Dịch: Niệm Di
***
Harry Potter là một người như thế nào?
Giáo sư McGonagall chắc chắn là một trong những người có đủ tư cách nhất để trả lời câu hỏi này. Công bằng mà nói, ngoại trừ một người giáo sư Độc dược không nhắc đến tên vào lúc này, các giáo viên khác đều có cái nhìn khá tốt về Harry.
Chân thành, lễ phép và có nghĩa khí; nhưng mặt khác, thằng nhóc cũng hơi bốc đồng và liều lĩnh - Đây không phải là điều hoàn toàn xấu; ít nhất, tố chất như vậy cũng phù hợp với phẩm chất của nhà Gryffindor.
Tuy nhiên, trên đây đều là đánh giá về tính cách, còn nếu xét về mặt học lực thì...
Giáo sư McGonagall chỉ có thể nói chung chung, không thể nhận xét tỉ mỉ được! Bàn về chi tiết, hẳn là thằng nhóc có tiềm năng rất lớn!
Kiểu trả lời này hoàn toàn giống với cung cách của một số giáo viên trong các cuộc họp phụ huynh ở kiếp trước.
Cuối cùng, giáo sư McGonagall đã giới thiệu về Harry như thế này: “Harry là một cậu phù thủy nhỏ rất thân thiện, còn chơi Quidditch rất tốt nữa.”
Câu trả lời khiến Felix phải gãi nhẹ đầu. Em đang hỏi nhóc ấy học giỏi môn nào, cô nói nhóc ấy rất thân thiện? Vậy là, nhóc ấy không có gì khác để khoe khoang ngoại trừ yếu tố này à?
Nhưng nếu giỏi Quidditch... Vậy là nhóc ấy có tài năng về thể thao nhỉ?
Thành thật mà nói, Felix cũng hơi hâm mộ. Không phải hắn hâm mộ với việc nổi tiếng trên sân Quidditch; nhưng theo góc nhìn của hắn, ít ra thì những người có thể chất vận động bẩm sinh tốt sẽ là một bán hạt giống để trở thành một phù thủy dạng đấu tay đôi tiềm năng.
Một cuộc đấu tay đôi sẽ phụ thuộc vào yếu tố gì? Sức mạnh của câu thần chú, kỹ năng thi triển phép thuật, trí lực, kinh nghiệm và khả năng phản ứng.
Có thể nói, Felix sở hữu đầy đủ 4 yếu tố đầu tiên, nhưng cái cuối cùng là khả năng phản ứng thì chỉ ở mức tầm thường mà thôi, miễn cưỡng lắm mới không tạo ảnh hưởng xấu đến những trận đấu của hắn. Nhưng đừng nghĩ Felix rất yếu kém, vì nhờ vào khả năng nội tại độc nhất của mình, sức mạnh đến từ các câu thần chú của hắn vượt xa trình độ hiện tại của bản thân hắn.
Ngay từ cuối năm lớp 4, Felix đã có thể chống lại 3 phù thủy trưởng thành, cuối cùng còn tự nhận lấy một đòn đánh để có thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối thủ.
Đó là chưa kể đến trình độ của hắn vào thời điểm này.
Hoặc lấy một ví dụ liên quan đến một vị giáo sư Độc dược giấu tên nhé, nếu so sánh cả hai với nhau, có lẽ trình độ lý luận phép thuật của Felix có thể kém hơn một chút vì giới hạn tuổi tác, nhưng chắc chắn là sức mạnh của các câu thần chú do hắn sử dụng phải vượt qua đối phương vài bậc.
Tuy nhiên, thành quả này dựa trên sự thực hành rèn luyện cả ngày lẫn đêm của hắn mà nên.
Liệu bạn dám tin rằng, có một người chấp nhận rèn luyện một câu thần chú đến mấy chục nghìn lần hay không? Lấy một trong những câu thần chú công kích mạnh nhất của hắn làm ví dụ - “Bùa tê liệt” - đây là phép thuật mà hắn tiếp xúc được sớm nhất. Hiện tại, Felix tự đánh giá rằng, bản thân đã có thể sử dụng thần chú này ở mức giới hạn cấp 6, nhưng không thể nào thăng lên cấp 7 được.
Điều này cũng có nghĩa là, nền tảng phép thuật không có tác dụng níu chân lấy hắn phát triển.
Nhưng, phép thuật cấp độ 6 có ý nghĩa gì? Chỉ hai năm trước, nhờ vào hai câu thần chú cấp độ 6 và một chút kỹ năng, hắn đã đã hạ gục bảy Thần sáng của Bộ Pháp thuật Hoa Kỳ!
Tốc độ nhanh nhẹn có một không hai và uy lực mạnh mẽ của các câu thần chú, đây chính là những gì mà Felix tự đánh giá về bản thân mình.
Chính vì miễn cưỡng nắm giữ được hai câu thần chú ở cấp độ 6 vào cuối năm lớp 4, hắn mới có đủ tự tin để đi đối mặt với thế giới bên ngoài.
Felix hơi xúc động. Nếu như bản thân cũng có năng lực phản ứng xuất sắc, có lẽ hắn cũng không cần cắn thuốc mới đủ khả năng để sử dụng tuyệt chiêu như vậy.
May mắn thay, trong ba năm sau khi tốt nghiệp, hắn cũng không phí hoài thời gian vô ích. Vì lúc này, một mô thức phép thuật mới mẻ đã dần hình thành trong tư tưởng.
Tại vấn đề này, Felix chân thành cảm ơn bọn phù thủy hắc ám kia, những kẻ đã có những đóng góp không thể xóa nhòa cho sự nghiệp phép thuật của bản thân hắn!
Felix cảm ơn vì... bọn chúng đã lấy thân mình để thử nghiệm phép thuật mới của hắn.
...
Felix ngồi lại một bên, lật xem thông tin do giáo sư McGonagall cung cấp, thỉnh thoảng còn chép lại một số tư liệu. Đồng thời, hắn tiến hành thống kê lại một vài số liệu - đây cũng là mánh lới mà hắn học được trong hai năm lăn lộn tại thế giới Muggle.
Hai năm qua, hắn làm việc cho 3 công ty. Mỗi lần hắn xin nghỉ việc đều được công ty lưu luyến níu kéo lại. Mà đây không phải là do hắn sử dụng Bùa lú lên họ đâu!
Đến buổi xế, Felix cùng uống trà chiều với giáo sư McGonagall. Lúc này, hắn mới đưa ra một vấn đề.
“Tuyển trợ giảng ư?” Giáo sư McGonagall hơi khó hiểu.
“Đó là một dạng của người trợ lý; cô có thể hiểu là người hỗ trợ giáo sư giải quyết một số công việc vặt như phân loại tài liệu nghiên cứu, phê lời bình và sửa bài kiểm tra, giám sát các kỳ thi và ngồi dự giờ các buổi học.” Felix đính chính. “Đương nhiên, có một số lợi ích nho nhỏ khi nhận việc.”
Giáo sư McGonagall hiểu ra một chút.
Bà khẽ đảo mắt, trợ giảng gì chứ? Theo bà, đây là Felix muốn lười biếng một cách danh chính ngôn thuận rồi.
Đúng như giáo sư Snape từng nói, “Thằng nhãi Felix kia là một thành viên Slytherin đúng tiêu chuẩn!” Vừa được nhận vào vị trí giảng dạy, hắn đã bắt đầu tìm cách để trốn việc!
“Tôi không đồng tình với việc một giáo sư ném công việc của mình cho học trò đâu.” Giáo sư McGonagall mím môi, nghiêm nghị nói.
“Giáo sư McGonagall, cô hiểu lầm ý của em rồi. Thật ra, em muốn bồi dưỡng một vài học sinh ưu tú.”
Giáo sư McGonagall lập tức bày tỏ thái độ ngay lập tức qua vẻ mặt, kiểu: “Cậu đừng có lừa tôi.”
“Em nói thật. Theo giả định của em, trong năm đầu tiên, em sẽ không thành lập câu lạc bộ giáo sư cho riêng mình. Dù gì đi nữa, em cần thời gian để làm quen với việc giảng dạy và môi trường tại đây.”
Cái gọi là câu lạc bộ giáo sư có nghĩa là, một số giáo sư sẽ mời các học trò từ nhiều nhà khác nhau thông qua các buổi học mà bản thân mình đứng lớp để dành chút thời gian tập hợp lại cùng nhau, với mục đích là nghiên cứu phép thuật chuyên sâu. Dĩ nhiên, các học trò được mời phải là những đứa nhỏ khá ưu tú.
Nói một cách tục tằng, đây chẳng khác gì thiên vị.
Ví dụ, câu lạc bộ Biến hình của giáo sư McGonagall sẽ thỉnh thoảng tổ chức các hoạt động nhằm dạy thêm một số phép thuật và kỹ năng, loại hình không liên quan đến các buổi học và những kỳ thi.
Giáo sư McGonagall gật đầu; bởi vì Felix là người mới, bà cũng không muốn làm khó dễ quá nhiều trong chuyện này.
“Ý của cậu là muốn tìm kiếm nhân tài trước thời hạn à? Để chuẩn bị cho câu lạc bộ vào năm sau ư?”, giáo sư McGonagall hỏi.
“Đúng ạ!”
Giáo sư McGonagall cúi đầu, suy nghĩ một lát về điều này. Bà cảm thấy rằng, đây cũng là một hoạt động khả thi và mang đến rất nhiều lợi ích cho học sinh. Chỉ cần thêm một vài gợi ý ngoài lề các lớp học là đủ để nhóm học sinh chăm chỉ bám theo sát nút rồi. Chưa kể, người chủ trì lại là Felix, một giáo sư từng tốt nghiệp trên cương vị một học sinh ưu tú có năng lực đứng đầu trên tất cả mọi người khác trong những năm tháng ngày xưa.
Về phần nhóm học sinh lười thì sao? Ai lại quan tâm nhóm học sinh lười nghĩ gì? Chuyện này sẽ chẳng liên quan gì đến nhóm học sinh lười biếng cả!
Sẽ không có bất cứ học sinh lười biếng nào trong câu lạc bộ của giáo sư.
“Vậy, tiêu chuẩn của cậu là gì?” Giáo sư McGonagall hỏi. Đâu có quá nhiều cơ hội như thế này, thế nên bà cũng có chút lòng riêng, à không, là công bằng đề cử một vài nhân tài của nhà mình cho hắn.
Felix suy nghĩ một lúc, sau đó đề xuất một vài hạng mục, “Ừm... Thứ nhất, phải là những trò ham học hỏi, những trò sẵn sàng chủ động học tập, cực kỳ khát vọng tri thức. Thứ hai, có trí nhớ tốt. Và thứ ba... không học lớp quá cao. Dù sao đi nữa, đây là đợt tìm trợ giảng đầu tiên, em định sẽ dành chút thời gian ra để bồi dưỡng.
Nhân tiện, điểm môn Cổ ngữ Runes có cao hay không cũng chẳng quan trọng vì em có kỹ năng giảng dạy đặc biệt.” Hắn nói thêm.
Felix lại suy nghĩ thêm, cuối cùng xác nhận nhiêu đây đã đủ rồi.
Trên thực tế, hắn chỉ muốn tìm một học trò giúp bản thân xử lý các việc vặt vãnh. Thế nhưng mà, học trò giúp việc cũng phải có tí đẳng cấp đấy, vì tuyển thành viên lười biếng còn không bằng hắn sử dụng một phép thuật hữu hiệu để xử lý chuyện vặt hằng ngày.
Trái lại, học trò giúp việc ở tầm học sinh chăm chỉ thì lại khác. Chẳng những thoải mái mà sai bảo, và nếu hắn bồi dưỡng thêm, chắc chắn có thể phát triển nhóc ấy thành người trợ giảng chính hiệu, thậm chí là là đồng bọn hợp tác sau này nữa. Tóm lại, là một vốn bốn lời.
Giáo sư McGonagall cũng không chịu lép vế. Bà suy nghĩ lướt nhanh qua danh sách các phù thủy nhỏ nhà Gryffindor, xác nhận Wood không hợp cách rồi, vì sẽ đụng lịch với các buổi Quidditch; Percy cũng được, nhưng nhóc ấy đang học lớp 5 và phải chuẩn bị cho kỳ thi Phù thủy thường đẳng trong năm học này...
Còn cặp song sinh nhà Weasley? Bà sợ rằng, hai đứa ấy sẽ bị đuổi việc trong vòng hai ngày! Nhưng hai nhóc này lại là những kẻ có tiềm năng rất lớn...
Ngay lập tức, một cái tên bất chợt xuất hiện trong tâm trí bà.
“Ý cô là Hermione Granger ư?” Felix hơi ngạc nhiên; dường như cái tên này chính là một trong bộ ba kinh điển thì phải?
Cùng lớp với Harry Potter, vậy năm nay chính là năm lớp 2 của nhóc ấy nhỉ?
“Đúng rồi, con bé gần như đáp ứng hoàn hảo mọi yêu cầu của cậu: Nhiệt tình yêu thích kiến thức, có trí nhớ tuyệt vời và mới học năm thứ 2.” Dựa vào những câu khen ngợi thế này, chứng tỏ giáo sư McGonagall rất có hảo cảm với Hermione. Nghe bọn học trò đồn rằng, do Hermione quá xuất sắc nên được đặc cho biệt danh là “McGonagall phiên bản thiếu nhi” nữa đấy.
Thấy Felix do dự, giáo sư McGonagall còn đề nghị thêm cặp song sinh nhà Weasley một lần nữa, nhưng cũng báo trước với hắn về những trò phá bĩnh tinh quái của hai anh em kia.
“Em sẽ trò chuyện với họ một lần trước khi khai giảng.” Cuối cùng, Felix vẫn chưa có quyết định cuối cùng.