Dịch: Niệm Di
***
10:00 sáng ngày 21 tháng 7.
Felix ăn mặc rất chỉnh tề, đứng trước lò sưởi âm tường, rắc một nắm bột Floo rồi hô to “Văn phòng phó Hiệu trưởng trường Hogwarts”. Sau khi một ngọn lửa xanh bùng lên, bóng dáng của hắn lập tức biến mất.
Trong văn phòng phó Hiệu trưởng trường Hogwarts, giáo sư McGonagall đang nghiêm nghị phân loại các phần tài liệu của trường học.
Giáo sư của lớp học Biến hình vốn dĩ nổi tiếng là người nghiêm khắc nên giữ vẻ mặt nghiêm nghị là chuyện hiển nhiên. Nhưng hiện tại, tâm trạng của bà vẫn khá tốt. Nhà Gryffindor đã giành được Cúp Nhà, vật mà họ đã đánh mất từ cách đây 5 năm. Điều này khiến người chủ nhiệm nhà Gryffindor như bà vẫn còn vui vẻ đến tận lúc này.
“Đùng!”
Một ngọn lửa xanh sẫm màu lóe lên trong lò sưởi, và một người đàn ông trẻ tuổi, phong độ bước ra.
Felix nhìn xung quanh, nơi đây vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Đúng là đã khá lâu rồi! Hắn cười nhẹ nhàng với bà McGonagall: “Giáo sư McGonagall, xin chào! Đã lâu không gặp.”
Giáo sư McGonagall mím môi; biểu cảm này chứng tỏ bà đang giảm độ hưng phấn của tâm trạng, hoặc đang chuyển sang hình thức làm việc, “Đã lâu không gặp, Felix!”
Giáo sư McGonagall đã từng dạy Felix, là một trong những giáo sư ngày xưa của hắn. Đối với học sinh nổi tiếng này, tâm trạng của bà cũng rất phức tạp, nhưng đương nhiên là không phức tạp như trường hợp của giáo sư Snape.
Trước khi đoạt được Cúp Nhà năm nay, Gryffindor đã có chuỗi 7 trận thua thảm hại, mà kết quả đó lại có liên quan sâu sắc đến Felix.
Ngoại trừ ba năm đầu, môi trường học tập của Felix quá ác liệt khiến hắn phải phản kích mạnh mẽ, dẫn đến bị trừ rất nhiều điểm. Những năm sau đó, sau khi cưỡng ép hòa nhập với đám học sinh nhà Slytherin, dường như cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng mình cũng là một thành viên của nhà này, cuối cùng mới chiến đấu vì danh dự cho Slytherin.
Và mấy năm tiếp theo có thể được mô tả trong một câu, “Vinh quang là của Slytherin.”
...
Felix bước tới, nhìn đồng hồ bỏ túi, “Em hy vọng mình không đến trễ buổi phỏng vấn.”
Giáo sư McGonagall bừng tỉnh từ miền ký ức, đứng dậy rồi dẫn hắn đến văn phòng Hiệu trưởng, “Sô-cô-la Ếch.” Bà đọc mật khẩu, sau đó gọi Felix đi vào. Trước khi rời khỏi đây, bà nói, “Cuốn sách của em rất hay. Có vẻ như em đã có một cuộc sống rất phong phú trong 3 năm qua.”
“Cảm ơn, giáo sư McGonagall.” Hắn sửng sốt một lúc, mỉm cười rồi bước lên cầu thang.
Sau khi tốt nghiệp được ba năm, cũng chẳng phải là hắn chỉ ăn không ngồi rồi. Đặc biệt là sau khi rớt phỏng vấn trong lần xin việc đầu tiên, Felix đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần và nghi ngờ rằng, liệu có phải quãng đời học sinh của mình quá thoải mái hay không? Thế nên, hắn đã nghe theo lời khuyên của thầy hiệu trưởng Dumbledore, “đi nhiều nơi hơn, học hỏi nhiều điều hơn.”
Thế là, hắn đã dành một năm để lang thang trong thế giới phù thủy, và tốn hai năm còn lại để làm công ăn lương trong thế giới Muggle, à, nghiên cứu về dân Muggles.
Kết quả rất khả quan đấy, vì hắn đã viết được ba cuốn sách trong vòng ba năm: hai quyển nghiên cứu về Muggle và một quyển về cổ ngữ Runes.
Dĩ nhiên, Felix còn tích lũy được một số tiền không ít.
Sau khi bước qua một cầu thang khá dài, Felix đã đến văn phòng hiệu trưởng. Nơi đây chứa đầy sách vở và các chế phẩm giả kim thuật, còn trên tường treo những bức ảnh chân dung của các hiệu trưởng qua nhiều đời của trường Hogwarts.
Bên bàn hiệu trưởng, có một con phượng hoàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cụ Dumbledore đang nghiên cứu thứ gì đó ngay bàn làm việc, cả văn phòng cực kỳ yên tĩnh.
“Chào buổi sáng, thưa thầy Dumbledore.” Felix mở lời. Khi hắn vừa lên tiếng, cả căn phòng đột nhiên trở nên sống động hẳn lên.
Những bức chân dung của các đời hiệu trưởng mở to mắt, cùng nhìn Felix rồi chỉ trỏ, xì xầm.
Một trong những bức chân dung ấy còn khen ngợi rõ rệt, “Ha ha...! Cậu học trò Slytherin giỏi nhất đây rồi!”
Người đàn ông trong bức chân dung ấy có một chòm râu dê, lông mày mảnh và dài, mặc một chiếc áo choàng mang huy hiệu nhà Slytherin. Ông ta chính là Phineas Nigellus Black, người được học sinh bình chọn là vị hiệu trưởng trường Hogwarts không được ưa thích nhất, và cũng là thành viên đến từ nhà Slytherin.
Felix chào lại một cách rất lịch sự.
Lúc này, thầy hiệu trưởng Dumbledore rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Ông có dáng dấp rất khác với người bình thường với chòm râu bạc trắng kéo dài đến tận ngực, mặc áo choàng xốc xếch và đeo một đôi mắt kính hình trăng khuyết.
Nhưng những vật bên ngoài này vẫn không bằng đôi mắt của thầy; ánh mắt của thầy sáng ngời, và dường như đôi đồng tử xanh biếc kia đang lóe sáng lấp lánh.
Felix hơi sững sờ vì nhận ra, có vẻ như thời gian cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên người thầy hiệu trưởng, rồi lại có cảm giác như thời gian đã in hằn quá nhiều vết thù lên bậc giáo sư vĩ đại ấy.
“Ố ồ, là Felix đấy à?” Dumbledore đứng lên, sải bước đi về phía trước; hành động của thầy trông rất khỏe khoắn, “Tôi vẫn luôn chờ cậu đến đây.”
Felix bắt tay hiệu trưởng bằng một cách hơi khách sáo. Dù gì đi nữa, hôm nay hắn đến đây để xin việc, trong khi lúc trước từng bị từ chối đến ba lần.
Hai người ngồi xuống ghế, cụ Dumbledore nhìn hắn qua tròng kính mỏng tênh rồi vẫy đũa phép “Cậu muốn uống gì? Nước bí đỏ hay trà?” Ông chớp mắt, “Ở đây, tôi còn có bia bơ hàng mới nữa.”
“Một tách trà, cám ơn thầy.”
Cụ Dumbledore vung nhẹ đũa phép, một tách trà bốc khói nghi ngút lập tức hiện ra trước mặt hắn. Felix nhấp một ngụm nhẹ, cảm nhận vị đắng chát xộc vào mũi miệng; hóa ra đó là trà Trần. Có vẻ như thường ngày, thầy hiệu trưởng không uống nhiều trà cho lắm.
“Đây là trà mà Sybil đưa cho tôi. Mặc dù tôi không biết ngon hay dở, nhưng theo lời cô ấy, loại này có xuất xứ từ phương Đông xa xôi đấy.”
Lừa đảo!
Felix giận thầm, ít nhất một trong hai người là kẻ lừa đảo.
Uống trà xong, cuộc trò chuyện bắt đầu đi vào vấn đề.
“Felix, có vẻ mấy năm qua, cậu đã gặt hái được một số thành công nhất định nhỉ? Tôi đã đọc mấy quyển sách trước đó của cậu và phải nói rằng, góc nhìn về các vấn đề Muggle của cậu vô cùng mới lạ, vô cùng sâu sắc... cũng mang đến cho tôi nhiều suy nghĩ khác biệt hơn.”
Felix mỉm cười, “Em cũng cảm ơn về lời khuyên khi đó của thầy, thế giới của dân Muggle rất tuyệt vời. Đặc biệt là trong những thập kỷ gần đây, họ phát triển rất nhanh. Còn về những quyển sách kia... có lẽ do em cũng xuất thân từ xứ Muggle nên cũng hiểu bọn họ nhiều hơn những người khác.”
Dumbledore lắc đầu, “Chuyện xuất thân không thể xóa mờ đi nỗ lực của cậu. Rất nhiều người trong thế giới phù thủy đều là người gốc Muggle, nhưng bọn họ lại không giỏi giang cho lắm về việc nghiên cứu dân Muggle. Cao lắm là bọn họ chỉ hiểu rõ hơn một chút về những điều thường thức mà thôi. Nhưng như thế thì còn lâu mới có đủ điều kiện để được gọi là 'hiểu rõ' đấy.”
Tất nhiên, vì kiếp trước mình là một Muggle thuần túy mà.
Dumbledore vung đũa phép, một cuốn sách có tựa đề “Một Triệu Năm Cố Gắng Cải Tiến Của Dân Muggle” bay lên từ bàn làm việc của cụ. Đây rõ ràng là một trong những tác phẩm của Felix. Hắn hơi ngạc nhiên, vì vừa rồi cụ Dumbledore đang đọc sách của mình.
“Cuốn sách này truyền khá nhiều cảm hứng cho tôi. Tôi đã đọc nó nhiều lần, đặc biệt là cách dùng từ của cậu, ví dụ như cụm 'khoa học kỹ thuật' đấy. Từ góc độ lịch sử của khoa học kỹ thuật, cậu đã giải thích quá trình tiến hóa từng bước của dân Muggle. Từ hình dạng của một loài động vật, sau hàng triệu năm, họ đã phát triển đến mức như hiện tại. Tôi phải nói rằng... Đây thực sự là một điều kỳ diệu.
Cậu còn chỉ ra rằng, cứ cách một đoạn thời gian thì trình độ khoa học công nghệ của người Muggles sẽ nhảy vọt nhanh chóng. Đồng thời, khoảng thời gian đó càng lúc càng thu ngắn lại, thậm chí còn thể dự đoán thêm là bước nhảy vọt tiếp theo sẽ không còn quá xa trong tương lai nữa. Đây là những thông tin cực kỳ hữu ích và đầy tính gợi ý!” Cụ Dumbledore khen ngợi cuốn sách của Felix liên tục.
Felix khiêm tốn nói: “Ý tưởng này không phải do em nghĩ ra. Trên thực tế, rất nhiều nhà xã hội học trong thế giới Muggle, à, là các học giả Muggle chuyên nghiên cứu về Muggle đấy, họ đã hỗ trợ cho em rất nhiều.”
Dumbledore điềm đạm nói, “Có nhiều Muggles rất thông minh và khôn ngoan, nhưng lại rất ít người trong thế giới phép thuật thừa nhận điều này.”
“Em cũng đồng ý với thầy, thưa thầy Dumbledore.”
Dumbledore chợt trừng mắt, dường như muốn bỏ qua chủ đề vừa rồi, sau đó nói một cách hóm hỉnh: “Vậy lẽ ra, hẳn là cậu từng đọc nhiều sách của dân Muggle nhỉ? Thành thật mà nói, nhiều món quà Giáng sinh của tôi đều là sách. Họ dường như nghĩ rằng tôi thích sách hơn. Nhưng trên thực tế, tôi đã đọc hầu hết tất cả cac quyển sách ấy. Thay vì sách, tôi lại thích một đôi tất len hơn.
Tất nhiên, nếu đó là một cuốn sách đến từ thế giới Muggle, tôi không nghĩ rằng mình sẽ từ chối.”
Ám chỉ rõ rệt thật nha...
Ít ra, hắn cũng biết rõ mình nên tặng gì trong dịp Giáng sinh năm nay...
“Đúng vậy! Mặc dù họ không có phép thuật, một vài người trong số họ sẵn sàng dành 10 năm hơn để hoàn thành một cuốn sách chỉ để dành riêng cho việc giải thích một vấn đề hoặc một lý thuyết nào đó.” Felix nói nhẹ nhàng, “Rất gian nan, nhưng cũng vì thế mà rất quý giá.”
Dumbledore cũng vui vẻ hơn, “Xem ra, cậu thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều sau vài năm nay.” Sau đó, cụ đột nhiên hỏi một câu, “Vậy, tại sao cậu muốn đến giảng dạy tại Hogwarts?”