Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thu

Chương 42: Chương 42: Che Giấu Sự Thật




CHƯƠNG 42: CHE GIẤU SỰ THẬT

Bởi vì Cảnh Dực Tước vẫn duy trì thói quen tốt là báo cáo lịch trình mỗi ngày của mình, chính vì thế cho nên Mộ Mục cũng biết đến sự xuất hiện của Dương Nhược.

Đối với Dương Nhược, Mộ Mục cũng có cùng cảm giác, bởi vì nàng chính là đệ nhất nữ phụ trong cái Sue văn kia.

Miễn cưỡng có thể xem là thanh mai trúc mã của đại BOSS Cảnh Dực Tước, Dương Nhược vẫn luôn bị Lăng Tuyết Vũ kiêng kỵ. Chính vì thế, nữ trư đại nhân luôn cố ý diễn ân ái với Cảnh Dực Tước trước mặt Dương Nhược để đánh dấu chủ quyền của mình và vân vân, đem Bạch Liên Hoa bức thành một đóa hoa hồng đen luôn ╮(╯▽╰)╭ thật là, phụ nữ tội gì làm khó nhau vậy!

Trong nguyên văn, thái độ của nam chính đối với chuyện này chỉ có thể dùng câu “Buông xuôi bỏ mặc” để hình dung.

Đối với người mình thích, bất luận cô ấy làm cái gì mình đều có thể bỏ qua, hắn sẽ phụ trách mọi hậu quả. Cho nên hiện tại, vì Cảnh Dực Tước đã trở thành trung khuyển cao cấp nhất, Mộ Mục cũng rất yên lòng mặc cho bản thân luân hãm vào vòng xoáy ôn nhu của hắn. Mà đối với nữ phụ đem lòng yêu thích nam chính của mình, cậu cũng không lộ ra biểu hiện để ý gì, tránh phải việc người nào đó ăn dấm chua bậy bạ.

Sau ba ngày, Mộ Mục và Cảnh Dực Tước lại tiếp tục thực hiện yêu cầu từ vòng bán kết của giải đấu CP đẹp nhất. Từ đó dẫn đến việc Mộ Mục thường xuyên được Cảnh Dực Tước đưa đón dưới lầu của công ty X&C, sau đó cứ tiếp tục ngủ lại, sáng sớm bọn họ cùng ôm nhau tỉnh dậy, Cảnh Dực Tước lại tiếp tục đưa Mộ Mục đi làm…

Điều này khiến cho cha Mộ vô cùng hối hận vì mình đã đồng ý, mấy ngày hôm nay con trai đều không về nhà, chỉ kém chút nữa là trực tiếp chuyển tới chỗ của Cảnh Dực Tước luôn.

Dĩ nhiên mấy ngày nay, bọn họ đều cùng tiến cùng vào, tình cảm và độ thân thiết của hai người cũng đã vèo vèo tăng lên.

Hơn nữa, một thành quả khác của hai người chính là bài hát “Người tuyết” tràn ngập tình cảm kia. Thành công của bài hát không chỉ dựa vào việc bọn họ là người quen, là một cặp thật sự còn những CP khác thì không mà còn dựa vào fan hâm mộ.

Bởi vì chuyện xảy ra lần trước cho nên Cảnh Dực Tước không để ai khác nhúng tay vào nhiệm vụ truyền bài thi nữa, mà tận dụng thời gian vào lúc nghỉ trưa, đích thân đem bài hát kia truyền lên.

Sau khi làm xong, như thường lệ, Cảnh Dực Tước đi dạo một vòng để xem các đánh giá của mọi người về tác phẩm lần này.

“Nơi nộp tác phẩm vòng bán kết của Giải đấu CP đẹp nhất”

Xin các cặp đôi dự thi hãy nộp tác phẩm của mình đúng thời hạn nha ~~~

1L: Ồ ồ ồ ồ ồ ~~~ ghế sô pha! ! ! ! !

2L: Ngồi đợi tác phẩm (⊙_⊙)

3L: Thật mong đợi, thật mong đợi XDDDDDDDDDDDDD ai sẽ truyền lên đầu tiên đây, căng thẳng quá. . . . .

4L: Tôi nói ~~~~~ cầu bản ghi âm nhanh nhanh lên (^o^)/~(^o^)/~(^o^)/~ dũng cảm đoạt được giải nhất 2333333333

5L: Quân Lâm sama và Mộ Mục sama, tôi không cầu tốc độ, chỉ cầu chất lượng O(∩_∩)O~~~

6L: … Lầu trên nói rất đúng, cầu cảm giác CP (⊙v⊙)

… …

557L: Sắp đến thời hạn rồi. . . . Quân Lâm đại thần, Mộ Mục đại đại, hai người ở nơi nào a a a a a a! ! ! ! !

558L: Quả nhiên hàng hiệu đều là áp trục . . . . .

559L: Tác phẩm một chút cảm giác CP cũng không có, mất mặt xấu hổ còn chưa nói, mỗi lần đều là người truyền lên cuối cùng, đối với ta, Quân Mộ chỉ toàn dùng fan để thu hút sự chú ý.

Vì lần trước tiến hành không thuận lợi, Lăng Tuyết Vũ vẫn luôn kìm nén sinh khí.

Mấy ngày nay trên giới võng phối đều hiện lên bài viết này, tiến vào thì thấy một đống fan của Quân Mộ. Nhất thời không cam lòng, cô liền dùng bí danh gõ ra lời bình luận này. Nhưng mà tiếp theo liền bị một đám người công kích, khiến Lăng Tuyết Vũ càng thêm phiền muộn.

Cho nên đây cũng là một hành động tự tìm đường chết thành công của nữ chính đại nhân.

678L: Ta thao chết ngươi bây giờ, 559 SB(*), nhất định phải bức tỷ tỷ bạo lực sao! ! !

679L: Bệnh viện tai điếc hoan nghênh ngươi ~~~~ to 559L ngu ngốc. . .

580L: Các vị lầu trên nói, ta đều +11111111111111111111111111111111

581L: Tác phẩm “Người Tuyết” của Quân Mộ—— Quân Lâm

582L: Các vị lầu trên nói, ta đều +111111111111111111111111111111 ( cầu đội hình )

583L: Tôi không có nhìn lầm đi *dụi mắt*, cầu giám định! ! !

584L: Hai con mắt của lầu trên đều 5. 0~~~ giám định xong xuôi. Quân Lâm sama xác thực tới rồi ~(≧▽≦)/~ là lá la

585L: Nghe hát đi XDDDDDDDDDD, tôi nhất định phải download về sau đó đặt chuông rời giường! ! ! !

586L: Đã nghe, xác thực cảm giác CP so với trước rõ ràng hơn, độ hiểu ngầm mười phần.

… …

Lúc Cảnh Dực Tước đang xem ý kiến của mọi người thì điện thoại di động vang lên.

“A lô?” Cảnh Dực Tước một tay nhận điện thoại.

Đầu bên kia là Triển Ngạn mang ngữ điệu nề nếp, “Cảnh lão đại, việc lần trước anh nhờ tôi tra, kết quả đã có rồi.”

Nghe thấy việc liên quan tới Mộ Mục, Cảnh Dực Tước đang ngồi xem bình luận liền ném mất con chuột, nghiêm túc nghe. “Sao?”

“Chúng tôi tra ra được Trác tổng của công ty giải trí X&C gần đây có đi tới bệnh viện, hơn nữa lúc bước ra thì sắc mặt rất nghiêm trọng. Sau đó, chúng tôi phá vỡ dữ liệu bên trong bệnh viện thì phát hiện y có bệnh.” Triển Ngạn nói tới chỗ này, dừng lại một chút.

“Là bệnh gì?” Cảnh Dực Tước cau mày.

“Ung thư dạ dày trung kỳ.” Đầu kia nói ra kết quả điều tra.

Ngữ khí của Cảnh Dực Tước vẫn nặng nề như cũ: “Có phương pháp trị liệu nào không?”

“Bác sĩ đề nghị là xuất ngoại rồi tiến hành giải phẫu để cắt bỏ, nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 50%.”

“Tôi biết rồi, cậu đưa một phần bệnh án về đây cho tôi.” Cảnh Dực Tước cúp điện thoại, lông mày vẫn nhíu chặt.

Trầm tư hồi lâu, Cảnh Dực Tước vẫn bấm điện thoại gọi cho Mộ Mục.

“Mộ, hôm nay anh tới đón em nhé?” Giả vờ hỏi.

Mộ Mục cho rằng hắn có ý xấu muốn dụ dỗ rồi kéo cậu về nhà của hắn lần nữa, “Ngày hôm nay không được, cha nhất định muốn em về nhà ăn cơm. Ngoan, qua mấy ngày nữa đi.” Mộ Mục cũng đã học xong phương thức dụ dỗ trẻ nhỏ để đối phó với tên vô lại nào đó.

Chỉ là lần này, Cảnh Dực Tước không chịu thỏa hiệp, “Vậy để anh đưa em về nhà, có đồ muốn cho em xem.”

“Ừ, được rồi.” Mộ Mục phát hiện mình càng ngày càng không thể lạnh lùng từ chối các loại thỉnh cầu của Cảnh đại BOSSS, đây có phải là việc tốt hay không nhỉ. . . .

Mộ Mục liền bổ sung thêm một câu, “Ngày hôm nay em không qua chỗ anh được, hôm qua chú Trác xuất ngoại nên không có người ăn cơm cùng cha. Anh có thể tới đưa em đi làm vào ngày mai.” Tuy ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng đã có phần thân mật hơn.

“Ừ.” Lần đầu tiên thấy Cảnh Dực Tước trả lời nhẹ nhàng như vậy, khiến Mộ Mục cảm thấy hơi nghi hoặc, tâm tình hôm nay của anh ấy không tốt hay sao?

Lúc tan việc, Mộ Mục tắt máy vi tính, sau khi lễ phép chào tạm biệt các đồng nghiệp liền bước ra khỏi cửa, nhanh chóng thấy Cảnh Dực Tước trầm ổn nội liễm đứng trước xe.

“Anh chờ lâu chưa?” Như thường lệ, Mộ Mục hỏi một câu.

Sắc mặt Cảnh Dực Tước không giống như ngữ khí nặng nề của hắn “Không lâu lắm. Mộ, việc lần trước em nhờ anh điều tra đã có kết quả.”

Mộ Mục thông qua sắc mặt và hành vi bất đắc dĩ không giống như trước của hắn thì cũng hiểu được một ít, “Chuyện của chú Trác?”

Cảnh Dực Tước lấy tập tài liệu đằng sau, đưa cho Mộ Mục.

Mộ Mục mở ra, nhìn thấy một bệnh án, mặt trên không có ghi tên bệnh nhân, tay Mộ Mục có chút run rẩy.

“Đưa em về nhà đi.” Nói xong, Mộ Mục liền nhắm hai mắt lại, không muốn sự khó chịu và nỗi đau đớn thoát ra từ trong mắt.

Chả trách, chả trách chú Trác quan tâm cha còn hơn cả sinh mệnh của mình. Lúc Mộ gia phá sản, y không hề xuất hiện là vì đang ở nước ngoài trị liệu, chắc là… Đã đi rồi…

“Mộ…” Cảnh Dực Tước nhìn thấy bộ dáng của Mộ Mục khổ sở như thế, trong lòng càng thêm đau nhói, không biết làm sao để an ủi cậu.

Mộ Mục mở mắt ra, ngữ khí bình tĩnh, “Đưa em trở về thôi, em nghĩ cha cũng không biết chuyện này.”

Xe chậm rãi khởi động, chạy về Mộ gia, nửa giờ sau đã tới chỗ cần đến.

Cha Mộ vẫn luôn để ý ngoài cửa, phát hiện có xe đến liền nhanh chóng đi ra.

Trước tiên nở nụ cười hiền lành với bảo bối nhỏ nhà mình, sau đó mới một mặt khó chịu mà hỏi Cảnh Dực Tước sao cũng tới đây.

Cảnh Dực Tước vẫn ngưng trọng như trước, kêu một tiếng “Bác” .

Lúc này, Mộ Thần mới chú ý sắc mặt của con trai và Cảnh Dực Tước không tốt lắm, liền hỏi tội “Hai đứa cãi nhau sao? Không phải là cậu ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đó chứ!”

“Không, cháu không có. Cháu xin thề tuyệt đối sẽ không phản bội Mộ Mục.” Cảnh Dực Tước thấy Mộ Thần nghi ngờ mình, vội vã nói lời bảo đảm “Còn nữa, cám ơn bác đã cho phép chúng cháu ở cùng nhau.”

“Vậy tại sao Mục Mục lại không vui?” Mộ Thần nghe thấy hắn cảm ơn, có chút không dễ chịu.

“Cha, con có chuyện muốn nói với người.” Lúc này, Mộ Mục lên tiếng, nhanh chóng quay sang phía Cảnh Dực Tước, “Anh cũng vào luôn.”

Ba người đều tiến vào phòng khách rồi ngồi xuống. Đầu tiên, Mộ Mục trấn an cha Mộ, “Cha, việc này có liên quan tới chú Trác, cha hãy bình tĩnh…”

Mộ Thần nghe thấy Mộ Mục nói thế, có chút bất an, “Chú Trác của con có chuyện gì, không phải y ra nước ngoài công tác rồi sao.” Thế nhưng ông nhớ gần đây, sắc nặt của Trác Tịch hơi trắng nên cũng có chút thấp thỏm.

Mộ Mục đem tài liệu trên tay đưa tới, liền nhẹ nhàng ôm vai cha Mộ

Mộ Thần mở ra, nhìn thấy kết quả chẩn đoán —— ung thư dạ dày, trong lòng đau đớn một chút, trên tay buông lỏng, làm rớt văn kiện, té xuống đất. Cái thanh âm kia lại làm cho Mộ Thần hoàn hồn.

“Cho ta ở một mình một lát.” Nói xong, Mộ Thần lên lầu.

Đi vào thư phòng, Mộ Thần cũng không mở đèn, vài tia sáng lọt vào cửa sổ, ông cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn cả gian phòng.

Bình thường Mộ Thần và Trác Tịch cùng nhau ở trong đây, mỗi người tự xử lý văn kiện của công ty, tình cờ giương mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười thấu hiểu. Tuy không ai nói lời nào nhưng trong lòng lại rất yên bình và nhẹ nhàng vượt qua một ngày, trong mắt chỉ tồn tại đối phương. Mộ Thần không thể tưởng tượng nổi nếu như người kia biến mất, ai có thể lấp đầy sự trống trải trong căn phòng này.

“A lô… A lô… A lô?” Mộ Thần bấm số gọi điện thoại cho Trác Tịch, “Thần? Làm sao vậy? Sao cậu không nói chuyện?”

Mộ Thần nghe thấy đối phương vì mình trầm mặc mà ngữ khí trở nên cấp bách, “Tôi không sao.” Tiếng nói có chút không ra hơi.

“Âm thanh của cậu hơi kỳ lạ, sẽ không phải là bị cảm đó chứ, nên gọi bác sĩ tư nhân đến kiểm tra một chút xem sao.” Vẫn quan tâm như trước.

Nước mắt Mộ Thần nhịn thật lâu rốt cục rơi xuống, hít thở sâu một chút, “Không có chuyện gì, chỉ là tôi nhớ cậu.”

“Thần!” Trác Tịch nghe được câu như thế, ngữ điệu liền cao lên, biểu lộ y có bao nhiêu kinh hỉ, “Xong việc ở đây tôi liền trở về!”

“Ừ, tôi chờ cậu.” Ông thấp giọng trả lời, bóng tối bao trùm cả gian phòng, thân ảnh cô đơn, một nỗi đau thương nồng đậm lan tràn.

Chú thích:

(*) SB: Sỏa bức = ngu ngốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.