi rồi anh ấy sẽ
không phải buồn, đau khổ vì mình.
Vậy mà bây giờ nghe người yêu nói anh ấy có cách chữa cho mình, làm sao mà không vui mừng được, hết lớn luôn ấy chứ.
- Em tin chứ! Em tin hết, anh là thiên thần của em.
- Được! Anh sẽ là thiên thần của em! - Mỉm cười.
Kisssssss......... Rồi tôi đẩy nhẹ em ra:
- Em sẳn sàng chưa! Anh sẽ chỉ cho em cách hết bệnh.
- Yes!! - Nhí nhảnh dễ sợ.
- Nhìn đây. - Đưa bàn tay phải lên.
Tôi vận mộc khí bao phủ quanh nắm tay phải, bàn tay bốc ra chút khói
xanh lục, tụ thành hình giống như ngọn lửa màu xanh lục, nhưng lại không nóng mà còn đầy dễ chịu. Nắm lấy tay Mỹ Hương...
- Thoải mái quá, em dường như quên hết mệt mỏi, tinh thần rất thoải mái.
- Anh nói cho em biết luôn, giờ anh vẫn là người, nhưng mà không phải
người. Em có thể coi anh là một tu tiên giả, tức là người tu luyện để
thành tiên. Anh truyền cho em Mộc Thiên khí này, nó sẽ giúp em chữa hết
tất cả bệnh tật trên người em, nhưng cái này không cần thiết vì em đã
miễn nhiễm với bách bệnh rồi, thế nên tác dụng trọng yếu của nó là để
cho em hấp thu là rèn luyện để cho nó thành chân khí của bản thân em,
khi đó em mới hết "bệnh" trở lại bình thường.
- Nhưng mà...hấp thu và rèn luyện bằng cách nào?
- Anh sẽ truyền cho em một thuật pháp gọi là "Vạn Mộc Thiên Xuân", chỉ
cần theo như pháp quyết làm y đúc là được. Có gì khó cứ hỏi anh, ok.
- OK. - Cắn môi nghiêm túc.
- Thả lỏng người, đừng hành động gì cả, để yên anh làm nhé.
- Dạ!
Cuối cùng cũng được đồng ý, nhưng ruốc cuộc vẫn là rất ngại!
- Em biết ở gần đây có khách sạn nào không?
- Khách sạn? - Nghĩ tới điều gì đó làm cô nàng đỏ mặt tía tai.
- Khụ, khụ! Em đừng nghỉ bậy, phải tin tưởng ở anh chứ! Quy trình có
chút..chút ngại ngùng nên không thể ở nơi công cộng được, khụ khụ.
- Được! Để em gọi điện đặt phòng.
Trong lúc đó tôi cũng gọi điện cho thằng Cường bảo nó báo ba tôi rằng
hôm nay tôi đi làm công việc quan trọng, có thể mai mốt mới về, chứ
không lại lo lắng.
Đặt được một phòng ở
khách sạn gần bãi biển đó, 2 chúng tôi đi lên phòng. Tôi chỉ hơi ngại
khi thấy những ánh mắt của bọn lễ tân nhìn chúng tôi đầy ẩn ý. Tôi mặc
kệ, nhanh chóng kéo cô nàng lên phòng, cô nàng chắc chắn là còn ngại hơn tôi.
- Em muốn tắm! - Em nó nhỏ nhẹ.
- Em làm gì làm đi, nhớ phải để tinh thần thật thoải mái nhé! Đừng nghĩ
bậy nhé! A hèm, anh rất nghiêm túc. - Sao trong đầu con bé có nhiều suy
nghĩ kỳ lạ vậy nhỉ, đúng là nhạy cảm thiệt nhưng... aizz.
Chờ tầm 1 tiếng thì Mỹ Hương mới tắm xong, chắc là..vừa tắm vừa suy
nghĩ nhiều lắm. Tôi hít thật sâu, khó khăn lắm mới hỏi được:
- Em chuẩn bị xong chưa?
- Rồi anh! Em..em phải làm thế nào! - Khó khăn nói nhỏ từng chữ, trong
trường hợp này hoàn cảnh nó hơi ám muội, ai cũng khó bình tĩnh được.
Lần này đến lượt tôi cố thốt:
- À..à, thì..thì em phải..phải..! À là..là do muốn truyền thẳng toàn bộ
Mộc Thiên khí trong người anh vào cơ thể em thì phải..phải thông qua các khiếu huyệt toàn..toàn thân mới được(sách bảo thế). Như..như thế thì
chân khí mới hoàn toàn truyền vào một cách vô hại, chứ bằng những con
đường khác thì sẽ..sẽ rất đau và có xác xuất tử vong cao. Nên..nên em
phải..phải..phải cởi..hết đồ... - Không biết từ lúc nào tôi trở thành
một thằng ngọng, thật là xấu hổ chết người a. Nói tới đây 2 đứa muốn tìm chổ trốn ngay...
=====================
Tình cảnh có hơi ám muội nhưng độc giả đừng nghỉ bậy nhé! Cmt nhiệt tình nhé ! có khi nhiệt tình quá thì ngày mai có chap luôn :3