Dịch: Niệm Di
***
Felix xoa nhẹ phần bên trong cổ tay; nơi đó có một đường vân màu da to bằng một chiếc móng tay. Nếu không nhìn sát vào và kiểm tra kỹ, sẽ ít người để ý đến đường vân này.
Thực ra, họa tiết đường vân này chính là một mạch kín Cổ ngữ Runes, bên trong nó là một vùng không gian nho nhỏ.
Trong không gian kia là một cây đũa phép dự phòng.
Xét cho cùng, không gian này quá nhỏ nên không thể giấu nhiều thứ to hơn bên trong. Hơn nữa, đường mạch kín Cổ ngữ Runes này luôn giữ ở trạng thái đóng, và nó chỉ có thể được mở ra nếu thỏa mãn một số điều kiện.
Ở đây, điều kiện để mở là bôi lên một lớp máu của chính mình.
Hiện tại, đường vân này chính là điều bí mật sâu kín nhất của hắn, và cũng là thứ khó phát hiện ra nhất.
Một ngày nào đó, nếu hắn rơi vào tình thế bất lợi, hoặc bị người khác tước vũ khí, mất đũa phép, hoặc thậm chí là bị cướp luôn chiếc nhẫn kia, thì đường vân Cổ ngữ Runes này chính là con bài tẩy giúp hắn xoay chuyển tình thế.
Chỉ cần không bị giết tại chỗ, hắn đều có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chiếc nhẫn bên tay trái ở ngoài sáng, và đường vân Cổ ngữ Runes bên trong cổ tay phải ở trong tối; một sáng - một tối, gần như hoàn hảo.
Và hiện tại, Felix cũng đang chuẩn bị hoàn thành việc xây dựng nên chiếc hang thứ ba.
Lý do mà hắn thận trọng như vậy không phải vì Hogwarts là đầm rồng hang cọp gì, hay ngôi trường này ẩn chứa một mối nguy hiểm lớn nào, hoặc hắn chuẩn bị thực hiện một mưu đồ nào đó, mà do hắn biết rõ: Khi trở thành giáo sư dạy môn Cổ ngữ Runes tại Hogwarts này, Felix đã chính thức tham gia vào “mạch truyện chính” rồi.
Và với sự hiểu biết hời hợt của mình về cốt truyện, hắn khó có thể nhìn xa trông rộng được, thế nên không thể không đề phòng từ trước.
Hắn không hề tin vào cái gọi là “chuyện cổ tích”, mà chỉ tin vào sức mạnh của chính mình.
Nhưng dù không hiểu cốt truyện như thế nào, Felix vẫn biết một số điều cơ bản nhất.
Ví dụ, cuộc phiêu lưu của Harry Potter ở kiếp trước đã được quay thành 8 tập phim; các tập ấy được tính theo từng năm học, tức là 8 năm trong thế giới phù thủy. Điều này phù hợp với trí tưởng tượng của Felix: 7 năm phiêu lưu trong trường, cộng thêm 1 năm sau khi tốt nghiệp để đánh bại hoàn toàn phe phản diện, vậy là hợp lý.
Lý luận rất chặt chẽ.
Hiện tại đã qua một năm học, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Voldemort sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn trong 7 năm nữa.
Nghĩ đến điều này, Felix cảm thấy an tâm hơn.
Hiện tại, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Voldemort, nhưng tương lai thì khó nói trước.
Felix vừa lên hoạch định chiến lược tương lai cho mình, vừa đi ra khỏi nhà rồi lang thang trên đường phố London.
Nửa tiếng sau, hắn đứng trước cửa của một phòng khám nha khoa - nơi mà hắn đã tình cờ dạo bước ngang cách đây một tháng.
Felix đẩy cửa bước vào, tiếng chuông ở cửa vang lên từng đợt thanh thúy.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng thò đầu bước ra từ buồng trong, liếc mắt nhìn Felix, hỏi: “Anh tới đây kiểm tra răng à?”
Felix trả lời ngắn gọn: “Tôi muốn trám răng”.
Người nha sĩ gật đầu, dẫn hắn đến một chiếc ghế, “Mời ngồi. Tên tôi là Wendell Granger Wilkins. Anh có thể gọi tôi là bác sĩ Granger.”
“Tôi là Felix Heip.”
Bác sĩ Granger yêu cầu Felix nằm xuống ghế, sau đó quan sát miệng hắn bằng một vật gì đó giống như đèn soi đồ chơi vậy. Tiếp theo, ông hơi bối rối, “Anh Heip, răng của anh vẫn tốt mà? Rất sạch sẽ, cũng rất ngay ngắn, độ lớn nhỏ vô cùng cân xứng...”
Felix chỉ vào phía trên bên trái gương mặt mình, “Tôi muốn trồng thêm một chiếc răng khôn.”
Bác sĩ Granger ngẩn người một lúc; đây thực sự là một yêu cầu kỳ lạ, vì loại hình răng khôn cũng không hữu ích cho lắm cơ mà. Ông ta chân thành nói: “Anh Heip, tôi khuyên anh không trồng thêm một chiếc răng khôn, bởi vì...”
Tiếp theo, bác sĩ Granger bèn thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, phổ cập cho hắn các kiến thức cơ bản của nha khoa trong vòng 20 phút.
Trong lúc đó, một cô bé tóc xù khoảng chừng 12, 13 tuổi đi vào. Con bé liếc mắt nhìn hai người bọn họ, khi nhất thời nhìn thấy bác sĩ Granger đang nói luyến thoắng bèn biểu lộ một vẻ “lại nữa rồi” rõ rệt trên gương mặt.
Cuối cùng, Felix phải ngắt lời ông ta, “Bác sĩ Granger, thế này nhé! Trước hết thì anh cứ đóng thử cho tôi một cái xem, để tôi thử vào, nếu thấy phù hợp rồi mới quyết định là có nên trồng vào hay không.”
Bác sĩ Granger suy nghĩ một lúc rồi cho rằng vậy cũng có lý. Ông ta bèn lấy giấy bút ra, ghi lại kích thước khoan miệng của Felix. Sau khi vẽ vời trên giấy một hồi, ông nhanh chóng xác định được kích thước và hình dạng của chiếc răng khôn thích hợp.
Ngay lập tức, bác sĩ Granger bèn bước vào buồng trong và bắt đầu làm việc.
Felix thích thú nhìn đồ đạc trong phòng khám này, đặc biệt là những chiếc tủ nhỏ lắp đặt trên một bức tường. Xuyên qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn rõ một mô hình phóng đại của cả hàm răng.
Trong lúc Felix đang chăm chú quan sát, một giọng nói tự tin chợt vang lên bên trái hắn.
“Trồng răng không phải là lựa chọn tốt nhất đâu ạ, đặc biệt là một chiếc răng khôn có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.”
Felix quay đầu lại, nhìn về phía cô gái nhỏ, bèn nghe thấy cô nói thêm: “Sẽ đau lắm đấy.”
“Đau lắm à? Đau cỡ nào vậy?”
“Trước hết, bác sĩ cần khoan một lỗ trên nướu của chú bằng một mũi khoan nhỏ, sau đó khoan thêm một lỗ tương tự trên chiếc răng khôn nhân tạo kia. Tiếp theo, lại dùng ốc vít để gắn hai lỗ hổng ấy lại với nhau, cố định nó rồi điều chỉnh vị trí cho phù hợp.”
Felix đột nhiên cảm giác răng mình hơi nhoi nhói...
Và lúc này, bài giảng phổ cập khoa học của cô gái bé nhỏ vẫn tiếp tục, “Ngay cả khi trồng răng xong rồi, vậy cũng không phải làm một lần là xong. Ngược lại, nướu càng dễ bị tổn thương. Nếu chú vệ sinh răng miệng không tốt, sẽ dễ dẫn đến việc hư nướu, đóng hoen, khiến bộ hàm lỏng lẻo và bong tróc, thế là phải đi chỉnh hỉnh...”
“Đừng nói nữa!” Vì hắn đã tưởng tượng ra đến hình ảnh ấy rồi.
Mặc dù Felix có thể sử dụng phép thuật để tự chỉnh sửa bộ răng và giảm đau, nhưng cảm giác từ sâu thẳm tâm hồn thì thật đáng sợ.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Felix, cô gái nhỏ xõa tung mái tóc dài bồng bềnh của mình rồi chạy vào góc tường đọc sách. Rõ ràng, con bé cảm thấy rất vui vẻ với chuyện vừa rồi.
Sau gần 20 phút, bác sĩ Granger lại bước ra ngoài.
Ông ta mang theo một cái khay màu trắng bạc, trên đó là một chiếc răng nhân tạo đã được đánh bóng và chỉnh sửa.
“Nó trông rất tuyệt, phải không?” Bác sĩ Granger tự khen ngợi tay nghề của mình.
Nhưng Felix chỉ gật đầu, vì hắn vẫn còn hơi e sợ vì những gì cô bé kia vừa nói!
Theo hướng dẫn của bác sĩ Granger, hắn bèn ướm thử chiếc răng khôn nhân tạo này. Tất nhiên, vẫn chưa khoan hay quấn dây kẽm vào, chỉ là ướm thử xem có thoải mái hay không mà thôi.
“Rất tốt!” Felix khen ngợi. “Nhưng tôi quyết định không trồng răng nữa.”
“Thật không? Có vẻ như anh đã quyết định đúng đắn rồi.” Bác sĩ Granger không tức giận vì hụt một mối làm ăn; thay vào đó, ông mừng thay cho người khách này.
Tuy nhiên, vị khách lại đưa ra một yêu cầu mới “Tôi muốn mua chiếc răng này làm kỷ niệm.”
“Làm kỷ niệm à?” Đó lại là một yêu cầu kỳ lạ. Bác sĩ Granger nghĩ thầm như vậy, và ngay cả cô bé đang đọc sách bên cạnh cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ừ, làm kỷ niệm.”
“Được rồi.” Cuối cùng, bác sĩ Granger chỉ tính tiền vật liệu làm răng mà thôi.
Khi Felix bước ra khỏi phòng khám, bác sĩ Granger vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Ông phàn nàn với con gái mình: “Một khách hàng rất lạ, con có nghĩ vậy không, Hermione?”
Hermione Jean Granger ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của Felix biến mất ở góc đường. Cô bé lắc đầu, lại cúi xuống đọc sách.