Tôi Là Êri

Chương 4: Chương 4




Lần đầu làm chuyện ấy… nhận lại hai thứ

Tôi thi lại lần thứ hai vào trường Kỹ thuật Don Muang khi đã sang tuổi mười bảy. Tôi học muộn hơn bình thường hai năm do chuyển nhà phải nghỉ học mất một thời gian. Không biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại muốn đến Nakhon Sawan chơi với Ót vì trong năm học Ót đã từng ngồi tàu đến tìm tôi ở Bangkok. Lần đó, chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở Nakhon Sawan. Thời gian trôi qua đã lâu, không biết điều gì làm tôi tự nhiên nghĩ đến Ót. Thi xong buổi trưa, tôi liền lên tàu đi thẳng đến Nakhon Sawan. Tôi đến tìm Ót ở trường Saha Nakhon Sawan. Ót ra ngoài gặp tôi và bảo tôi chờ cậu ta một chút cậu ta sẽ đưa tôi đến nhà bạn chơi. Vì chúng tôi gần như đang thầm thích nhau nên không thể xuất hiện trước mặt bố mẹ Ót. Nếu người lớn biết, chắc chắn sẽ trở thành chuyện lớn.

Đến Nakhon Sawan là lúc trời vừa tối, Ót đưa tôi đến nhà bạn ở một huyện cách xa trung tâm tỉnh chơi. Ở đó rất vắng, nhà cửa thưa thớt. Ngôi nhà mà tôi đến ngủ không có điện, phải dùng đèn dầu. Tôi cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại đến đó. Cũng có thể là vì tôi chưa suy nghĩ kỹ cộng với việc chưa từng gần gũi với người con trai nào trước đó. Khi đó, Ót dùng lời lẽ rất ngọt ngào khiến tôi cảm thấy rất thích cậu ta và cuối cùng cũng làm “chuyện ấy” với cậu ta tại đó. Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi chỉ thấy nó đau đớn, khổ sở chứ chẳng sung sướng gì. Thật đáng xấu hổ vì chúng tôi là chị em họ mà lại làm chuyện đó với nhau. Tại sao mọi chuyện lại như vậy tôi cũng không biết.

Tôi quan hệ với Ót duy nhất lần đó và chỉ đúng một lượt. Ngày hôm sau chúng tôi ai trở về nhà người đó. Ót về nhà cậu ta còn tôi quay lại Bangkok. Vừa về đến nhà tôi đã bị anh trai đánh vì tội ngủ bên ngoài. Anh quát:

“Mày là con gái tại sao không chịu về nhà ngủ hả?”.

Hồi đó, anh Tông nghi ngờ tôi có ai đó ở bên ngoài nhưng chưa bắt được. Thật ra tôi chưa từng làm chuyện đó với người nào cả. Tôi thậm chí còn không biết quan hệ tình dục là gì. Sau lần đó, tôi thường xuyên gửi thư cho Ót và để cậu ta chuyển thư đến địa chỉ nhà Cung, bạn tôi. Hồi trước chưa có điện thoại di động nên mọi người thường liên lạc với nhau bằng thư tay. Nếu có ai đó hỏi tôi rằng tôi có yêu Ót thật không, vậy tôi muốn hỏi lại: “Vậy tình yêu là như thế nào? Phải được thể hiện ra sao? Hoặc phải chịu trách nhiệm với nhau như thế nào?”. Vì trong lúc tôi và Ót quan hệ với nhau tôi không thấy hạnh phúc. Cái gì đã qua thì kệ cho nó qua, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với nhau vậy thôi.

Chúng tôi thường xuyên gửi thư cho nhau. Khoảng một tháng trôi qua, tôi bắt đầu có những biểu hiện bất thường, hay buồn nôn vào buổi sáng, gần như ngày nào cũng vậy. Tôi nghĩ hay là mình đã dính bầu. Tôi liền viết thư thông báo cho Ót rằng: “Có lẽ Nỉnh đã mang bầu. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”. Ót nói rằng tôi không phải lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra cậu ta sẽ chịu trách nhiệm. Không ngờ bức thư đó của tôi lại rơi vào tay của mẹ Ót. Và những chuyện đau lòng từ đó bắt đầu đến với tôi.

Tôi biết rằng lần này tôi chắc chắn không được đi học tiếp vì tôi sẽ có con nhưng tôi vẫn muốn đến trường học. Khi chắc chắn mình đã có bầu, tôi liền đến hỏi ý kiến Cung xem tôi cần phải làm gì. Cung và Cheng khuyên tôi nên đi phá thai nếu không tôi chắc chắn sẽ phải bỏ học. Hồi đó, vì không có tiền nên tôi cứ chần chừ để cho thời gian trôi qua, gần hai tháng sau, trùng với khoảng thời gian sắp khai giảng năm học mới.

Tôi ngồi tàu hỏa đi xem kết quả thi tuyển vào trường Kỹ thuật Don Muang và thật không ngờ tôi đã thi đỗ và ngành Mỹ thuật. Sau khi biết kết quả, tôi vui mừng trở về nhà thông bào với mẹ tôi đã thi đỗ và hỏi xem liệu tôi có cơ hội để học tiếp không? Vừa về đến nhà tôi đã thấy mẹ, anh và thím của tôi đang ngồi cả trong nhà. Tôi nhìn họ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt rất tức giận. Tôi nói: “Mẹ, Nỉnh đã thi đậu trường…”. Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh tôi đứng phắt dậy nhảy vào đạp khiến tôi ngã lăn ra nhà sau đó anh ta đấm đá tôi túi bụi mà không có ai can.

Tôi tủi thân vô cùng, sao mẹ và thím nỡ để anh đánh tôi đến gần chết mà không ngăn cản. Cuối cùng, tôi cũng phải chạy trốn khỏi nhà vì nếu không chắc sẽ bị đánh cho đến chết. Anh tôi không dùng gậy mà đánh tôi bằng tay chân, vừa tát, vừa đấm, vừa đạp. Tôi thấy chán cuộc sống kiểu này. Gia đình không hạnh phúc, không dùng tình yêu thương để dạy dỗ, không ai dạy tôi phải làm thế này phải làm thế kia, chỉ chăm chăm đánh đập nếu làm gì sai. Bọn họ đã biết tôi đang có thai vì chính thím Xa Ing, mẹ của Ót là người viết thư thông báo cho mẹ tôi: “Bây giờ con Nỉnh đang có thai với thằng Ót. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm bất cứ điều gì đâu nhé”.

Sau khi bị đánh không thương tiếc, tôi bỏ trốn khỏi nhà đến tìm Cung để hỏi xem tôi phải làm gì tiếp theo. Cung đưa tôi đến nhà một người bạn thân của chúng tôi tên là Surin để mượn tiền đi phá thai. Khi đó, Surin không còn đi học nữa mà đã đi làm ở sân bay Don Muang nên cũng có chút tiền. Surin cho tôi vay hai nghìn bạt để đi phá thai. Sau khi vay được tiền, tôi và Cung cùng nhau đến một phòng khám tư tên là Mi Chai. Bác sĩ nói rằng tôi đã mang thai được hai tháng và phải trả hai nghìn bạt để trả tiền dịch vụ. Bà ấy cho tôi nằm lên giường và bảo tôi cởi đồ, dạng chân ra để làm tiểu phẫu. Bà lấy một thanh kim loại, giống cái kẹp cho vào trong tử cung định kéo bào thai ra nhưng không ngờ lúc đó tôi thấy rất đau, không thể chịu được lên khóc lóc cầu xin bác sĩ:

“Bác sĩ, cháu không chịu được đâu, cháu đau lắm, cháu xin phép không làm nữa”.

Bà ấy cũng dừng lại nhưng vẫn tính tôi một nghìn bạt tiền dịch vụ. Tôi nhớ lúc đó mình còn đang mặc đồng phục học sinh.

Sau khi phá thai không thành công, tôi ở lại nhà Cung ba, bốn ngày thì mẹ và chị tôi đến tìm gọi về và hứa sẽ không ai đánh nữa, chỉ cần tôi về. Đến nhà, anh tôi chưa hết tức giận, nói năng vẫn rất bực bội và lúc nào cũng có vẻ muốn nhảy vào đánh tôi nhưng lần nào mẹ cũng can ngăn. Tôi thấy rất lo sợ không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nữa. Vài hôm sau, anh tôi mua thuốc phá thai bắt tôi uống. Tôi phải lấy thứ nước đo trộn với rượu trắng uống hàng ngày, hết hai, ba gói mà không thấy dấu hiệu gì, đến mức tôi còn ra nhảy dây chun cùng bọn trẻ con trong xóm với hy vọng sẽ bị sẩy thai nhưng cũng không có tác dụng.

Mẹ thấy tôi đã nghỉ học nên sợ nếu để tôi ở nhà sẽ sinh hư nên viết thư hỏi ý kiến bố đang ở Ả Rập. Mẹ kể hết mọi chuyện cho bố nghe và hỏi phải cho tôi làm gì? Bố bảo nên cho tôi đi học cắt tóc ở khu vực Bang Pho mặc dù tôi không thích lắm. Tôi là người tiếp thu nhanh nên chỉ ba tháng đã học xong chương trình, trong khi những người khác phải học đến năm, sáu tháng. Mẹ và anh không muốn tôi liên hệ với Ót vì dù sao chúng tôi cũng là chị em họ, không thể lấy nhau, nhưng trong thời gian học cắt tóc, tôi vẫn thường xuyên lén lút gửi thư cho Ót.

Học cắt tóc xong cũng là lúc tôi đã mang thai được khoảng năm, sáu tháng. Ót viết thư cho tôi và bảo tôi thu dọn quần áo đến ở cùng cậu ta ở Nakhon Sawan. Khi đó tôi không biết phải làm gì nên quyết định đến ở với Ót như cậu ta bảo.

Tôi quên không nói rằng khi tôi đi phá thai ở phòng khám tư không thành công, bố của Ót đến đón tôi về ở cùng ông ở Nakhon Sawan. Ông nói sẽ chịu trách nhiệm nuôi mẹ con tôi vì dù sao mọi thứ cũng đã lỡ, không thể thay đổi được nữa. Nhưng khi đến Nakhon Sawan, chú lại đưa tôi đi phá thai ở chỗ một gã bác sĩ rởm. Tôi thấy đau đớn vô cùng nhưng cuối cùng cũng không thành công. Có lẽ vì đứa trẻ này quá yêu cuộc sống, nuốn được sinh ra trên cõi đời này nên không ai có thể ngăn cản được nó.

Lần này đến ở với Ót, chú Chai sắp xếp cho tôi và Ót ở chung trong một căn phòng gần nhà chú. Chú còn cho phép tôi thu tiền thuê nhà để lấy tiền chi tiêu. Chú Chai đang ở với vợ bé tên là thím Khên và đã ly dị với thím Xa Ing, mẹ của Ót khá lâu.

Thím Xa Ing sống ở gần lữ đoàn Chira Prawat, tỉnh Nakhon Sawan. Thím bán hàng ăn cho bộ đội trong lữ đoàn. Thím là người rất chăm chỉ nhưng ác khẩu. Ai trong lữ đoàn cũng biết tiếng thím, đến cả tôi còn phải sợ thím. Trước đây, thím Xa Ing rất yêu quý tôi vì hồi nhỏ nghỉ hè năm nào tôi cũng đến nhà thím chơi. Tôi thường giúp thím làm đồ ăn bán cho bộ đội trong lữ đoàn. Tôi là người chăm chỉ, thích buôn bán nên được thím rất yêu quý. Nhưng khi biết tôi và Ót quan hệ với nhau đến mức có thai, thím lại quay ra ghét tôi vì thím không thể chấp nhận chuyện chị em họ lấy nhau.

Tôi đến ở với Ót tại nhà chú Chai được khoảng một tháng mà thím Xa Ing vẫn không hề hay biết. Vì thế, việc sinh hoạt của tôi lúc nào cũng phải lén lút, trốn tránh. Thời gian đó, chú Chai khá yêu quý tôi vì dù sao thì tôi cũng là cháu ruột của chú. Chú rất hay cho tôi tiền tiêu vặt và mua cái này, cái kia cho tôi khiến thím Khên cảm thấy ghen ghét, đố kỵ tôi nên thường tìm cách hãm hại tôi. Bà ta hay mách với chú Chai rằng hàng ngày tôi chỉ ăn với ngủ không chịu làm việc gì và tỏ ý muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, quá đáng hơn nữa bà ta còn đi mách mẹ Ót đến xử lý tôi.

Khi mẹ Ót biết tôi trốn đến ở nhà chú Chai thì ngày ngày đến chửi bới đánh đập tôi một cách vô lý. Bà hay đến rình ở phòng, dùng gậy đánh đuổi tôi trong khi tôi đang mang thai ở tháng thứ tám. Ót có lúc bảo vệ được tôi, có lúc không làm được gì. Sau này, quá đáng hơn là cả thím Xa Ing và thím Khên cùng nhau đuổi đánh khiến tôi phải khốn khổ chạy trốn sang ở nhờ nhà hàng xóm không dám về. Ót cũng không có trách nhiệm gì với tôi cả. Cậu ta vẫn còn là một thanh niên mới lớn, thiếu trách nhiệm và rất lười biếng. Ót đã không bảo vệ được tôi, lại còn hay trăng hoa, thường trốn đi chơi với người yêu cũ.

Tôi rất đau khổ và tự trách bản thân đã làm sai, đáng lẽ không nên để chuyện đó xảy ra. Tôi không thể chịu được nữa nên viết thư gửi mẹ và kể hết sự tình cho mẹ nghe. Sau khi biết chuyện, mẹ và hai chị gái vội vàng đến tìm tôi. Đến nơi mẹ trách mắng chú Chai và các bà vợ tại sao lại đối xử với tôi như vậy trong lúc tôi đang có bầu sắp đến ngày sinh. Mẹ nói sẽ đón tôi về Bangkok nhưng tôi bảo mẹ:

“Mẹ, con không thể về nhà được, chắc chắn anh Tông sẽ đánh chết con mất”.

Mẹ nói:

“Con không phải lo, mẹ sẽ nói chuyện với anh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.