Tôi Là Đại Vai Ác

Chương 13: Chương 13




Hôm nay Yến Chử được nghỉ, Yến Tuân cũng hiếm khi không có tiết nên hai cha con quyết định tranh thủ đưa Lâm Đinh Đinh đi bệnh viện khám thai.

“Bố nhìn con gái của con này.” Yến Chử cầm một tấm siêu âm B, ánh mắt khó nén hứng khởi.

Đây là lần đầu tiên anh làm bố, Yến Chử có xu hướng làm “con nô” [1], nhìn con mình một khôi đen xì trên tấm phim, nhìn không rõ chân tay, thấy thế nào cũng đáng yêu cả.

[1] Con nô: Người thương con, cưng chiều con, là người hầu của con cái.

“Cũng là cháu gái bố mà.”

Yến Tuân nhìn đứa con trai đã mất tìm lại được và đứa con dâu hiếu thuận hiểu chuyện, khỏi phải nói có bao nhiêu hài lòng.

Hiện tại đã bắt đầu thực thi kế hoạch hóa gia đình, tuy chỉ mới bắt đầu, tỉ lệ chấp hành không nhiều như mấy năm sau, nhưng người nhà họ Yến cũng không có ai có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho dù nam hay nữ đều được, chỉ định sinh xong lần này sẽ theo chính sách của nhà nước, không sinh đứa thứ hai.

Vì thế đứa con trong bụng chưa sinh ra của Lâm Đinh Đinh đã là cục cưng của cả nhà, ai cũng vô cùng chờ mong nó sinh ra.

Hiện tại bụng của Lâm Đinh Đinh đã năm tháng, mặc dù bác sĩ nhận biết được con trai hay gái nhưng tránh đi ngược chính sách nên sẽ không tiết lộ giới tính của thai nhi cho bọn họ. Về phần tại sao Yến Chử và Yến Tuân một câu con gái một câu cháu gái thì chỉ đơn giản là hai người muốn có một đứa con gái xinh xắn dễ thương.

Ba người xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa mới từ bệnh viện trở về. Bọn họ tiện đường đi cửa hàng bách hóa mua một ít vải mềm mại, Lâm Đinh Đinh dự định nhân lúc tay chân còn linh hoạt làm sẵn giày với quần áo cho con. Tuy bên ngoài có bán quần áo cho trẻ sơ sinh nhưng đồ nhà làm vẫn yên tâm hơn.

Da trẻ sơ sinh non mềm, mặc quần áo cũ sạch sẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng hai người đàn ông nhà họ Yến không muốn để công chúa nhỏ thiệt thòi mặc quần áo cũ của người khác, thế nên Lâm Đinh Đinh mới muốn chuẩn bị quần áo sớm một chút, giặt vài lần, phơi nắng, làm quần áo mềm ra, cũng không phải lo lắng da của con không thích ứng.

“Yến Chử.”

Ba người chưa kịp bước vào sân, đã bị một người phụ nữ trung niên ăn mặc xinh đẹp chặn ở cửa.

Hôm nay Cao Á Cầm mặc một bộ âu phục màu xám tro cân xứng thắt eo, hiện ra vòng eo thon gọn như cũ, váy ôm mông che khuất đùi, vừa vặn dài trên đầu gối, đi tất da chân, bốt da màu đen, dáng người nhìn qua cân đối mà lại làm khí chất nổi bật.

Mấy năm nay cuộc sống của Cao Á Cầm không tệ, chồng yêu thương, con trai con gái ngoan ngoãn, trong tay cũng không thiếu tiền nên bà có rất nhiều thời gian đặt tâm tư lên ăn diện, kiểu tóc của bà là tóc ngắn xoăn lọn to đang lưu hành, lông mày vẽ cẩn thận, son phấn trên mặt tán hơi trắng, cộng cả màu son môi đỏ rực, nhìn qua có vẻ mới ba mươi, ai cũng không phát hiện được người phụ nữ trước mặt đã hơn bốn mươi tuổi, vả lại còn sinh ba người con rồi.

Yến Tuân nhìn vợ cũ đột nhiên xuất hiện, suy nghĩ hơi phức tạp, sao Cao Á Cầm không thế chứ.

Cuốc sống hơn mười năm ở nông trường của Yến Tuân không tốt lắm, cả người già nua đáng sợ. Tây Bắc nhiều gió cát, màu da của ông đã thiên về màu lúa mạch. Tuy đã trở lại hơn nửa năm nhưng chưa chăm sóc lại. Đuôi mắt hằn sâu dấu vết của năm tháng, mái tóc đã bạc phân nửa, lưng hơi cong, chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn xuất sắc, cộng với ngũ quan tuấn lãng mơ hồ năm tháng không mang đi.

Cao Á Cầm nhìn đôi mắt vốn thấu triệt kia không kìm được xấu hổ, nhưng nhìn đến bộ dáng hiện tại của đối phương, lại nhớ đến thân hình khỏe mạnh và khuôn mặt thành thục của Giang Thành do được bảo dưỡng cẩn thận, tự an ủi bà không sai.

“Ông đã trở lại.”

Cao Á Cầm than nhẹ một câu, nắm chặt túi xách da trâu, ngón tay hơi trắng.

Chắc đối phương vẫn chưa biết lúc trước bà viết thư tố cáo, nếu không sao đến bây giờ cũng không có động thái gì, thế nên bà không việc gì phải lo lắng, hiện tại quan trọng nhất phải dỗ dành được Yến Chử trở về.

Đứa con trai này vẫn luôn khao khát có được ánh mắt tán thưởng của bà, hiện tại chỉ đang giận dỗi thôi, bà chỉ việc đối nó hơi tốt một chút chẳng phải nó lại sáp vào sao?

Nhà họ Yến chỉ có một đứa con trai như vậy, tương lai tất cả nhà họ Yến sẽ thuộc về nó. Mình là mẹ đẻ ra nó, Nam Thành và Tây Tiến cũng là em trai em gái nó, sao không thơm lây cho được.

Cao Á Cầm nhớ đến sứ mệnh ngày hôm nay, bà cố gắng lấy lại bình tĩnh, lấy ánh mắt từ ái nhất nhìn người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh Yến Tuân.

“Tiểu Chử, mẹ biết con vẫn giận chuyện đó, nhưng mẹ cũng có nỗi khổ riêng mà. Con biết lúc trước mẹ mang theo con đi bước nữa không dễ dàng gì. Nếu không phải vì chú Giang của con có thể chuyển hộ khẩu sang nhà họ Giang, thay thành phần chính trị cho con, mẹ cũng không tái hôn đâu. Lúc sau có em trai em gái con rồi nhưng người mẹ thương yêu nhất vẫn là con đấy.”

Bộ dáng của Cao Á Cầm thể hiện mình có điều khó nói: “Hồi đó sở dĩ đưa con xuống nông thôn không phải vì mẹ muốn lấy lòng con trai chú Giang, mà bởi mấy năm ấy thế sự quá rối loạn, không ít hồng binh thỉnh thoảng lắc lư bên nhà. Mẹ lo lắng nếu họ biết được thành phần chính trị của con, sợ con bị bắt nên nén lòng đưa con xuống nông thôn đấy chứ.”

Hốc mắt bà chứa đầy nước mắt, đôi mắt nhắm lại, nước đã chảy xuống ào ào như vòi nước.

“Thấy con bình an trở về thì mẹ an tâm rồi. Con không biết mấy tháng nay không liên lạc được với con, lòng mẹ đau như dao cắt.”

Cao Á Cầm cầm khăn tay lau nước mắt, kỹ thuật diễn có thể so với Ảnh Hậu[2] của thời bây giờ, không trao cúp Kim Khê Bách Hoa[3] cho bà thì phí cả số nước mắt ấy.

[2] Ảnh Hậu: Nữ diễn vên xuất sắc nhất của phim điện ảnh.

[3] Kim Khê Bách Hoa: Giải Kim Kê là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981.

“Tôi vẫn nhớ, Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến do bà sinh ra sau khi tái hôn bảy tháng phải không?”

Yến Chử không dao động chút nào. Tuy mấy tháng nay anh không chủ động đi tìm bọn họ nhưng tất cả tình huống trong nhà họ Giang anh đã tìm hiểu rành mạch, đặc biệt cái chuôi lớn như Cao Á Cầm, sao anh có thể bỏ qua.

“Tiểu Chử, có phải con nghe thấy người ngoài nói gì không tốt về mẹ không? Sao con có thể chỉ trích mẹ như vậy.”

Cao Á Cầm căng thẳng, ánh mắt mịt mờ nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh không có người nào, lúc này mới thoáng yên lòng.

“Sao Nam Thành và Tây Tiến sinh non chẳng lẽ con quên rồi ư? Nếu hôm đó không phải con nghịch ngợm chạy về nhà cũ của nhà họ Yến, sao mẹ có thể vì tìm con mà ngã ở trên đường, khiến em trai em gái con ra đời trước thời gian. Cũng vì thế mà sức khỏe của em trai em gái con mới không tốt nên mẹ mới thiên vị hơn một chút. Con không thể vì ghét các em mà vu oan ngày sinh của nó được.”

Cao Á Cầm giống như đang nói chuyện với một đứa con không hiểu chuyện.

“Nhưng mà mẹ cũng không trách con. Lúc trước làm con tủi thân, mẹ đều biết.”

Ánh mắt của Cao Á Cầm khoan dung. Nói cũng buồn cười, Yến Chử lật lại ký ức, trừ lúc bà ta lừa anh xuống nông thôn thì đây là lần thứ hai bà ta đối xử nhẹ nhàng với anh như vậy. Chẳng lẽ đây là sức mạnh của đồng tiền?

“Cao Á Cầm, cặp nhi nữ kia của bà sinh đủ tháng hay không chỉ cần tra hồ sơ sinh sản năm ấy, cùng với tìm được bác sĩ đỡ đẻ là biết. Bây giờ ở nước ngoài có một kĩ thuật, gọi là xét nghiệm ADN, có thể dựa vào máu phân biệt quan hệ huyết thống. Nếu bọn nó là sinh đủ tháng, tôi không phiền làm xét nghiệm ADN cùng bọn nó. Nhưng tôi tin, hai người đó chắc chắn là con ruột của người chồng hiện tại của bà. Nếu tình huống là bọn họ sinh đủ tháng, có phải tôi nên tố cáo bà tội thông dâm không đây?”

Yến Tuân cũng không phải là một người đàn ông khoan hồng độ lượng. Vốn dĩ lúc mới về thủ đô, ông cũng muốn trả thù đôi cẩu nam nữ ấy nhưng bị con trai mình ngăn cản.

Ông đoán chắc con trai vẫn còn tình cảm với người mẹ ruột Cao Á Cầm này nên tuy không vừa lòng với việc con trai do dự không quyết đoán, nhưng ông vẫn thương nó hiếu thuận, cho nên mới thả cho bà ta một con ngựa. Nhưng điều này không có nghĩa là ông có thể trơ mắt nhìn đám chó má này đến bắt nạt con trai ông.

“Yến Tuân, ông có ý gì? Có phải ông ở bên con trai thổi gió linh tinh với nó không? Ông biết lúc trước cuộc sống của hai mẹ con tôi khổ sở như thế nào sao? Ông biết tôi nuôi lớn nó khổ như thế nào sao?”

Cao Á Cầm điên cuồng hỏi, cũng không thèm già vờ dịu dàng nữa.

Về phần hộp vàng kia, đương sự cũng chỉ có bà và Yến Tuân. Nếu bà khăng khăng không thừa nhận chuyện này, ai có thể làm gì bà?

“Hừ, cuộc sống khổ sở ấy không phải do bà và Giang Thành một tay tạo nên à? Cao Á Cầm, Yến Tuân tôi không phải thằng ngu.”

Yến Tuân lạnh lùng nhìn người đàn bà xa lạ kia, ông không hiểu tại sao một tiểu cô nương ngại ngùng xưa kia có thể biến thành bộ dáng hiện tại.

Do trong hôn nhân ông đã làm gì không tốt sao? Nhưng tính tình của ông trước khi kết hôn cũng đã vậy. Trước khi tuân thủ hôn ước, Yến Tuân đã từng để cho Cao Á Cầm suy nghĩ rõ ràng là bà ta coi trọng gia thế nhà họ Yến, vì cuộc sống giàu có mới gả cho ông. Sau khi kết hôn ông luôn giữ khoảng cách với người khác phái, trừ lúc đi công tác luôn về nhà đúng giờ. Bà ngại sinh con ra rắc rối, dường như khi con trai còn nhỏ đều do ông với vú nuôi trông. Cái gì có thể làm ông đã làm hết, vì cái gì bà ta còn không thỏa mãn?

Mặc dù có, Yến Tuân cũng không phải loại người ngoan cố không thay đổi. Nếu bà muốn li hôn, ông cũng sẽ không bám riết không bỏ, chỉ cần bà để lại đứa con cho ông, thậm chí ông có thể cho bà một khoản tiền phụng dưỡng đủ để tiêu xài đến già, đến lúc đó bà muốn ở cùng ai, ông cũng không ngăn cản.

Suy cho cùng, Cao Á Cầm vừa muốn danh mà cũng vừa muốn lợi mà thôi.

Bà ta không muốn bị dính mác bỏ chồng con, cũng không muốn từ bỏ sự giàu có của nhà họ Yến, nên dứt khoát nắm tay gian phu đạp đổ Yến Tuân. Song bọn họ cũng không ngờ gia sản nhà họ Yến sẽ bị sung công. Nếu không có hộp vàng trước khi xảy ra chuyện Yến Tuân cho con trai, cuộc sống của bọn họ cũng không dư dả như bây giờ.

Cao Á Cầm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Yến Tuân, chợt tim đập mạnh, ông ta biết cả rồi?

“Tôi khuyên bà, có thời gian rỗi thì nên suy nghĩ kĩ công việc của bà và người chồng kia đi.”

Câu nói này của Yến Tuân không nể mặt chút nào. Lời vừa ra khỏi miệng ông đã hối hận, liếc nhìn đứa con trai ở bên cạnh.

Dường như đứa con trai này vẫn còn chút tình cảm mẹ con với Cao Á Cầm, ông sợ mình làm gắt quá sẽ khiến nó thương tâm. Đúng là ném chuột sợ vỡ đồ[4].

[4] Ném chuột sợ vỡ đồ: Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.

Cũng may sắc mặt của Yến Chử khá bình tĩnh, song vẫn biểu lộ ra sự thất vọng với người mẹ ruột Cao Á Cầm này khiến Yến Tuân yên tâm hơn.

“Ông có ý gì?”

Cao Á Cầm nghe xong lời nói uy hiếp của Yến Tuân hỏi, giọng điệu đã có phần sắc bén.

Bà biết tình hình nhà họ Yến, cũng biết Yến Tuân có không ít bạn bè, mấy năm trước mọi người đều gặp nạn, hiện tại không ít người đã được sửa án sai, không chỉ được phục chức, có mấy người còn được thăng vài chức. Đối phó với bà và Giang Thành, chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

“Không có ý gì, chỉ muốn bà an phận chút, đừng tới quấy rầy cuộc sống của một nhà ba người chúng tôi, không đúng, sắp là bốn người rồi.”

Yến Tuân nhìn con trai: “Đinh Đinh bụng lớn, đứng lâu không thoải mái, hôm nay đã ra ngoài lâu như thế, con mau dắt Đinh Đinh về phòng đi, để nó nghỉ ngơi.”

Ông làm con trai rời đi, chính mình ở lại liếc sâu Cao Á Cầm, nhìn đến ánh mắt chột dạ né tránh của bà ông mới theo con trai và con dâu đi vào.

Lâm Đinh Đinh cầm tay chồng, trước kia cô cũng biết chồng mình không được mẹ yêu thương, nhưng hôm nay gặp tận mắt mới biết lúc trước chồng mình đã phải sống khổ sở thế nào.

Người phụ nữ kia nhìn là biết có mục đính khác mới tới. Lúc trước thì không thấy liên lạc, hiện tại lại chạy tới nhận người thân, bà ta coi Yến Chử là gì đây.

“Anh quen rồi.”

Yến Chử gượng gạo kéo khóe miệng, bộ dáng cười miễn cưỡng của anh khiến Lâm Đinh Đinh càng thêm đau lòng.

Lúc cô không nhìn thấy, ánh mắt Yến Chử hiện lên một tia sáng kỳ dị, hết thảy tiến hành còn thuận lợi hơn so với anh nghĩ.

Lúc trước anh điều tra tình huống nhà họ Giang, chức vị của Giang Thành khiến anh phải tự hỏi.

Cách Ủy Hội mấy năm trước luôn dẫn đầu, hiện tại số người hồi trước bị bọn họ tố cáo đã trở về. Trừ những người trong Cách Ủy Hội có chỗ dựa vững chắc thì ai cũng cảm thấy bất an.

Giang Thành từ rễ cỏ làm giàu. Sự thành công của ông ta hoàn toàn nhờ những năm tháng hỗn loạn đó. Những thuyền lớn mà ông ta hợp tác sẽ không vì một con tép riu mà đắc đội với nhiều người. So với những dòng dõi chính, Giang Thành chỉ là một người có thể hi sinh.

Yến Chử vẫn luôn tự hỏi, tại sao đời trước Giang Thành lại từ bỏ con đường chính trị làm quan đi kinh thương. Dù sao ban đầu, tư nhân tư bản không được mọi người coi trọng, anh không nghĩ Giang Thành là một người có tầm nhìn xa đến vậy.

Bây giờ nghĩ đến, khả năng không phải ông ta chủ động, mà là bị bắt từ chức. Vả lại ông ta có thể yên ổn từ chức cũng nhờ vào gia sản khổng lồ của nhà họ Yến.

Yến Chử đỡ cái bụng lớn của vợ. Đời trước, bố anh không thể sống sót trở về từ tỉnh Lũng nên không thể liên hệ với những người bạn đó. Đời này, Giang Thành đã có thêm một kẻ địch mạnh mẽ, gia sản đời trước cũng không có trong tay, chắc hiện tại ông ta đang sứt đầu mẻ trán phải không?

Yến Chử nhìn thanh tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ phụ 2 hiển thị 60%, yên lặng nghĩ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.