Đây là thành phố lớn luôn làm người ta mơ tưởng đến, đây cũng là một toà nhà “ăn thịt người” của thành phố. Nó trầm mặc nhìn chăm chú vào thiên thiên vạn vạn người bò lên đỉnh cao, hoặc cũng có thể là rơi vào vực sâu.
Một khắc kia đi tới sân khấu, ta liền không còn đường quay đầu.
Nên đến thì sẽ đến, là kiếp tránh không khỏi, là duyên… trốn không thoát.
Ta thu tầm mắt lại, nhìn về phía đại thần tượng, hắn cho ta một nụ cười xán lạn.
Ánh đèn phông trên sân khấu sau khi được sắp xếp hoàn tất, người chủ trì bước lên sân khấu.
“Hoan nghênh mọi người hôm nay đến xem « Người sau bức màn », tin rằng mọi người không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Vậy thì không cần nhiều lời thêm, xin mời khách quý hôm nay!”
Đại thần tượng cùng ta từ phía sau màn ảnh lớn bước lên sân khấu, ta dựa theo thói quen thường ngày hai tay để ở trong túi quần tùy tiện xác định một dáng pose, ai biết đại thần tượng bỗng nhiên một tay vòng qua thắt lưng của ta.
Mọi người xung quanh liếc nhìn hắn vô cùng tự nhiên mà dán vào thân thể ta, cũng một tay đút vào túi, đi cùng với ta tạo thành một dáng hai người pose.
Ta không có cách nào khác, mặc dù vạn phần khó chịu, vì buổi ghi hình thuận lợi, vẫn phải làm ra bộ dáng không thèm để ý, cùng hắn thân thiết kề vai sát cánh đi xuống.
“Vừa nãy tại dưới khán đài hai người dắt tay nhau, không sợ những người ái mộ đố kị sao?” Người chủ trì trêu ghẹo nói.
Đại thần tượng quét mắt qua mấy trăm khán giả dưới khán đài, sau đó nhìn thẳng vào mấy cái máy quay, giật nhẹ khóe miệng: “Ha ha, ở trong lòng ta ai cũng đều không thể cùng hắn so sánh.”
Khán giả phía dưới thoáng chốc ồn ào bàn tán.
Vậy mà nói vấn đề lúc phỏng vấn sớm đã chuẩn bị trả lời tốt, lần này thoạt nhìn có vẻ lúng túng, quẫn bách, pha trò hoặc là sinh khí trong nháy mắt cũng có lẽ đều là có sự sắp đặt trước đó, những người ái mộ xem chương trình cảm thấy thần tượng của mình rất manh cũng rất ngu xuẩn, lại cũng không biết cái này gọi là phản ứng chân thực hay bất quá chỉ là một vở kịch thôi.
Nhưng mà, suốt quá trình đại thần tượng hoàn toàn không theo lẽ thường, chỉ có ta, một người sau lưng quản lí chuẩn bị kịch bản.
Người chủ trì: “Trong bộ phim lần này, các ngươi thu hoạch lớn nhất là cái gì?”
Đại thần tượng: “Đương nhiên là gặp được sinh mệnh duy nhất của ta.”
Ta: “Có thể trở thành thế thân chuyên dụng của đại thần tượng, ta cảm thấy phi thường vinh hạnh.”
Người chủ trì: “Các ngươi tiếp theo có kế hoạch gì?”
Đại thần tượng: “Thế giới lớn như vậy, ta muốn mang theo hắn đi đến mọi nơi, bàn luận cuộc sống, đàm luận lý tưởng.”
Ta: “Ta sẽ tiếp tục cố gắng, nâng cao chính mình.”
Người chủ trì: “Có điều gì muốn nói với người hâm mộ không?”
Đại thần tượng: “Các bạn đều là bảo bối của tôi, thế nhưng Điềm Tâm chỉ có một nha.”
Ta chớp mắt một chút, quản lí đều sắp như bị rút gân: “Hi vọng sau này có nhiều cơ hội cùng đại thần tượng hợp tác, không phụ lòng kỳ vọng của mọi người đối với ta.”
Đại thần tượng cầm tay ta lên: “Ngươi mãi mãi cũng sẽ không làm ta thất vọng.”
Khán giả dưới khán đài tiếp tục bàn tán ầm ĩ, quản lí bắt đầu lấy đầu đập vào tường.
Ta gánh vác lời thoại cả buổi tối, hẳn là nói không sai chứ.