Ben vừa trải qua một tuần thật kinh khủng. Thật vậy, chẳng ai trong chúng ta mong công việc của Ben đổ xuống đầu mình đâu. Đầu tiên, anh phải phỏng vấn một bà mẹ bất hạnh có đứa con trai mười ba tuổi bốc đồng, nghiện ma túy và cố thuyết phục bà ta kể chuyện thằng bé được giáo dục như thế nào.
Vào những ngày còn lại trong tuần, anh phải đi lấy các tin bài khác, anh hầu như không gặp ai cả, không có thời gian tán gẫu, chỉ chúi đầu xuống và mải miết làm việc.
Nhưng tối thứ Tư lại là một phần thưởng nho nhỏ. Ben về nhà sớm hơn thường lệ, hai anh bạn cùng nhà đều đi vắng cả, vì thế nơi này thuộc về Ben. Anh có thể đá tung giày ra, đọc tờ Guardian để dành từ thứ Hai và xem chương trình tin tức. Cảm giác khá thư giãn.
Anh ngồi tựa vào ghế sofa, ti vi đang bật và phát ra tạp âm của một chương trình đố vui đầu giờ tối, một chương trình mà Ben chẳng bao giờ thèm xem, anh đang giở lướt qua tờ Guardian.
Và mẩu thông báo ở trang mười sáu đã thu hút ánh mắt anh, hay có lẽ quan trọng hơn, đã thu hút sự tưởng tượng của anh.
PHÓNG VIÊN TRUYỀN HÌNH
London Nights là một chương trình mới, được phát hành hàng ngày trên Truyền hình London Ban ngày. Là một chương trình giải trí và giàu thông tin, chúng tôi cần tuyển ba phóng viên lên hình. Ứng viên cần có tối thiểu ba năm kinh nghiệm trong lĩnh vực báo chí, không cần có kinh nghiệm truyền hình; đam mê ngành biểu diễn và giải trí, tin tức và chính trị, hoặc sức khỏe và làm đẹp.
Đài sẽ tổ chức ghi hình thử.
Hãy gửi CV, đơn xin việc, băng mẫu hay ảnh của bạn đến…
Chính nó! Ben nghĩ, phấn khích ngồi dậy. Đây là một cú ngoặt lớn của mình. Một phóng viên chuyên về tin tức và chính trị, công việc này rõ ràng là dành riêng cho mình. Anh không do dự, vì xét cho cùng, Ben là con người thiên về hành động hơn là suy nghĩ. Anh với lấy bút và ngoáy những nét đầu tiên của lá đơn xin việc.
Một tấm ảnh, anh nghĩ, mình lấy đâu ra một tấm ảnh tử tế nhỉ? Ảnh của Ben chỉ toàn ảnh tử tế thôi, nhưng một anh chàng đeo kính râm và đội mũ bóng chày hầu như không phải là ảnh thích hợp để tạo dựng. Và như Ben biết rõ, trong ngành truyền hình, hình ảnh đóng vai trò cốt yếu.
Anh lôi cái hộp dưới giường ra và xem xét hàng trăm tấm ảnh. Cuối cùng anh tìm thấy một tấm ảnh hoàn hảo, cái mà anh đã lén lấy từ thư viện ảnh ở chỗ làm. Ảnh Ben mặc vest, đứng cạnh một ngôi sao địa phương.
Kệ xác ngôi sao đi Ben, đây là sự nghiệp của mi, và Ben nhanh tay lấy chiếc kéo từ trong ngăn bếp ra một cách chính xác, cắt rất ngọt bức ảnh ra làm hai, ngôi sao là là rơi xuống tấm thảm xám bẩn thỉu.
Anh hoàn chỉnh lá thư, đính kèm với CV và thả tấm ảnh vào trong phong bì. Giờ tất cả những gì anh có thể làm là hi vọng.
Thật lạ là dạo gần đây khẩu vị của tôi lại giảm sút. Đang là giờ ăn trưa, và tôi không cảm thấy thèm một đĩa ngồn ngộn thức ăn nữa. Món sa lát này, xa lát đích thực ấy, khá ổn, và tôi đang vui vẻ ngồi trong căn tin, mũi chúi vào quyển tạp chí.
Tôi đã mua quyển tạp chí này sáng nay. Công nhận đây không phải loại tạp chí thời trang bóng bẩy mà tôi thường đọc, nhưng một trong những cái tít trang bìa về hẹn hò trên Internet đã khiến tôi thực sự tò mò, thế là tôi mua và giờ thì đang tìm hiểu tất cả về cà phê Internet.
Tôi thậm chí còn không biết rằng những địa điểm đó có tồn tại. Quán cà phê này, Cyborg, nằm ở khu West End. Bức ảnh cho thấy những vách ngăn kim loại, những dãy máy tính chạy quanh tường và những con người đẹp đẽ đang ngồi ở các bàn giữa phòng, nhấm nháp cappuccino, ăn bánh mì ciabatta nhân cà chua phơi khô, pho mát mozzarella[4] và húng quế tươi.
[4] Ciabatta và mozzarella: một loại bánh mì và pho mát của Ý.
Hẹn hò trên mạng có lẽ là điều thú vị nhất kể từ khi, ừm, kể từ khi Internet ra đời. Theo như bài báo thì, dù phải nói rằng tôi hơi nghi ngờ vì tôi biết ta không thể tin tất cả những gì ta đọc, nhưng theo như bài báo thì trên khắp thế giới người ta đang gặp gỡ và yêu nhau.
Và không chỉ có thế, Cyborg còn trở thành một địa điểm có thật, một nơi để gặp gỡ trực tiếp, một nơi mà nếu bạn không đủ may mắn tìm được một người tâm giao trên mạng, bạn có thể bắt gặp anh ấy đang ngắm nhìn bạn phía trên máy tính.
“Có vẻ hay đấy,” Ben Williams nói, đứng sừng sững trước mặt tôi khi đặt khay của mình lên chiếc bàn đối diện, “Anh đã nghe nói rồi.”
Tôi bắt đầu đánh trống ngực và có thể cảm thấy cổ mình hơi đỏ lên.
Rõ ràng đây là một cơ hội hoàn hảo, làm thế nào để hỏi liệu anh ấy có muốn đi hay không, làm thế nào để khiến giọng mình nghe có vẻ tự nhiên khi mà bên trong, tôi đang ngạt thở?
“Tối hôm nào, chúng ta tới đó đi,” Ben nói, đưa một nĩa thịt bò nướng thớ to lên miệng, “Ba người chúng ta nên đi. Sẽ vui lắm đấy.”
“Em rất thích,” tôi hồ hởi, “Ý em là, nghe cũng thú vị đấy, em muốn tìm hiểu thêm về nó.” Giờ giọng tôi đã bình tĩnh hơn, tôi đã kiểm soát được sự phấn khích của mình.
“Chúng ta phải xem xem khi nào Geraldine rảnh, anh thì tuần này hơi trầm nên đi lúc nào cũng được.”
“Sao tên tôi lại bị lôi ra thế nhỉ?” Geraldine ngồi xuống với một đĩa đầy rau diếp, cà chua, dưa chuột không rưới nước sốt cho bữa trưa.
“Ben đang nói là chúng ta nên đến chỗ này.” Tôi chỉ vào bài báo. “Xem ra cũng hay.” Nhưng rồi tôi nghĩ, Chúa ơi, sao phải rủ thêm Geraldine? Sao không phải là anh và em thôi, Ben? Không phải tôi không muốn Geraldine đến đó, chỉ là tôi muốn có một buổi tối được ở riêng bên Ben đến chết đi được.
“Đúng đấy,” Ben hưởng ứng. “Thực ra tối nay anh chẳng có việc gì làm cả. Em thì sao?” Anh nhìn tôi và tôi gật đầu. Tất nhiên là tối nay tôi rảnh. “Còn em?” Anh nhìn Geraldine, cô ấy cũng gật đầu, rồi sau đó xịu mặt. “Xin lỗi, nhưng loại em ra đi.”
“Nhưng sao vậy?” Ben hỏi.
“Một quán cà phê Internet ư? Em không nghĩ thế. Ở đó toàn những con mọt máy tính và những gã đàn ông lập dị mặc áo gió.”
“Ở điểm này thì cậu nhầm rồi.” Từ ngữ bật ra khỏi miệng tôi trước khi tôi có thể ngăn lại vì thuyết phục cô đi cùng là điều tôi không hề muốn, nhưng dường như miệng tôi có cuộc sống riêng của nó, và tôi đẩy cuốn tạp chí về phía cô. “Nhìn những người trong ảnh xem. Tất cả bọn họ đều đẹp.”
“Hừm,” Geraldine nói, cô phải thừa nhận rằng những người này thực sự đẹp hơn bình thường. “Chắc họ đưa người mẫu vào đây để giả làm những con mọt máy tính đấy mà.”
“Ôi Geraldine,” tôi nói, lại vờ như mong cô nhập hội hơn bất cứ điều gì. “Đi đi mà.”
“Không,” Geraldine đáp, tay nhón lấy một lát dưa chuột và nhai nhóp nhép. “Tớ bận gội đầu rồi.”
“Chúa ơi, em thật hết thuốc chữa,” Ben nói, nhưng anh ấy không nói câu ấy một cách thô thiển, chỉ là anh không dừng được, rõ ràng Ben muốn Geraldine đi cùng. “Ngay cả khi họ là những con mọt máy tính thì cũng chẳng có vấn đề gì hết vì chúng ta sẽ ở đó.”
“Không,” cô không thay đổi ý kiến và một tiếng thở dài vô tình buột ra khỏi miệng tôi. Thật may là không ai để ý.
“Dù thế thì chúng ta vẫn đi, phải không Jemima?” Và tôi gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
Họ ngồi ăn và tán chuyện về công việc. Tờ thông báo tuyển dụng đang nóng cháy túi Ben, khiến anh bồn chồn muốn chia sẻ với ai đó. Anh định hôm nay sẽ gửi hồ sơ xin việc, nhưng anh thấy không tin tưởng bản thân, anh muốn nghe ý kiến thứ hai trước khi thả hồ sơ vào hòm thư gần bến xe buýt.
Anh muốn kể cho Jemima và Geraldine, anh muốn biết suy nghĩ của họ, liệu anh có cơ hội không, liệu họ có thể thấy anh trên truyền hình không, nhưng anh không hoàn toàn chắc mình có thể tin tưởng Geraldine.
Jemima, anh biết, sẽ không hé một lời, còn Geraldine, anh ngờ rằng cô sẽ sơ suất nói ra dù không cố ý kể lại điều gì, và anh không muốn mạo hiểm để cho cả Kilburn Herald biết anh đang tìm một công việc khác.
Còn nữa, Ben, đây không phải việc của chúng tôi nhưng bàn về một công việc trước khi nhận được việc ấy có phải là nói trước bước không qua không?
Vì thế Ben giữ im lặng, Jemima cũng giữ im lặng, mải mơ mộng về tối nay, còn Geraldine thì huyên thuyên về Dimitri, anh bạn trai ở thì quá khứ, cho dù cô vẫn chưa tìm được cách nói với anh ta điều ấy.
Họ ăn xong bữa trưa và đi về phía thang máy. Làm ơn đừng quên, Jemima cầu nguyện, đừng quên là tối nay chúng ta có một cuộc hẹn.
“Chúng ta đi thẳng từ tòa soạn nhé?” Ben nhìn tôi.
Chết tiệt. Tôi đã hứa là sẽ gặp anh chàng Brad tối nay và nghĩ mình có thể online ở Cyborg và nói chuyện với anh ta, nhưng Ben sẽ ở đó cùng tôi và tôi không muốn anh nhìn qua vai mình. Tôi có một lựa chọn ở đây. Ben hay Brad. Cứ như là tôi được lựa chọn vậy.
“Được,” tôi nói, “Chắc chắn rồi.”
“Tuyệt,” Ben nói, nở một nụ cười ấm áp với tôi, bởi vì cho dù anh, thích ở bên Geraldine hơn, tôi nghĩ anh không bao giờ khiếm nhã đến mức loại tôi ra ngoài, nhất là khi hai chúng tôi đã sắp xếp cuộc hẹn này.
Lát sau, vào buổi chiều, Geraldine gửi đến màn hình của tôi một tin nhắn.
“Cẩn thận,” cô ấy nói, “người ta có thể xì xào về cậu và Ben…”
“Ý cậu là gì?” Tôi gửi lại, biết rõ cô ấy muốn nói gì, và tôi cầu cho họ cứ xì xào, bởi vì nếu người ta nghĩ có chuyện gì đó đang diễn ra, thì có lẽ nó đang diễn ra thật.
“Cậu biết những người ở đây như thế nào mà. Nếu họ nhìn thấy hai người rời đi cùng nhau, họ có thể kết luận vội vàng đấy!” Cứ như thật! Geraldine biết rõ điều này sẽ chẳng bao giờ xảy đến với tôi. Vâng, Kilburn Herald là cái tổ chuyện phiếm, và bất cứ ai bị bắt gặp cùng với một đồng nghiệp khác giới sẽ ngay lập tức bị quy cho là có quan hệ tình ái. Nhưng chẳng có ai đầu óc bình thường lại nghĩ tôi và Ben có thể yêu nhau. Trong những giấc mơ của tôi thì có thể, nhưng chỉ vậy thôi.
“Ôi thôi đi nào!” Tôi gõ, hùa theo trò chơi của Geraldine.“Anh ấy không phải kiểu tớ thích!”
“Gì cơ, với đôi lúm đồng tiền ấy, chưa kể đến mái tóc quyến rũ luôn rủ xuống đúng chỗ nữa? Cậu nghiêm túc chứ?”
Không phải lúc nào tóc anh ấy cũng rủ xuống đúng chỗ, mà nếu tóc anh ấy mềm thì sao chứ? Đẹp mà. Chết tiệt thật.
“Tất nhiên.” Tôi gõ lại. “Bọn tớ chỉ là bạn.”
“Vậy hai người bạn cứ vui vẻ đi nhé, và nhớ cư xử cho phải phép…”
Vào lúc sáu giờ, tôi phấn khích đến nỗi gần như nổ tung. Tôi vừa vào toilet trang điểm một chút, dù phải nói thật rằng tôi chẳng thấy khác gì mấy, rồi tôi ngồi trên bàn làm việc, cố kìm nén ham muốn nhảy quanh phòng.
Xin lỗi chứ, Brad là ai cơ?
Rồi Ben bước đến, ngay khi nhìn thấy anh ở đầu kia văn phòng, tôi biết anh đang định hủy cuộc hẹn với tôi. Sao tôi biết à? Anh chưa mặc áo vest, tay áo vẫn xắn lên, trông có vẻ căng thẳng và lo lắng. Chết tiệt.
“Anh xong chưa?” tôi bồn chồn nói, biết rõ anh sắp nói không thể đi được.
“Anh thực sự xin lỗi, Jemima,” Ben nói, và để tôi tin tưởng, anh tỏ ra như thể rất tiếc, “Anh vừa được giao bài biên tập. Anh sẽ ở đây cả tối.”
“Đừng lo.” Tôi nói với vẻ vui tươi vờ vĩnh. “Lần khác mình đi cũng được. Đằng nào ở nhà em cũng có khối việc để làm.” Như xem ti vi. Đọc sách. Nghe nhạc.
“Anh rất tiếc.” Tôi bắt đầu cảm thấy tội nghiệp anh vì nhìn anh thực sự như không muốn ở đây vậy. “Không sao,” tôi nhắc lại, “Lần khác mình đi cũng được”
“Này,” anh nói, và tôi tin chắc rằng anh có thể đọc được nỗi thất vọng trong mắt tôi. “Em sống không xa chỗ anh lắm. Nếu anh xong việc sớm thì lát nữa chúng ta gặp nhau để uống nhanh chút gì đó nhé?”
“Tuyệt!” tôi nói, quá nhanh nên chẳng che giấu sự nồng nhiệt trong giọng nói của mình, và tôi thầm trách mình vì đã không tỏ ra lạnh lùng hơn một chút.
“Ok. Số điện thoại của em?”
Tôi viết ra, và ngớ ngẩn thay, khi viết tôi không cố mỉm cười. Không xong rồi.
“Làm xong anh sẽ gọi cho em,” Ben nói, trông anh mỗi lúc một bực bội hơn với cái viễn cảnh phải làm việc muộn. “Giờ em về à?”
“Một lát nữa. Em phải giải quyết vài việc trước đã.”
Anh ấy sẽ gọi cho tôi! Anh ấy muốn đưa tôi đi uống! Tôi có một cuộc hẹn với Ben Williams! Chỉ mình tôi gặp Ben Williams sau giờ làm! Lẽ ra anh ấy không cần phải mời tôi nhưng anh ấy muốn gặp tôi! Đúng thế! Đúng thế! Đúng thế! Đúng thế! Đúng thế!
Nhưng trước khi về nhà, trước khi để cho niềm vui sướng xâm chiếm toàn bộ con người tôi, tôi phải gặp Brad đã, và trước khi gặp Brad, tôi phải chơi trò chơi của tôi, nhớ không?
Nếu tôi vào được mạng trong vòng bốn mươi lăm giây, Ben Williams sẽ yêu tôi. Làm ơn, làm ơn, làm ơn kết nối trong vòng bốn mươi lăm giây đi mà.
Tôi nhìn cái đồng hồ nhỏ ở cuối góc phải màn hình ba mươi ba, ba mươi tư, ba mươi lăm, ba mươi sáu. Vẫn chưa kết nối. Tôi không thể nhìn được nữa. Tôi nhắm chặt mắt, cầu cho khi mở mắt ra, tôi sẽ vào được mạng. Tôi mở mắt, bốn mươi hai, bốn mươi ba. Kết nối.
Phù. Tạ ơn Chúa!
“Anh đã nghĩ là em sẽ không lên mạng được :-(” hiện lên màn hình của tôi ngay khi tôi vào LA Café.
“Xin lỗi, em phải làm một bản tin khá nặng đô.”
“Gửi cho anh một cuốn băng video được không? Anh muốn xem em dẫn.”
“Em sẽ cố,” họa chăng là có phép nhiệm màu, “nhưng giờ mọi việc hơi căng.”
“Vậy ngày hôm nay của em thế nào, JJ?”
“Tuyệt.” Ít nhất lúc này tôi cũng đang nói thật.
“:-) Thật đúng kiểu người Anh! Anh vừa tập thể thao xong, nhưng thấy chẳng có sức mà tập. Đêm qua anh thức rất khuya.”
“Anh bị váng vất à?”
“Không. Không ai ở California say xỉn cả. Chưa từng. Em có uống rượu không?”
“Không.”
“Hút thuốc?”
“Không.” Tha thứ cho em vì đã nói dối, nhưng một lời nói dối vô hại cũng chẳng làm đau ai.
“Tốt! Anh cũng thế. Anh không thể chịu nổi việc hút thuốc, đó là thứ duy nhất mà anh thực sự ghét.”
“Kể cho em nghe về các bạn của anh đi.” Tôi nói để kéo anh ta ra khỏi chủ đề này, và không hiểu có phải do tôi nghĩ quá lên không, nhưng có vẻ như anh ta vô cùng nhạt nhẽo? Không. Ắt hẳn là do tôi thôi, ý tôi là, anh ta là một anh chàng Hollywood cao to chính cống, vậy thì Chúa ơi, có gì mà buồn chán cơ chứ? “Chuyện giao du của anh thế nào?”
“Chỉ tụ tập thôi, anh nghĩ vậy. Anh có bạn bè làm việc trong mọi lĩnh vực, và rất nhiều bạn trong ngành giải trí.”
“Em ngạc nhiên đấy. Em đã nghĩ tất cả bạn bè của anh đều là huấn luyện viên thể hình.”
“LOL. Không, thể hình giúp anh gặp được mọi loại người. Có rất nhiều người nổi tiếng đến đây tập, và một vài trong số đó trở thành bạn anh.”
“Tên, tên, cho em tên của họ đi.”
“Ok, nhưng đừng có ghen tị với anh đấy nhé. Anh biết Jennifer và Brad khá rõ, cả hàng đống diễn viên trong ER nữa. Nhưng nhiều bạn của anh chỉ làm trong ngành này thôi, họ là những người đằng sau sân khấu. Thế còn em?”
Nghĩ đến Geraldine, nghĩ đến Sophie và Lisa đi. Nghĩ đến bất cứ thứ gì trừ cuộc sống của chính mi.
“Em ra ngoài ăn tối rất nhiều, thường là những nơi trang nhã, có lúc đến câu lạc bộ, nhưng không thường xuyên lắm, em hay đến đó khi còn trẻ.”
“Anh đang cố cảm nhận về em. Giờ em đang mặc gì thế? (Ý anh không phải đồ lót đâu nhé , anh muốn biết phong cách của em thôi mà.)”
Chết tiệt. Tôi nhìn xuống những gì mình đang mặc. Quần legging đen co dãn ngoại cỡ và một chiếc sơ mi thùng thình màu cam.
“Sơ mi Armani,” tôi gõ, “Áo vest vừa khít người, váy ngắn, giày màu kem. Em trông phải thật lung linh khi lên hình.”
“Ừm. Có vẻ như em là mẫu người anh thích đấy. Anh đang mặc chiếc quần jean Levi’s cũ nhất của mình, áo phông cổ bẻ Ralph Lauren xanh nhạt (hợp với màu mắt anh!!!), đi giày thể thao. Anh để một bộ vest trong văn phòng cho những lúc họp hành, nhưng phần lớn thời gian, anh ăn mặc rất đơn giản.”
“Thế Los Angeles trông như thế nào?”
“Anh yêu nơi này. Anh yêu khí hậu, những tòa nhà, và con người Los Angeles. Nó không giống bất cứ nơi nào khác trên nước Mỹ. Em đã bao giờ đến đây chưa?”
Chưa. Tôi chưa bao giờ đi đâu cả, thật đấy. Khi tôi còn bé, khi bố mẹ tôi còn ở bên nhau, chúng tôi có đi cắm trại ở Pháp đôi lần. Tôi nhớ lớp cát mịn màng, những cây cọ ở Nice, làn nước ấm, nhưng khi tôi lớn hơn, khi mẹ tôi cố gắng xoay xở với vai trò một bà mẹ đơn thân, những kỳ nghỉ ở nước ngoài chấm dứt, và trại hè ở Pháp biến thành những khách sạn nhỏ Dorest, Wales, Brighton. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đến một nơi nào đó như Los Angeles.
“Chưa, nhưng em mong được đến đó.”
“Em nên đến đi. Anh cá là em sẽ thích với nó.”
“Đó có phải là một lời mời không? ”
“Đương nhiên rồi! Em có thể đến ở với anh.”
Ồ, thế thì hơi nhanh, Jemima nghĩ, nhưng vì ngây thơ, Jemima Jones không biết rằng người Los Angeles có thói quen mở rộng vòng tay tình bạn, trước khi thu tay lại ngay lúc bạn cố nắm lấy.
“Nhưng chúng ta hầu như chưa biết gì về nhau cả,” tôi gõ, băn khoăn không biết Brad có hơi điên điên không. Ý tôi là, làm gì có ai đầu óc bình thường lại gửi lời mời kiểu này đến một người mà họ không quen?
“Chúng ta sẽ hiểu nhau nhanh thôi .”
“LOL” tôi đang bắt đầu hiểu chuyện này rồi đây.
“Khi nào em sẽ lên kế hoạch cho kỳ nghỉ tới?”
“Em thực sự chưa tính đến chuyện đó. Nhưng chắc là một lúc nào đó sớm thôi.”
“Đừng đi đâu mà không nói với anh trước nhé! Tối nay em định làm gì?”
Ít nhất bây giờ tôi có thể nói thật. “Em sẽ đi uống nước với một người bạn.”
“Đàn ông à?”
“Vâng”
“:-(”
“Sao lại :-(?”
“Anh ghen tị đấy.”
Tôi biết điều này thật lố bịch nhưng đọc những từ đó bỗng khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Thật ngớ ngẩn, vì anh ta chưa từng gặp tôi, nhưng chưa có ai ghen tị vì tôi trước đó cả. Jemima Jones! Đi chơi với một người đàn ông khác! Thật tuyệt vời. Mới mẻ, nhưng tuyệt vời.
“Đừng lo, anh ấy chỉ là bạn thôi mà.”
“Nói với anh là anh ta béo và bốn mươi tuổi.”
“OK. Anh ấy béo và bốn mươi tuổi.”
“Tốt. Và nhớ là Brad già nua, nhỏ bé ở California nghĩ đến em. Mai chúng ta gặp lại được không?”
“Em không chắc lắm. Em nghĩ mình sẽ ra ngoài.”
“OK. Vậy anh sẽ gửi email cho em. Thế nào?”
“Tuyệt. Em sẽ chờ email của anh.”
“Em sẽ gửi lại cho anh chứ?”
“Em hứa.”
“OK, JJ. Giữ gìn sức khỏe nhé, ôm em thật chặt.”
“Em cũng vậy.
Chào anh.”
Tôi thu dọn đồ và khi đã sẵn sàng về, tôi cố hình dung ra Brad ở California, hơi khó mường tượng vì tôi chưa từng đến đó, nhưng tôi đã thấy trên phim ảnh rồi. Tôi tự hỏi liệu anh ta có thực là một vị thánh California tóc vàng, mắt xanh biển không, hay anh ta chỉ làm những gì mà tôi đang làm, biến mình thành một người khác trên Internet.
Dù sao đi nữa thì cũng đến lúc phải về nhà rồi, và chỉ vài tiếng nữa thôi, hy vọng là thế, tôi sẽ được gặp tình yêu của đời mình, một mình tôi.
“Ngày hôm nay với tớ thật tuyệt.” Có Chúa mới biết tại sao tôi lại kể cho họ, nhưng tôi cần nói chuyện với ai đó, thế nên thay vì lượn lờ ở cửa phòng ngủ của Sophie, việc tôi thường làm trước khi biến vào phòng riêng của mình, tôi bước vào và ngồi lên giường, tôi biết hành động đó khiến họ hơi ngạc nhiên.
“Ồ,” Sophie nói, rồi sau đó là Lisa. “Tuyệt!” tôi có thể thấy là cả hai đều bối rối, họ chưa từng thấy tôi tự nguyện hé lộ bất cứ thông tin nào, và chưa bao giờ trong lịch sử sống chung của chúng tôi, tôi lại bước vào và ngồi lên giường như thế.
“Sao vậy?” Sophie hỏi, ít nhất cô ta cũng biết phép lịch sự.
“Chẳng có lý do gì cụ thể cả, chỉ là một ngày tốt lành thôi. Và…” tôi ngừng lại để tạo hiệu ứng kịch tính. “Và,” tôi tiếp tục, “tối nay tớ có hẹn.”
“Hẹn á?” Hai cô ả đồng thanh, mở to mắt nhìn tôi ngạc nhiên. “Với ai?”
“Với người đàn ông đẹp trai nhất thế giới,” tôi mơ mộng nói với giọng điệu giống họ một cách khác thường. “Với Ben Williams.”
“Ồ,” Sophie thốt lên.
“Ben,” Lisa tiếp lời, và tôi biết mỗi người bọn họ đang cùng vẽ ra một con mọt máy tính béo ú, xấu xí, buồn tẻ, mặc áo gió.
“Các cậu định đi đâu?” Lisa hỏi.
“Tớ không biết. Chỉ đi uống thôi.”
“Ờ, tuyệt thật! Tốt cho cậu!” Sophie lại ra vẻ tốt bụng kẻ cả.
“Mấy giờ anh ta đến?” Lisa hỏi tiếp.
“Khi nào làm xong, anh ấy sẽ gọi cho tớ. Anh ấy bị kẹt ở văn phòng.”
“Được đấy,” Lisa nói. “Bọn tớ sẽ ở nhà một lúc nữa. Tối nay bọn tớ định đi đến một câu lạc bộ mới, thế nên lát nữa mới đi. Có thể bọn tớ sẽ gặp anh ta chăng?”
“Ồ.” Chết tiệt, không. Không được, nếu tôi có thể ngăn chuyện này lại. “Có lẽ.”
“Dù sao thì,” Sophie nói với vẻ mặt vô cùng thân thiện, “cậu pha trà cho bọn tớ được không, Mimey?”
“Không.” Tất-nhiên-là-không, tôi quyết định những ngày nô lệ của tôi đã chấm dứt.
“Không phải tối nay, tớ phải đi chuẩn bị đây.”
Tôi có thể thấy Sophie và Lisa nhìn nhau, và từ biểu hiện trên khuôn mặt họ, tôi ngờ rằng họ vừa nhận ra sự cân bằng mong manh trong ngôi nhà này sắp thay đổi.
Nhưng Jemima không quan tâm, sao lại phải thế chứ? Nàng quan tâm đến những thứ quan trọng hơn mà Ben Williams là một ví dụ. Nàng ung dung ra khỏi phòng, không bận tâm đến một giây trước việc nàng có thể nghe tiếng Sophie và Lisa xì xào về mình.
Jemima Jones mở toang cửa tủ quần áo và vô vọng tìm kiếm một thứ gì mới mẻ. Một thứ gì đó kích thích, mời gọi, một thứ gì đó có thể khiến nàng trông thon thả, hay ít nhất là đủ thon thả để ông Williams nào đó phải buông lời tán tỉnh.
Nhưng thật không dễ che giấu lớp thịt của một người to béo như Jemima, và cuối cùng nàng chọn một chiếc áo len chui đầu màu đen và quần cũng màu đen nốt.
Jemima nằm trong bồn tắm, thổi bong bóng lên tận trần nhà, và đắm mình trong những mộng tưởng quen thuộc. Lần này nàng thấy mình đi uống với Ben ở một quán rượu nhỏ ở West Hampstead.
Jemima Jones sẽ trông thật rạng rỡ, sẽ thông minh và dí dỏm khiến Ben phải lấy tay lau nước mắt vì cười quá nhiều.
“Anh chưa bao giờ nhận ra em lại hài hước đến thế,” anh sẽ nói vậy, vừa ôm bụng cười vừa nhìn nàng theo một cách hoàn toàn khác, Vì Jemima không ngốc đến mức nghĩ rằng anh sẽ yêu nàng vì nhan sắc.
Nhưng nếu nàng đủ hài hước và duyên dáng, có thể anh sẽ nhìn lại bằng đôi mắt xanh lục của nàng, hay đôi môi mọng đỏ đầy đặn, hay vẻ bồng bềnh của mái tóc nâu xỉn nhưng luôn bóng mượt.
Vào cuối buổi tối, anh sẽ đưa nàng về đến cửa trước, nghiêm trang nhìn nàng rồi lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ điên cuồng, rằng có thể anh sẽ bị nàng hớp hồn mất. Nhưng suy nghĩ đó không buông tha anh, và anh sẽ cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi nàng.
“Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh không biết điều gì đã kiểm soát mình như vậy.” Nhưng anh sẽ lại đắm mình trong đôi mắt nàng và hôn nàng lần nữa. Thế là đủ cho một buổi tối, chắc chắn sau đó sẽ là một cái kết có hậu.
“Jemima?” Có tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Hả?”
“Tớ mang trà đến cho cậu đây. Tớ để ngoài này nhé?”
“Ôi, cảm ơn Sophie. Dễ thương quá.” Giờ đó chính là bước đầu tiên. Nụ cười nở trên khuôn mặt tôi khi tôi bịt mũi lại và nhúng đầu xuống nước.
Chín giờ kém mười phút, điện thoại reo.
“Jemima à? Anh là Ben đây.” Tất nhiên rồi. Còn ai vào đây nữa?
“Vâng, chào anh.” Anh ấy đã gọi điện! Anh ấy đã gọi! Anh ấy đã gọi! “Việc làm ngoài giờ thế nào rồi?”
“Căng thẳng. Nhưng tạ ơn Chúa, anh xong rồi. Này, bây giờ anh sẽ rời tòa soạn, anh đến thẳng chỗ em nhé?”
Có một khoảng lặng khi tôi đang cố hiểu những gì anh nói. Anh ấy không hủy cuộc hẹn! Anh ấy sắp đến đây!
“Này, Jemima, em vẫn muốn đi uống đấy chứ?”
“Vâng, vâng. Chắc chắn rồi. Được. Em sẽ gặp anh ngay.”
“Đọc lại cho anh địa chỉ của em đi.” Và tôi đọc.
“Chúa ơi, cậu thực sự mê anh ta à?” Sophie nói, cô ả đang ngồi trên sofa sơn sửa móng tay, khắp đầu dựng đứng những chiếc lô mềm xốp, cuốn chặt tóc thành những búi nhỏ để chuẩn bị cho tối nay.
Tôi vui vẻ gật đầu khi chợt nhận ra điều gì sẽ xảy ra khi Ben ghé qua, rằng Ben sẽ không đời nào thích họ trong bộ dạng hiện tại, và may mắn, họ sẽ vẫn như thế khi Ben đến đây.
“Chà, trông cậu thật đáng yêu.” Lisa nói, cô ả ngồi đó trong chiếc áo choàng ngủ, đầu cuốn lô, mặt đắp mặt nạ, trông giống như một người vừa bị kéo tới kéo lui qua hàng rào vậy. Ha ha!
Tôi không thể đừng được, tôi vui đến nỗi múa may quanh phòng khách, xoay tròn rồi cười, Sophie và Lisa thậm chí cũng nhập hội, và cả ba chúng tôi nhảy lên nhảy xuống trong một tâm trạng hạnh phúc và đoàn kết hiếm có. Tôi không nghĩ chúng tôi từng cảm thấy điều này trước đây, và có lẽ chúng tôi sẽ tiếp tục như thế trong hàng giờ liền nếu tiếng chuông không phá vỡ khoảnh khắc đó. Và tôi thấy bụng mình quặn lên.
Tôi đông cứng lại. Tất cả chúng tôi đều đông cứng. “Để tớ.” Sophie nói, và tôi cũng chẳng buồn ngăn lại khi cô ả chạy xuống cầu thang mở cửa. Tôi ló đầu ra ngoài chiếu nghỉ. Mình sắp sửa được thưởng thức một màn hay đây.
“Chào,” Ben nói, người dựa vào khung cửa trong bộ vest màu xanh hải quân bắt mắt. “Jemima có nhà không?” Anh mỉm cười, và tôi có thể thấy những gì mà Sophie đang thấy khi nhìn thấy Ben. Lúm đồng tiền, hàm răng trắng, và cặp mắt xanh biển.
Mặt Ben chảy dài. “Tôi đến nhầm địa chỉ chăng? Chết tiệt, mình ngu quá, chắc mình chép nhầm rồi.”
“Không đâu!” Sophie lấy lại bình tĩnh, đồng thời nhớ ra ả trông kinh khủng như thế nào, rằng ả có những chiếc lô mềm dựng đứng trên đầu, không trang điểm và mặc một cái áo choàng ngủ sờn cũ, tôi đúng là phải lấy tay che miệng ngăn những tiếng cười đang sôi sục bên trong.
Sophie không nói gì hết. Ả không thể nói gì. Rõ ràng một trăm phần trăm ả không thể thốt nên lời, rồi ả đứng sang bên và chỉ tay lên gác với vẻ mặt choáng váng.
Ben mỉm cười cảm ơn và bắt đầu bước lên gác trong khi tôi bước xuống. Chúng tôi gặp nhau ở giữa cầu thang.
“Vui vẻ nhé,” Lisa hét lên, cô ả lúc này đang đứng ở đầu cầu thang để xem mặt Ben. Ả không nhìn rõ vì không đeo kính áp tròng, thế nên ả chạy xuống để nhìn gần hơn, vẫn còn lâng lâng bởi màn múa may quanh phòng khách.
“Ôi,” ả thở, một tay giơ lên che mặt, tay kia cuống cuồng che những chiếc lô cuốn tóc.
“Ôi.”
“Ôi?” Ben nhướng lông mày lên, cười thích thú trước sự hiện diện của hai sinh vật kỳ lạ, và tôi nghĩ mình sắp nổ tung đến nơi.
Lisa chạy ngược lên gác, Sophie cũng vội vàng nối gót.
“Chào các cậu,” tôi hét to khi theo Ben ra cửa. “Buổi tối vui vẻ nhé!”
Không có lời đáp. Sophie và Lisa buông mình xuống sofa, rên rỉ vì xấu hổ.
“Ôi Chúa ơi,” Sophie hét.
“Ôi Chúa ơi,” Lisa rên. “Cậu có nhìn thấy anh ta không?”
“Tớ có nhìn thấy anh ta không ấy à? Tớ có nhìn thấy anh ta không ư? Tớ vừa gặp người đàn ông quyến rũ nhất mà tớ từng thấy trong suốt cuộc đời mình, còn cậu thì đang hỏi tớ có nhìn thấy anh ta không? Chúa ơi, nhìn tớ đây này.”
“Chúa ơi,” Lisa nhại, “Nhìn tớ đây này.”
“Tớ đang yêu, tớ đang yêu.” Sophie khẽ rên lên, dựa mình vào gối tựa.
“Không, tớ đang yêu,” Lisa nói, tay ôm đầu với suy nghĩ người đàn ông hấp dẫn đó đã nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
“Khốn nạn thật,” Lisa nói. “Bọn mình phải gặp lại anh ta mới được. Cậu nghĩ là bọn họ đi đâu?”
“Không phải cậu đang nghĩ những gì tớ đang nghĩ chứ?” Sophie nói, mắt bỗng sáng lên.
“Bọn mình có thể thử mà.”
“Chết tiệt.” Lisa nhăn nhở. “Chúng ta có gì để mất nào.”