Tôi Là Linh Đương

Chương 7: Chương 7: Có phải không thể rời được côn thịt nam nhân không? [1550 từ]




Biệt thự Ôn gia

Ôn Ngôn nắm lấy bộ ngực đầy đặn mềm mại tựa tuyết trắng của Linh Đương trong tay, cúi đầu mút môi Linh Đương, đầu lưỡi trong miệng Linh Đương tùy ý càn quấy, phát ra âm thanh nước bọt dâm đãng, cô như một loại rượi được ủ lâu ngày vừa ngọt vừa thơm, Ôn Ngôn một khi đã nếm thử thì không thể dừng được.

Linh Đương ư ư a a, kiều suyễn rên không ngừng, cùng Ôn Ngôn môi lưỡi quấn quít, tao huyệt hút lấy đại dương vật của hắn gắt gao không bỏ, hạ thân ướt nhẹp, côn thịt đầy gân xanh vẫn ở trong nộn huyệt.

“Còn muốn? Cắn chặt như vậy sao? Vừa mới thao mà em đã khó chịu rồi ư?” Ôn Ngôn nhìn người phụ nữ dưới thân đang bị hắn cắm vào, bên trong huyệt hơi hơi chuyển động côn thịt trêu đùa nói.

“...Không có a thiếu gia... Em không được..”

“Còn cắn chặt như vậy? Tao huyệt muốn cắn đứt anh sao? Thả lỏng, bồi anh ngủ tiếp một hồi.”

“Ngô... Em đã thả lỏng... thiếu gia, là côn thịt của thiết gia quá thô... Trong em thật trướng.. A a không được.”

Vừa nói chuyện, đồng thời hạ thể của Linh Đương lại phun ra một cổ ái dịch, dính cả lên bắp đùi hắn, vô cùng dâm đãng.

“Chỉ cắm thế thôi mà đã cao trào? Tao huyệt của em còn phun dâm thủy ra ngoài nhiều như thế... Sướng như vậy sao? Một ngày em không ăn đại dương vật thì sẽ không chịu nổi sao? Hả? Có phải rất thích được côn thịt của nam nhân thao, không rời được côn thịt?? Em đúng là mẫu cẩu dâm đãng.”

Linh Đương không khỏi sửng sốt, tao huyệt không kiềm được càng cắn thật mạnh vào côn thịt, thịt mềm tầng tầng lớp lớp hút lấy đại cự long dưới thân, giống như đang hô hấp, lúc đóng lúc mở.

Thật sự bị Ôn Ngôn nói trúng rồi.

Tống Linh Đương từ lúc biết được thế nào tình dục, liền rất thích bị đại dương vật thao, chỉ cần nghĩ mỗi ngày được đại dương vật cắm, mỗi ngày được côn thịt lớn làm, tư vị dục tiên dục tử khiến toàn thân mềm nhũn kia luôn làm cô khó có thể quên. Cô biết mình có ưu thế, nam nhân dù muốn ngừng nhưng cũng không ngừng được tao huyệt danh khí, cũng bởi vậy thân thể Linh Đương cũng trở nên vô cùng dâm đãng.

Nếu người khác cho rằng Linh Đương đơn thuần đáng thương, nhẫn nhục chịu đựng, như vậy thì người đó sai rồi.

Linh Đương.

Không hề đơn giản như bên ngoài.

Cô, mười phần là nữ nhân dâm đãng.

Nhưng mà cô quả thật thông minh, hiểu được phải dùng nhu nhược vô tội để bảo vệ chính mình, khiến cho nam nhân có ham muốn chinh phục.

Nói cô dối trá cũng được, không biết xấu hổ cũng không sao, cô chỉ là vâng theo dục vọng của chính mình mà thôi.

Giống như hôm qua.

Hôm qua Ôn Ngôn thiếu gia lệnh cho Linh Đương không được mặc nội y, chỉ một cái quần chữ Đinh (丁) đi học.

Linh Đương hổ thẹn khó mà làm theo, ngoài mặt ủy khuất, đáng thương lã chã chực khóc cầu xin thiếu gia không cần đối xử với mình như thế, mình thật sự làm không được, nghiễm nhiên là một gương mặt đơn thuần thánh khiết, nhưng trong lòng Linh Đương lại vô cùng thích thú, a.. Chỉ nghĩ lại thôi cũng đã khiến cô ướt đẫm.

Nghe giáo viên giới thiệu học sinh mới chuyển đến, Linh Đương như không có hứng thú ngẩng đầu, nhưng trong lúc không ai chú ý cô đã ngẩng đầu nhìn qua, người nọ vô cùng tuấn mỹ, gương mặt như được ông trời tinh xảo điêu khắc ngũ quan rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, lông mày đậm, mũi đẹp như hoạ, môi mỏng nhẹ nhấp, một thân lạnh lùng nhưng toả ra thịnh khí bức người.

Cơ thể cao lớn mặc đồng phục, dưới thân đường cong cơ rõ ràng, đùi thon dài, toả ra mỹ lực, Linh Đương thầm đoán, trong lớp áo kia chắc chắn là tám múi cơ bụng rắn chắc, tưởng tượng đến cảnh tượng này, tao huyệt của Linh Đương nhanh chóng ướt một mảng, dâm thuỷ từ bên trong tao huyệt chảy ra, bị côn thịt của hắn cắm vào nhất định rất sướng.

Linh Đương cúi thấp đầu, duỗi tay tiến trong quần chữ Đinh (丁) kéo môi âm hộ ra, quần chữ Đinh (丁) ướt nhẹp, nước chảy ra rất nhiều, thật muốn bị hắn cắm vào.

Linh Đương biết, trong lớp chỉ còn lại một vị trí trống bên cạnh mình, hắn nhất định sẽ ngồi vào đây.

Áo rộng ma xát đầu vú, đầu vú phấn hồng kiều nộn lúc phát hiện nam nhân rảo bước về phía này, càng lúc càng gần, đầu vú của Linh Đương nhô lên trong lớp áo, vú lớn vô cùng ngứa, tựa hồ muốn có người chơi đùa.

Úy Trì Hoạch ngồi xuống bên cạnh cô, Linh Đương nhanh chóng từng chút từng chút một ngồi dịch ra xa hắn, giống như xem Úy Trì Hoạch là mãnh thú sẽ ăn nàng giống nhau. Úy Trì Hoạch quay đầu nhìn chằm chằm cô, nữ nhân ước được lại gần hắn còn không kịp, sao nữ nhân xấu xí này lại...

Linh Đương ngồi thẳng sống lưng, cho đầu vú đang căng lộ ra lớp áo dán vào đáy mắt Uý Trì Hoạch. Vú tròn trĩnh, đầu vú cứng rắn in lên áo, đầu vú thật lớn, thật là lẳng lơ, ra cửa mà không mặc nội y.

Linh Đương chậm rãi khom lưng, biết Úy Trì Hoạch còn đang quan sát mình, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, kiều diễm ướt át.

Tiếng chuông tan học vang lên, Linh Đương nhanh chóng thu dọn đồ đạt muốn chạy trốn khỏi Úy Trì Hoạch, lại bị tiếng thét điên cuồng nữ sinh cùng lớp vây quanh, đẩy cô hướng về phía Úy Trì Hoạch.

Hai đầu vú của Linh Đương, dùng sức chọc trên ngực Úy Trì Hoạch, vú lớn không ngừng ma xát cơ bắp phía dưới, a.. Đầu vú càng cứng.

Úy Trì hoạch theo bản năng ôm eo Linh Đương, vô cùng kinh ngạc, eo thật nhỏ, vú vừa lớn vừa mềm.

Côn thịt dưới hạ thân trong nháy mắt có phản ứng, cương cứng, khó chịu chọc vào vị trí huyệt khẩu của Linh Đương, Linh Đương vừa giả vờ cuống quít vuốt ve thân gậy của hắn, vừa giả vờ kinh hãi rời người đi.

Linh Đương biết, cá, đã cắn câu.

Úy Trì Hoạch đột nhiên đẩy cô ra.

Cô từ trong đám người điên đào thoát ra, đi vào WC.

Linh Đương chỉ cảm thấy tao huyệt của mình thật ngứa, bên trong chảy rất nhiều nước, thật là khó chịu, quần chữ Đinh (丁) quần cạ vào môi âm hộ không khiến cô hết ngứa mà càng lúc càng ngứa hơn.

Linh Đương thầm đoán, Úy Trì Hoạch sẽ đi theo cô vào WC.

Vào lúc Úy Trì Hoạch nói muốn làm cô, đáy mắt Linh Đương hiện lên ý cười.

“Không cần... Thả tôi... Xin anh..”

Linh Đương điềm đạm đáng yêu cầu xin, tròng mắt đảo quanh, khuôn mặt tuyệt mỹ của Úy Trì Hoạch, trong lòng thầm gào thét, làm tôi a! Mau làm tôi, cắm chết tôi, cắm rách tôi, chà đạp tôi đi!

Úy Trì Hoạch giống như trong tưởng tượng của cô, dáng người rất soái, thân thể cường tráng, cơ bắp phát triển, đặc biệt là những múi cơ ngực và cơ bụng, Linh Đương thật sự muốn liếm lên.

Côn thịt dưới thân cũng không tầm thường, gân xanh chạy dọc thân gậy, lớn vô cùng, vừa thô vừa căng, cương thẳng.

Linh Đương hoàn toàn khiến cho Úy Trì Hoạch nổi lên ham muốn chinh phục.

Linh Đương bị hắn cắm mà rên rỉ không ngừng, triều xuy không thôi, dâm thuỷ phun tung toé, toàn thân run rẩy.

Xong việc.

“Cái này anh không cần biết.”

Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ có chút mất mát của Úy Trì Hoạch, Linh Đương lấy cặp sách của mình, chạy ra khỏi WC.

Linh Đương được Úy Trì Hoạch làm toàn thân thoải mái, chân mềm vô lực, đi đến trạm xe buýt gần trường học, ai có thể nghĩ đến, một kẻ bình thường không có gì kì lạ, một nữ sinh đại học xấu xí, đi ra khỏi cửa mà nội ý cũng không mặc, quần lót phía dưới không biết đã chạy đi về hướng nào.

Úy Trì Hoạch mấp máy môi mỏng, đáy mắt loé lên một tia sáng.

Tôi. Muốn. Có. Cô..

Nhưng lúc này Linh Đương lại không biết mình đã trêu chọc vào nhân vật nào, chỉ tập trung suy nghĩ, làm thế nào để tránh được đôi mắt của thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.