Tôi Là Êri

Chương 20: Chương 20




Người bạn đó dẫn tôi đến làm việc trong một quán mới. Và thật tình cờ tôi đã được gặp lại Nen, cũng đang làm việc trong quán này. Chúng tôi rất vui mừng khi gặp lại nhau. Nen nói với tôi rằng cô ấy vẫn chưa trả hết nợ. Nen chính là người đầu tiên được một má mì mua đi làm việc, trước tất cả những người khác, và cô ấy cũng đi làm trước tôi gần một tháng nhưng mới trả hết được một nửa. Tôi kể với Nen việc má mì của tôi bị bắt trong khi tôi vẫn chưa trả hết “théc”. Tôi dự định nếu bị chị Tíc đến tìm, tôi sẽ làm việc để trả nợ chị, để chị hiểu rằng tôi không hề trốn nợ vì má mì bị bắt trước. Tôi muốn Nen gọi điện báo với chị Tíc rằng cô ấy đã gặp được tôi. Nen cũng nhận lời với tôi sẽ không kể chuyện này với bất cứ ai. Sau đó Nen nói với tôi rằng cô ấy có tin vui muốn cho tôi biết nhưng tôi phải đoán thử xem đó là tin gì? Tôi lắc đầu là tôi chịu, không thể đoán được. Nen thông báo rằng cô ấy gặp một người, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ rất vui. Tôi vội hỏi:

“Chị Ổ có phải không?”.

Nen nói:

“Không phải”.

Tôi đoán tiếp:

“Thế là chị Tài à?”.

Nen nói đó là người tôi không bao giờ nghĩ đến. Tôi càng thấy hồi hộp nên đoán chơi:

“Nen đã gặp Lếp có phải không?”.

Nen nhìn tôi ngạc nhiên không hiểu sao tôi lại biết được chuyện này. Tôi chỉ nói cho vui vì nghĩ chắc chắn không bao giờ có chuyện đó, Lếp đang làm việc ở Ả Rập cơ mà. Nhưng Nen lại khẳng định đúng là như vậy. Giờ thì đến lượt tôi phải ngạc nhiên. Tôi hỏi:

“Này, cậu nói đùa đấy à?”.

Nen trả lời tôi:

“Mình không nói đùa, thật là mình đã gặp lại Lếp. Nen cũng đã thông báo cho Lếp biết rằng Nỉnh đã đến Nhật rồi. Lếp biết vậy rất vui mừng và nói với Nen rằng nếu Nen tìm thấy Nỉnh thì sẽ thưởng cho Nen năm man cơ đấy”.

Nói xong Nen cầm điện thoại gọi ngay cho Lếp thông báo hiện tại Nỉnh đang làm việc cùng chỗ với Nen. Tôi chộp lấy điện thoại nói chuyện với Lếp để chắc chắn rằng Nen không lừa tôi thật. Nhưng thật không ngờ đó lại là giọng của Lếp thật. Chúng tôi vô cùng vui mừng khi gặp lại nhau và đã khóc nức nở trên điện thoại.

Sau đó, chúng tôi hẹn gặp nhau. Vừa nhìn thấy nhau, cả hai cùng chạy tới ôm lấy nhau và khóc to vì vui mừng. Lếp kể trong suốt thời gian qua, cô ấy không khi nào quên được tôi và đã cố gắng liên lạc với tôi để đón tôi sang Nhật cùng cô ấy nhưng không được. Tôi cũng nói với Lếp tôi chưa từng quên cô ấy, muốn đến ở cùng cô ấy nhưng không biết phải liên lạc với ai để biết tin tức. Cuối cùng thì chúng tôi cũng gặp được nhau. Lếp hỏi tôi đến Nhật đã lâu chưa và đã trả hết nợ chưa. Tôi bèn kể lại việc má mì của tôi bị bắt và tôi trốn đến đây. Lếp khuyên tôi nếu muốn được sống một cách thoải mái mà không phải trốn tránh thì nên trả hết tiền cho chị Tíc. Vì nếu má mì của tôi quay lại Nhật Bản, bà ta có thể sẽ đến đòi tiền chị Tic. Nếu không trả tiền, chị Tíc chắc chắn sẽ cho người đi tìm bắt tôi về. Lếp khuyên tôi không nên đùa với lửa và cô ấy hứa sẽ bỏ tiền ra giúp tôi trả nợ.

Sau đó, Lếp gọi điện cho chị Tíc nói chị đến nhận số tiền còn lại. Lếp hỏi chị Tíc xem tôi phải trả thêm bao nhiêu nữa. Chị Tíc nói rằng cần phải trả chị ấy thêm một trăm man nữa thì tôi sẽ được tự do. Tôi không thể tin được là Lếp lại có nhiều tiền đến thế trong khi cô ấy không hề đi làm. Thì ra, cô ấy được một Sa-chô nuôi và chu cấp tiền đầy đủ để cô nàng có thể chi tiêu thoải mái. Sau này tôi mới biết, người yêu của Lếp là một Yakuza khá có thế lực ở tỉnh Matsumoto. Lếp kể cho tôi nghe rằng lúc đầu cô ấy cũng có ý định đi làm việc ở Ả Rập nhưng người chịu trách nhiệm đưa Lếp đi Ả Rập khuyên cô ấy nên đi Nhật thì tốt hơn. Ở Nhật thu nhập nhiều hơn và thời tiết không quá nóng bức, khi làm việc cũng không phải trốn tránh cảnh sát nhiều như ở Ả Rập. Cô ấy cũng đã cố gắng liên lạc với tôi nhưng không biết phải tìm tôi bằng cách nào vì không có địa chỉ nhà tôi. Sang Nhật chưa được một tháng thì cô ấy được một vị khách, tức người yêu hiện tại, đến chuộc và đưa cô ấy về sống cùng. Từ đó đến nay cũng đã được năm, sáu tháng. Lếp kể hàng ngày cô ấy không phải làm gì vì được người yêu chăm sóc rất tử tế, tiền tiêu rủng rỉnh. Người yêu Lếp thỉnh thoảng mới đến thăm cô ấy vì anh ta đã có vợ, cũng là người Nhật, hiện đang ở cùng nhau trong một căn nhà khác. Lếp vì thế sống rất thoải mái. Ngày nào người yêu không đến tìm, cô nàng lại ra ngoài chơi bạc, toàn chơi cùng với nhóm chị Tíc chứ đâu xa. Chị Tíc cũng có quan hệ mật thiết với những nhóm cờ bạc ở các tỉnh quanh đây. Lếp nói tiền chơi bạc có lúc thắng, thua lên đến cả trăm nghìn bạt. Sau hôm đó, tôi chuyển đến ở với Lếp. Hàng ngày không phải làm gì vì Lếp đã chu cấp mọi thứ cho tôi giống như thời gian chúng tôi cùng ở Pattaya. Lếp hiểu tôi phải làm việc kiếm tiền để gửi về cho gia đình, nhưng hiện tại xin tôi hãy sống cùng cô ấy, hàng ngày nghỉ ngơi, chơi bời cho thoải mái trước đã. Tiền bạc kiếm lúc nào cũng được, không việc gì phải vội.

Thời gian đầu, đến cả tiền gửi về cho gia đình, Lếp cũng giúp tôi. Bản thân tôi cũng thấy ngại và không thoải mái lắm nhưng Lếp nói tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ coi như là cô ấy dồn tiền cho tôi vay sau này sẽ cùng kinh doanh với nhau. Tôi hỏi Lếp chúng tôi không có visa thì làm được việc gì? Cô ấy gợi ý chúng tôi nên kinh doanh gái mại dâm là tốt nhất. Chúng tôi sẽ mua các cô gái về rồi sẽ trở thành những má mì để không cần phải làm việc nữa.

Lếp bảo sẽ mua lại các cô gái từ chị Tíc khi chị có hàng. Sau đó cô ấy sẽ nói chuyện với người yêu để xin được mua khoảng hai, ba cô về làm việc. Người yêu cô ấy cũng đồng ý với Lếp, đơn giản vì Yakuza này rất giàu có. Lếp thật may mắn vì dù có sống ở đâu, tôi cũng thấy cô ấy luôn có người chăm sóc, bảo trợ mọi thứ. Hồi ở Pattaya cũng có một người Hồng Kông gốc Hoa chu cấp tiền cho cô ấy tiêu pha một cách thoải mái. Trong thời gian chờ đợi mua các cô gái mới về làm việc, đêm nào chúng tôi cũng ra ngoài chơi với nhau. Thỉnh thoảng Lếp còn đưa tôi vào chơi trong các sòng bạc liền hai ngày hai đêm mới về mà không hề ngủ nghỉ. Tôi quan sát thấy thời gian ở Nhật, Lếp có nhiều thay đổi. Cô ấy bắt đầu hút thuốc lá và nghiện chơi cờ bạc. Trước đây, khi còn ở Pattaya, Lếp chưa từng dính vào mấy thứ này dù chỉ là một chút. Tuy thế, tôi cũng không phàn nàn gì cả, vì nghĩ đã là con người ắt đều phải có sự thay đổi.

Tôi ở Nhật đã được ba tháng, liên hệ với bạn bè để hỏi thăm tin tức của các bạn cùng sang Nhật với tôi như thế nào, đã có ai trả hết nợ chưa, chị Ổ ra sao rồi. Tôi được biết vẫn chưa có một ai trả hết nợ, chỉ có một mình tôi may mắn hơn tất cả. Nen nhờ tôi nói với Lếp giúp trả nợ cho cô ấy vì cô ấy không muốn làm việc với má mì của mình nữa. Nhưng Lếp nói không thể được vì sợ rằng khi đã để cô ấy đến ở cùng, lâu dần sẽ không chịu trả tiền nữa. Tôi nghe thấy cũng có lý nên để mặc cho Nen tiếp tục làm việc trả nợ má mì của cô ta, mãi rồi cũng sẽ phải hết thôi.

Rồi cũng đến lúc, Lếp bật mí cho tôi biết một bí mật. Đó là hiện tại, cô ấy đang mê một anh chàng người Thái bởi thời gian này, cô thường xuyên đến quán bar Hosto[8] chơi. Ở đó phục vụ nam toàn là người Thái. Tôi hỏi: “Thế người yêu cậu có biết không?”. Cô ấy bảo phải giấu, không cho hắn biết nếu không chắc chắn hắn sẽ giết chết cô ấy. Thật ra Lếp cũng không muốn cho tôi biết vì sợ rằng tôi sẽ không thích gã phục vụ đó. Quả nhiên khi gặp, tôi không mấy thiện cảm với hắn ta thật. Tôi thấy hắn ta chỉ lợi dụng Lếp mà thôi. Hắn hay vòi Lếp mua thứ này thứ kia cho hắn như dây chuyền vàng hai chỉ, bật lửa Dupont có giá hàng chục nghìn bạt và còn mua vàng 5.5 xung quanh gắn đầy kim cương để hắn khoe khoang với bạn bè, vênh váo rằng không có ai được đầu tư nhiều như hắn. Đặc biệt, ông chủ của quán bar Hosto với hơn hai mươi nhân viên nam người Thái này lại chính là người yêu của Lếp, đồng thời là một Yakuza rất có thế lực. Nghe xong mà thấy rợn cả người, tôi sợ rằng một ngày nào đó người yêu của Lếp sẽ biết chuyện, Lếp quả thật là quá to gan!

[8] Bar Hosto: Quán bar chỉ dành riêng cho phụ nữ, có nam giới là nhân viên phục vụ từ việc ngồi nói chuyện tâm sự cho đến phục vụ tình dục.

Một hôm, Lếp dẫn tôi đến hát tại một quán karaoke và nói rằng sẽ giới thiệu tôi với một người bạn thân khác của Lếp tên là Tukata. Lếp kể trong thời gian cô ấy phải đi làm trả nợ, hai người họ đã cùng ở với nhau. Giờ Lếp đã được chuộc ra ngoài nên lâu rồi họ vẫn chưa được gặp nhau. Hôm đó, Lếp hẹn gặp Tukata ở chính quán Tukata đang làm việc.

Tukata là người miền nam, tuổi mới khoảng mười bày. Trông cô bé còn trẻ lắm, mặt mũi khá xinh xắn, không thua gì so với Lếp. Nhìn thoáng qua cách cư xử, làm việc của Tukata, tôi thấy cô bé già dặn và giỏi giang hơn cái tuổi mười bảy của mình quá nhiều. Nghe Tukata và Lếp nói chuyện với nhau có vẻ hai người khá thân thiết. Trong lúc ba người chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ, trong quán còn rất nhiều người Thái khác đang thi nhau hát karaoke. Trong cảm nhận của tôi thì họ hát cực giỏi, bởi họ hát bằng tiếng Nhật. Tôi lấy làm lạ, sao họ có thể hát được, sao họ có thể đọc được cả tiếng Nhật, hay là họ chỉ nhớ lời rồi nhại theo nhạc. Trong số đó, có một cô gái hát hay như một người Nhật chính thống vậy. Tiếng Nhật của cô ấy vô cùng chuẩn. Tôi hỏi Tukata:

“Người đang hát có phải là người Thái không?”

Tukata nói:

“Đúng là người Thái, nhưng con bé này trông có vẻ hơi khùng khùng một chút. Nó tên là Nori, nói tiếng Nhật tuôn tuốt như nước chảy ấy. Câu nào, từ nào cũng biết. Cũng chẳng hiểu nó học từ đâu mà giỏi vậy”.

Tôi liền quay lại một lần nữa để nhìn kỹ mặt cô gái đang hát. Nhìn từ xa cô khá xinh xắn, ăn mặc theo phong cách Hàn Quốc. Nhưng nhìn kỹ hơn, tôi bắt đầu thấy cô quen quen. Đúng lúc đó, cô quay lại nhìn tôi. Tôi hét toáng lên:

“Tài, sao mày lại ở đây?”

Tài nhận ra tôi, vừa đi về phía chúng tôi vừa ra hiệu cho tôi đừng hét to như vậy vì cô đang bỏ trốn má mì. Hiện Tài đang làm việc tự do, không phải trả nợ ai hết. Tài kể cho tôi nghe khi được má mì mua về làm việc chưa được ba ngày thì cô bỏ trốn đến tỉnh Ibaraki rồi đến Matsumoto. Tôi thắc mắc:

“Vậy ai đưa cậu đi trốn?”

Tài nói rằng cô bỏ trốn một mình vì khoảng hai năm trước Tài đã từng đến Nhật làm việc bốn, năm năm sau đó bị cảnh sát bắt được và trục xuất về Thái Lan. Lúc đó, Tài đã cố gắng chạy chọt làm thủ tục quay lại Nhật nhiều lần nhưng không thành công, mất rất nhiều tiền. Cuối cùng cô ấy đành chấp nhận ở lại Thái cho đến khi gặp được tôi. Tài nói rằng, may mà dùng hộ chiếu giả, cải trang thành người Malaysia, nếu dùng hộ chiếu Thái thì chắc cô không thể vào được Nhật. Tài đã từng tìm cách vào Nhật nhưng khi đến sân bay Narita thì bị đuổi về Thái. Tôi ngạc nhiên đến ngơ người khi nghe câu chuyện của Tài. Lếp không mấy ngạc nhiên vì hồi còn Pattaya, Lếp cũng đã biết Tài từng đi Nhật.

Sau hôm đó, bốn chúng tôi bắt đầu trở nên thân thiết. Tài từng là bạn của tôi và Lếp hồi còn ở Pattaya, còn Tukata lại là bạn rất thân của Lếp. Chúng tôi tụ lại thành một nhóm, cùng nhau đi chơi các quán bar Hosto. Không thể tin được một khi ở trong bar, tôi, Lếp và Tukata lại trở thành những kẻ quê mùa, lạc hậu hẳn so với đứa khùng khùng như Tài. Tài lên nhảy, biểu diễn các bước nhảy trên sàn rất sành điệu, luôn không có đối thủ kể cả các chàng trai xung quanh hay những người nhảy rock rất giỏi cũng phải lắc đầu thán phục, nói chung là không ai có thể bì kịp. Vì Tài nhảy rất nhanh ba đứa bọn tôi thấy ngượng kinh khủng vì không biết chút gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.