Tôi Là Jemima

Chương 28: Chương 28




Tôi kéo va li xuống hành lang, cảm ơn Chúa vì Brad đã không đổi ý mà quyết định tiễn tôi ra đi. Hành lý nặng đến nỗi có lẽ tôi phải gò lưng xuống, nhưng tôi thà đau đớn còn hơn chấp nhận sự giúp đỡ của anh ta.

Tôi kéo hành lý ra cửa trước, người tài xế taxi chạy ra khỏi xe xách đồ lên cho tôi.

“Cô đi đâu?” anh ta hỏi khi tôi đã yên vị ở ghế sau.

“Tôi không biết.”

Anh ta quay lại nhìn tôi ngạc nhiên. “Cô không biết mình sẽ đi đâu à?”

Tôi lắc đầu, và khi làm thế, những giọt nước mắt đầu tiên ứa ra, nhưng không xối xả mà chỉ là một dòng lệ lăn xuống má.

“Cô không sao chứ?” anh ta nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng.” Tôi cố mỉm cười. “Tôi sẽ ổn thôi.” Chúng tôi ngồi đó một lúc trong khi anh ta đợi tôi bình tĩnh trở lại, và khi lau mắt, tôi nhớ ra trung tâm mua sắm Santa Monica với quầy ẩm thực, lỗ mũi tôi ngập tràn những mùi vị lẫn lộn, và tôi biết chắc chắn thứ duy nhất giúp tôi cảm thấy khá hơn bây giờ là thức ăn. Thật nhiều thức ăn. Càng nhiều càng tốt.

Cơn thèm ăn. Tôi đã quên cảm giác thèm ăn nhưng giờ đây nó trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và nói cho bạn biết, tôi không ngồi đây nghĩ về rau diếp, hay bánh gạo, hay thậm chí (thở gấp) một ổ bánh mì đâu. Tôi đang ngồi đây nghĩ về sườn lợn. Về mì Singapore. Về mì ống. Về bánh quy. Về những chiếc bánh đẫm đường và kem.

Càng nghĩ nhiều về đồ ăn, bức tranh càng trở nên sinh động hơn cho đến khi tôi gần như có thể ngửi thấy mùi thức ăn, nếm thức ăn, và nghe tiếng nó vẫy gọi từ xa.

“Trung tâm mua sắm Santa Monica,” tôi nói với người lái xe, chẳng thèm đếm xỉa đến chế độ ăn ám ảnh không chất béo, không cholesterol. Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần tống đầy thức ăn vào miệng thôi.

“Cô chắc là mình sẽ ổn chứ?” anh ta hỏi khi tôi bắt đầu kéo va li lên những bậc thang của trung tâm. “Tôi chắc mà,” tôi nói với anh ta và đẩy cửa ra.

Bạn sẽ bắt đầu từ đâu khi chuẩn bị ăn một bữa đã đời nhất và được phép lựa chọn gần như tất thảy các loại đồ ăn trên thế giới? Điều đó thực sự không quan trọng, vì tôi định sẽ nếm thử mọi mùi vị, mở đầu với món bánh sandwich ở cửa hàng đồ ăn sẵn.

Tôi chẳng buồn ngồi xuống bàn ăn mà đứng ngay bên quầy hàng, tống đầy miệng món sandwich lúa mạch đen với thịt bò hun khói, hầu như không thưởng thức gì cả.

Rồi tôi bước đến quầy hamburger, nhưng lại bỏ qua món burger, thay vào đó tôi chọn khoai tây chiên.

Tôi dừng lại ở quầy đồ Tàu và gọi mì Singapore với sườn lợn, chỗ này thì tôi ngồi xuống vì nó giúp cho việc dùng răng xé thịt khỏi xương dễ dàng hơn nhiều.

Đồ ngọt, đồ ngọt, đồ ngọt. Tôi đi tới gian hàng bánh ngọt và mua một túi sáu cái bánh quế nóng hổi và ních đầy bụng chỉ trong có mấy phút.

Giờ thì gì đây? Tôi nhìn quanh, dạ dày đã đầy ứ, nhưng tôi biết mình thậm chí còn chưa bắt đầu nếu muốn hàn gắn lỗ thủng to tướng trong tim. Quầy kẹo. Tôi đổ đầy kẹo vào chiếc túi giấy, tất cả mọi loại có thể tưởng tượng được, và trước khi đi tôi còn nhét cả một đống kẹo vào miệng mà không hề nếm mùi vị.

Tôi rời khỏi trung tâm mua sắm và kéo va li tới bốt điện thoại bên ngoài. Tôi cởi hai cúc trên cùng của chiếc quần soóc bò nhỏ xíu ra, cái quần đang ép vào da thịt tôi đau điếng, rồi tôi vừa quay số vừa xoa xoa bụng để xua đi cơn đau tức do đống thức ăn gây ra, tôi nguyền rủa bản thân vì đã mặc một cái áo hở rốn ngắn cũn cỡn màu trắng thay vì một chiếc sơ mi thụng để che giấu tội lỗi của mình.

“Lauren?”

“Tớ lo quá đi mất!” Lauren hét lên trong điện thoại. “Đừng nói gì bây giờ cả, nhấc mông đến đây đi đã.”

“Ôi, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu.”

“Đừng có ngốc thế,” Lauren nói. “Bạn bè để làm gì cơ chứ?”

Ben có lẽ đã dạo quanh Santa Monica hàng giờ đồng hồ. Anh vừa khám phá ra con phố náo nhiệt nhất hình như là phố đi bộ Số Ba, và vẫn đang cố gắng gạt sang bên chuyện nơi đây có một cửa hàng máy tính mang tên Siêu thị Ảo, nơi bạn bước vào, nối mạng và có được tất cả những gì mình cần từ một chiếc máy tính.

Anh dừng lại uống cà phê ở quán Barnes & Noble, ngồi đó một lúc, thưởng thức cappuccino và ngắm nhìn mọi người. Anh định mua một cuốn sách, nhưng không tìm thấy gì hơn ngoài sách về phim ảnh, thế là anh cầm lấy tờ báo địa phương mà ai đó đã bỏ lại trên chiếc bàn bên cạnh và hờ hững giở lướt qua.

Một lát sau, anh quyết định quay về khách sạn. Anh rẽ ở góc phố và đi qua một bốt điện thoại, và vì là đàn ông, anh không thể không dán mắt vào phía sau hoàn hảo của cô gái đang gọi điện. Sao ở Anh không có những cô nàng như vậy nhỉ, anh nghĩ, ngắm nhìn đường cong của bộ mông săn chắc và cặp đùi rám nắng, thon gọn, nước da màu đồng được tôn lên bởi chiếc quần soóc bò bạc màu và áo trắng ngắn cũn. Ben đi qua rồi ngoái lại, hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng đằng sau mái tóc vàng óng ánh kia, nhưng cô gái đã quay mặt đi, còn Ben mỉm cười một mình và trở về khách sạn.

“Lạy Chúa, trông cậu khiếp quá,” Lauren mở cửa, nói.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ, tôi xô Lauren ra, tay ôm chặt miệng, tôi thoáng thấy mình trong gương, làn da màu đồng của tôi không còn là màu đồng nữa mà xanh xao một cách khác thường.

“Lối này,” Lauren nói, chỉ tay về phía hành lang. “Mau lên.”

Tôi loạng choạng đi qua Lauren và quỵ gối xuống trước toilet. Ra hết bánh mì lúa mạch đen với thịt bò nướng. Ra hết mì Singapore và sườn lợn. Ra hết khoai tây chiên. Ra hết bánh mì quế. Và cuối cùng, ra hết kẹo.

Khi tôi nôn xong, khi trong bụng chẳng còn gì, tôi gục đầu xuống bệ toilet trong khi nước mắt, nước mũi tuôn trào, tôi biết Lauren đang đứng đằng sau, nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

“Này,” Lauren nói, đưa cho tôi một ít giấy ăn. “Để tớ lấy cho cậu một ly nước.”

Cô quay lại và giúp tôi đứng lên. “Tội cho cậu quá,” cô nói. “Cậu đang run đấy.” Cô dìu tôi tới chiếc sofa rồi quay lại phòng ngủ lấy một cái chăn, quấn quanh người tôi.

Lauren không nói gì hết, cô chỉ ngồi cạnh và vòng tay ôm lấy tôi. Tôi ngả đầu vào vai cô trong cơn đau đớn và choáng váng cuối cùng cũng ập tới, và đây là những gì tôi cần, tôi cần được chăm sóc, cần được đối xử như với một đứa trẻ, để cảm thấy an toàn và yên tâm, lần đầu tiên trong một thời gian dài.

“Một tách trà ngọt nóng hổi nhé,” cuối cùng cô cũng lên tiếng, và tôi gật đầu.

“Cậu đúng là người Anh,” tôi cố nở một nụ cười nhẹ khi Lauren quay lại với hai chiếc tách nghi ngút khói.

“Tớ không Anh đến mức ấy đâu. Cậu sẽ không thấy một tí đường sữa nào ở trong tách. Đó là thực phẩm thay thế sữa không béo và chất làm ngọt đấy. Thế,” cô ngồi xuống, nói, “đã có chuyện gì vậy?”

Tôi kể cho cô nghe. Lauren ngồi đó, miệng há hốc, và khi kể xong, tôi chờ đợi một phản ứng nào đó từ cô, nhưng cô không nói gì cả.

“Cậu nói gì đi chứ,” tôi van nài.

“Tớ không thể,” Lauren nói. “Khốn nạn thật.”

“Tớ biết.”

“Khốn nạn,” cô nhắc lại.

“Phải.”

“Khốn nạn.”

“Lauren!”

“Tớ xin lỗi, tôi không biết phải nói gì. Tớ không tài nào tin nổi. Chuyện này đâu có trong thực tế phải không?”

“Tớ cũng đã nghĩ như thế, nhưng tớ e là có đấy.”

“Tên chó má,” Lauren thở dài.

“Phải.”

“Đồ đàn bà thối tha.”

“Tớ không biết.” Tôi nhún vai. “Chắc cậu cho rằng tớ hoàn toàn mất trí, nhưng cậu biết gì không? Tớ thực sự thấy thương hại bọn họ. Ý tớ là, tớ cảm thấy đau khổ vô cùng khi bị dính vào chuyện này...”

“Tớ thấy rồi,” Lauren mỉm cười, nói.

“Ừ, thế. Nhưng nghĩ mà xem, chuyện này hẳn phải kinh khủng lắm với cô ta.”

“Cậu điên thật rồi,” Lauren sửng sốt nói.

“Chắc thế, nhưng tớ hiểu cảm giác của cô ta. Điều duy nhất tớ không tin là Brad lại đối xử với cô ta như thế.”

“Ê này? JJ? Thế còn cách anh ta đối xử với cậu thì sao?”

“Cả chuyện đó nữa.”

“Ồ. Tất cả những gì tớ có thể nói là, thật là thoát nợ.”

“Cậu nói đúng. Cậu nói đúng. Tớ biết là cậu đúng.”

“Tớ cho thêm vài câu sến sến nữa nhé?”

Tôi gật đầu.

“Đời còn dài giai còn đầy.”

“Giai nhiều như lá mùa thu.”

“Bạn có thể tạo cơ hội cho người ta, nhưng họ nhận hay không lại là chuyện khác.”

“Câu đó thì có liên quan gì?”

Lauren nhún vai. “Không biết, nhưng nhớ là lắm thầy nhiều...”

“Ôi Lauren.” Tôi huých cô và cô cười toe toét, vì cô biết tôi đã cảm thấy khá hơn một chút.

“Thấy chưa,” Lauren nói. “Có ánh sáng ở cuối đường hầm đấy,” và cả hai chúng tôi cùng cười.

“Tốt hơn rồi,” Lauren nói. “Cậu có thể ở đây bao lâu cũng được.”

“Còn một vấn đề nữa,” tôi chán chường nói. “Hôm nay tớ đã cố đổi chuyến bay nhưng lại không thể về sớm hơn nếu không trả toàn bộ tiền vé.”

“Thế cậu phải ở lại bao lâu?”

“Khoảng hai tháng.” Giờ thì tôi thực sự sợ rồi đây. “Tớ có thể tìm một nơi nào đó ở tạm, một căn hộ chẳng hạn, hay một khách sạn rẻ tiền.” Tất nhiên là tôi không thể, vì tôi làm gì có tiền.

“Gì cơ? Trong khi tớ có một chiếc giường sofa êm ái cực kỳ á? Cậu cứ ở đây miễn phí vì tớ có thừa phòng cho cả hai chúng ta. Hết chuyện.”

Cảm ơn Chúa. Đó chính xác là những gì tôi hy vọng cô sẽ nói. “Lauren à, tớ sẽ làm gì nếu không có cậu đây?”

“Nói đúng hơn, tớ sẽ làm gì nếu không có cậu đây?” Lauren mỉm cười nói.

“Nhưng tớ sẽ làm gì để kiếm tiền? Ý tớ là, tớ có một mục trên Kilburn Herald và được trả đồng lương rẻ mạt hầu như không đủ chi tiêu.”

“Cậu là nhà báo mà, JJ. Tiền bạc là vấn đề cuối cùng mà cậu nên lo lắng. Trước tiên, tớ có thể liên hệ với tổng biên tập chuyên đề ở tạp chí tớ để đặt bài cậu.”

“Cái gì?”

“Đúng thế. Cậu có thể viết bài cho tạp chí về những tên khốn đẹp mã.”

“Ý cậu là kể chuyện của tớ á?”

“Không hẳn thế. Cậu có thể kể sơ lược, còn chúng ta sẽ để dành toàn bộ câu chuyện cho một bài chuyên đề chi tiết, nhưng rất tiếc, nó lại không dành cho chúng ta. Với bài báo này, cậu có thể viết một chút về mình, nhưng hãy mở rộng đề tài, hãy nói về việc chúng ta bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài ra sao, rằng chúng ta bị mờ mắt bởi sự ham muốn như thế nào, rằng si mê một người vì vẻ ngoài chứ không phải con người của họ thì dễ dàng biết bao.”

“Cho tạp chí của cậu á?”

Lauren gật đầu.

“Cậu có chắc là họ muốn không?” Cô gật đầu lần nữa và tôi bắt đầu nghĩ về việc mở một cuốn tạp chí ra và thấy tên mình trên đầu bài báo được viết bằng chữ cái cỡ lớn, ý nghĩ đó đã mang lại một niềm khao khát trong tôi vì tôi bắt đầu cảm thấy rốt cuộc cũng có một điều gì đó để trông chờ và hy vọng.

“Đừng lo. Tớ biết cậu có thể làm được mà. Tiếp đến,” cô nói, nhấc cuốn danh bạ điện thoại lên, “tớ sẽ gọi cho tạp chí Cosmopolitan ở London và cậu sẽ mang đến cho họ một chuyện tình lãng mạn qua Internet, đó là lúc cậu kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện. Không chút giấu giếm.”

“Họ có kiện mình không?”

“Cứ làm như gã đàn ông khốn nạn và ả đàn bà thối tha ấy sẽ đọc Cosmopolitan ấn bản tại Anh không bằng? Dù sao đi nữa, tất cả những gì cậu phải làm là đổi tên nhân vật và thế là xong. JJ, cậu đừng lo lắng về chuyện tiền bạc. Cậu có thể viết hàng nghìn bài báo ở đây và lấp kín các tờ báo và tạp chí ở London. Nghĩ mà xem, cậu đang ở Los Angeles. Cậu đang ở một nơi mà tất cả các ngôi sao đang sống, vì thế hãy nhấc điện thoại lên và sắp xếp một vài cuộc phỏng vấn. Dễ dàng như vậy thôi.”

Tôi thực sự đã cảm thấy khá hơn. Khá hơn rất nhiều. “Còn lúc này, khi chúng ta không phải làm việc, mà phần lớn thời gian sẽ là như vậy, cậu và tớ sẽ đi vui vẻ. Kệ thây tất cả. Chúng ta là hai phụ nữ Anh độc thân, xinh đẹp, và chúng ta có thể làm bất cứ những gì mình muốn.”

“Đúng thế.” Tôi nâng tách lên. “Chúng ta có thể làm bất cứ những gì mình muốn. Tớ sẽ uống vì điều đó.”

“Thế,” Lauren nói, “tối nay chúng ta bắt đầu luôn nhé?”

“Bắt đầu cái gì?”

“Bắt đầu vui vẻ.”

“Ý cậu là cậu không định gặp anh chàng Bill pha chế rượu gợi tình à?”

“Tớ sẽ gọi cho anh ấy để hủy hẹn. Cậu và tớ sẽ đi chơi.”

“Lauren.” Tôi lắc đầu, vẫn không thể tin rằng có ai đó lại tốt đến vậy. “Tớ không muốn cậu hủy cuộc hẹn với anh ta. Nói thật nhé, chuyện này làm tớ kiệt sức rồi. Tất cả những gì tớ muốn làm tối nay là cuộn mình lại và xem ti vi.”

“Được thôi,” Lauren nói. “Thế thì chúng ta sẽ cuộn mình lại và xem ti vi.”

“Không.” Tôi cương quyết nói. “Tớ biết cảm giác của cậu với Bill và cậu chẳng việc gì phải hủy hẹn cả. Nói một cách nhã nhặn nhất thì tối nay tớ muốn ở một mình, Lauren ạ.” Một lời nói dối hoàn toàn nhưng tôi biết mình sẽ tự đối phó được và không có lý do gì để tôi phá hỏng buổi tối của Lauren hết.

“Cậu chắc chứ?” Lauren nghi ngại, nhưng hài lòng.

“Chắc cực kỳ,” tôi nói.

“Được rồi. Trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn lắm, cậu cứ tự nhiên như ở nhà. Tớ nhảy vào tắm đây, xong tớ mở nước nóng vào bồn cho cậu nhé?”

“Nghe tuyệt quá,” và đúng là như vậy, ngoại trừ việc tôi phải ép mình không nghĩ về chuyện lần tắm mới đây nhất, Brad và tôi đã tắm chung với nhau, và những gì chúng tôi đã làm lúc đó.

Trước khi đi, Lauren bày ra một dãy chai, lọ và tuýp khác nhau.

“Những thứ này,” cô nghiêm nghị nói, “là cục cưng của tớ đấy. Cậu dùng cẩn thận nhé,” rồi cô gửi tôi một cái hôn gió và rời nhà.

Tôi mở từng chai, từng lọ, từng tuýp ra và hít ngửi thật sâu. Tôi xem kỹ bao bì, đọc xem mỗi loại sẽ giúp bạn có làn trẻ hơn, mái tóc dày hơn, da thịt săn chắc hơn như thế nào. Tôi đổ nửa chai tạo bọt hương hạnh nhân vào nước và ngả người xuống, dưa chuột đắp trên mắt, một chiếc khăn nóng ẩm quấn quanh mái tóc đang ủ dầu.

Sau khi lau khô người bằng chiếc khăn lông lớn mềm mại của Lauren, tôi đi vào bếp và mở tủ lạnh. Ôi chà. Đối với một người mảnh mai như Lauren thì đây đúng là một kho đồ ăn đặc biệt. Không nghĩ ngợi gì, tôi lôi ra một khay sushi, một hộp sữa chua, một con gà chế biến sẵn gói trong giấy bóng kính.

Nhưng tôi không dừng lại ở đó, cho dù tôi biết mình nên làm vậy. Tôi lấy ra một gói xa lát làm sẵn, pho mát, bánh quy không béo. Tôi phát hiện ra một hộp bánh mì và mở được nửa ổ bánh mì nguyên hạt đang nằm tạm trong đó.

Rồi tôi ngồi xuống chiếc bàn bếp và ăn. Và ăn. Và ăn. Và ăn.

“Alô,” Ben nói, hy vọng mình gọi đúng số vì hộp thư thoại vang lên một giọng nam, và vì anh cũng không thực sự tin những cô bạn cùng nhà của Jemima, cho dù Lisa, người mà anh đã nói chuyện, có vẻ bình thường hơn ả ngốc tóc vàng kia. “Mong rằng tôi không gọi nhầm số. Tôi đang cố liên lạc với Jemima Jones. Tôi là Ben Williams, bạn cũ của cô ấy ở London. Tôi ở Los Angeles trong vài ngày và muốn gặp em, à, gặp cô ấy, vậy nếu tôi gọi đúng số và Jemima có ở đó, xin nhắn lại rằng cô ấy có thể gọi cho tôi ở khách sạn Shutters on the Beach được không. Cảm ơn,” rồi anh cúp máy.

Tôi nằm trên giường, biết rằng mình nên cảm thấy tội lỗi vì số thức ăn đã tống vào bụng ngày hôm nay, nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ mình không cần tính đến đồ ăn ở trung tâm mua sắm Santa Monica vì tôi đã nôn hết ra trước khi chúng có cơ hội chuyển hóa thành chất béo, còn tối nay, ồ, tối nay. Phải, tôi thừa nhận mình đã muốn nôn ra lần nữa, muốn móc tay vào cổ họng nôn ra tất cả thức ăn, nhưng đó không phải cách giải quyết. Và việc ăn uống cũng không phải cách giải quyết nốt.

Dù sao, việc tôi nôn mửa trước đó không chỉ là vấn đề thức ăn, tôi nghĩ đó là vì cú sốc hôm nay, cả hai cộng lại, và tôi cảm thấy khá hơn. Tôi vẫn thấy cô đơn, nhưng tôi đã có Lauren, cảm ơn Chúa, tôi tin cô ấy, tôi tin rằng mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

Tôi xoa xoa bụng, cảm thấy nó hơi phình lên như thế nào, ơn Chúa vì tôi đã luyện tập khá nhiều, vì tôi không còn những lớp da bèo nhèo ở bất cứ nơi nào trên cơ thể, rồi tôi nhớ lại thời gian ở nhà, ở London, khi bụng tôi to phềnh, béo ú. Khi tôi phải mất khoảng mười phút để xoa từ bên nọ sang bên kia. Ờ thì cũng không hẳn thế, nhưng bạn biết tôi muốn nói gì rồi đấy. Tôi nhớ mình đã từng dùng cân nặng và da thịt mình để trốn tránh thế giới, để giấu đi bản năng giới tính của mình, giấu đi con người mình, và mặc dù theo một cách kỳ lạ nào đó kích cỡ đó đã vỗ về tôi, nhưng tôi biết mình sẽ không làm như vậy nữa, tôi không cần phải trở lại dáng hình như thế nữa.

Bụng của tôi không còn như trước, nhưng khi xoa bụng, tôi cũng cảm thấy nó không còn lõm xuống như vẫn luôn như vậy kể từ khi tôi đến Los Angeles nữa, và nói thật, tôi thấy thích hình dáng chỉ hơi cong cong ấy. Phải, tôi biết mình sẽ sớm lấy lại chiếc bụng phẳng bằng cách nhân ba số lượng bài tập trong hai ngày tới, và cái bụng phình kia chỉ là kết quả tạm thời của trận ăn uống vô độ tối nay, nhưng càng xoa, tôi càng cảm thấy thích. Một cảm giác tròn trịa, nữ tính, rất đàn bà.

Tôi ngồi dậy một lúc, tò mò muốn xem mình trông thế nào trong gương, và tôi vào phòng ngủ của Lauren, xoay chiếc gương toàn thân để về phía mình. Tôi kéo áo phông ra khỏi đầu và đứng đó, trần trụi, nhìn vào chính mình.

Tôi nhìn cơ thể săn chắc, gọn ghẽ, mảnh đến nỗi nó làm tôi trông giống một cậu bé hơn là phụ nữ. Tôi lướt tay lên bộ ngực phẳng và nhớ ra nó đã từng trễ xuống như thế nào, giống với những người đàn bà trong bức ảnh hôm nay ra sao. Giống Jenny. Không. Tôi không định nghĩ về điều đó.

Tôi lướt qua vòng eo, ngạc nhiên sao nó lại thon thả đến vậy, và tôi cố véo một chút, nhưng không thể, tất cả những gì tôi có thể nắm là vài milimet da.

Tôi trở lại phòng ngủ và quyết định sẽ không ăn uống vô độ nữa, nhưng tôi sẽ không để mình bị ám ảnh về một cơ thể mảnh dẻ. Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên thư giãn và tận hưởng cuộc sống một chút. Và tôi cho rằng cân nặng của tôi sẽ ổn định khi nào nó cần ổn định. Đó có phải một khám phá không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.